Tác giả: HTS
---
"Anh Tuyên chở em đi mua mèo đi mà, đi mà!"
Tử Kỳ đang ở trước sân nhà, hắn mè nheo muốn anh chở mình cùng ra cửa hàng thú cưng gần đó để chọn một bé mèo con, nhưng Lam Tuyên trước đó đã nói với hắn phải đợi anh tưới xong chỗ cây xanh trước nhà thì mới đi được.
"Dù sao cũng sắp chuyển nhà rồi, còn cần phải tưới cây nữa hả? Đi mua mèo quan trọng hơn mà!"
"Đương nhiên là phải tưới, mấy giỏ hoa này cái nào mang theo được anh sẽ mang theo hết!"
Nói đến đó, gương mặt anh nhàn nhạt nét cười, tay đã bắt đầu nâng niu đến chậu cây hương thảo vô cùng quen thuộc. thêm vào dưới gốc cây một ít phân bón hữu cơ do anh tự làm từ vỏ dừa khô. Hắn đứng ngay bên cạnh chẳng những không giúp được gì, miệng lại bắt đầu vô tri nhận xét những câu từ khiến anh cũng phải hoang mang.
"Chậu này ở đâu ra mà thấy quen quen quá vậy?"
"Hở?"
Rõ ràng trước đây không hề lâu, người đùng đùng đòi mua chậu hương thảo này tặng anh là hắn. Vậy mà Tử Kỳ giờ lại ngơ ngác hỏi cứ như chẳng có chút ấn tượng gì vậy nhỉ?
À mà thôi, anh cũng thừa biết hắn quên trước quên sau vô tâm như vậy rồi mà. Thay vì cọc cằn khó chịu vì cái thói lơ ngơ của hắn, hiện tại anh lại học chấp nhận điều đó nhiều hơn.
"Chậu cây này anh được tặng mà…"
"Được tặng?"
Hắn đem hai ngón tay chọt chọt ngắt vài chiếc lá của chậu cây kia, hạ giọng và nhấn mạnh hỏi anh thêm một lần nữa. Ánh mắt kèm thần thái biểu cảm của hắn có vẻ cạnh khóe đến câu trả lời vừa rồi thì phải.
"Đứa nào mà vô tri dữ vậy, tặng bông tặng hoa không tặng… đi tặng chậu hương thảo này làm gì vậy trời?"
"Có sao đâu, hương thảo cũng tốt mà, vừa để ngắm vừa có thể đem làm đồ ăn!"
"Anh thích dữ vậy luôn sao? Không mấy… để bữa nào em mua tặng anh thêm mấy chậu húng quế, húng chanh, ngò gai gì đó cho trọn cả bộ! Mà cái đứa tặng anh chậu hương thảo này cũng lạ lùng lắm đó nha, em chưa thấy ai khùng như vậy luôn đó!"
Cũng chẳng bất ngờ gì trước những câu nói đầy ngớ ngẩn đó của hắn, anh chỉ khẽ liếc nhẹ một cái rồi lại thở dài bó tay.
"Em nói người ta khùng, vậy mà còn đòi tặng thêm húng quế với ngò gai cho anh?"
"Em khác, nó khác… em là độc nhất vô nhị mà… trên đời này làm gì có ai giống em!"
"Cũng đúng, ngoài em ra làm gì có ai suy nghĩ đến chuyện sẽ tặng rau thơm cho anh!"
"Hở?"
Hình như nói đến đó hắn đã ngờ ngợ ra rồi, hắn bắt đầu chú tâm đến cụm hương thảo được trồng tử tế trong một chiếc chậu bằng sứ màu trắng. Ngắm đi ngắm lại một lúc, đầu chân mày của hắn cứ cau cau giống như nghĩ hoài mà chẳng ra rốt cuộc có phải là mình đã tặng cho anh hay không.
"Ê sao em thấy nó quen quen ta…"
"Quen cái gì?"
"Hình như… người tặng cho anh là em hả…"
"Đúng!"
Anh dừng việc xịt nước lên mấy ngọn cây nho nhỏ, vẻ mặt nghiêm túc hướng về hắn và giọng điệu đáp lại đó cũng đầy uy tín. Hắn nhận được phản hồi từ anh thì khe khẽ chớp chớp nhẹ đôi mắt của mình, dường như chẳng thể tin nổi vào những gì đang ở trước mắt.
"À em nhớ rồi… cơ mà… hôm em mua hình như nó là chậu nhựa… tại anh đem trồng vô chậu sứ nên em mới quên chứ bộ! Cơ mà… hôm đó có vài cọng héo héo, em còn tưởng nó chết toi rồi… anh chăm kiểu gì mà xanh mơn mởn dữ vậy… làm cho em nhận không ra luôn!"
"…"
Nói đi nói lại cũng là "tại vì anh" thế này thế kia nên hắn mới quên có đúng không nhỉ? Chẳng phải anh bởi vì khó tính nên cứ bắt bẻ những câu thiếu suy nghĩ đó của hắn, nhưng cái cách mà anh đối xử trước giờ vẫn là như vậy, anh cũng thật tâm xem hắn như một cậu em nhỏ, đôi lúc cần được tận tình dạy bảo một vài điều tế nhị mà thôi.
"Em quên thì cứ nhận là mình quên, anh cũng đâu có trách em đâu! Mấy chuyện nhỏ nhặt như vậy nếu cứ tập thói quen đổ lỗi thì sau này với những chuyện lớn hơn em sẽ…"
"Biết rồi!"
Hắn lại ngang ngược cắt lời anh đang nói, sau đó dường như có ý định quay lưng bỏ đi. Nếu như là trước kia chắc chắn Lam Tuyên sẽ ngó lơ mà chẳng để tâm làm gì. Không hề giống như thời điểm này, dù bận với công việc còn chưa rảnh tay anh vẫn kéo hắn lại rõ ràng nói hết những gì bản thân luôn nghĩ cho hắn. Anh cũng chẳng biết bắt đầu từ lúc nào, trong lòng lại lo sợ mình khiến cho hắn khó chịu như vậy.
