Lần tỉnh lại hiện tại của anh vẫn là ác mộng, chỉ khác với mấy lần trước đây vì anh không cố chấp mà tiếp tục ngủ vùi đi nữa. Anh nghĩ mình cần phải mạnh mẽ để đối diện với đáp án, dù bản thân có linh cảm chuyện không hay xảy ra với hắn hoặc là anh đang nửa ngờ vực về giấc mơ đó ra sao đi nữa.
"Ưm..."
Tiếng than nhẹ của người nằm trên giường bệnh rất khẽ nhưng lại thu hút đến mức khiến cho ba bốn người cùng lúc vây quanh.
"Tuyên ơi... mẹ nè con!"
"Tuyên! Em thấy sao rồi?"
"Để con ra ngoài gọi bác sĩ!"
"Ừ, cảm ơn con nhiều nha Nhất Linh!"
"Nhất Linh?" – sự quan tâm trong đầu anh vào lúc này bất ngờ dừng lại trước cái tên đó.
Một nửa sự ngờ vực trong giấc mơ kia hình như có thêm hi vọng. Mặc dù hiện tại đôi mắt của anh vẫn chưa thể nào thích nghi ngay được với cái ánh đèn sáng rực thế kia, Lam Tuyên vẫn cố gắng hết sức ngoái đầu nặng nề nhìn ra xung quanh. Anh nhìn hết một lượt từ trái sang phải, nhìn đến khi ánh mắt chạm tới vị trí của mẹ. Có lẽ người duy nhất đáng tin cậy đối với anh lúc này là mẹ, mẹ chắc chắn sẽ nói sự thật và sẽ không bao giờ gieo vào lòng anh những hi vọng ảo.
"Mẹ..."
"Mẹ đây! Con thấy thế nào rồi Tuyên? Đợi một chút bác sĩ tới khám cho con được chứ?"
"Mẹ ơi..."
Anh nhớ lại vào khoảnh khắc mình té xuống sau khi vội vàng bật dậy chỉ vì một cơn ác mộng, thời điểm đó hình như anh đã nôn thốc tại chỗ rất nhiều. Toàn thân không còn sức để mà đứng dậy lần nữa, cơn mưa rừng tuy là đã ngưng nhưng cái lạnh vẫn ám ảnh anh mãi đến hiện tại. Mà có lẽ cũng bởi vì nôn quá nhiều, cổ họng anh bây giờ đã rát đến mức muốn nói thành câu cũng thật khó khăn.
"Tử... Kỳ... đâu? Con muốn... gặp em ấy..."
"Tuyên à, hiện tại con không ổn chút nào đợi đến lúc bác sĩ khám xong thì hãy nói đến chuyện này được không?"
"Tử Kỳ... hic... con muốn... gặp..."
Người đứng ở bên cạnh là cậu anh trai thường làm nũng nhất, nhưng từ trước đến giờ đứa em trai này chưa từng tranh việc làm nũng với anh. Hiện tại có lẽ chính là lần đầu tiên mà anh nhìn thấy em trai của mình khóc lóc đòi cho bằng được một chuyện gì đó.
"Tuyên, bác sĩ tới rồi... để kiểm tra lại tình hình sức khỏe đã, khi nào con ổn thì mình sẽ nói đến chuyện thằng Kỳ được không?"
"..."
Anh không đáp lại mẹ, nằm trên chiếc giường đó chỉ liên tục lắc lắc đầu, dòng nước mắt không ngừng chảy dài mà đôi môi khô khốc cũng mấp máy cố đòi cho bằng được thêm một lần nữa.
"Tử Kỳ..."
"Được rồi em trai, hiện tại bởi vì rối loạn tiêu hóa và mất máu nhiều từ vết thương nên sức khỏe của em rất yếu! Em không được kích động như vậy, phải nằm yên để anh kiểm tra sơ lại, có chuyện gì cần nói thì đợi đến lúc khỏe rồi hãy nói!"
"..."
Mặc dù sự bình tĩnh của anh hiện tại không đủ nhiều đến như vậy nhưng có lẽ anh chịu yên lặng để bác sĩ kiểm tra lại tình hình sức khỏe của mình cũng bởi vì bản tính ngoan ngoãn vốn có mà thôi.
"Thằng bé sao rồi ạ?"
Lúc này Hàn Dương ở cạnh bên đó cũng lo lắng lắm, đôi mắt anh cứ ngập mãi trong dòng nước mặn đắng kể từ khi nhận được điện thoại quản sinh gọi về, nói là hai đứa nó mất tích đi đâu chẳng rõ. Cả mấy tiếng rất dài trong cơn mưa lớn mà đoàn học sinh của trường mỗi người đều chia nhau ra hỗ trợ tìm kiếm. Anh có cảm giác chỉ vì mình trở về sớm hơn một chút mà mọi thứ lại tệ đi đến như vậy. Nếu như anh có mặt ở đó, chắc chắn anh sẽ không để hai đứa nhỏ lạc đi một cách dễ dàng vậy đâu.
"Cơ thể của em ấy hiện tại mất nước đột ngột, sức đề kháng giảm đi khiến việc rối loạn tiêu hóa thành ra nặng hơn, cũng có thể đã nhiễm lạnh rồi... nhưng mà gia đình cứ yên tâm vì hiện tại dịch truyền vừa bổ sung chất dinh dưỡng vừa kèm theo cả thuốc hạ sốt, chỉ cần trấn an bệnh nhân chịu khó nằm yên nghỉ ngơi là được! Vết thương ở chân không ảnh hưởng đến động mạch cũng không ảnh hưởng đến gân hay xương, bệnh nhân cũng đã được tiêm ngừa uốn ván khẩn cấp nên mức độ nguy hiểm không còn cao nữa!"
"Cảm ơn bác sĩ!"
"À mà tôi nghĩ gia đình không nên vây quanh em ấy quá đông, để em ấy nghỉ ngơi trước đã! Có chuyện gì đợi đến khi tinh thần và thể chất ổn định rồi bàn bạc sau cũng được!"
"Vâng! Tôi sẽ lưu ý! Cảm ơn bác sĩ!"
Anh vẫn nằm đó lắng nghe những lời dặn dò kia, biết bản thân đúng là nên chú trọng đến sức khỏe của mình trước tiên. Nhưng làm sao để lòng tàn nhẫn không nghĩ đến hắn? Đến cả một câu trả lời thôi, mấy lần rồi anh vẫn không đủ can đảm để mà mở lời được nghe. Hiện tại xem như anh đã cố gắng lắm để giữ bình tĩnh, nhưng dự cảm không lành vẫn đào sâu vào nơi lồng ngực anh, nó len lỏi dọc theo các mạch máu lớn, chảy đến đâu cũng đều khiến anh cảm thấy ớn lạnh đến đó.
"Mẹ... con muốn biết..."
"Nhưng mà con phải bình tĩnh đã!"
Cái gật đầu trấn an của mẹ cũng khiến anh gật gù theo. Đợi bác sĩ rời khỏi phòng rồi, Hàn Dương đứng cạnh đó nhanh chóng nắm lấy cánh tay đang vướng dịch truyền của em trai mình, đôi bàn tay người kia nhè nhẹ xoa xoa, có lẽ những điều sắp phải nghe thật sự rất khó chấp nhận đúng không?
