Trên chiếc giường hình tròn có trải drap màu xám ghi, Minh Tuấn đã nằm đó và thiếp đi được vài tiếng kể từ lúc thuốc mê bắt đầu phát huy tác dụng. Hiện tại làn da dưới lớp chăn tuyết dày đã cảm nhận được đôi chút mát rượi từ không khí của căn phòng, một mùi hương thư giãn của chanh và sả phảng phất ngang qua cánh mũi, đôi mắt nhắm nghiền kia đã dần dần cảm nhận được ánh sáng. Lúc ý thức chầm chậm quay về, kéo theo vài chuyện mà bản thân có thể nhớ được lại khiến Minh Tuấn đắn đo không dám ngồi dậy, ngay cả việc mở mắt để nhìn xung quanh, trong lòng còn tự hỏi không biết có nên hay không: "Mình bị anh Linh xịt thuốc mê... giờ tính sao đây ta..."
Lúc này vài suy nghĩ mông lung bắt đầu hiện ra, người nằm đó chắc chắn đang ngầm tính xem bản thân phải làm những gì sau khi tỉnh lại. Làm những gì có thể khiến mình an toàn rời đi mà không bị gây khó dễ. Thế nhưng đã bước chân vào nhà của Nhất Linh rồi, đằng sau đó không rõ bao nhiêu thứ phức tạp khác mà cậu vốn chưa nghĩ tới, thậm chí có khi cũng không hay được hết. Cậu không đoán được việc bị xịt thuốc mê xuất phát từ lí do gì, cũng không rõ điều đó rốt cuộc là tốt hay xấu. Nhưng chắc chắn phải có uẩn khúc gì đó mới khiến cho Linh hành động như vậy. Bởi vì xưa nay trong mắt cậu...
"Anh Nhất Linh là người tốt mà."
Cậu chẳng hiểu mình dựa vào đâu để đưa ra suy nghĩ đó nếu được hỏi tới, có chăng chỉ vì sự ngưỡng mộ trong lòng bấy lâu mà thôi? Nhưng hiện tại nếu như tỉnh lại, cậu chắc chắn sẽ tìm một cách gì đó khéo léo dò hỏi nguyên nhân. Hình tượng của Nhất Linh trong suy nghĩ này không thể bị phá hủy đi chỉ vì nghi ngờ chưa rõ thực hư.
"Ưm..."
Nghe thấy tiếng than nhẹ trở mình của cậu, người từ nãy đến giờ vẫn trầm lặng trước màn hình chiếc điện thoại kia ngước lên quan sát. Sau đó từ tốn bước tới gần bên cậu, anh ngồi xuống làm phần nệm lún một khoảng khá sâu, đối với cậu nếu đó là một người xấu chắc chắn sẽ không nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay cậu lay gọi thế này.
"Minh Tuấn..."
"..."
Vậy thì lí do gì khiến cho Nhất Linh phải xịt thuốc mê?
"Anh... anh Linh..."
Khẽ nâng hàng mi lên để tiếp cận với đôi chút ánh sáng từ căn phòng kia, thấy dáng người đối phương mờ ảo hiện ra, trong đầu Tuấn đã nghĩ đến rất nhiều câu mở lời đầu tiên.
"..."
Nhưng cuối cùng lại chọn một câu không phải sự thật. Bởi vì ở trong tình thế này, linh cảm của bản thân tự cho rằng điều đó là sáng suốt mà thôi.
"Sao... sao em lại ở đây vậy?"
"..."
Từ ánh mắt Nhất Linh có vẻ như khá ngạc nhiên trước phản ứng của Minh Tuấn lúc này, đầu chân mày anh khẽ nhíu lại, nhưng tư duy quan sát nhạy bén khiến anh nhận ra sự việc trước khi mở lời hồi đáp. Mặc dù lúc này trong lòng vẫn còn ngờ vực, chưa chắc chắn được đối phương có thật sự không nhớ ra hay không?
"Em không nhớ gì sao? Ban nãy em... gọi cho anh nói là có đoạn clip muốn cho anh xem đó?"
"Đoạn clip..."
Nghe đến đó, Minh Tuấn chầm chậm ngồi dậy bằng sự giúp đỡ của Linh, vẻ bề ngoài tỏ ra bản thân đang cố nhớ lại tình tiết sự việc, nhưng thâm tâm thực chất bắt đầu suy nghĩ hướng để ứng phó. Vào lúc này Nhất Linh vẫn không ngại mà nhắc đến chuyện đoạn clip kia, vậy nếu cậu tiếp tục giả vờ không nhớ, sự việc phía sau đó đương nhiên không còn logic gì nữa. Bởi vì cậu chẳng có lí do nào khác để tìm đến đây nếu như mọi chuyện không xuất phát từ việc Tử Kỳ mất tích.
Nhưng Nhất Linh cũng chẳng phải dạng tầm thường để cho người khác tùy tiện có thể lừa gạt chỉ bằng vài ba câu nói. Cái khó lớn trong lòng Minh Tuấn kéo dài tạo thành một khoảng trống rất tĩnh lặng. Những lời sắp nói ra cứ phải sắp đi xếp lại làm sao cho thật hợp lí.
"Ban nãy... ban nãy em đã cho anh xem rồi mà đúng không? Sau đó... sau đó anh..."
"Anh đã..."
Tiếp lời cậu nhóc trước mặt mình, chàng thiếu gia giàu có học trên một lớp lại đưa cái lọ thuốc mê lúc ban nãy ra, nhưng lần này Minh Tuấn nhanh hơn một chút, cậu vội vàng vùng dậy nhảy khỏi vị trí bản thân đang ngồi, đem cả hai bàn tay bụm chặt lấy miệng và mũi.
"Anh làm gì vậy? Sao xịt thuốc mê em hoài vậy?"
"..."
Nhất Linh vẫn ngồi đó chỉ ngước lên nhìn, anh tròn mắt trước biểu cảm thất thần hoảng sợ kia của thằng bé học lớp dưới. Không nghĩ rằng thêm một lần nữa lại có thể dọa cho nó xanh mặt thế kia.
"Đừng sợ mà Tuấn, cái chai này... anh lấy được trên người của mấy thằng bắt cóc Tử Kỳ đó, anh xịt thử xem em có ngủ hay không? Ai dè đâu mà em ngủ thật!"