"Anh chỉ muốn tốt cho em thôi…"
Chút dịu dàng từ bàn tay anh khẽ nắm lấy bàn tay hắn kể ra cũng thật dễ chịu, anh chầm chậm kéo hắn tới gần, ánh mắt chứa đựng nhiều tình cảm, khác hẳn với những ngày đầu tiên lạnh lùng ra sao. Hắn cảm thấy những hành động này thân mật đến mức khó tin, thậm chí còn khó tin hơn cả những chuyện đã xảy ra từ cái đêm đầy tế nhị đó. Khoảnh khắc hai đứa đừng kề cạnh bên nhau, nhìn trực diện sự xinh đẹp từ đôi mắt của anh… quả tim hắn đã bắt đầu cảm thấy như bị bóp ngạt đi mất vài ba giây.
"Cái… cái cái cái… gì á…"
"Lá rụng trên tóc em nè!"
"À…"
Không biết giọng điệu này có phải là hắn vừa mừng vừa cảm thấy có chút xíu thất vọng hay không? Tự nhiên lại nghĩ anh sẽ kéo mình tới rồi ôm chặt lấy để mà dỗ dành nữa chứ.
Mày đúng là bị điên rồi đó Tử Kỳ…
Nội tâm hắn tự chửi chính mình một câu, hai chân muốn tránh đi một chút để bình tâm lại, nhưng sao cái hành động chăm sóc nhẹ nhàng của anh lại "cuốn" trôi tâm hồn hắn thế này cơ chứ.
Anh Tuyên đẹp trai ghê…
Ngước lên nhìn cái người đã từng cho là ghét cay ghét đắng ở trước mắt đó, hắn thật sự không nhớ nổi những chuyện từng xảy ra khi bản thân chỉ còn là một đứa trẻ con. Nhưng có một điều hắn chắc chắn không thể quên được, ngày còn nhỏ hắn cứ nghĩ anh phải là con gái mới đúng. Thế quái nào "con bé" hồi xưa mà hắn cho là công chúa xinh đẹp nhất thế gian đó, lớn lên lại trở thành tên đàn ông còn cao hơn hắn thế này cơ chứ.
"Đi mua mèo… đi!"
Hình như đối diện với nhau một lúc lâu, không chỉ hắn mà cả Lam Tuyên cũng trở nên bối rối rồi. Anh ngập ngừng đề nghị chuyện đi mua mèo nhưng ánh mắt dỗ dành đối phương ban nãy đã lãng tránh đi một vị trí khác. Cẩn thận đặt mấy chậu hoa nhỏ xích lại gần nhau, vừa xoay người định bụng sẽ quay đầu xe hướng ra ngoài cổng thì đã thấy hắn làm thay anh rồi.
"…"
Tử Kỳ kể ra cũng khỏe, thao tác quay đầu xe mà hắn từng làm trước mặt anh hai, sau đó Lam Tuyên cũng là được nghe anh hai kể lại. Lần này tận mắt chứng kiến thực tế đúng là khác xa với những gì anh tưởng tượng rất nhiều. Anh không nghĩ là hắn lại có thể dứt khoát hành động đến như vậy, xem việc xoay một chiếc moto dễ dàng như trở bàn tay.
"Đi thôi!"
Rồi hắn còn khẩn trương đến mức đội sẵn chiếc mũ bảo hiểm, đứng bên cạnh chỉ chờ đợi anh tới gần tra chìa khóa vào ổ cắm.
"Ngồi đàng hoàng!"
Thật ra anh chỉ giả vờ nhắc nhở hắn nghiêm túc với mình vậy thôi, nói thật lòng thì lúc Tử Kỳ nhảy tót lên xe rồi ôm chầm lấy anh đó, phía sau lớp nón bảo hiểm dày là một nụ cười khó lòng thành thật để cho đối phương nhìn thấy.
Anh với hắn dọc đường bàn bạc về chuyện mua mèo thì hăng hái lắm, xem ra cũng có thống nhất chung về màu sắc của chú mèo mà hai đứa đã định mua. Nhưng đến lúc đứng giữa một rừng toàn là cực phẩm, Tử Kỳ lại loi choi lóc chóc đi tới đi lui đắn đo chẳng biết phải chọn bé nào.
"Huhu nhiều mèo đẹp quá anh ơi… lông dài cũng đẹp quá nè, nhìn sang ghê… á… con này chân ngắn thấy cưng quá nè… meo meo… mình mua con màu nâu này đi… hay là mua con màu vàng… ủa mà màu trắng nhìn cũng sang quá ha…"
"…"
"Mình mua hai con luôn được không? Trời ơi… sao con nào em cũng thích vậy? Mà mẹ nói ba chỉ cho phép nuôi một con thôi à! Anh nghĩ giúp em đi, mình nên chọn con nào đây?"
"Để anh xem thử…"
Đúng là đứng trước quá nhiều sự lựa chọn lúc nào bản thân cũng phải đắn đo khó xử như vậy, thay vì giống Tử Kỳ cứ rối bời giữa một đống sở thích lộn xộn thế kia, anh chỉ lặng lẽ suy nghĩ về tính cách của một bé mèo mà bản thân cảm thấy phù hợp với mình nhất.
"Hai anh muốn mua mèo nuôi hả? Em có một chút am hiểu… không biết có thể tư vấn cho hai anh được không?"
"…"
Từ lúc bước vào cửa Tử Kỳ đã đặt biệt chú ý đến cậu nhân viên vừa hỏi thăm kia, hắn cảm thấy ấn tượng vì chiếc áo blouse mà đối phương mặc trên người. Sự phẳng phiu, chỉn chu trong trang phục thôi cũng có thể nói lên tác phong làm việc của người đó. Huống gì cộng thêm cả cái cách nói chuyện vô cùng khiêm tốn và lịch sự nữa, hắn ngoái đầu nhìn thử biểu cảm của Lam Tuyên lúc bấy giờ, thấy từ trong đôi mắt của anh có sự kiêng nể và ngưỡng mộ rất rõ ràng. Nhưng việc anh cũng gật đầu thân mật đáp lại lời người ta thì mới là vấn đề khiến Tử Kỳ vội vàng bỏ chút để tâm ở nơi xa xa mà tiến gần lại.
"Hi!"
Hắn ra vẻ thân thiện vẫy tay chào hỏi đối phương, anh chàng kia cũng đáp lại bằng một nụ cười rất thiện chí nhưng chỉ ngay sau đó đã hướng tầm mắt để tâm về phía của Lam Tuyên rồi.
