[BL] U Mê

Chương 51: Bất ổn




Lam Tuyên nằm trên tấm vải bạt mà hắn đã trải, anh nghiêng người co ro giữa cái rét buốt của rừng về đêm. Mưa rừng càng lúc càng lớn, nước bây giờ có lẽ đã dư cho hắn nấu dùng nhưng cái lạnh heo hắt từ mưa và nhiệt độ trời về đêm hạ xuống thì khắc nghiệt hơn rất nhiều so với ban đầu.

Một người khỏe mạnh như Tử Kỳ hiện tại còn thấy lạnh run huống gì anh lại đang bị thương như vậy. Hắn suy suy tính tính đến cả cái áo duy nhất trên người cũng đã xé đi một phần để băng bó lại vết thương cho anh, trên người hắn hiện tại chỉ có mỗi chiếc quần đùi. Anh thì đã quen thói từ trước luôn mặc quần dài, nhưng cái quần anh mặc cũng thấm nước tiểu ướt mất.

"Làm sao đây ta..."

Ngồi gần đống lửa kia, Tử Kỳ lo lắng nhìn ra một khoảng rộng trước mắt toàn cây và cây va đập vào nhau dưới trời mưa lớn, hắn đang đợi nồi nước kia sôi nhưng cũng thầm tính toán trong đầu làm sao để anh có thể đỡ lạnh.

"Ưm..."

"..."

Phút chốc trong giấc ngủ mệt nhoài, Lam Tuyên thỉnh thoảng lại giật mình nhổm dậy đưa mắt nhìn hắn. Có lẽ anh rất sợ nếu không thấy hắn ở đây, bởi vì mấy lần mở mắt ra mà không có hắn anh lại ngóc đầu dậy gắng sức gọi to.

"Kỳ... Kỳ ơi?"

"Em đây!"

"..."

Gọi đến khi mắt thấy tai nghe thì anh mới an tâm tiếp tục co người mà nằm xuống. Nhưng lúc này Tử Kỳ đã canh xong nồi nước sôi, hắn tranh thủ trước khi trời đổ mưa lớn cũng gom rất nhiều củi khô vào hang trữ sẵn. Mọi cố gắng vất vả của hắn từ nãy đến giờ chỉ mong đến giây phút này mà thôi, chưa khi nào hắn cảm thấy nấu một nồi nước sôi lại cực khổ và quý giá giống như hiện tại, bê đi thôi hắn cũng sợ làm đổ mất, phải khéo léo hết sức có thể mà tới gần anh cùng cái giọng điệu gấp gáp thúc giục.

"Anh Tuyên, ngồi dậy đi... nước sôi rồi nè..."

Hắn khệ nệ dùng mấy chiếc lá chắp lại bê nồi nước tới gần chỗ anh nằm, sau đó cẩn thận moi từ trong túi quần ra vài chiếc lá to nhất mà hắn đã ngắt được ở trên cây. Ban nãy lúc lấy nước hắn cũng đã rửa thật sạch rồi. Hiện tại dáng vẻ mệt mỏi của Lam Tuyên đang khiến cho mí mắt trĩu nặng xuống. Anh chăm chú nhìn hắn dùng chiếc lá kia cuốn lại một đầu tạo thành hình nón, sau đó dùng chính chiếc lá ấy múc nước đang sôi trong nồi đưa lại gần miệng thổi đi cho nguội. Mỗi chiếc lá như vậy chỉ làm được có vài lần thì đã bị sức nóng làm cho héo queo đi, vất vả cả chục lần đến cuối cùng hắn cũng đổ đầy được một bọc nước để cho anh uống. Cái bọc này là hắn đã cố tình để lại sau khi lấy bánh mì cho anh ăn vào ban nãy. Chủ ý muốn anh dùng nước sạch uống thuốc thế nên hắn mới cất công ngồi thổi đầy cả chiếc bọc đó cho anh.

"Nè, anh uống thuốc đi, uống nhiều nước một chút, môi khô hết luôn rồi!"

"Cái chai kia..."

Lúc đó Lam Tuyên nheo mắt nhìn ngó ra xung quanh, anh tò mò không biết từ đâu ra ở trước mặt hiện có vài vỏ chai nước, nhưng Tử Kỳ đã bỏ vào đó mấy viên sỏi nhỏ, nghe anh hỏi thì hắn quay sang nhìn chai nước đặt bên cạnh mà am hiểu giải thích cho anh nghe ý định trước đó của mình.

"Em nhặt được trong kia kìa, mà thấy nó dơ quá nên em bỏ sỏi vào súc cho sạch! Mà chắc cũng không sạch nổi đâu, có cái để dành nước cho anh uống tạm là được rồi!"

"..."

"Anh uống thuốc xong thì lau người nha, nước nóng này em nấu cho anh đó!"

"Lau... lau người?"

"Còn không muốn lau người hay là để cái mùi khai bốc lên?"

"Chuyện đó..."

Lam Tuyên nuốt vào mấy viên thuốc mà hắn đưa cho, anh cảm thấy giống như mắc nghẹn ở cổ khi nghe điều đó. Điệu bộ của Tử Kỳ lại gấp gáp muốn để anh lau người, hắn đem một phần của chiếc áo thun mình đã xé ban nãy nhúng vào trong nồi nước còn bốc khói, sau đó từ từ cẩn thận kéo miếng vải ra.