"Mọi người tìm thấy em nằm trong vách đá đã ngất xỉu rồi, sau đó rất đông người Nhất Linh đưa tới... cũng duy trì tìm kiếm đế tận sáng nay nhưng vẫn không tìm thấy Tử Kỳ đâu hết! Sáng nay Nhất Linh còn huy động thêm flycam để tìm nhưng vẫn chưa có tin tức gì..."
"Trời... ơi..."
Anh than lên một tiếng bất mãn sau những điều mà bản thân vừa nghe. Người đang đáp lại anh không phải là mẹ, có lẽ anh cũng hiểu để nói ra những lời đó mẹ chắc chắn không thể nào cầm nổi nước mắt đâu. Hiện tại cơn nấc nghẹn của anh chẳng khác gì đổ thêm vào trong sự đau lòng của mẹ vậy đó. Đôi bờ vai của anh trên tấm nệm êm cứ run lên theo từng tiếng nấc dài, nếu biết trước kết cục sau đó người ta sẽ tìm được anh, có lẽ anh nhất định không để cho Tử Kỳ phải rời đi giữa đêm như vậy.
"Không sao đâu Tuyên, mẹ tin là Tử Kỳ sẽ bình an mà! Con cũng phải giữ gìn sức khỏe cho đến khi gặp lại nó nữa chứ..."
"..."
Giây phút này chắc có lẽ vì đôi mắt ngấn lệ không kịp lau đi, thần sắc của Lam Tuyên phút chốc thẫn thờ giống như lạc mất linh hồn. Anh cứ trân trân nhìn thẳng lên trần nhà, nửa lời không muốn đáp lại những ủi an của mẹ và anh trai nữa.
"Tuyên à, con làm sao vậy? Nhìn mẹ đi..."
"Nếu như... không tìm được... thì sao?"
Bất ngờ đem ánh mắt không còn thần sắc nhìn về gương mặt ướt đẫm nước mắt của mẹ. Những câu nói hoang mang vô định thật sự cứ giống như hai mũi dao sắc nhọn trực tiếp đâm sâu vào trong lồng ngực.
"Không có chuyện đó đâu... con tin mẹ chứ? Mình cầu nguyện thật nhiều để Tử Kỳ được bình an nha con!"
"..."
Nếu Tử Kỳ không quay về nữa, nhịp tim bà những ngày tháng tới có lẽ phải đối diện với cả hai sự việc đau buồn trước mắt. Nếu thật sự mất đi Tử Kỳ, bà không chắc là mình có thể giữ được Lam Tuyên tỉnh táo ở bên cạnh nữa hay không. Những ngày tháng vùi trong quá khứ đã đối diện với quá nhiều khó khăn để nó có thể mở lòng với một người khác. Nếu như bà là nó, đặt bản thân vào cảm xúc của con trai lúc này bà cũng không chắc mình đủ mạnh mẽ để vượt qua được cú sốc này, làm sao để có thể thêm một lần nữa sống như chưa từng xảy ra chuyện gì?
"Hai miếng vải..."
Phút trầm tư của ba mẹ con lúc này bất ngờ bị cú bật người của anh làm cho giật mình một chút, Lam Tuyên loay hoay muốn ngồi dậy tìm hai miếng vải nào đó nhưng không hề nói rõ ràng, chỉ thấy vẻ mặt anh lo lắng thất thần và giọng điệu nhắc về hai miếng vải cũng bày tỏ sự quý giá.
"Hai miếng vải... đâu mất rồi? Mọi người... hai miếng vải... con đã cầm trong tay đó... con không thể làm mất nó được..."
"Đợi đã Tuyên, con cứ nằm xuống đã, muốn tìm miếng vải gì mẹ sẽ đi tìm cho con!"
"Miếng vải... miếng vải đó là... áo của Tử Kỳ... áo của Tử Kỳ xé ra để con... lau người... con không thể vứt đi..."
"Được rồi, mẹ biết rồi... con nằm xuống đã! Miếng vải đó mẹ thấy chị điều dưỡng có bỏ vào trong bộ đồ của con đem đi giặt rồi! Lúc thay đồ cấp cứu cho con, con cứ cầm khư khư trên tay đúng không?"
"Đúng rồi..."
Cảm thấy có được chút yên tâm, anh lại thuận theo đôi bàn tay đẩy xuống của mẹ mà nằm. Nhưng tấm lưng thậm chí còn chưa chạm vào vải nệm, đôi mắt anh vô tình nhìn thấy cổ chân của mình được băng bó sạch sẽ bằng một loại băng gạc chuyên dụng. Vốn không phải là miếng vải hắn đã xé ra từ chiếc áo đã mặc để băng cho anh.
"Còn miếng vải... trên chân con nữa? Đâu rồi mẹ?'
"Cái đó..."
Lần này mẹ đương nhiên không chắc được câu trả lời để đáp lại anh, nhưng cũng chính vì sự ấp úng thế này, Lam Tuyên lại bắt đầu không giữ được bình tĩnh mà nhổm dậy.
"Mẹ! Miếng vải trên chân con... cũng là áo của Tử Kỳ đó..."
"Mẹ biết rồi, nhưng mà miếng đó dính máu rồi, nó cũng rất dơ nữa, bác sĩ phải cắt ra để vệ sinh chỗ vết thương cho con vì để lâu vải siết chặt vào thịt sẽ nhiễm trùng!"
"Lấy lại... lấy lại cho con!"
Chút đòi hỏi của Lam Tuyên vào lúc này khiến hai mẹ con đứng đó không thể nào không nhìn nhau bối rối, muốn tìm cách xử lí vấn đề cho thật êm xuôi. Nhưng tính cách của nó cố chấp như vậy làm sao để mà thuyết phục cho được, mẹ cố tình chỉ muốn đánh lảng một tiếng để nó tự biết ngoan ngoãn không đòi hỏi vô lí nữa.
"À, con nằm nghỉ một chút đi... mẹ ra hỏi thử Nhất Linh xem có tin tức gì mới chưa nhé!"
"Con hỏi miếng vải... nó ở đâu vậy mẹ?"
"..."
Phút im lặng cố dặn lòng phải nhẫn nhịn để trấn an đứa con trai đáng thương của mình, bà vuốt nhè nhẹ vài ba cái trên tóc của nó. Nó lại bởi vì không nhận được một câu trả lời tử tế mà thản nhiên gạt bàn tay mẹ ra.
"Mẹ..."
"Tuyên! Mẹ nói rồi mà... bởi vì nó dơ rồi nên bác sĩ phải cắt ra để thay băng sát khuẩn vết thương cho em nữa chứ..."
Hàn Dương có chút khẩn trương đáp lại, thay vì sự dịu dàng của mẹ. Nhưng có vẻ vẫn không thể khiến mong muốn của Tuyên dịu đi.
"Em chỉ hỏi hiện tại miếng vải ở đâu?"
"Em có gom đủ hết cũng đâu có ý nghĩa gì? Chuyện quan trọng là em phải giữ gìn sức khỏe trước đã, nếu Tử Kỳ nó biết em như thế này liệu có cảm thấy an lòng được không?"
"Em như thế này?"