"Trời đất ơi! Anh... anh có bị khùng không vậy? Thuốc mê mà xịt không ngủ chứ không lẽ xịt xong rồi tui nhảy tưng tưng..."
"Minh Tuấn?"
Giọng điệu và thái độ đầy kì lạ kia...
Phải nói sao đây nhỉ? Có lẽ Nhất Linh lần đầu tiên mới được nhìn thấy ở cậu nhóc này thì phải. Anh ngạc nhiên đến mức không khỏi bật cười, nhưng cũng chính vì anh bật cười như vậy mà cậu nhóc đang đứng sững người trên giường của anh lại thấy xấu hổ. Gương mặt có đôi chút tức giận ban đầu vội vàng chuyển sang bẽn lẽn, câu nói tiếp sau đó cũng nhỏ xíu vừa đủ nghe.
"Em... em xin lỗi..."
"Điện thoại của em nè, đoạn clip em cho anh xem đó anh đã xóa rồi, tại vì anh đã xem được nó trước cả em nữa! Nhưng đó chỉ là biển số giả mà thôi, không điều tra được gì từ chỗ đó đâu!"
"Vậy... vậy sao anh?"
"Ờ..."
"Biển số giả sao?" – vài suy nghĩ ngờ vực bắt đầu quay trở lại trong tâm trí đầy nghiêm túc của Minh Tuấn lúc này, nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì cậu vẫn cảm thấy có gì đó vô cùng bất thường trong cách giải đáp của người đối diện. Chỉ có điều, người ta đã lên tiếng nói rằng bản thân từng tra xét ở góc độ đó rồi, giờ cậu dựa vào đâu mà nói không tin?
"Vậy thôi ạ... để em về xem thêm rồi tìm manh mối! Giờ cũng chẳng còn sớm gì nữa, em nằm đây nãy giờ đã ngủ một giấc luôn rồi! Tại anh đó, bắt đền anh!"
"Hihi, vậy có cần anh đưa em về tận nhà hay không?"
"Dạ thôi, em tự chạy xe tới mà!"
"Vậy anh tiễn em ra cửa!"
"Dạ không cần đâu! Em tự đi được!"
Cái điệu bộ gấp rút muốn chuồn đi ngay của cậu dễ gì không đập vào sự chú ý của anh. Chẳng qua anh cũng chỉ là không muốn tạo ra thêm phiền phức nghi ngờ cho bản thân mình. Để cậu tự ra khỏi chỗ này, xem như anh đã thể hiện rằng mình không quan tâm đến những manh mối kia rồi. Dù sự thật có liên quan đến bản thân hay không đi nữa.
"Vậy em về nhé, muốn ăn thêm bánh thì cứ nói dì giúp việc gói thêm cho em mang về! Ở nhà anh nhiều lắm!"
"Dạ!"
"Bye em!"
"À mà anh Linh..."
Cậu lấp lửng chợt quay lại như muốn hỏi thêm điều gì đó, chỉ có điều vừa nghe thấy tiếng gọi thầm, thái độ của người kia có chút kì lạ không biết phải nên diễn tả ra sao.
"Hả?"
"À... em thấy anh khá thích Tử Kỳ, nhưng mà chuyện cậu ấy mất tích... sao anh lại có vẻ bình thản quá vậy?"
"Em nhìn thấy anh bình thản lắm sao?"
"Thì... không phải là nhìn thấy, chỉ là... chỉ là em cảm thấy thôi! Em nghĩ nếu như anh thích Tử Kỳ như vậy, Tử Kỳ bây giờ không rõ tung tích lẽ ra anh phải lo lắng nhiều lắm chứ!"
"..."
"Em xin lỗi nha, không phải em có ý gì đâu! Chỉ là với tư cách bạn thân của Tử Kỳ thôi, em cảm thấy tình cảm của anh đối với thằng bạn của em..."
"Tuấn nè!"
Mấy câu nói khích này của cậu quả nhiên là có tác dụng, đã đủ sự thu hút khiến cho Nhất Linh đứng dậy rời khỏi vị trí của chiếc giường kia. Anh chầm chậm tới gần một chút, cũng chủ động mở cánh cửa phòng mình ra thay lời tiễn chân đối phương.
"Anh biết em đang nghi ngờ anh, nhưng quả thật anh chỉ xóa clip vì nó không có giá trị mà thôi! Anh vẫn đang hối thúc người giúp tìm kiếm Tử Kỳ, thợ lặn đã lặn suốt từ đêm qua đến hiện tại, thay phiên nhau hơn hai mươi người! Số tiền thuê thợ lặn không nhỏ... mỗi việc anh đang làm đều là bỏ công sức thời gian và tiền bạc để làm! Anh không rảnh để ngồi khóc lóc than thở, đối với anh việc đó không bày tỏ được tình cảm!"
"..."
"Người gì vậy chứ? Đúng là nhà giàu nói chuyện nghe mà phát ghét!" – mặc dù cậu không nói thành câu, nhưng ánh mắt lúc lắng nghe lời đối phương đáp lại thì đã thể hiện ra sự bất đồng.
"Nói vậy chẳng khác nào anh nói lớp trưởng lớp em đang rảnh?"
"Lớp trưởng lớp em?"
"Thì Tuyên chứ ai! Cậu ấy cũng lo cho Tử Kỳ, nghe nói khóc suốt từ hôm qua đến giờ! Người ta khóc vì lo cho bạn bè thôi, trong lớp em có đầy người khóc, anh lại đi bảo khóc là rảnh! Đâu phải ai cũng giàu như anh, thích thì có thể bỏ tiền ra làm này làm nọ! Mà nè, anh thích Tử Kỳ kiểu đó chắc còn lâu mới cua được nó! Tử Kỳ sống tình cảm lắm, tiền của anh không mua được nó đâu!"
"Tuấn, anh không có ý đó!"
"Ý ở trong lời anh nói ra chứ đâu, bộ giàu là hay ho chắc? Nghe tin Tử Kỳ mất tích em cũng khóc nè, anh nói vậy là cũng nói em rảnh đó!"
"Anh xin lỗi!"
"Anh đúng là... làm cho em thất vọng quá đi! Em còn nghĩ anh là đàn anh hiểu chuyện ấm áp, ai ngờ..."
Để bày tỏ thái độ gay gắt của mình với những điều mà bản thân vừa nói, cậu nhóc đàn em kia quay ngoắt một phát dường như chẳng muốn nhìn mặt đàn anh thêm một lần nữa. Minh Tuấn đẩy cửa mà bước ra, giữa lúc tức giận đến như vậy, cậu cũng chẳng thèm để tâm xem thử cánh cửa gỗ đầy quý giá kia có trầy xước đi miếng nào hay không.