"Cho em hỏi anh đã từng nuôi mèo chưa ạ? Vì nếu chưa từng thì em sẽ tư vấn cho mình chăm sóc một bé có sức khỏe tốt một chút, như vậy sẽ dễ dàng hơn!"
"À… tôi chưa từng nuôi!"
Anh ngập ngừng bước theo phía sau những bước chân của cậu nhân viên ấy, hắn cũng vì tò mò đến lời giới thiệu nên mới bỏ dở sự thu hút của bản thân về đám mèo con ở xung quanh đó mà đi theo hai người họ.
"Nếu là nuôi lần đầu em nghĩ anh nên chọn một bé anh lông ngắn, vì hiện tại bên em cũng có kèm gói bảo hiểm cho giống mèo này để tránh rủi ro cho người mới nuôi! Chút nữa qua bên kia em sẽ tư vấn kĩ hơn cho anh!"
"…"
"Em thấy anh có vẻ điềm tĩnh ít nói… anh xem thử bé mèo màu đen này đi, nó tăng động đáng yêu lắm đó! Cứ quậy phá cả ngày nhiều khi cũng giải trí lắm!"
Vừa nhanh nhẹn tư vấn cho anh, cậu nhân viên vừa cúi xuống chỉ về phía bé mèo mà mình giới thiệu. Đúng với lời nói gây ấn tượng ban đầu, anh quan sát cũng thấy bé mèo đen kia đang nhiệt tình chơi một quả bóng nhựa, nó háo hức dùng hai chân trước giữ lấy quả bóng, hai chân sau cứ liên tục đạp một cách hả hê.
"Bé màu đen ba mẹ bé đều là mèo anh thuần chủng nên sức khỏe sinh sản rất tốt! Tuy là bé hơi phá một chút nhưng biết đi vệ sinh đúng chỗ, dễ ăn dễ ngủ lại còn quấn chủ nữa chứ!"
"Tôi muốn xem thử…"
"Dạ! Để em mở cửa…"
Đứng bên ngoài nhìn cậu nhân viên cẩn thận bế chú mèo con trao về phía anh, hắn nheo nheo đôi mắt trước biểu cảm có phần ngại ngùng giữa hai người khi tay chạm tay. Lam Tuyên bế bé mèo trên tay, bàn tay thon dài đó của anh không ngừng xoa xoa dưới cằm của nó. Mà bé mèo cũng tỏ ra mình thích thú với anh chàng đẹp trai này, nó nhiệt tình dùng hai chân trước giữ ngón tay anh, thậm chí còn thè chiếc lưỡi hồng nho nhỏ ra để liếm liếm vài cái làm quen.
"Tử Kỳ, em thấy bé này được không?"
"…"
Lúc Lam Tuyên quay sang hỏi hắn, hắn vốn dĩ cũng định để anh tự do chọn lựa theo sở thích riêng của anh, nhưng chỉ vì không đợi một câu trả lời của hắn cậu nhân viên đã nhanh nhẹn đến mức dường như muốn quyết định thay anh trong việc chọn lựa, Tử Kỳ tự nhiên lại cảm thấy khó chịu vô cùng, mặc dù vậy hắn vẫn im lặng lắng nghe người kia nói cho trọn một câu rồi mới đưa ra ý kiến của mình.
"Em thấy hợp với anh mà, bé mèo có vẻ cũng thích anh lắm! Không cần phải đắn đo suy nghĩ đâu ạ!"
"Sao biết nó thích, bộ cậu là con mèo đó chắc!"
"À thì… tại em thấy bé mèo cũng quấn anh ấy! Mà anh ấy có vẻ cũng thích bé mèo này nữa…"
Bỏ ngoài tai những lời giải thích của cậu nhân viên, hắn cúi xuống chỉ tay về phía một bé mèo anh lông ngắn có màu silver tabby, nhìn gương mặt khó chịu của nó là nghĩ ngay đến diện mạo của anh ngày đầu mới gặp. Tử Kỳ tỏ vẻ thích thú trước điểm khó gần này, hắn không ngần ngại hỏi thẳng giá mặc dù số tiền trong túi có khi không đủ chi trả.
"Con đó bao nhiêu vậy?"
"À dạ… con này giá hiện tại là mười hai triệu vì bé này có lai nên tai cụp giá sẽ mắc hơn một chút!"
"Vậy lấy con đó đi!"
"Dạ…"
Lam Tuyên vẫn còn bế bé mèo màu đen trên tay, nhìn dáng vẻ của anh sửng sốt trước quyết định của Từ Kỳ mà cậu nhân viên cũng ngập ngừng chưa dám bế bé mèo ra khỏi ô cửa bé xíu của nó.
"Dạ anh ơi… nhưng mà bé mèo này hơi khó tính một chút, bé hay cọc với lại khó gần em sợ anh sẽ…"
"Không sao đâu, cọc cỡ nào tui cũng chơi được với nó hết đó!"
"À dạ… hay là anh thử bế nó một chút rồi quyết định sau cũng được! Để em đưa bé ra ngoài cho anh làm quen thử nha!"
"Ờ…"
Chật vật sau một lúc mới thấy những lời cậu nhân viên kia vừa nói hoàn toàn chính xác, bé mèo mà Tử Kỳ đã chọn thật sự không hề dễ gần một chút nào cả. Đến cả việc bế nó ra khỏi ô cửa nhỏ xíu cậu nhân viên xem ra cũng đã vất vả lắm rồi. Nó liên tục gầm gừ, ánh mắt đầy phẫn nộ hướng về đối phương, bế trên tay một lúc đã tìm cách thoát khỏi sự khống chế của cậu mà chui rúc dưới gầm bàn để tìm vị trí yên tĩnh cho mình.
"Sao nó có vẻ sợ người ta ôm quá vậy?"
Thấy anh lo lắng hỏi thăm, cậu nhân viên cũng thật thà kể về khoảng thời gian bé mèo bị ốm nên phải tiêm thuốc liên tục. Có lẽ cũng vì vậy mà nó dần dần trở nên trầm tính, sợ bị người ta bế, sợ bị lừa rồi tiêm cho những mũi kim đau đớn giống như lần trước.
"Meo! Lại đây… về nhà anh chơi không nè bé cưng!"