Cổ họng anh khô khốc ráng gồng cho được một câu gắt gỏng hỏi lại, sau đó anh cũng vội vàng gượng tay mình chống lưng ngồi dậy.
"Em được cứu... còn em ấy thì không? Anh biết Tử Kỳ bỏ đi trong hoàn cảnh nào không? Cả đêm em ấy không ăn được gì, hai cái bánh cũng nhường cho em uống thuốc, áo cũng xé ra nhường cho em làm khăn lau người... Tử Kỳ đi cũng không cầm theo điện thoại... tại sao em lại ích kỉ như vậy chứ? Sao lúc đó em lại có thể để cho Tử Kỳ bỏ đi..."
"Tuyên à..."
Hình như đây là lần đầu tiên trong đời anh thấy thằng em trai mình cáu kỉnh lớn tiếng với những người thân như vậy. Tay nó vẫn nắm chặt tấm vải nệm kia vì thân người hiện không đủ khỏe để có thể ngồi thật vững, vậy mà miệng cứ nhất quyết hỏi bằng được miếng vải đã thấm máu từ vết thương mà người ta bỏ đi đâu làm sao biết được?
"Miếng vải đó... con muốn tìm lại!"
"Mẹ nghĩ lúc bác sĩ vệ sinh vết thương cho con đã vứt đi rồi..."
"Ai cho phép?"
Lần này giọng Lam Tuyên càng cáu gắt hơn, mặc kệ cả cái chân vừa được xử lí của mình chưa hề ổn hơn chút nào, tay cũng phải song song hai loại dịch truyền. Vậy mà cứ bất chấp tháo phăng mọi thứ để xông xuống khỏi chiếc giường trong cái dáng người loạng choạng.
"Tuyên!"
"Bác sĩ ơi giúp với!"
Anh và mẹ hai người đều cố hết sức ngăn lại nhưng Lam Tuyên vẫn bằng mọi giá chạy tới thùng rác điên cuồng lục lọi tìm kiếm.
"Hic... tại sao lại vứt đi? Ai cho phép vứt đi? Có biết đó là áo của Tử Kỳ không? Đã vứt ở đâu? Ở đâu... ở đâu vậy hả?
"Tuyên à! Được rồi, con bình tĩnh lại, lên giường nằm mẹ sẽ đi tìm cho con! Mẹ hứa sẽ tìm ra!"
"Hứa?"
Nhắc đến đây đôi mắt thằng bé chợt lơ đãng nhìn ra một khoảng trống, hành động lục lọi tìm kiếm kia tạm thời ngừng lại, nhưng tâm trí của nó cứ giống như không được ổn định nữa. Lam Tuyên thất thần ngồi bệt xuống, tay tự đấm vào ngực của mình, giọng điệu khóc lóc càng trở nên nặng nề với những câu từ hàm ý tự trách bản thân.
"Em hứa là sẽ an toàn mà? Tại sao em lại lừa anh chứ? Tại sao em lại thất hứa vậy? Cái đồ ngu ngốc này, đúng là ngu ngốc mà..."
"Tuyên à..."
Biết là nỗi đau trong lòng anh rất lớn, nhưng có lẽ người ở bên cạnh nhìn hình ảnh này trong lòng cũng chẳng khá hơn gì đâu. Mẹ biết mình luôn cố hết sức để bình tĩnh và sáng suốt đưa ra lời an ủi anh, nhưng cả số kinh nghiệm lớn đến như vậy cũng đẩy bản thân lạc lõng giữa cái biển trời mênh mông vô tận đau khổ của con trai mình.
"Tuyên nè, mẹ biết con đang rất đau lòng, nhưng nếu con cứ như thế này thì chuyện không khá hơn được chút nào hết đó! Mẹ muốn con mạnh mẽ một chút, trước tiên phải khỏe lại, nếu như con khỏe rồi thì con còn có thể cùng mẹ và anh tìm kiếm em nữa, đúng không Tuyên?"
"..."
"Đúng rồi đó Tuyên, bây giờ mọi người đều đang rất lo lắng cho Kỳ, không thể cứ ở đây dỗ dành em được! Nếu em không tự lo cho bản thân trước..."
"Nếu mà Tuyên không chịu đứng dậy quay trở về giường tuân thủ truyền dịch thì đến lúc tìm được Tử Kỳ... Linh sẽ tỏ tình với Tử Kỳ đó nha!"
"..."
Câu nói của nhân vật có tầm ảnh hưởng vào thời điểm này quả nhiên khác biệt, Lam Tuyên vừa nghe thấy sự "trấn an" đó từ phía Nhất Linh, đôi mắt thất thần không được bình tĩnh ban nãy bỗng sáng rực lên, hai chân lựng khựng đứng dậy, trong cơn đau cũng bắt đầu đẩy tấm lưng thẳng tắp chỉ để đối diện với người kia một cách đàng hoàng.
"Mẹ thấy không, con nói con có câu thần chú mà mẹ không tin!"
"Ờ... mẹ tin rồi, không ngờ luôn đó Linh, sao con hay quá vậy?"
Hai người kia bất ngờ nhận mẹ gọi con, điều đó càng khiến cho cặp chân mày anh nhíu lại khó hiểu.
"Hai người... nói cái gì vậy?"
"Thì mẹ lo là không thuyết phục được Tuyên nên Linh đã cá cược với mẹ đó, Linh nói Linh có câu thần chú giúp Tuyên tỉnh táo trong vòng một phút! Mẹ thấy không? Vậy mà không chịu tin con đâu, mẹ thua rồi nhớ giữ lời hứa đó nha!"
"Lời hứa?"
Không khí của căn phòng lúc này giống như có chút biến đổi, đôi chân mày nhíu lại của anh và nét mặt đầy căng thẳng tiếp tục bị người tên Linh trêu chọc đổ thêm mấy câu.
"Thì cá cược nếu câu thần chú của Linh làm cho Tuyên tỉnh táo được mẹ sẽ gả Tử Kỳ cho Linh đó mà!"
"Mẹ?"
Nghe đến đó thằng con trời đánh còn tin là thật, thái độ đầy căng thẳng và nét mặt phẫn nộ kia hướng nhìn sang mẹ gắt giọng gọi lớn.
"Haha, đùa thôi!"
"Phải đó, Linh nó chọc con thôi!"
"Tâm trạng đỡ hơn rồi thì lên giường nằm để bác sĩ giúp truyền dịch lại đi!"
"Đi nào!"
Anh có cảm giác mọi người đều bao dung dùng sự yêu thương truyền đến cho anh một chút hi vọng, sự lạc quan trong tiếng cười nói của họ khiến tâm trạng nặng nề này của anh cũng cảm thấy có thể giãn ra được. Tuy là mấy mảnh vải xé ra từ áo Tử Kỳ không thể nào thu về đủ, nhưng có lẽ anh hai nói đúng, nếu như lúc này anh không gắng mạnh mẽ vượt qua thì chẳng khác gì lại tự biến bản thân thành một gánh nặng thứ hai ở đây.
"Tôi đã nói mọi người để cho em ấy yên tĩnh, mọi người cứ ừ ừ vâng vâng rồi làm cái gì mà cả dây truyền dịch cũng tự ý giật ra vậy? Lỡ như có chuyện gì ai chịu trách nhiệm!"