"Nói chuyện nghe phát ghét, đúng là... uổng công mình tới đây ghê mà! Thà đi tìm người khác để nói còn hơn!"
"..."
Người khác có thể lắng nghe chuyện cậu muốn nói ra đúng là không ít, nhưng những người có đủ khả năng để tìm hiểu sâu về chiếc xe kia thì không. Đó chính là lí do từ đầu cậu đã nghĩ đến Nhất Linh, không ngờ tìm tới rồi thì những hoang mang nghi ngờ trong lòng còn nhiều hơn nữa. Đến mức sau đó cậu muốn thử tìm một người khác, lòng vẫn cứ loay hoay nghĩ mãi mà chẳng ra nổi một người nào cả.
"Ai đây nhỉ? Ai thì được ta?"
Suốt dọc đường từ nhà Nhất Linh quay về, Minh Tuấn đã nghĩ ra không biết bao nhiêu người có khả năng, nhưng cuối cùng lại chọn cho xe rẽ qua hướng đến bệnh viện. Bởi vì cậu tin sự sáng suốt của Lam Tuyên vào lúc này sẽ có giá trị, ít nhất tên lớp trưởng đầy khó ưa kia không bao giờ khóc lóc chỉ vì bản thân đang rảnh đâu mà.
Cốc! Cốc!
Hai tiếng gõ cửa nhẹ vang lên, khuấy động bầu không khí trầm lắng bên trong căn phòng. Nhìn từ ngoài qua lớp kính trong đã có thể thấy cái dáng vẻ nghiêm túc của Lam Tuyên, anh nhắm mắt thả hồn vào những lời kinh.
"Xin lỗi, mình là Tuấn nè! Mình đến thăm Tuyên!"
"..."
Lớp trưởng của lớp 11A chầm chậm mở mắt, anh hướng gương mặt mệt mỏi đó về phía cửa phòng, thấy cái dáng vẻ sợ sệt của đối phương đang đứng bên ngoài ló đầu vào trong chào hỏi, lòng không nỡ bày tỏ ra sự khó chịu. Người kia lại bẽn lẽn thì thầm hỏi thêm một câu, giọng điệu rất để tâm đến sự phiền phức mà mình tạo ra.
"Tuyên đang đọc kinh hả?"
"Cậu vào đi!"
"Mình xin lỗi nha, mình không biết..."
"Không sao!"
Chiếc chuỗi hạt trên tay người kia nhẹ nhàng được xếp lại và cẩn thận cất vào trong túi, Minh Tuấn bên ngoài cửa mới từ tốn đẩy cánh cửa bước vào bên trong, sau đó cũng vì sợ phật ý đối phương, cậu còn cẩn thận đóng cửa sao cho thật nhẹ nhàng để không tạo ra tiếng động.
"Mình có nhắn tin cho Tuyên mà không thấy trả lời nên đến đây luôn, cũng vì gấp nên không có mua gì cho Tuyên hết..."
"Không sao đâu!"
"Chân của Tuyên đỡ đau hơn chưa?"
"Cũng đỡ!"
"À... vẫn chưa có tin gì của Kỳ nữa đúng không?"
"Ừ..."
Lời đáp lại của người kia đúng là rất tuyệt vọng, mặc dù học cùng với Lam Tuyên đã lâu như vậy cậu cũng chưa từng thấy đối phương thật sự mệt mỏi buồn chán vì chuyện gì đó đến rõ ràng giống lúc này.
Mà kể ra cũng kì lạ lắm, ai chẳng biết Tuyên và Kỳ vốn dĩ như hai thái cực khác nhau trong lớp. Họ trước giờ có tỏ ra ưa ám gì nhau đâu. Vậy mà đến một ngày khi một trong hai bỗng dưng biến mất, người còn lại cứ giống như đang gánh vác cả một bầu trời thất vọng trên vai thế này.
Sự trầm uất và buồn chán của Lam Tuyên chính là lí do khiến cho Minh Tuấn vội vàng nói ra những chuyện bản thân vừa mới trải qua. Cái cảm giác muốn để yên những điều đó trong lòng thật khó, mặc dù cách diễn giải có hơi dông dài, nhưng bởi vì chuyện có liên quan đến Tử Kỳ thôi, lớp trưởng của lớp cậu đã chăm chú lắng nghe đến từng chữ cũng không bỏ sót.
"Mình vừa đến chỗ của anh Linh, vì có một đoạn video mà mình xem được từ CCTV của khu du lịch, cảm thấy lạ lắm... nhưng cái lạ hơn nữa là anh Linh đã xịt thuốc mê mình, sau đó anh ấy còn xóa đoạn clip đi, lúc tỉnh dậy anh ấy có nói chai thuốc mê là anh ấy lấy từ chỗ của đám người đuổi theo Tuyên và Kỳ... rồi anh Linh còn thừa nhận xóa đoạn clip của mình vì thông tin đó không có giá trị..."
"Đoạn clip?"
"Đúng rồi Tuyên, may là mình có lưu bản sao trên mạng... chờ một chút để mình mở cho Tuyên xem!"
"..."
Chăm chú xem lại đoạn video mà người kia bật lên trên màn hình điện thoại, đôi mắt anh vẫn thấy rất rõ đám đông đã dìu một người không đủ sức để đứng vững vào xe.
"Biển số?"
"Tuyên thấy đúng không?"
Đúng là anh cũng thấy, hơn nữa lại còn thấy rất rõ cái dãy số đặc biệt kia, biển số xe được gắn cả đèn chiếu sáng, phóng hình ảnh to lên một chút thì những gì thể hiện ra trên đó chắc chắn sẽ không sai lệch nửa phân.
"Đây là xe của Nhất Linh mà?"
"Xe của anh Linh sao?"
"Đúng!"
Và có lẽ chẳng sai đi được, bởi vì anh từng nhớ không lầm đã có lần Nhất Linh đưa Tử Kỳ về bằng chiếc xe đó. Những biển số toàn dãy thế kia không dễ dàng gì để người không đủ điều kiện có được. Hơn nữa nếu như anh chưa từng nhìn thấy Nhất Linh lái chiếc xe đó thì cũng chẳng nói làm gì. Đằng này ấn tượng rõ ràng về nó đã khiến anh nhớ ra ngay từ giây phút đầu tiên nhìn thấy, anh chắc chắn bản thân không sai, lời nói và biểu cảm lúc này cũng đầy khẳng định.