Mặc dù khó khăn tiếp xúc lúc ban đầu là vậy, nhưng Tử Kỳ đối với sự khó gần kia lại hoàn toàn rất hứng thú. Hắn cúi xuống nhẹ nhàng chạm vào lưng chú mèo nhỏ, dùng vài cái vuốt ve để mà làm quen. Mặc kệ cả những lúc cọc cằn khiến nó quay lại cào nhẹ lên bàn tay hắn vài cái để cảnh báo rằng bản thân không thích điều đó.
"Anh nghĩ hay là thôi đi, mình mua bé màu đen này đáng yêu hơn nè…"
Khen cậu nhóc hiếu động dễ gần ở trên tay mình, anh lại cảm thấy những lời này chẳng khác gì gián tiếp khen cái tên bướng bỉnh quậy phá trước mặt. Nhưng hắn lại chẳng thèm để tâm ngó đến chú mèo tội nghiệp ở trên tay anh dù chỉ là một lần thôi, bao loay hoay của hắn đều dồn hết vào sự khó gần kia, muốn chinh phục cho được người bạn đầy tự cao này.
"Lại đây, bế nè…"
Sau một hồi vuốt ve chiều chuộng bên dưới sàn nhà, Tử Kỳ cuối cùng cũng thành công ôm nó vào lòng. Hắn thích thú theo thói quen cũ lại vật chiếc bụng trắng tinh của người ta ra để mà sờ soạng. Nhưng cũng chính vì hành động này, mấy phút bắt đầu thân thiện trước đó đều đem đổ sông đổ biển chỉ bằng một cú cào thẳng vào mặt vô cùng dứt khoát.
"Ui da!"
Cảnh cáo tên dê xồm ấy xong, phiên bản mèo của anh lại nhảy tọt xuống gầm ghế sofa rồi đút cái đầu bé xíu của mình vào đó mà trốn tránh đi.
"Tử Kỳ… mặt của em bị xước một đường rồi kìa!"
"Nguy hiểm quá, hay là thôi đi anh… mình chọn bé màu đen cho dễ gần…"
"…"
Hắn vẫn giữ im lặng chẳng thèm bận tâm gì đến những lời khuyên bảo của hai người đứng bên cạnh, sự chăm chú dồn hết về phía chiếc lưng trắng xám còn có sọc vằn của chú mèo kia. Ngoài tính cách đặc biệt khó ưa, Tử Kỳ chú ý đến chú mèo mà mình vất vả làm quen cũng vì cái vẻ bề ngoài vô cùng chất lừ của nó, nó giống với "Lam Tuyên ở phiên bản mèo" đến mức khó tin, hoặc cũng có thể bởi vì lí do này mà hắn nhất định phải mua bằng được mới thôi.
"Em, để cho nó nghỉ ngơi đi…"
"Không, em nhất định phải mua con này!"
Nói dứt lời, hắn lại đem ngón tay thô bạo khẩy lên hai hòn bi căng tròn của chú mèo nhỏ, vẻ mặt và ánh mắt gian tà làm ra loại hành động này của hắn quả thật cũng khiến cho Lam Tuyên phải chào thua. Mặc dù anh đã từng thấy hắn đối xử như vậy với vài chú mèo trong xóm, nhưng lại không nghĩ hắn có sở thích đặc biệt đến như vậy.
"Bé mèo này bởi vì khó tính như vậy nên mới không có người chủ nào chịu mua nó đó ạ! Đây là lần đầu tiên em thấy có người thích nó như vậy, nếu nó biết được chắc là sẽ vui lắm!"
"Anh thấy chưa?"
Nghe những lời của người bên cạnh giải thích, hắn vừa nhất quyết ôm bằng được bé mèo khó ưa vào lòng, vừa quay sang nhìn anh để mỉa mai vài ba câu.
"Anh cứ khó chịu đi rồi cũng sẽ ế dài dài như nó cho coi!"
"Uầy, anh Tuyên như vậy làm sao mà ế được chứ!"
Lời của hắn khiến cho cậu nhân viên kia không khỏi phì cười, dường như chẳng thể nào tin được chuyện có một người điềm đạm điển trai giống như Lam Tuyên mà lại bị ế. Chẳng qua cũng chỉ muốn tiếp lời của hắn để bầu không khí trở nên vui vẻ một chút, vậy mà lại vô tình hóa thành một câu phản bác những lời hắn nói, khiến cho hắn phải nghiêm mặt lại để ngước lên nhìn. Cậu nhân viên vô tình chạm mắt với vẻ mặt khó chịu đó của hắn đã ý thức được vấn đề nên mới nhanh chóng nói sang chuyện khác.
"À… vậy hai anh quyết định chọn bé tabby này đúng không ạ? Vậy thì để em làm thủ tục giấy tờ, nếu mình trả tiền mặt một lần sẽ được tặng kèm thức ăn dinh dưỡng cho bé, sữa tắm, cát vệ sinh và còn tặng bảo hiểm miễn phí một năm với nhiều ưu đãi khác nữa! Để em đi làm hồ sơ luôn ạ!"
"Đi lẹ đi!"
"Dạ…"
Đợi người kia chính thức quay lưng, Lam Tuyên cũng ngậm ngùi đem chú mèo đen đặt vào trong ngăn tủ nhỏ, sau đó cẩn thận khóa cánh cửa kính lại.
"Meo…"
Bé mèo tội nghiệp ấy vài giây trước còn nằm ưỡn ẹo trong vòng tay anh, nó làm trò đủ điều chắc cũng chỉ mong sẽ có một người chủ mới yêu thương chịu mang mình về. Vậy mà anh lại chỉ vuốt ve vài cái, đem hết cả bầu trời hi vọng của nó đặt vào chỗ cũ, lúc cánh cửa chầm chậm khóa lại, bàn tay bé xíu kia của nó chọt qua khe cửa muốn ngăn anh lại. Phải mấy lần Lam Tuyên đẩy tay nó vào, nó mới chịu ngồi im đằng sau tấm kính trong suốt, đem ánh mắt tròn xoe ngơ ngác nhìn anh mà kêu vài tiếng.
"Meo… meo…"
"…"
Mặc dù anh chẳng nói lời tạm biệt nào, nhưng ánh mắt cũng đã lặng lẽ rũ xuống, không có can đảm ngước lên nhìn nó một lần nữa, sợ bản thân chẳng đủ nhẫn tâm để mà rời đi.
"Anh Tuyên, em chỉ có mười triệu thôi, anh cho em xin nhẹ hai triệu cho chẵn tiền trả được không?"