"Xin lỗi..."
Lời mắng nhẹ khiển trách của bác sĩ khiến cho câu xin lỗi ngập ngừng của anh kéo theo cả một biểu cảm ân hận. Anh đã từng là một người rất hiểu chuyện, hiện tại lại chỉ vì cảm xúc nhất thời mà khiến nhiều người liên lụy theo mình.
"Suy cho cùng, bất kể là bản thân có đau khổ như thế nào cũng không nên ích kỉ đem số năng lượng tiêu cực đó truyền đến cho người khác. Đúng không?" – nghĩ đến đó, Lam Tuyên khẽ hít một hơi dài cái không khí yên bình ở nơi đây, cố gắng đem hết những suy nghĩ nặng nề bỏ ra khỏi tâm trí này. Nghĩ về hắn, có lẽ đúng như cách tốt nhất mà mọi người đã khuyên anh, vào lúc này chỉ nên nghĩ đến những chuyện tích cực. Ít nhất nếu như anh bình tĩnh, anh lại có thể giúp ích trong quá trình tìm kiếm Tử Kỳ.
"Mọi người... con muốn nằm yên tĩnh một chút, nếu như cần gì đó con sẽ gọi ạ!"
"Có được không đó?"
Mẹ biết tâm trạng không tốt này mà để anh ở một mình rất dễ xảy ra suy nghĩ tiêu cực, câu hỏi kia cũng xuất phát từ sự lo lắng thôi. Nhưng Lam Tuyên lại nghiêm giọng thể hiện sự lạnh lùng qua ánh mắt ấy, cách trả lời có ý làm khó người nghe.
"Mẹ không tin con sao?"
"Không phải mà! Vừa ban nãy con còn kích động như vậy, mẹ chỉ lo lắng cho con thôi!"
"Mẹ, con biết mình hiện tại cần làm gì mà..."
"Vậy được rồi, uống một li yến nha, từ lúc lạc vào rừng đến giờ con chưa ăn uống đàng hoàng gì mà đúng không? Để cái bụng trống rỗng một lúc ngủ quên thì không được đâu!"
"Dạ!"
Đành là ánh mắt anh có chút vui vẻ thoáng qua, nhưng người chứng kiến biểu cảm đó của anh lúc này đặt ra trong lòng rất nhiều nghi vấn. Chỉ là nếu cứ tiếp tục dây dưa không dứt khoát, sợ sau này có muốn thuyết phục Lam Tuyên càng khó khăn hơn. Vậy nên đợi cho anh ngoan ngoãn uống xong một li yến đầy, mọi người lần lượt ra hiệu cùng rời đi. Nhất Linh là người đi sau cuối, mấy bước chân vừa rời khỏi khoảng cách của giường bệnh tầm một sải tay đã bị giọng điệu nghiêm túc của anh gọi lại.
"Anh Linh..."
"Sao hả Tuyên? Cần Linh giúp gì không?"
"..."
Bởi vì Tuyên đột ngột gọi tên của Linh, mẹ và anh hai đứng gần đó cũng khựng lại mà lắng nghe, chỉ có điều vừa chạm mắt nhìn đã cảm thấy có đôi chút để tâm xuất hiện từ ánh mắt của Lam Tuyên, dường như anh chỉ đang muốn nói chuyện riêng với người được nhắc đến tên trước đó.
"À... mẹ với Ty ra ngoài trước nha!"
Dứt câu đó thì người này đẩy người nọ cũng nhanh chóng rời khỏi phòng, đợi đến khi cánh cửa phòng bệnh đóng lại, bầu không khí giữa hai người có được sự riêng tư như anh mong muốn, mấy câu hỏi thăm kia mới chầm chậm theo từng ý mà nói.
"Ban nãy tôi có nghe chuyện anh nhờ người hỗ trợ tìm kiếm... vậy chính xác thời điểm tìm kiếm là từ khi nào?"
"À, sau khi nhận thông tin từ Kỳ là Linh có gọi cho quản sinh ngay, nhưng để xác nhận chuyện mất tích thì quản sinh và quản lí của Madaguoi mất hơn một tiếng để tìm khắp diện tích ở xung quanh. Đến lúc xác nhận không tìm thấy mới bắt đầu gọi cảnh sát!"
"Hơn một tiếng? Hơn một tiếng sau đó mới gọi cảnh sát sao? Vào khoảng thời gian đó tôi và Kỳ đã bị đám người kia truy sát rơi xuống vực rồi đó!"
"Linh biết... nhưng mà..."
Mấy câu lấp lửng này trên biểu cảm của Nhất Linh có sự bất mãn, người đứng đó chầm chậm từng bước tới gần chỗ giường bệnh anh đang nằm, có vẻ Linh muốn ngồi gần anh một chút để bầu không khí có sự ủi an, sau đó chắc cũng là giải bày những mâu thuẫn trong lòng mình để anh hiểu rõ.
"Tuyên biết không? Ngay từ đầu cách giải quyết vấn đề của mẹ đã khiến Linh không đồng tình rồi đó! Linh biết pháp luật rất công minh, nhưng lòng dạ con người thật sự đáng sợ khó lường! Mình thắng một trận, nhưng làm sao mà chắc được những trận sau cũng thắng? Đến lúc Kỳ gọi điện cho Linh dù không nói đến chuyện đám người kia thuộc tay sai của ba thằng Bảo thì Linh vẫn ngầm đoán ra lí do đó đầu tiên hết!"
"Đoán ra?"
Bình thản thả một nụ cười đầy chắc chắn và tự tin với những điều bản thân đang nói, Nhất Linh vẫn không di dời tầm mắt hướng về sự tò mò của Lam Tuyên vào lúc này. Mặc dù nhẹ nhàng từng câu chữ, nhưng người nghe vẫn có thể cảm nhận được hàng trăm bức xúc trong lòng đối phương đang lớn dần lên.
"Hồi trước ba thằng Bảo có hợp tác làm ăn với nhà Linh, ba Linh cũng giúp đỡ khá nhiều! Nhưng cách xử lí vấn đề của ông ấy từ ngày đó đã có vẻ như rất giang hồ, luật pháp không kiêng nể gì hết đó! Chuyện này Linh đang nhờ ba can thiệp vào vì Linh nghĩ có khi Kỳ không mất tích ở đâu đó trong rừng đâu, Linh có cảm giác Kỳ bị đám người đó tóm đi đâu rồi cũng nên."
"Vậy... ba của anh đã nhận lời giúp hay chưa?"
"Tuyên nghĩ xem!"
Hai từ "nghĩ xem" kia được nói bằng một giọng rất nhẹ nhàng, nhưng hình như cũng chính sự nhẹ nhàng đó đã đánh thẳng vào chút lí trí còn sót lại nơi anh. Anh nhớ cái lần mình đã từng nói hai từ đó với Linh, cũng không nghĩ nó lại xuất phát từ sự ghen tuông.
"Xin lỗi và cảm ơn vì mọi chuyện..."