"Có một lần anh Linh từng đưa Tử Kỳ về nhà bằng chiếc xe đó!"
"Về nhà? Nhà ai? Sao Tuyên biết?"
"À... chuyện đó... Chỉ là vô tình nhìn thấy thôi!"
"Vậy sao?"
Nói đến đây tuy là Minh Tuấn có thể bớt được chút ngờ vực của chính mình về chuyện chiếc xe và biển số độc lạ đó, nhưng vấn đề nghe qua từ miệng Lam Tuyên lại dẫn dắt cậu đi sang một tò mò mới. Chỉ là không thể hiện sự ngạc nhiên ra biểu cảm quá nhiều, Minh Tuấn cũng bắt đầu nói sang vấn đề trọng tâm về chiếc xe của Nhất Linh bằng một thái độ tò mò muốn biết, sau đó còn có cả những lời khẳng định và đề nghị cùng giải quyết những nghi ngờ này.
"Nếu Tuyên nói vậy, mình càng cảm thấy anh Linh có vấn đề trong chuyện Tử Kỳ mất tích hơn đó, sao lại đưa cậu ấy lên xe của mình mà không báo lại với chúng ta chứ? Có chắc chiếc xe đó là của anh Linh không Tuyên? Nếu chắc chắn thì mình nói với thầy Nghiêm đi, bảo thầy Nghiêm báo cho công an..."
"Chuyện chiếc xe thì tôi chắc chắn, chỉ có điều người được dìu lên xe lại không thấy rõ, nghe nói phía cảnh sát chỉ nhận thông tin có giá trị thôi, hình ảnh mờ ảo thế này... người ta cũng đã xem qua rồi, không thấy nghi vấn mới loại bỏ ra đó chứ!"
"Vậy..."
"Nhưng mà có một chuyện lạ lắm, không hiểu sao điện thoại của Kỳ mãi mà vẫn không hết pin, hơn nữa... giống như nó đang được bật kết nối mạng, tôi có thử nhắn tin đều được báo là đã nhận, sau đó tôi gọi thử thì vẫn đổ chuông!"
"Vậy sao? Nếu như vậy thì lạ lắm nha, dù điện thoại có trâu pin đến cỡ nào cũng phải hết pin chứ ha?"
Mấu chốt vấn đề được cả hai kết nối qua những thông tin nho nhỏ kể cho nhau nghe, cuối cùng hai người họ đều cảm thấy chuyện có quá nhiều sự uẩn khúc chưa thể giải đáp, nhưng dù như thế nào đi nữa mối nghi ngờ to lớn vẫn nằm ở chỗ Nhất Linh. Có lẽ vì anh ấy là người duy nhất bỏ tiền ra thuê thêm người hỗ trợ cho việc điều tra, mọi thông tin dường như nắm rõ không thiếu sót một thứ gì. Vậy tại sao anh ấy lại giấu giếm chuyện có một ai đó được dìu vào chiếc xe riêng của mình kia chứ?
"Thôi được rồi, cứ để đó đi! Chút nữa nếu anh hai có đến tôi sẽ nhờ anh ấy giúp chuyển lời này đến chỗ thầy Nghiêm!"
"Vậy chắc thứ hai Tuyên không đi học được rồi, Tuyên có cần chép bài giúp không? Nếu cần thì..."
"Không cần đâu! Tôi tự lo chuyện đó được... à mà... cậu có biết mật khẩu khóa tủ của Tử Kỳ là bao nhiêu không? Tôi muốn giúp cậu ấy chép bài!"
"Mật khẩu tủ của Tử Kỳ hả? Trời ơi, cái này dễ lắm luôn đó, Tuyên tự nghĩ đi nha! Nghĩ không ra thì mình chỉ cho!"
"Dễ lắm luôn sao?" – nghĩ hoài cái câu đó suốt nhiều tiếng liền kể từ khi Minh Tuấn rời đi, anh cũng liệt kê ra rất nhiều thứ có thể được Tử Kỳ dùng làm mật khẩu nhưng kết quả thế nào chắc chắn phải mở thử thì mới biết.
Mà hiện tại với anh một ngày trôi qua dài đến khó ngờ, chỉ mới có một ngày thôi đó. Anh cứ nằm rồi ngồi, ngồi rồi lại tập tành đứng dậy bước đi khi dịch truyền đã được gỡ ra. Mãi mà chẳng thấy ánh nắng ngoài cửa sổ tắt đi, cũng chẳng thấy mây đen kéo về, hay là bầu trời dọa sẽ đổ cơn mưa giống như đêm trước.
"Anh nhớ em quá..."
Nhớ đến mức muốn được làm phiền, lại chỉ có thể mở những đoạn video mà hắn đã quay. Ngồi một mình tự lắng nghe và nhìn ngắm, cuối cùng anh cũng hiểu được rằng: "Anh chưa từng khó chịu vì những điều em đã làm... cũng chưa từng muốn em biến mất khỏi cuộc sống này của anh!"
Vào thời điểm mà anh được bình yên nhất, anh lại ước gì có hắn ta bên cạnh, khao khát được làm phiền đến mức cứ mở lại mấy đoạn video của hắn. Chỉ cần nghe thấy giọng nói đó, chỉ cần nghe thấy điệu cười đó, chỉ cần nhìn thấy hình ảnh đó. Trái tim anh cảm thấy được sống thay vì tồn tại.
Nhưng sự sống thì sao? Sự sống có quá tàn nhẫn hay không? Nó khiến cho cảm xúc điều khiển lí trí một người, dù không muốn mà nước mắt chẳng thể nào ngừng rơi.
"Con muốn về nhà!"
Lam Tuyên đợi chờ sự hiện diện của những người thân sau một lúc rất lâu kể từ khi họ rời đi. Chiều hôm đó, giây phút ba và mẹ cùng đến thăm anh, anh đã đề nghị để bản thân về nhà.
Trước đó anh cũng nghĩ rằng mình không được thoải mái vì cái không khí trầm tĩnh của bệnh viện lúc trời về khuya, muốn bản thân có thể về nhà nghỉ ngơi vì dù sao ở đó sẽ dễ dàng ngủ sâu hơn một chút.
"..."