"Ừm…"
"Cảm ơn anh!"
Lúc Tử Kỳ nghiêng đầu cảm ơn, đôi mắt hắn tươi cười thật sự rất giống với bé mèo kia. Anh cũng chẳng biết từ lúc nào mà bản thân lại đặc biệt yêu thích nét tinh nghịch này đến như vậy. Thích đến mức có thể sẽ tiếc rẻ nếu như không giữ được cho mình.
"Baby à, về nhà với anh nha! Hôm nay nhà mình chuyển qua nhà mới đó… nghe mẹ nói nhà to, có sân lớn nữa… anh sẽ trồng cho bé mấy cái cây để bé leo lên! Hí hí…"
Thanh toán xong xuôi, hắn hí ha hí hửng đem bé mèo nhỏ bỏ vào trong chiếc ba lô thú cưng mà cửa hàng đã tặng kèm. Trông vẻ mặt chán chường của nó chắc cũng đã mệt mỏi với cậu chủ này rồi.
"Nên đặt nó tên gì đây… tên Tuyên được không? Hehe…"
Anh lặng lẽ đem túi đồ shop tặng kèm treo lên tay nắm chiếc xe, nhìn cách hắn tung hứng kiếm chuyện để chọc ghẹo mình mà hình dung tới những suy nghĩ lúc bế chú mèo đen trên tay. Anh cũng nghĩ sẽ âm thầm đặt tên nó là Kỳ.
Vậy mới biết mẹ đã nói đúng thế nào giữa anh và hắn, nói hai đứa có một điểm chung mà chính hai đứa cũng chẳng thể nhận ra được.
"…"
Giờ ngó lại chiếc tủ kính bí bách kia, thấy chiếc lưng đen đen của chú mèo nhỏ nằm cuộn tròn lại một chút suy tư, anh có cảm giác quả tim mình không thể đập tiếp những nhịp thảnh thơi một chút nào cả. Nếu bây giờ mà quay về nhà, e là cứ mỗi đêm lúc nhắm mắt lại anh sẽ nhớ đến cái hình ảnh đầy đáng thương đó, nhớ cái cách mà nó khều khều tấm cửa kính kia, nhớ cả ánh mắt đầy hụt hẫng khi lại phải chờ đợi người đến sau.
"Chờ anh chút xíu nha… anh vào trong rồi ra liền!"
"Làm gì?"
"Chờ anh nha!"
"Nè…"
Tử Kỳ lớn tiếng gọi thêm một lần nữa, nhưng Lam Tuyên chỉ ra vẻ mình gấp gáp. Anh đẩy cánh cửa kính bước vào bên trong, lại còn thân mật nói gì đó với cậu nhân viên khiến hắn chẳng khỏi tò mò.
"Làm cái gì vậy trời... để người ta đứng ở ngoài nắng thấy bà… chút nữa ra phải đòi mua kem cho mình mới được!"
Kéo chiếc nón áo khoác trùm lên đầu mình, hắn nằm dài người xuống ôm lấy đầu xe lầm bầm vài câu chửi thầm. Không biết chỉ một chút nữa thôi, Lam Tuyên lần đầu tiên cho hắn bất ngờ to lớn đến mức ngỡ ngàng tròn xoe đôi mắt.
"Ăn kem không?"
Giọng điệu trầm ấm đó…
Hắn vừa ngước lên nhìn đã thấy anh đem một chiếc li giấy hướng về phía mình. Chỉ có điều phần "kem" bên trong có vẻ như là kem vị than tre. Bởi phần đầu đen thui của nó đã bắt đầu nhoi nhoi vài ba cái trước khi ngóc lên để chào hỏi hắn.
"Meo!"
"A…"
Đôi mắt trong veo của bé mèo và vẻ mặt cứ tựa như tươi cười của nó tỏa ra một dòng năng lượng mạnh mẽ hướng về phía hắn.
"Anh mua nó luôn hả?"
"Ừ… hai đứa chơi với nhau chắc sẽ vui hơn!"
"Quoa… anh Tuyên bữa nay xịn dữ, con này… thêm bao nhiêu tiền nữa vậy?"
Nhìn cái cách mà hắn thì thầm hỏi anh, hình như đây là lần đầu tiên hắn để tâm tới túi tiền của anh thì phải. Dù số dư có nhiều hơn những gì bản thân hắn tưởng tượng, anh thật sự không muốn nói ra để mà khoe khoang làm gì.
"Anh cũng có chút ít để dành, thêm tiền đạt giải nữa thì cũng thoải mái…"
"Chà chà… sao tự nhiên em cảm thấy anh Tuyên giàu quá trời quá đất! Biết đi làm kiếm tiền từ lúc còn học cấp ba… gầy dựng tương lai sớm vậy sao?"
"Chứ sao? Con trai mà, sau này còn lập gia đình, còn có vợ nữa… phải chuẩn bị tài sản cho gia đình chứ!"
"Có vợ? Để dành tiền cho vợ á? Hahaha… anh đang kể chuyện cười đó hả… khó ưa như anh có chó nó lấy!"
"…"
Những câu đùa không hề ác ý của hắn chắc chẳng phải điều khiến anh bận tâm, Lam Tuyên vào lúc này chỉ nghĩ… không biết bộ dạng hắn sau này trở thành "cờ hó" sẽ ra làm sao. Nghĩ đến đó, khóe môi anh chợt cong cong nhẹ, đem bé mèo dúi vào trong vòng tay hắn tỏ ra mình đã quá quen thuộc với những lời này từ lâu lắm rồi.
"Về thôi!"
"À, mẹ gửi định vị nhà mới cho anh đó… mẹ nói ba về mà đợi hai đứa mình lâu quá nên ba với mẹ chạy qua bên đó trước rồi! Nghe nói anh hai thi xong cũng về bên đó luôn…"
"Vậy em nhắn hỏi mẹ xem bếp ở bên nhà mới đã dùng được chưa? Nếu được rồi thì nhắn anh hai mua đồ về nấu cơm chiều luôn đi!"
"Dạ!"
Ngồi phía trước bất chợt nghe một từ "dạ" của hắn, thật sự anh chẳng biết phải bày tỏ niềm hạnh phúc ra sao nhưng đuôi mắt lại cứ cong cong cười thầm. Đối với anh mọi thứ đều trở nên thật dễ dàng chỉ cần hắn ngoan ngoãn lễ phép như vậy là đã xiêu lòng lắm rồi. Vậy mà trước kia chẳng biết vì lí gì, mỗi lúc đối phương nói ra lời ngọt ngào với mình anh lại cho rằng bản tính hắn nịnh bợ khó ưa.