"Sao vậy? Đùa chút thôi mà, thật ra khi Linh đưa Kỳ về nhà chơi thì ba cũng biết Linh thích nên mới đưa về! Nhưng chuyện đồng ý giúp cũng nhờ vào sự nhạy bén lanh lợi của Kỳ đã tạo được ấn tượng tốt cho ba, ba của Linh không giúp chuyện đó chỉ vì Linh thích Tử Kỳ đâu mà!"
"..."
Cái câu thừa nhận thích một người lại dễ dàng được nói ra vậy sao? Trong lòng anh lúc này có vẻ như rất ganh tị, ganh đến mức thái độ lắng nghe cũng có đôi chút miễn cưỡng, lời bình phẩm vô tình nói ra cũng không được vui vẻ mấy.
"Thích một người không phải cứ nói thích thôi là được!"
"Ừ đúng, nên Linh sẽ không chỉ nói thôi! Tuyên cứ yên tâm dưỡng sức đi, chuyện của Kỳ tạm thời để Linh lo cho!"
"..."
Vốn dĩ lúc đó anh còn muốn chen vào nói thêm vài lời trong lòng vẫn đang đắn đo suy nghĩ nhưng lại chưa biết phải sắp xếp thành câu ra sao. Người kia nhận được điện thoại từ ai đó, sự tập trung hiện tại dồn hết vào cuộc nói chuyện nhưng thái độ liếc nhìn sang anh có vẻ rất lạ. Lam Tuyên đang dần chú ý đến ánh mắt đối phương, nghe và đáp lại cuộc gọi kia đều lộ ra những biểu cảm giấu giếm.
"Vậy sao? À dạ... em sẽ tới liền! Anh đợi một chút nha! Được rồi em hiểu rồi..."
"..."
Dập máy cuộc nói chuyện riêng đó, cậu thiếu gia nhà giàu trên người lúc nào cũng ăn mặc toàn đồ hiệu lại quay sang anh. Anh không dám tự nhận bản thân có mắt quan sát, nhưng hình như những thay đổi lạ lùng nơi biểu cảm của Nhất Linh rất rõ ràng. Hiện tại có vẻ giống như rất lo lắng nhưng cũng thấp thoáng đôi ba sự tức giận.
"Có chuyện gì sao?"
Câu hỏi này của anh khiến đầu chân mày Nhất Linh bất ngờ giật lên. Đúng là cố để giữ bình tĩnh thật sự rất khó, người không có thói quen nói dối thì nói nửa lời ánh mắt cũng phản đối chính bản thân.
"Linh có chuyện riêng thôi, ban nãy Tuyên gọi Linh còn có chuyện gì khác muốn hỏi không? Nếu không thì Linh xin phép đi trước nha! Vì cũng hơi gấp!"
"Nếu có tin của Tử Kỳ... có thể thành thật nói với tôi được không?"
"Chắc chắn mà!"
Người đứng bên cạnh chạm tay vào vai anh an ủi là bạn, nhưng bởi vì một người khác hiện không có ở đây, anh lại chẳng biết rốt cuộc bản thân có đang xem Nhất Linh là bạn không nữa?
Người đi rồi tâm trạng tồi tệ lại chậm rãi kéo về gần bên anh, nói bản thân sẽ ổn nhưng bằng cách nào để ổn thì anh cũng chẳng rõ nữa. Anh cứ lặng lẽ ngồi một lúc rất lâu, số dinh dưỡng được truyền vào trong cơ thể có vẻ như đang tưới mát bón xanh, cái cây khô héo này rồi sẽ khỏe mạnh trở lại. Nhưng nếu như Tử Kỳ thật sự không quay về nữa, anh không chắc những ngày tháng tới tâm hồn mình có nở hoa nữa không?
"Giờ em mới để ý chân anh cũng có lông nè, nhưng mà công nhận anh trắng ghê! Người gì đâu vừa trắng vừa thơm, như cái bánh bao vậy?"
"À anh Tuyên, nếu tụi mình ra được khỏi đây, hè này rảnh cùng đi cắm trại như vậy nữa đi! Nếu không gặp cái bọn khốn kia thì cũng vui vẻ chứ bộ! Em còn định đêm nay ngủ chung với anh sẽ giở trò với anh nữa! Giờ chân anh lại bị như này..."
"Nếu mình ở trong rừng tới ba bốn ngày không ai tìm được, đói quá có khi nào phải gặm rễ cây mà ăn không ta? Em muốn ăn xúc xích xông khói quá à."
Trong đầu anh hiện tại chỉ chứa đựng hình ảnh của Tử Kỳ, những hình ảnh gần nhất cách đây vài tiếng trước khi không nhìn thấy nữa. Hai tai anh lúc này chỉ nghe thấy giọng của hắn, thật khác với những lần bởi vì hắn nói quá nhiều khiến anh thầm nghĩ đến chuyện sẽ nguyền rủa hắn cả đời im lặng. Tâm lí anh lúc này chẳng giống như trước, càng nghĩ tới những lúc chính mình tỏ ra khó chịu, càng tự trách vì sao hiện tại bản thân không hề cảm thấy vui vẻ khi thiếu vắng hắn.
Ting!
"Em đang ở đâu vậy? Đừng có ăn rễ cây đó nha. Về nhà đi, anh làm xúc xích nướng cho ăn!"
Đã gửi!
Đã nhận!
Chỉ vì hai từ "đã nhận" đó, đôi mắt anh sáng lên bất chợt, để ý thấy tin nhắn báo việc tài khoản bị chặn cách đây không lâu mà hắn đã bày trò chọc ghẹo anh. Vào lúc này Lam Tuyên còn nghĩ là mình hoa mắt, anh đặt chiếc điện thoại trên đùi cố căng mắt nhìn, sau đó lại chầm chậm khó khăn dùng ngón tay trỏ chạm vào màn hình.
"Tử Kỳ?"
Ting!
"Em đang ở đâu vậy?"
Ting!
"Anh được cứu khỏi chỗ đó rồi, hiện tại em ở đâu?"
Ting!
"Anh gọi đến cho em được không?"
Dứt dòng tin nhắn cuối, dừng lại mất mấy giây để lấy hết sự can đảm của mình ra mà thực hiện một cuộc gọi đi. Anh lắng nghe từng tiếng chuông đổ, cảm thấy giữa lồng ngực bình bịch đánh lên từng chuỗi hồi hộp nối liền với nhau.
"..."
Nhưng sau một hồi chuông rất dài, mọi hi vọng của anh cũng vùi dập đi giữa cái kết thúc vô tình của ứng dụng kia.
"Quả nhiên là không có..."
Người đó không chặn anh, nhưng hiện tại cũng không thể nhận tin nhắn từ anh.
"Anh nhớ em lắm đó..."
Nếu đã như vậy rồi, những lời bộc bạch này anh cũng không ngại gì nữa. Thỉnh thoảng vài ba phút Lam Tuyên lại chụp và gửi đến tài khoản hắn một tấm ảnh chụp mọi thứ quanh mình. Nhưng nếu xem lại tất cả những gì anh đang làm hiện tại quả thật chẳng khác gì Tử Kỳ cách đây mấy tháng. Từng giờ hắn vẫn luôn tìm cách bắt chuyện với anh bằng việc chụp hình gửi qua zalo, có kéo cũng không hết những đoạn độc thoại của hắn không hề được anh đáp lại. Lam Tuyên kéo về khoảng thời gian của tin nhắn đầu tiên mình nhận được, sau đó lần lượt trả lời hết tất cả những dòng độc thoại của hắn. Anh cứ miệt mài làm điều đó mà dòng nước mặn cố kìm giữ nơi khóe mắt lại chẳng thể ngưng.