Thủ tục ở bệnh viện hoàn tất, cũng dựa vào mức độ ảnh hưởng của vết thương trên chân anh nên bác sĩ đồng ý để anh xuất viện. Chỉ có điều nếu đến lịch tiêm ngừa định kì trong tuần, thì anh vẫn phải quay trở lại bệnh viện để làm kiểm tra và được tiêm ngừa.
Chiều hôm đó có lẽ một phần cũng bởi vì chăm sóc tốt, mấy vết thương trên chân của Lam Tuyên không còn thấy đau nữa, sưng tấy cũng đã dần tan ra, mấy chỗ bầm đen kia đã chuyển sang màu vàng nhạt. Anh có thể tự mình khập khiễng bước đi, về đến nhà chẳng cần ai dìu ai dắt cũng một mình gấp rút lên phòng rồi đóng cửa lại.
"..."
Khoảnh khắc đó, anh buông ra một tiếng thở dài trong sự tĩnh lặng. Lần đầu tiên cảm thấy căn phòng của mình thật sự vô vị chỉ vì không có mặt hắn. Lam Tuyên từng bước một bước qua khỏi chỗ vách ngăn, yên ổn nhìn chiếc giường vẫn còn bày biện không chút ngăn nắp của hắn mà miệng mỉm cười lúc nào chẳng hay.
"Đi mà cũng không chịu dọn đồ vô nữa..."
Lời than phiền quen thuộc của anh trầm ấm vang lên, nhớ mấy lần hắn ta thường nằm trên chiếc giường đó chăm chú vào mấy ván game, ở trên giường lúc nào cũng có rất nhiều thứ bị vứt lung tung. Dây nghe, củ sạc, bánh kẹo, quần áo...
Hiện tại những thứ đó cũng ở trên giường như một thói quen cố định của hắn, trước kia anh chỉ than phiền và nhắc nhở, trừ khi hắn bày biện phá phách ở phòng của anh thì anh mới tự tay dọn dẹp. Nhưng có lẽ đây chính là lần đầu tiên Lam Tuyên bước qua khỏi ranh giới an toàn của bản thân, anh chủ động ngồi xuống trên giường của hắn, nhặt lấy hộp kẹo nhỏ mà hắn đã vứt lăn lóc ra đó, lấy một viên tùy thích bên trong bỏ vào miệng mình.
"..."
Tử Kỳ rất hay ngậm kẹo, những vị hắn thường ngậm có mùi tươi mát ngọt thanh dễ chịu. Anh nhớ đến những lần khi hắn kề sát miệng mình nói nhỏ với anh, mùi hương mát dịu đó nơi những viên kẹo của hắn làm anh chú ý. Có những lần chắc phải thừa nhận một chút là anh đã hít thật sâu để ngửi. Nhưng trước khi nhận ra tình cảm trong lòng, anh lại chẳng nghĩ mình nhỏ nhặt để tâm đến những tiểu tiết như vậy bao giờ.
"Mùi này thơm quá, đúng là mùi kẹo của Tử Kỳ hay ăn..."
Xem như lấy lại được đôi chút quen thuộc mỗi ngày, tâm hồn anh bỗng chốc tự xoa dịu đi nhiều sự nhớ nhung, cái ngả lưng chầm chậm xuống tấm nệm êm của hắn cũng thoải mái chẳng khác gì đối với chiếc giường quen thuộc của anh. Chỉ có điều, Lam Tuyên chưa từng đặt lưng xuống một nơi quá nhiều bừa bộn thế này. Vào lúc đó lưng anh đột nhiên cảm thấy cấn cấn, lúc moi ra thì mới hay dưới tấm chăn là quyển sổ nhỏ mà hắn thường dùng. Cái người đó tuy là tính cách không được cẩn thận giống anh, nhưng thỉnh thoảng hắn cũng thường dùng sổ nhỏ để ghi vào đó rất nhiều lưu ý, đôi lúc còn có cả chi tiết bài học mà hắn sợ mình sẽ quên. Nhưng lại có một điều khiến anh tò mò lắm đó, muốn lập tức gặp hắn để hỏi thử xem rốt cuộc hắn đã nghiêm túc xem anh là gì? Bởi vì dựa vào những giác quan của anh, đâu đó lại có chút niềm tin với tình cảm mà hắn đem dành cho.
Nếu như chỉ đơn giản là anh trai thôi, cuốn sổ này của hắn có dành quá nhiều ưu ái cho người làm anh như anh hay không? Rồi anh cũng đặt ra nghi vấn, tại sao đối tượng được hắn ta viết vẽ trên giấy hiếm khi lại là anh hai đến vậy? Trên một trang giấy nhỏ, dòng chữ của Tử Kỳ nguệch ngoạc đập vào mắt anh: "Cái ông già khó ưa, dám bơ mình, tức quá mà, tức quá đi!"
"Nếu như có cơ hội gặp lại, anh chắc chắn sẽ không bơ em nữa đâu..."
Lật một trang tùy ý ở quyển sổ đó, anh lặng lẽ mỉm cười vì dòng chú thích của hắn bên cạnh hình vẽ chibi mà hắn họa anh, ở đó tồn tại khá nhiều lời than phiền. Nhưng Tử Kỳ hiếm khi tỏ ra bản thân buồn phiền vì anh. Hắn thường dồn sự tức giận lại rồi vẽ anh thành những hình chibi như vậy, Lam Tuyên trong mắt hắn là thằng bé đáng ghét chỉ có một biểu cảm duy nhất trên mặt, nhưng không gian nơi quyển sổ đó hắn có thể tùy ý cởi quần để anh lộ mông hoặc nếu thích thì cho anh ngồi cả vào trong chậu: "Nóng hả? Nóng thì để tui tưới cho nè!"
Tử Kỳ còn vẽ cả một vòi hoa sen bên cạnh xịt ướt hết toàn thân anh. Những hình ảnh đáng yêu như vậy, không nhớ anh xem đi xem lại biết bao nhiêu lần. Nhưng cứ mỗi một nụ cười tàn phai đi, khóe mắt anh lại âm thầm rỉ những giọt nhớ nhung. Tâm trạng nặng nề đột ngột quay trở lại, nghiêng mình nằm trên giường của hắn, anh tự hứa với lòng chỉ cần hắn trở về thôi, mỗi ngày của sau này sẽ cố gắng thay đổi bản thân mình, không để hắn vì những lời nói cọc cằn của anh mà tủi thân nữa. Nhưng rốt cuộc có phép màu đó hay không? Anh hoang mang tự cảm thấy mình bây giờ rất giống như bị trừng phạt, mong mỏi sự hiện diện và những khuấy động của hắn còn hơn cả mấy nhu cầu thiết yếu của cuộc sống nữa.