"Em có muốn ăn món gì không? Muốn anh nấu món gì thì nhắn cho anh hai mua nguyên liệu là được!"
"Bữa nay anh nấu theo ý của em luôn hả?"
"Ừm…"
"Vậy anh thấy món gì khó nhất?"
"Khó nhất… thì chắc không có, chỉ có cầu kì hơn một chút là phá lấu lòng heo vì anh mất thời gian vệ sinh lòng nữa!"
"Vậy còn món đơn giản nhất?"
Món đơn giản với anh khá nhiều, suốt dọc đường kể ra cho hắn không biết bao nhiêu mà nói. Hai đứa cồng kềnh đèo thêm hai cục nợ về căn nhà mới, đường từ trung tâm thành phố về đến đó thực sự khá xa, hắn cứ tò mò chẳng biết lí do gì mà mẹ lại chọn ở xa như vậy. Ban đầu còn nghĩ chắc ở xa trung tâm thành phố một chút thì giá đất đai cũng sẽ rẻ hơn. Nhưng càng đi sâu vào cung đường Hoa Hồng, hắn càng choáng ngợp vì ven hồ Tuyền Lâm có không ít những resort vô cùng hoành tráng, hắn ngồi sau xe anh mà ngoái đầu nhìn mấy lần vẫn không tin nổi khung cảnh mình vừa lướt qua. Mỗi lần một ít, sự hoang mang trong lòng lại càng tăng lên nhiều hơn khi chấm định vị dẫn hai đứa đến một khu xa hoa chẳng kém.
"Anh Tuyên… em không chắc là hai đứa mình đang đi đúng đường đâu nha… sao sao… sao nó dẫn tụi mình vô chỗ gì mà nhìn có vẻ giàu có quá vậy?"
"Hả?"
"Anh dừng xe lại đi… em đưa cho anh xem vị trí"
"Ừm!"
Bản thân anh vốn dĩ cũng chưa thử hình dung xem nhà mới sẽ rộng đến mức độ nào. Anh chỉ biết trước đó cả ba và mẹ đều có ý định sẽ tìm một căn nhà khác để đón Tử Kỳ về cho thuận tiện. Không ngờ là sớm như vậy, hơn nữa phần công sức của hắn khi giao tiếp với gia đình Nhất Linh cũng là điểm mạnh. Gia đình có một cơ ngơi mới với anh là điều đáng mừng, nhưng trong lòng suy nghĩ sâu xa… anh lại sợ dần dần ba sẽ chìm vào trong đống vinh hoa phú quý, sợ buột miệng lại khiến cho ba đem hạnh phúc cả đời này của hắn trao vào tay của Nhất Linh.
Sợ rằng hắn sẽ vì biết ơn mà miễn cưỡng và chấp nhận.
"Chỗ này…"
Nhìn phần định vị ở trước mắt, có lẽ nó hoàn toàn chẳng sai, vì chẳng sai nên ánh mắt anh cũng có đôi chút biểu cảm rối bời.
"Sao vậy anh? Cái này là mẹ gửi cho em mà…"
"Ừm, chắc là đúng rồi đó…"
Sinh ra và lớn lên ở cái đất Đà Lạt này, không phải anh không đoán được vị trí căn nhà mới có giá trị tầm bao nhiêu. Nhưng vì sự đắt giá của nó, chẳng hiểu sao anh lại lên ga một cách bất ngờ như vậy.
"Ui da!"
"…"
"Chạy kiểu gì kì vậy ông?"
Thật ra anh muốn hắn bất ngờ ôm chầm lấy mình như vậy, ôm càng chặt càng tốt. Sợ nếu hắn không có chút ấn tượng nào từ những khoảnh khắc đơn giản thế kia, ngày mà anh có đủ can đảm thừa nhận tình cảm với hắn, hắn sẽ cho là anh nói đùa.
…
Đoạn đường về nhà hôm nay xa lạ, lạ đến mức khiến cho một người hay suy nghĩ nhiều như anh cảm thấy lo lắng bồn chồn. Anh vốn không hề giống như những người khác ở một đặc điểm, là bản thân không kì vọng quá nhiều vào những điều xa xỉ trong cuộc sống này. Anh sợ cái gọi là vô thường, sợ một phút nhất thời đổi lấy cả đời đau thương, sợ số phận lên cao xuống thấp chẳng lường trước được.
Nếu có một điều ước, anh chỉ ước trọn đời bên cạnh người mình yêu thương. Đủ ăn, đủ mặc, đủ để chia sẻ cho những người nghèo khó hơn mình thì cũng đủ rồi.
"Cậu chủ!"
"Dì Tư?"
"Ba cậu nói từ giờ dì chuyển qua đây ở chung để phụ việc nhà!"
"Dạ…"
Hai từ "cậu chủ" phải lắng nghe trước hoàn cảnh này cũng đã khiến đôi mắt của anh hoang mang thật nhiều. Hai người đứng cạnh nhau, có lẽ Tử Kỳ cũng giống anh… chơi vơi giữa một mớ cảm xúc chưa kịp gọi tên.
"Anh Tuyên… nhà mình thiệt đó hả… em tưởng…"
Chiếc moto quen thuộc dừng trước một cách cổng to và rộng, hắn nép vào bên phải của anh, bàn tay ôm lấy cánh tay anh mà khẽ thì thầm một câu lấp lửng. Khuôn viên của căn nhà… à không, đây nói chính xác hơn là căn biệt thự sân vườn nằm ở một khoảng đất rộng nhìn ra phần hồ Tuyền Lâm. Rộng gấp hai gấp ba… gấp rất nhiều lần căn nhà vốn đã to và rộng trong con hẻm cũ.
"Biệt thự Trương gia!"
Đọc dòng chữ được khắc trên một khung đá hoa cương mà hắn gật gù mất một lúc lâu.
"Em biết tại sao người ta gọi là biệt thự rồi…"
"Tại sao?"
"Tại nó bự thiệt! Hahahaha…"
Có vẻ hắn thấy anh trầm lặng mất một lúc lâu, đọc ánh mắt của anh có những nỗi buồn không xác định được bắt đầu nhân lên, chỉ là hắn muốn nói gì đó để cho anh cười, muốn pha trò một chút trước khi cả hai bước vào bên trong.