"Anh trả lời em hết rồi đó, em cũng trả lời anh đi chứ?"
Ting!
Đầu bên kia sau những hồi chuông thông báo không ngừng, một bàn tay nào đó vừa âm thầm tắt chế độ "đã xem" được cài đặt sẵn bên trong điện thoại.
"Anh có chuyện muốn thừa nhận!"
Giống như một kẻ ngốc mất hết lí trí, nhớ nhung và đau đớn ngự trị tất cả, nó ôm ấp lấy sự cô đơn của anh, ôm ấp cả những tình cảm chưa thể nói thành lời, mà có lẽ chính xác hơn để nhận xét về anh lúc này chắc là anh đang bị thế lực cảm xúc điều khiển mất rồi cũng nên.
"Em xem clip này đi..."
Gửi cho hắn đoạn video cắt ra từ CCTV cách đây không lâu, anh lần đầu tiên chọn gửi một icon để miêu tả cảm xúc của bản thân. Nhưng xem đi xem lại vẫn chẳng thấy icon nào phù hợp với mình.
"Nụ hôn đầu tiên của anh đó!"
"..."
Người bên kia chạm vào đoạn clip, cũng đã xem hết những tin nhắn trả lời của anh.
Cảm xúc thành thật nhất xuất hiện khi nhận ra cơ hội để được ở bên nhau mỏng manh đến vậy. Ngay cả cơ hội để trực tiếp thừa nhận tình cảm trong lòng cũng rất mỏng manh. Anh cứ trả lời tất cả những tin nhắn của hắn bằng sự thành thật của bản thân vào thời điểm hiện tại, chưa một lần cảm thấy mình lại kiên nhẫn đến vậy.
Nhưng hình như cơ hội không dành cho anh thì phải.
Đã xóa!
Đã xóa!
Đã xóa!
Rất nhiều những thao tác được lặp đi lặp lại khi mà câu trả lời của Lam Tuyên liên tiếp được gửi đến hắn.
"..."
"Xin lỗi nha!" – người làm ra chuyện đó mỉm cười cắm dây sạc vào nơi chiếc điện thoại còn mười phần trăm ít ỏi. Ánh mắt chầm chậm nhìn ra khoảng không gian tối tăm trước mặt, biểu cảm đầy căm phẫn như được đổ thêm cả nghìn tức giận sau khi đọc mấy dòng tin nhắn từ người kia.
"Anh, ba thằng kia lấy lời khai xong công an thả ra vì không có chứng cứ rồi! Tụi em đang cho người chặn đầu tụi nó bắt lại, mình đưa về đây luôn hả anh?"
"Đưa về đi, cho tụi nó đoàn tụ!"
"Dạ!"
Nhìn đôi mắt sắc bén trong sự tức giận của người đối diện, bảy tên khốn trước mặt đều im lặng không dám nói lời nào, mặc dù bọn chúng không hề bị bịt miệng. Vậy thì cũng đừng thắc mắc rằng tại sao không có ai trói nhưng bọn chúng vẫn chẳng cách nào kháng cự chạy trốn.
"Anh, em không biết gì hết, tụi em chỉ làm theo lời mà thôi! Chủ nói là chia cho mỗi người hai triệu, sau đó hứa sẽ tăng lên năm triệu! Tụi em đều cần tiền nên mới làm chuyện đó!"
"Cần tiền? Tao cũng cần tiền, trên đời này có ai mà không cần tiền? Nhưng chẳng lẽ cứ cần tiền là sẵn sàng đi hủy hoại người khác như bọn mày hả?"
"Anh... em nói thật, vợ em bị tai nạn lao động cách đây mấy tháng, bị bỏng nặng... giờ vẫn còn nằm trong bệnh viện! Em không có tiền đem về rồi vợ em phải làm sao? Con em nữa..."
"Lúc nhận lời làm chuyện đó, tụi mày có nghĩ đến việc sẽ bỏ mạng vào tù hay không? Đừng biện minh cho sự dã man của bọn mày bằng cái vẻ đáng thương hại đó!"
"Anh à..."
Ting!
Người kia phút chốc lại bị tiếng thông báo tin nhắn từ điện thoại của Tử Kỳ làm cho phân tâm.
"Anh thích em, anh không biết là mình thích em như vậy, không biết em có chấp nhận hay là không..."
Đã xóa!
Rầm!
"Anh..."
Phải làm sao đây nhỉ? Khi mà lời thừa nhận chân thật của một ai đó lại khiến cho người nơi này cảm thấy tức giận đến vậy. Tức vì bản thân bỗng nhiên lại trở thành một kẻ xấu xa.
"Cái túi kẹo ở bờ sông là của ai? Tụi mày biết không?"
"Dạ... chắc... chắc của mấy đứa con nít làm rớt..."
Rầm!
Bàn tay người bên này không ngăn được sự tức giận đập mạnh xuống bàn, vô tình lại khiến phần màn hình của chiếc điện thoại nứt thành mấy đường.
"Tao nói nè mười triệu một đứa để nói sự thật! Hoặc là..."
"Em! Em nói trước..."
Nghe tới cái giá sẽ được trả, tên than thở ban nãy liền xung phong để bản thân được trả lời trước. Ánh mắt hắn sợ sệt nhưng có vẻ cũng bắt đầu thành thật, hắn biết mình đang ở đối diện một người mà nếu tiếp tục qua mặt nói dối sẽ chẳng khác nào tự đào hố lấp bản thân.
"Nói!"
"Lúc đó, tụi em... tụi em dí nó tới bờ sông, tụi em chỉ định bắt sống thôi chứ không định làm gì nó... ai mà ngờ nó... nó nhảy xuống sông? Cái túi kẹo đó... tụi em thấy chỉ là túi kẹo nên không quan tâm... nghĩ là nếu có ai tìm ra xác của nó thì sẽ nghĩ... sẽ nghĩ nó té sông thôi!"
"Tại sao tụi mày không nhảy xuống cứu người? Không phải mày vừa nói là muốn bắt sống hay sao?"
"Dạ đúng là vậy... nhưng mà anh... sông Đạ Hoai chứ có phải hồ bơi đâu anh... nhảy xuống là mất xác luôn đó!"
"Mày sợ mất xác đến vậy luôn? Được, giờ tao sẽ cho tụi mày cơ hội!"
"Anh!"
Nói đến đó, người ngồi đối diện với bọn chúng liếc mắt nhìn đám đông hỗ trợ lần lượt kéo từng đứa ra khỏi căn phòng tối tăm.
"Đưa tụi nó vô xe, cho quay lại chỗ bờ sông đó! Ba thằng kia bắt được thì cũng cho quay lại chỗ bờ sông luôn!"
"Dạ!"