Không có hắn, tối Chúa Nhật của anh vẫn ở vị trí ca viên của ca đoàn trẻ, nhưng suốt Thánh lễ dài như vậy, mấy người đứng bên cạnh chẳng có ai nghe thấy anh mở lời ra hát dù là nửa câu. Hai mắt anh cứ đăm đăm nhìn vào vị trí của cây đàn mà hắn đã từng ngồi đó, sớm không biết chỉ có một lần duy nhất, giờ anh lại chẳng được làm phiền đôi mắt kia nữa. Chỉ có lòng phiền não tự tưởng tượng ra, giá như hắn cũng có thể quay trở về cùng với anh tham dự Thánh lễ của tối hôm nay, giá như hắn ngồi vào vị trí của cây đàn kia rồi lại cùng với anh cất lên những âm thanh tạ ơn đó.
"Chúng con xin tạ ơn, Chúa uy quyền toàn năng. Tình yêu Chúa nào biết chi báo đền? Chúa muôn đời là Chúa, khắp vũ trụ trời đất, nghìn vinh quang cao chiếu hiển trị đời đời..."
(Thánh ca: "Tạ Ơn Chúa với Mẹ" – Mai Trầm)
Có lẽ anh sẽ không đứng yên và rơi nước mắt thế này, có lẽ anh sẽ không cảm thấy sự may mắn của bản thân xuất phát từ chở che của Thiên Chúa, nhưng nghìn nỗi cô đơn lại hóa thành những bất hạnh. Trong ơn phúc đó, trái tim anh vốn dĩ không được thảnh thơi dù là một chút.
Rời khỏi Thánh lễ tối, Lam Tuyên chọn khập khiễng đi bộ về dọc theo những vỉa hè. Đoạn đường từ nhà thờ trở về xa lắm, trước giờ khi hai chân khỏe mạnh anh cũng chưa từng thử đi bộ bao giờ. Lúc cái chân không được lành lặn, anh lại cố chấp chầm chậm từng bước chỉ một mình. Không biết hắn hiện tại ở đâu, cũng chẳng biết con đường mà hắn đang đi có bằng phẳng an toàn giống anh không?
Chẳng biết hắn ngay lúc này có nhớ đến anh hay không?
"Hột vịt lộn không em trai?"
"..."
Giọng rao nhẹ của chị bán trứng làm anh chú ý, anh nhớ mình từng nghe giọng rao đầy quen thuộc đó cách đây không lâu. Mọi thứ chị bày bán vẫn y như vậy, chỉ khác là hiện tại bên cạnh anh không còn sự quậy phá của hắn nữa rồi. Mấy bước chân ngập ngừng của anh ghé lại trước chiếc bàn nhỏ của chị, dù chỉ ngồi xuống có một mình nhưng Lam Tuyên lại gọi ra hai phần ăn. Điều này làm cho chị bán trứng có vẻ ngạc nhiên.
"Em đợi bạn hả?"
"Dạ!"
"Vậy em ngồi đi, chờ chị một chút nha!"
"Dạ!"
Ngồi xuống trước bàn gỗ của chị, anh cẩn thận kéo thêm chiếc ghế bên cạnh là dành cho hắn. Một phần trứng vịt lộn bao gồm ba trứng, có rau răm và muối tiêu chanh được bỏ trong một chén nhỏ. Ban đầu chị bán trứng vốn không để ý, mãi đến một lúc sau khi anh đập quả trứng ra, đặt vào trong chiếc chum nho nhỏ để ở bên cạnh, còn cẩn thận để thêm cả một chiếc muỗng ở đó, dù chiếc ghế mà anh kéo ra làm gì có ai đến ngồi vào đâu.
Hành động này của anh khiến biểu cảm bình thường trên gương mặt của người đối diện đột ngột hóa thành hoài nghi, cũng bắt đầu pha thêm đôi chút bối rối lo sợ thể hiện ra nơi ánh mắt. Nhưng bằng tất cả những lịch sự của mình, chị bán trứng chỉ nhè nhẹ dùng bàn tay bên phải xoa xoa bắp tay bên trái, không nghĩ là hành động của bản thân lại khiến anh để tâm ngước nhìn.
"Em đợi bạn em, nhưng cậu ấy không đến, chắc là giận em rồi!"
"À... vậy hả? Bạn em... còn sống đúng không?"
"..."
Câu hỏi đùa của chị bán trứng làm gương mặt anh bỗng nhiên lại cúi gằm xuống, giống như đang muốn trút giận lên quả trứng của mình. Lam Tuyên vừa ăn lấy ăn để vừa lầm bầm nói ra mấy câu khó hiểu. Trong khoảnh khắc độc thoại của mình dòng nước mắt chỉ mới khô đi đã tiếp tục lăn dài thêm lần nữa.
"Đòi ăn mười trứng mới đủ mà, sao không về ăn đi? Hứa hẹn hay lắm mà? Sao không chịu giữ lời hứa chứ? Bảo người ta ở lại đợi mình... Rồi lại bắt người ta chờ đợi? Rốt cuộc chừng nào mới chịu nhắn tin trả lời đây? Có muốn ăn trứng vịt lộn không thì nói!"
"Em trai..."
Thấy cái dáng vẻ đau lòng đó xuất hiện trên gương mặt một thanh niên trẻ măng như vậy, người đối diện rút ra mấy tờ khăn giấy, giọng điệu thấm phải chút buồn rầu bắt đầu quan tâm hỏi tới.
"Bạn của em có chuyện gì hả? Hai đứa giận nhau hay sao? Hay là như vầy đi, em mua trứng mang đến nhà của bạn em thử xem, ở đây mấy thằng bé bị bồ giận cũng hay làm vậy lắm! Đôi lúc không muốn gặp mình phải chai mặt một chút, đây nè... Chị gói ba cái trứng này lại cho em mang về được không?"
"Mang về?"
"Đúng rồi! Em nhắn hẹn mà người ta không chịu ra thì chỉ có cách là mua rồi mang về cho người ta thôi!"
"..."