"Mình phải đem con bé ra cho tụi nó ngắm nhà mới chứ ha!"
"Con bé?"
"Thì hai bà mèo mới mua đó! Anh tính đặt tên không?"
"Tụi nó là mèo đực mà!"
"Ủa, sao anh biết đực… bộ anh nhìn chỗ đó của nó hả?"
"Thì… lúc em đè con màu xám ra búng búng đó!"
Nghe anh nói, hắn lại bày cái mặt vô tri đó ra cố nhớ lại những chuyện mình đã làm lúc nãy. Giọng điệu đầy hờ hững như chẳng có chút để tâm nào cả.
"Ủa nãy em có búng nó hả? Em búng mà em còn không biết nó là đực… sao anh biết hay vậy?"
"Hơi!"
Lam Tuyên liếc nhẹ hắn một cái rồi nhún vai bày tỏ chút cạn lời của mình. Hắn vẫn há cái miệng hồng hồng chớp chớp hai mắt ngơ ngác như chú mèo con. Đợi anh quay sang bế bé mèo đen ra khỏi giỏ…
"Ê, con này cũng là đực á… đâu vạch ra xem… vạch nó ra cho em xem!"
"Nè, Tử Kỳ… em làm nó sợ đó…"
"Thì ra là đực…"
Mặc kệ đối phương ngăn cản thế nào, hắn cũng quyết phải xác định giới tính của chú mèo kia cho bằng được mới thôi. Hai đứa đứng trước cổng một lúc, đùa giỡn quên cả việc phải vào bên trong cùng khám phá ngôi nhà mới. Nếu không phải Tử Kỳ trượt tay để bé mèo đen chạy vèo vào trong, có lẽ hai đứa cũng không định rời khỏi cổng nhà mà dí theo nó.
"Ê, chờ chút… cái con mèo kia…"
Nhìn một đứa tung ta tung tăng khám phá khắp nơi không chút sợ hãi, anh cũng đặt bé mèo "phiên bản" của mình xuống dưới nền đất, nó lại y như rằng kiếm chỗ nào đó rúc vào để khỏi mang phiền phức về cho mình. Nhưng con "báo" màu đen mà anh đã chọn quả thật cũng rất giống với Tử Kỳ, chạy khắp nơi một lúc không có một ngọn cỏ nào là nó không thử nếm qua, chơi chán rồi thì lại kiếm chuyện với chú mèo xám hiền lành đang nằm lim dim dưới một bụi cỏ. Hai đứa nó bất ngờ giật mình cùng nép vào chung một chỗ, phía xa xa là giọng của mẹ thúc giục cả đám mau chóng vào nhà.
"Hai đứa làm gì ngoài đó lâu vậy? Vào trong đi, mẹ dắt đi xem phòng nè!"
"Dạ con vào liền mẹ yêu ơi!"
Chỉ có hắn mới khẩn trương đáp lời mẹ bằng cái chất giọng ngọt lịm đó thôi, nói rồi thì cũng chỉ có hắn nhanh chân chạy vào bên trong, bơ đẹp luôn hai cục "nợ" vừa rước về, cuối cùng thì chỉ có mình anh loay hoay sắp xếp vị trí cho tụi nhỏ ở. Xong xuôi đâu đó, anh mới chầm chậm theo chân dì giúp việc tham quan một vòng quanh căn nhà mới. Ngoài việc được xây dựng trên một khoảng đất nhô cao, ba và mẹ cũng đặc biệt chú ý đến không gian xanh ở xung quanh. Chính vì vậy mà mấy hàng thông vây quanh giữ đất đều không bị chặt phá đi, từ nền nhà đi ra đến cổng là thảm cỏ mọc tự nhiên vô cùng hút mắt, chỉ nhìn thôi anh đã muốn nằm dài xuống để ngắm bầu trời trong xanh trên đầu.
"Sân vườn rộng như vậy sau này cậu chủ tha hồ trồng hoa trồng kiểng rồi ha!"
"Dạ… nhưng mà rộng quá, nhìn cũng thấy hơi sợ sợ…"
"Anh Tuyên! Lên đây đi… lên đây với em xem view hồ đỉnh lắm nè!"
Khác với chút chơi vơi vô định của anh, Tử Kỳ dường như rất thoải mái với khung cảnh này. Hiện tại hắn đang ở tầng ba, là tầng cao nhất của căn nhà có view nhìn ra phía hồ Tuyền Lâm.
"Lam Tuyên lên đây đi con!"
"Dạ!"
Căn nhà này được thiết kế theo phong cách kết hợp Á – Âu, phần ban công của từng phòng ngủ đều được ưu tiên cho xây khá rộng. Dưới tần trệt, gian nhà chính bao gồm một phòng làm việc và phòng tiếp đãi khách quý có diện tích được xem là rộng nhất. Ngoài ra mẹ còn đặc biệt làm hai phòng ngủ đơn, có lẽ là để dành cho khách tới ngủ qua đêm. Tiếp theo đó thiết kế hiện đại của căn bếp ăn chính là điểm sáng khiến cho Lam Tuyên cảm thấy vô cùng ưng ý. Anh thích phần cửa kính bao bọc xung quanh có thể mở ra, nếu trời lạnh hoặc đổ cơn mưa ngồi ăn ở bên trong cũng có thể ngắm toàn cảnh bên ngoài. Nhưng nếu gặp lúc trời nắng ráo, cánh cửa kính mở ra đón chút ấm áp rọi vào bên trong thì còn gì tuyệt vời hơn nữa chứ? Có lẽ mẹ đem thiết kế này về đây, vốn cũng là để phục vụ cho nhu cầu nấu nướng vô cùng tiêu chuẩn của hai thằng anh.
Đi một vòng quanh căn nhà mới, điều duy nhất khiến Lam Tuyên thấy choáng ngợp ở vị trí trung tâm của tầng hai chính là sảnh thờ, vì gia đình theo đạo Công Giáo, nên phần đặt tượng ảnh cũng được đầu tư một cách hoành tráng với những chiếc tượng đủ to. Nhìn sơ qua, anh thậm chí còn có cảm giác linh thiêng tràn ngập cả ngôi nhà này.
"Anh Tuyên, bên này nè!"