Không cần hỏi thêm nữa thì đám đàn em cũng biết ý chủ mà lôi mấy tên khốn này tới chỗ bờ sông để ép buộc chúng tự mình lặn tìm. Kế hoạch điều tra riêng lẻ này đang được âm thầm diễn ra bằng mối quan hệ của một nhà kinh doanh lớn. Phía công an thực hiện theo đúng luật pháp thì cũng chỉ có thể giữ người và điều tra trong vòng vài tiếng, khi chưa có chứng cứ rõ ràng không thể nào ra lệnh giam giữ chúng được. Bởi vì hoàn toàn hiểu như vậy, cũng không thể làm khó Cán bộ nên chỉ có thể dựa vào khả năng của bản thân mà tiếp tục làm những chuyện chưa xong.
...
Dọc bờ sông Đạ Hoai bắt đầu từ chỗ cầu treo hiện tại rất đông người đổ ra để tìm kiếm, phía trong rừng còn có cơ quan chức năng cùng chó nghiệp vụ không ngừng lùng sục. Nhưng suốt từ đêm qua cho đến hiện tại, không có bất kì dấu vết nào của Tử Kỳ được tìm thấy ngoài túi kẹo mà họ đã nhặt được gần nơi bờ sông.
"Tìm kiếm sao rồi?"
"Vẫn chưa thấy, nước dưới sông chảy xiết kiểu này... anh nhìn thử xem nha!"
Để chứng minh cho mức độ nguy hiểm của sự việc, người kia kéo một bao cát nặng gần bằng cân nặng Tử Kỳ sau đó vứt xuống, chẳng mấy chốc nước đã cuốn đi mất dạng.
"Tao vừa dắt đám dã man đó tới, tụi mày lấy áo phao với đồ hỗ trợ cho tụi nó tìm phụ đi! Tìm chừng nào có thông báo ngưng của tao thì ngưng!"
"Dạ!"
Ring!
Sự bận rộn vào thời điểm này được nhân lên bằng một cuộc gọi đến, chỉ có điều bởi vì số lạ, thái độ của người nhận cuộc gọi bắt đầu có chút hoài nghi.
"Alo?"
"..."
"Được, em ở đó đợi anh đi! Nhưng mà hơi lâu nha, chắc phải hơn sáu giờ á... anh vừa từ Đà Lạt đến Madaguoi là em gọi tới cho anh luôn đó!"
"..."
Chẳng rõ cuộc gọi kia nhận được từ ai và cũng chẳng rõ trong đó đã nói ra những gì, nhưng xem thái độ của người nghe lúc này có chút lo lắng. Vừa xuống xe tới Madaguoi chưa tròn được hai mươi phút đã tức tốc quay trở ra để về Đà Lạt. Trong lòng bất an vô cùng, cảm thấy những chuyện mình sắp xếp làm ra vừa vặn nguyên vẹn như vậy, một tên nhóc ngu ngốc làm sao mà lại may mắn có thể nắm được đuôi mình cơ chứ?
...
Biệt thự nhà họ Dương.
Sáu giờ chiều vẫn tấp nập khách ra vào liên hệ công việc, nhưng hôm nay bất ngờ lại có một vị khách lạ, người đang ngồi lóng ngóng trên một chiếc sofa đơn hướng ánh mắt về cánh cửa rộng lớn, hết biểu cảm kinh ngạc lại chuyển dần sang trạng thái tò mò. Hình như lần đầu tiên trong đời mới được chứng kiến cái cảnh thượng lưu giao du với nhau.
"Cái này... phải nói là thượng của thượng lưu luôn đó chứ? Khách khứa gì mà đi xe sang giữ vậy, sân biệt thự đậu toàn xe sang..."
"Cậu Tuấn, li của cậu hết nước rồi kìa, để tôi lấy thêm giúp được không? Cậu Linh nhà tôi chắc phải hơn sáu giờ mới về, cậu Tuấn cũng ở đây đợi rất lâu rồi..."
"Không sao đâu, con đợi được mà dì! À... mà dì cho con xin thêm bánh này nha! Ngon ghê!"
"Đợi tôi một chút nha!"
"Dạ!"
Nói đến khách, tên nhóc ngồi co ro trên chiếc sofa đằng kia cảm thấy bản thân mình cũng có thể gọi là khách. Nhưng nhìn lại dáng vẻ của mình, sao tự nhiên lại cảm thấy có đôi chút gì đó không đúng cho lắm.
"Trời, sao mình có thể tới nhà sang trọng như vậy mà mặc quần đùi bảy sắc cầu vồng như đi biển vậy ta?"
Miệng thì thầm tự nói, Minh Tuấn cũng chầm chậm tiến lại gần chỗ tủ sách rất to và rộng được lắp mặt kính sáng bóng ở ngay gần đó để nhìn ngó lại bộ dạng của mình.
"Trời ơi, mặc cái áo thun hồng với cái quần bảy sắc... sao nhìn mình thấy ghê quá vậy..."
"Ghê đâu? Dễ thương mà!"
"Úi! Giật mình!"
Lời thì thầm nho nhỏ vào tai bất ngờ khiến cậu nhóc kia giật mình tránh ra, nhưng vẫn gồng hết các giác quan và biểu cảm trên gương mặt để làm ra sự chín chắn đối diện với anh chàng giàu có này.
"Ừm... em... em có gu thời trang năng động!"
"Vậy hả?"
"Anh... không phải nói hơn sáu giờ mới về tới sao?"
"Vậy để anh ra ngoài chút nữa hơn sáu giờ thì quay lại nhé!"
Nhất Linh giả vờ dứt khoát quay lưng đi, nhưng tên nhóc ngốc nghếch ở phía sau anh lại tưởng là thật. Hai tay vội vàng ôm lấy cánh tay anh kéo về phía mình, chỉ trách sàn nhà bóng loáng dưới chân không chiều theo ý cậu, trượt một cái cũng có thể khiến hai chân xoạc ra.
Rẹt!
"..."
Minh Tuấn vẫn ôm chặt cánh tay Nhất Linh, nhưng đến khi hai chiếc bàn tọa chạm đất đôi bàn tay bắt đầu run rẩy vội vàng buông ra để che đậy đi một sự "mở cửa" vô tình nào đó.
"Em... em rách quần rồi..."
"..."
Nhất Linh đứng hình nhìn xuống cái dáng vẻ hài hước của Tuấn, cố gắng mím chặt môi để không phải cười thành tiếng. Nhưng tên nhóc kia lại xị mặt mình ra, giọng điệu ấm ức trách móc việc giữ gìn hình tượng của anh.
"Anh muốn cười thì cười đi, còn bày đặt làm bộ lịch sự gì nữa..."
"Vậy anh cười đó nha... hehe..."
Anh vừa nói vừa ngồi xuống đối diện với kẻ thảm hại kia, điệu cười này thật ra có pha đôi chút thích thú, bởi vì tính cách của Minh Tuấn cũng dở hơi y chang như Tử Kỳ không khác chút nào.
"Em tới đưa cái clip cho anh xem... không phải tới để diễn hài đâu! Chờ em một chút..."
Được biết là bạn thân của Tử Kỳ có khác mà, không ngờ suốt cả đêm lại chịu khó ngồi xem hết các camera ở khu du lịch để tìm manh mối như vậy. Hành động này của Minh Tuấn thật sự khiến cho anh cảm kích, nếu để thằng bé rách quần quay trở về thì cũng không nỡ.