Chút ngu muội khiến anh răm rắp tin theo, ăn xong ba cái trứng ở đó Lam Tuyên mua luôn cả mười trứng nguyên vẹn bỏ vào trong một túi giấy xách đi. Nhưng suốt dọc đường dài anh xách theo túi trứng đó, đi qua hàng bắp nướng anh cũng mua thêm, đi tới hàng bánh tráng nóng hổi cũng vậy. Lần lượt từ sữa đậu nành nóng, sữa chua, khoai nướng, bánh mì, mỗi thứ anh đều mua hai phần rồi chụp hình lại để gửi cho hắn.
"Ngon lắm, Tử Kỳ!"
Ting!
Chỉ có điều, những tin nhắn mà anh phải nghĩ tới nghĩ lui nhiều lần mới có can đảm gửi đi, ngay sau khi đến được nơi hắn lại có một bàn tay âm thầm xóa sạch.
Ra đến giữa trung tâm của chợ Đà Lạt, thuốc giảm đau đã uống trước đó không còn tác dụng. Mấy vết thương trên chân của anh lại âm ỉ đau, trời chuyển dần về khuya. Gió trời lạnh và khí hậu ẩm làm cái chân đó khốn khổ không trụ được nữa. Lam Tuyên gọi một chiếc taxi, địa điểm anh chọn đến là căn biệt thự rộng lớn đầy sang trọng của Nhất Linh. Nhưng sau khi thanh toán tiền taxi rồi, anh lại ngồi chần chừ ở đó một lúc mới chịu xuống xe.
"..."
Từ dưới con dốc nhỏ, đứng bên ngoài hàng rào thẳng tắp, thứ duy nhất anh có thể thấy chỉ là mấy tầng lầu cao ngập ánh điện vàng. Lam Tuyên đến trước cổng căn biệt thự kia, tay vẫn xách rất nhiều thứ đã mua trước cho hắn. Có một chút niềm tin mãnh liệt nào đó về sự mất tích bí ẩn của hắn trong tay Nhất Linh. Nhưng đến khi bắt gặp ánh mắt đối phương mở cửa chào hỏi, môi miệng anh lại cứng đờ đi không biết phải nói thế nào.
"Tuyên đến hỏi chuyện của Kỳ hả? Chân đang đau không cần phải đến tận nhà vậy đâu, hỏi qua điện thoại cũng được mà!"
"..."
"À, Tuyên vào nhà không? Vào nhà ngồi chơi nha, chút nữa Linh đưa Tuyên về!"
"Tử Kỳ đâu?"
"Hả..."
Chỉ bằng câu hỏi dứt khoát đó, ánh mắt sắc lạnh của một người nhìn vào mắt người còn lại hệt như thôi miên. Nhất Linh phải chỉnh đốn tâm trí trước khi đưa ra câu trả lời, bởi vì thần thái của Lam Tuyên hiện tại giống như đã có sự khẳng định trong ý hỏi rồi.
"Linh vẫn chưa nhận được tin gì của Kỳ hết, nhưng mà..."
"Tôi có mua một ít đồ ăn, mấy món này Kỳ thích ăn lắm! Nhờ anh đưa cho cậu ấy giùm!"
"..."
Một người chủ động hỏi, nhưng lại có vẻ như không hề muốn nghe đến câu trả lời của người còn lại. Hành động này của Lam Tuyên chẳng khác nào khẳng định sự mất tích của Tử Kỳ hiện liên quan đến Nhất Linh, anh còn đưa cả đống đồ mình vừa mua vào tay đối phương. Ép người ta cầm lấy rồi quay lưng đi bằng một thái độ kì lạ.
"Linh đã từng thích em trai nuôi của mình, à... cũng là con nuôi của ba Linh đó! Ban đầu nghĩ đơn giản không cùng huyết thống thì chẳng sao cả, Linh cũng đã từng làm nhiều thứ để chứng minh tình cảm của bản thân, cũng hi vọng đối phương sẽ nhìn thấy được! Nhưng hóa ra phức tạp không nằm ở đó! Phức tạp nó lại nằm ở chỗ tình cảm của người ta có thuộc về mình hay là không! Cuối cùng đi sai một bước, đến bây giờ bản thân vẫn còn dằn vặt khó xử khi hai người vô tình đối diện với nhau. Linh hỏi thật nha, Tuyên chắc được bao nhiêu phần trăm trong chuyện này vậy?"
"..."
Đến khi câu hỏi kia hướng vào trọng tâm, người đã quay lưng đi liền quay đầu lại. Rốt cuộc trừ mỗi Tử Kỳ ra, anh có cảm giác sự thầm kín trong trái tim mình được cả thế giới nhìn thấy cả rồi.
"..."
Lúc đó anh chỉ nhẹ nâng hàng mi lên, đem chút không cảm xúc trong đôi mắt này nhìn người đối diện, vậy mà người kia lại nở một nụ cười với anh. Giọng điệu ấm áp muốn bày tỏ hoặc cũng có thể là đang muốn thương lượng gì đó.
"Cùng thích một người kể ra chúng ta cũng có điểm chung đó! Linh không xem Tuyên là tình địch, cũng không muốn Tuyên xem Linh như tình địch! Nói đúng ra... Linh chỉ muốn Tử Kỳ công bằng nhìn thấy tình cảm của Linh mà thôi! Nhưng nếu như sự lựa chọn của em ấy không phải là Linh thì Linh vẫn thấy vui vẻ. Vẫn hài lòng nhìn ngắm và ngưỡng mộ hạnh phúc của em ấy!"
"Vậy sao?"
"Vậy còn Tuyên?"
"Tôi muốn có Tử Kỳ!"
"..."
Câu trả lời của Lam Tuyên đầy chắc chắn như vậy, một nửa sự cam chịu làm người đơn phương trước mặt Nhất Linh hoàn toàn không có. Anh muốn điều gì, thì chắc chắn sẽ làm mọi thứ để có. Điều anh đang đáp lại Nhất Linh chính là khẳng định tình cảm của bản thân không hề tương đồng hay là giống với người kia dù chỉ một chút.
"Vậy nếu Tử Kỳ từ chối Tuyên thì sao? Có thể ngay cả việc trở thành bạn bè cũng không..."
"Tôi không có nhu cầu làm bạn!"
"..."
Mấy lời dứt khoát đó làm cho đối phương mỉm cười gật đầu, coi như không thể thương lượng được. Nhất Linh lặng lẽ rút từ trong túi quần mình ra, nơi có chiếc điện thoại của Tử Kỳ vừa được anh thay qua màn hình.