Trên cầu thang, Tử Kỳ háo hức vẫy tay gọi anh đi theo mình, hắn háo hức thì cũng phải thôi. Bởi vì khi chuyển sang nhà mới, diện tích phòng của hắn cũng tương đương phòng của anh, lại còn là hai phòng riêng biệt, không phải chịu cái cảm giác làm gì cũng có "camera đang chạy bằng cơm" theo dõi cả ngày.
"Ten ten ten tèn… đây là phòng của anh Tuyên!"
Anh còn chưa khám phá hết tầng hai nữa, Tử Kỳ đã nhiệt tình kéo anh lên tận tầng ba để xem thử phòng ngủ của mọi người. Hình như trong phần thiết kế và xây dựng, mẹ và ba cũng đặc biệt tính toán hết cả rồi. Nếu không thì phòng ngủ cũng chẳng đặc biệt được tập trung ở tầng ba một cách đầy đủ như vậy.
"Mẹ nói bên này là phòng của em với anh, bên kia là phòng anh hai với phòng ba mẹ… còn cái phòng nhỏ hơn một chút là để giặt và phơi đồ!"
"Ừm…"
"Anh đang thắc mắc tại sao không có phòng tập nhảy của anh đúng không?"
"…"
Thấy đối phương ngơ ngác ngó tới ngó lui, hắn lại hỏi đúng vào tim đen khiến cho người ta không thể nào không gật đầu đáp lại.
"Em biết ngay mà, mẹ nói khu tầng hai bao gồm phòng thờ, phòng tập nhảy của anh với lại ngoài phòng của dì Tư ra, còn có hai phòng trống chưa biết sẽ sử dụng vào việc gì!"
"Hình như chưa có nhà kho…"
"Nhà kho ngoài kia kìa, sau nhà á…"
Hắn lanh lẹ mở cửa phòng anh bước vào, thích thú với hộp khóa thông minh vô cùng hiện đại, nghe nói ngoài thẻ từ hộp khóa này còn có thể sử dụng chìa khóa cơ và vân tay nữa.
"Để em cài vân tay của em…"
Chẳng thèm quan tâm đến phá phách của hắn, anh chỉ tò mò bước vào trong căn phòng mới tinh của mình. Bởi vì mẹ vừa gọi dịch vụ sắp xếp và vận chuyển trong hôm nay, cho nên ngoài nội thất đã được trang trí sẵn ra, đồ đạc và những vật dụng khác của anh từ nhà cũ chuyển sang đây còn đang đóng thùng chưa được khui ra.
"Anh đi đâu vậy?"
"Xem phòng tắm…"
"Cho em xem với!"
Quả nhiên đối với người sạch sẽ như anh, nhu cầu tắm rửa cũng được đặt lên vị trí đầu tiên nhất khi tham quan căn phòng mới.
"Quao…"
Mặc dù biết thiết kế nội thất của tất cả các phòng ngủ đều y hệt nhau, nhưng thứ khiến cho hắn trầm trồ chính là các thiết bị vệ sinh trong phòng tắm vô cùng sang trọng, đó là còn chưa kể đến việc mỗi phòng đều có bồn tắm, phòng tắm đứng, toilet riêng.
"Em xỉu…"
Choáng ngợp trước một đống "giàu sang" bất ngờ như vậy, Tử Kỳ tựa vào vai của anh, hắn giả vờ ngất đi vài giây trước khi bên ngoài có tiếng gọi cửa.
"Hai đứa ra ban công chưa?"
"Dạ con ra liền…"
Mẹ thúc giục như vậy là vì ban công của phòng ngủ rất đặc biệt, tuy hiện tại hai đứa không còn ở chung phòng nữa, nhưng phần ban công này được thiết kế riêng nối liền từ phòng của hắn sang phòng của anh. Hắn thì chẳng biết lí do gì mẹ lại cho làm như vậy, chỉ có khóe môi anh cong lên khi nhìn thấy "tuyệt tác" này mà thôi.
"Anh cười cái gì vậy?"
"À thì… vui nên cười!"
"Vui? Sao nãy giờ em có thấy anh cười đâu, tự nhiên ra ban công cái cười…"
"Ừm… qua thử phòng của em đi!"
Đánh trống lảng một câu như vậy, anh thong thả từng bước một bước sang phòng của hắn. Mặc dù thừa biết hai căn phòng chẳng có điểm khác biệt gì, nhưng hai đứa vẫn dạo một vòng trước khi các nhân viên của dịch vụ dọn phòng tới làm nhiệm vụ.
Hai đứa định bụng sẽ mò xuống dưới phòng tập nhảy thử xem thế nào, mẹ ở ngoài ban công phòng riêng bất ngờ gọi lớn.
"Tuyên, Kỳ… xuống xem hình như anh hai con tới rồi đó!"
"Dạ!"
Cắt ngang sự hớn hở của hắn một chút, nhưng dù sao thì anh hai về cũng sẽ có đồ ăn ngon. Thế là Tử Kỳ nhanh chân chạy một mạch xuống dưới để đón, ban đầu hắn nghĩ anh sẽ về cùng với Minh Nghiêm, cho đến khi trước mắt là sự xuất hiện của một người làm cho hắn bất ngờ. Tự nhiên lại chẳng biết phải mở lời chào thế nào cho phải.
"À… anh hai… anh… Rin…"
"Ừm Tử Kỳ… em phụ anh xách đồ vô bếp trước nha… anh dẫn Rin đi chào ba mẹ rồi xuống!"
"Dạ…"
Hắn cứ đứng đó đực mặt ra một lúc, đợi người kia bước lên vượt qua khỏi mình, bàn tay chạm vào vai của hắn vỗ vỗ vài cái kèm theo một nụ cười đầy đắc ý.
"Anh hai…"
Lam Tuyên cũng bất ngờ vì Rin xuất hiện ở đây, nhưng giọng điệu của cậu em này lại có đôi chút lo lắng kèm theo. Anh chầm chậm di chuyển tới gần chỗ hắn đang đứng, miệng thì thầm giống như "mách lẻo" một chuyện gì đó.
"Mẹ nói mẹ có gọi anh Nghiêm qua…"
"Em cũng nghe mẹ nói vậy đó… nói trong nhóm gia đình mình mà, sao anh hai còn dắt Rin tới làm gì vậy nhỉ?"
"Không biết nữa…"