"Được rồi, lên phòng anh đưa cái quần khác cho thay rồi mình cùng mở tivi lên xem cho rõ!"
"Dạ?"
"Lên phòng anh!"
"Haha... thôi, em ở đây cũng được... tự nhiên hai đứa con trai mà vô phòng chung... anh là gay nữa... lỡ anh làm gì em thì sao?"
"Em tưởng em là Tử Kỳ chắc!"
"Hơ..."
Câu chốt hạ kèo kia của tên đàn anh làm vẻ mặt Minh Tuấn bày ra đó một đống chữ "quê", nhưng tính cách không để bụng gì cũng đáng yêu lắm, anh túm cổ áo của thằng bé kéo đi, nhất định ép nó lên phòng mình cho được.
Rầm!
"..."
Lần này Minh Tuấn lại được thêm một phen hết hồn, bởi vì không gian căn phòng ngủ của anh chắc cũng phải rộng gấp ba cái phòng được gọi là "xịn" của mình ở nhà.
"Cho em cái quần đùi hợp với cái áo màu hồng lắm nè!"
Nhất Linh vứt cho cậu nhóc kia cái quần màu hồng, đối phương cũng chụp lấy nhìn qua nhìn lại một lúc, nhưng biểu cảm hoảng hốt bắt đầu xuất hiện từ khi người kia rón rén tới gần, ánh mắt toát ra hàng trăm sự kì lạ, có hàm ý gì đó khiến sự trong sáng và ngây ngô của Minh Tuấn dần dần tối đi.
"Anh Linh... em em... anh làm gì vậy? Em không có giỡn đâu nha..."
"Hehe..."
Điệu cười đầy gian xảo của đối phương càng làm cho thằng bé sợ xanh cả mặt, nó run rẩy cầm chiếc điện thoại trên tay giơ ra như là vũ khí đề phòng, nhưng mấy bước chân anh càng lúc càng tới gần hơn. Minh Tuấn hoảng hốt vì bị đẩy lùi tới chiếc giường, trong lúc không biết làm thế nào mà Nhất Linh lại còn đem bàn tay to lớn ấy cầm lấy bàn tay nhỏ xíu đang run sợ kia.
"Anh mà làm gì em em sẽ không nương tay đâu đó!"
"Ghê vậy sao? Làm thử anh xem?"
"Hic..."
"Mếu cái gì mà mếu? Mạnh miệng vậy thì làm thử anh xem?"
"Đồ điên..."
Miệng chửi ra hai từ, cậu nhóc đàn em kia cũng liều mạng dồn ba trăm phần trăm công lực dùng tay mình bóp chặt lấy chú họa mi của người đối diện.
"..."
Tình thế khó đỡ này khiến Nhất Linh mặc niệm một vẻ mặt không cảm xúc, toàn thân giống như rơi vào trong chiếc bọc chật chội, muốn trở mình cũng thật khó khăn.
"Tuấn... em làm gì vậy? Anh chỉ muốn lấy cái điện thoại để xem clip thôi mà..."
"Vậy... vậy hả? Em xin lỗi, em tưởng anh..."
"Tưởng cái gì mà lại đi bóp chỗ đó của người ta chứ?"
"Huhu... em xin lỗi, em không cố tình đâu nhưng mà mẹ em dạy em gái của em vậy đó, nếu như gặp nguy hiểm với đàn ông biến thái thì phải đánh vào chỗ đó để mà thoát thân!"
"Anh là con trai mới lớn! Đàn ông đâu ra? Người ta đẹp trai tốt tính như vậy... biến thái chỗ nào? Còn đánh á? Cái này là em đang bóp mà?"
"Dạ..."
Anh chỉ xuống vị trí vẫn còn bị Tuấn dùng tay tóm chặt, phút chốc cậu nhóc mới giật mình buông ra rồi tự nhảy tót lên giường.
"Em xin lỗi anh Linh, em đúng là bị điên rồi mà! Xin lỗi anh, xin lỗi!"
Ở trên giường cái tên ngốc đó vừa nói vừa khóc, tay chắp lại kẹp chiếc điện thoại ở giữa mà vái. Đúng là trường Martin có nhất Tử Kỳ và nhì Minh Tuấn. Hai đứa là một cặp cạ cứng khớp nhau đến từng "mili", sao anh lại không nhận ra sự thú vị này ở chỗ của thằng bé kia chứ?
Ting!
"Cậu chủ, ông chủ muốn gặp!"
"Nói ba đợi tôi nửa tiếng nhé!"
Mặc dù bản thân hiện tại vừa quê lại cũng vừa sợ, nhưng Minh Tuấn vẫn chú ý đến túi quần của anh. Ánh mắt cậu nhóc kia dò xét bằng những suy nghĩ thông minh, sau đó tự hỏi chính bản thân một câu ngờ vực.
"Sao lại xài hai cái điện thoại lận ta..."
Chỉ không ngờ câu hỏi thầm kia vô tình thành tiếng, khiến cho ánh mắt của Nhất Linh để tâm bắt đầu nhìn đến, lòng chớm ra vài sự sắp đặt, mặc dù sau đó anh chẳng hề tỏ ra bản thân đã nghe thấy điều thằng bé thắc mắc.
"Em kết nối điện thoại với tivi đi, cho anh xem clip mà em nói đó!"
"Dạ..."
"Mà clip gì khả nghi vậy?"
"Em thấy lạ lắm anh, giống như mấy người dìu một người đi vậy... nhưng cái lạ là... em đã xem rất kĩ từng nhóm người di chuyển ra khỏi cổng chính, chỉ có nhóm này là khả nghi nhất thôi, em nghi nhóm này đem Tử Kỳ đi rồi đó anh!"
Thằng bé ngốc nghếch đưa tay chỉ lên chỗ màn hình, đúng cái đoạn có một đám đông dính chùm cùng đi với nhau giữa trời tối đen. Không thể nhìn thấy rõ rốt cuộc là năm hay sáu, nhưng lại lên một chiếc xe hơi sang trọng vô cùng. Vào khoảnh khắc mở cửa xe ra, rõ ràng có một người giống như không hề tỉnh táo được năm sáu người còn lại bế xốc vào trong.
"Đây nè anh, em còn thấy cái xe đó biển số 9999, anh có thấy quen không? Mấy biển số này chỉ có người có tiền mới mua được chứ bộ!"
"Ừ ha..."
"Giống xe anh đó, xe của anh cũng có một chiếc năm số chín đúng không?"
"Ừ, anh thích sưu tầm số chín mà, mấy người sinh ngày chín tháng chín anh cũng sẽ sưu tầm luôn chứ đừng có nói là xe!"
"Hahaha! Em cũng sinh ngày chín tháng chín luôn nè... ơ hơ hơ..."
Giọng của thằng bé ngồi cạnh anh bất chợt nhỏ dần rồi lịm đi sau một cú xịt nhẹ từ bình xịt hơi không mùi. Nhất Linh che mũi mình nín thở để không hít phải, đợi đến lúc hơi thuốc mê tan ra rồi, chiếc điện thoại có kết nối với tivi cũng được anh đem đoạn clip kia xóa ra khỏi bộ nhớ.
"Ngủ một giấc rồi mình nói chuyện tiếp nha bé cưng!"
"..."