"Cái đó..."
"Cái này người của Linh nhặt được trong rừng, Tử Kỳ nó đơn giản tới mức mật khẩu điện thoại cũng không thèm đặt luôn! Vô tình Linh mới nhận được mấy tin nhắn của Tuyên! Không biết người lạnh lùng cục súc như vậy mà cũng si tình quá chứ?"
"Không vui đâu!"
"Linh biết mà, Linh xin lỗi nha! Nhưng việc có một người cứ liên tục nhắn những lời bày tỏ với một người đang mất tích không rõ sống chết ra sao... khiến Linh hơi khó chịu, Linh đã lỡ tay làm rơi điện thoại nên phải thay màn hình, à mà do điện thoại rơi trong rừng rồi gặp trời mưa nữa nên nó bị chập, reset lại máy nên mấy tin nhắn của Tuyên cũng không còn nữa! Đợi đến lúc Tử Kỳ quay về, chắc phiền Tuyên chịu khó can đảm nói lại một lần trước mặt em ấy!"
"..."
"Muốn có được người ta thì phải can đảm lên một chút! Nha!"
"..."
Nụ cười của đồng minh đó sao? Nụ cười của cái người vừa giơ đống đồ ăn anh đã mua đem tới trông thật khó coi. Người vừa nói muốn mình cạnh tranh công bằng, lại còn nói với cái giọng điệu cao thượng như vậy? Đến cuối cùng lại gửi cho anh một nụ cười nhạt, nụ cười của sự hả hê, nghĩ mình đang nắm chắc phần thắng trong tay.
Bảo anh đừng xem người đó như tình địch? Anh cũng đâu có ngốc đến mức độ đó.
"Phiền anh đưa Tử Kỳ về nhà càng sớm càng tốt, ba mẹ tôi đều đang rất lo..."
"Tuyên đừng đem mẹ ra để thao túng Linh! Đó không phải là điểm mạnh của Tuyên đâu, nếu ba Tuyên mà biết Tuyên thích Kỳ thì sẽ ra sao? Hoặc là nếu ba Tuyên biết Linh thích Kỳ thì sẽ ra sao? Nghĩ thử đi! Hơn nữa Kỳ cũng không còn nhỏ, nếu em ấy... có thật sự đang ở chỗ của Linh, muốn ở lại hay là quay về chuyện đó Linh không cản được, cũng không có tư cách gì để giữ lại!"
"Chiếc xe toàn dãy số đó là của anh, nếu anh không cố tình giữ Kỳ ở lại, vậy rốt cuộc hiện tại em ấy có còn sống không? Sức khỏe thế nào? Ít ra anh cũng phải nói cho người khác đừng lo lắng chứ!"
"Minh Tuấn đến nói với Tuyên sao? Nói là Linh đang giữ Kỳ ở đây à? Nếu Tuyên chắc chắn khẳng định như vậy... thì vào trong đi, đưa theo cả cảnh sát tới xét xem Linh giữ Tử Kỳ ở chỗ nào!"
"..."
"Linh đang giúp Kỳ đó, không phải đang muốn gây chuyện thêm với Tuyên! Linh cũng đang rất lịch sự với Tuyên rồi! Hi vọng Tuyên đừng hỏi chuyện kiểu như Linh là người xấu như vậy nữa!"
...
Rầm!
"Người xấu..." – hai từ đó cứ lẩn quẩn hoài trong tâm trí anh đến lúc về nhà. Có thể ngầm hiểu theo như lời Nhất Linh đã nói, việc Tử Kỳ không muốn về nhà lại còn có lí do khác chăng?
"..."
Lần này là giữa đêm cầm điện thoại lên, anh nhớ về cái khoảnh khắc chờ cột sóng nổi lên của đêm hôm trước. Nhắm mắt lại là nghe thấy tiếng gió thổi ầm ầm đập vào vách đá, nghe tiếng mưa rả rích của rừng, nghe có mùi khói củi tỏa ra.
Nằm trên giường của hắn khe khẽ nhắm mắt, anh lại ôm cả đống áo quần của Tử Kỳ vào trong lòng, không biết trong số đó có đồ bẩn không nhưng mùi hương thanh mát của nó khiến vết thương trên người anh tạm bớt cơn đau, có thể làm cho anh an lòng chìm vào giấc ngủ.
"Anh Tuyên, anh Tuyên hồi nãy em qua bên kia chơi với mấy bạn đằng đó vui lắm! Anh qua chơi chung với em đi!"
"Không đi đâu!"
"Đi đi mà, bên đó chơi làm hoàng tử với công chúa... em bốc thăm được làm hoàng tử nhưng mà con nhỏ công chúa đó em không muốn cưới nó! Anh Tuyên qua đó làm công chúa của em đi!"
"Tôi là con trai mà!"
"Con trai thì có sao đâu! Kỳ thích anh Tuyên hơn, qua đó chơi đi mà! Kỳ muốn cưới anh!"
"Mẹ nói hai đứa mình là anh em..."
"Chỉ cần không phải anh em ruột là được, cưới được hết đó, hôn nhau được luôn nè..."
Chụt!
Có những chuyện đối với hắn chỉ là cuộc vui nhất thời hoặc chỉ là lời nói bông đùa thoáng qua. Nhưng một giây anh cũng không quên, một chi tiết nhỏ thôi anh cũng nhớ rõ như in trong đầu. Anh muốn hắn nhớ lời hắn hứa, muốn hắn biết rằng ngày hôm nay anh đã đau đớn với những chờ đợi ra sao. Sự xuất hiện của hắn trong cuộc đời anh, thật ra sợ chỉ vì khuấy động, sợ phải mang tương tư cả đời, mà rốt cuộc đến chút can đảm đối diện với người mình thích anh cũng chẳng dám.
Anh chỉ dám mặc vào lớp vỏ bọc lạnh lùng đó, trang bị thêm cho mình hàng triệu cái gai. Nhưng sao hắn vẫn cố chấp ôm lấy anh làm gì? Để rồi những chiếc gai nhọn ấy lún vào da thịt của anh, người cuối cùng ôm số tình cảm thấp thỏm đau lòng lại không phải hắn.
"Đồ đều cáng... lúcnào cũng nói thích người ta, lúc nào cũng đòi cưới người ta, lúc nào gặp cũngtự ý hôn người ta..."