"Anh thấy không? Lạnh tới mức vừa nhúng nước sôi mà miếng vải nó ra ngoài một chút cũng muốn nguội luôn!"

"Ừm..."

"Anh cởi áo ra đi, em lau phần trên trước cho hạ sốt!"

"Cởi áo?"

Thấy vẻ mặt kinh ngạc của anh, thằng em hậu đậu thường ngày kia cũng thôi không dài dòng thuyết phục nữa, hắn nhanh chóng chen tới bắt đầu thao tác cởi áo giúp anh, nhưng đi kèm với hành động cưỡng ép đó miệng của hắn không ngừng nói ra những lời bày tỏ việc bản thân cũng không vui sướng gì khi làm điều này.

"Cởi đi, còn mắc cỡ nữa hả? Đã ở trong cái cảnh này rồi, bộ tưởng tui muốn nhìn mấy người khỏa thân lắm sao?"

"..."

Đương nhiên anh cũng không có lí do để từ chối, hơn nữa sự quan tâm nhiệt tình lúc này của hắn thật ra là điều mà anh muốn nhận. Mặc dù để cho hắn cởi áo mình ra, Lam Tuyên cũng cảm thấy có chút e ngại.

"..."

Anh không dám trực tiếp nhìn vào mặt hắn, đôi mắt bối rối này cố tình lơ đi nhưng bởi vì lí do nào đó cất ở trong tim, đến cuối cùng cảm xúc cũng thắng lí trí, nó khiến anh không ngừng chăm chú nhìn hắn. Nhìn đến gần như muốn thuộc lòng tất cả từng đường nét trên khuôn mặt đối phương.

Tử Kỳ có sóng mũi rất cao và phần đuôi mắt khá dài, thoạt nhìn hắn lúc nào cũng giống như đang vui vẻ, hơn nữa điều mà anh chú ý nhiều nhất chính là khuôn miệng của hắn tuy nhỏ nhưng viền môi và nhân trung sâu chính là điểm nhấn, anh chưa từng thấy môi tim đều như vậy ở một đứa con trai khác. Đó là còn chưa kể mặc dù hắn chẳng bao giờ chăm chút bản thân, đến ở Đà Lạt khí hậu lạnh thế này hắn cũng chẳng dùng dưỡng môi nhưng sự căng đầy và hồng hào từ sắc tố môi của hắn luôn khiến anh bị thu hút. Mỗi lần hắn huyên thuyên nói chuyện thường không ngớt pha trò để cười, lại có đôi hàm răng trắng đều như vậy, nụ cười của hắn ta vừa pha đôi chút gian xảo lại cũng vừa rất tự nhiên và phóng khoáng.

"Em đưa cho anh một miếng vải để lau mặt nha!"

"Ừm..."

Lúc này hắn đang chăm chú đổ thêm vào nồi nước đã nấu một ít nước lạnh, vẫn không hề hay biết đôi mắt của anh đang chăm chú nhìn mình như thế nào. Tử Kỳ dùng miếng vải xé ra từ chiếc áo kia nhúng vào trong nồi nước ấm rồi đưa cho anh nhưng sự quan tâm lo lắng ấy đương nhiên không đơn phương xuất phát từ phía hắn, Lam Tuyên đã cầm cự được một ít bánh trong bụng để uống số thuốc kia rồi, anh đem cái bánh mì còn lại hướng về tay hắn, có ý muốn đáp lại những gì bản thân nhận được.

"Em đói không? Anh có chừa lại một cái bánh cho em đó..."

"Chưa đói nữa, để đó đi khi nào đói thì em sẽ ăn!"

"Vậy có muốn ngậm một viên kẹo không? Anh có bỏ kẹo vào trong túi..."

"Được rồi mà, lo cho anh trước đi! Em còn khỏe mạnh như thế này nhịn đói một ngày cũng không có chết được đâu!"

Nói rồi hắn lại nhét miếng vải đã vắt ráo nước cho anh, sau đó tiếp tục nhúng một miếng vải khác to hơn vào nồi nước nóng. Trước sau vẫn không ngừng nhắc anh tranh thủ thời điểm nước còn đang nóng phải lau khắp người để hạ sốt trước khi trời về khuya.

"Anh lau mặt đi, lau nhiều mới hạ sốt được! Để em lau người giùm anh cho nhanh rồi còn mặc đồ lại nữa! Lạnh đến mức tay chân trắng bệt ra rồi đây nè!"

"..."

Người hiện tại trước mắt có phải là Tử Kỳ mà anh biết không nhỉ, hay là bởi vì anh đã quá quen thuộc với sự lơ đãng thường ngày của hắn, đột nhiên hắn lại biết lo nghĩ tính toán như vậy khiến anh cảm thấy có đôi chút gì đó không quen. Chỉ có một điều anh chắc chắn, chính là dù ở trong hoàn cảnh nào đi chăng nữa chỉ cần người bên cạnh là Tử Kỳ thôi, số năng lượng tích cực hắn truyền sang anh cũng đủ để ấm lên rồi.

"Xin lỗi nha, em chưa từng lau người cho ai nên không có rành gì đâu!"

"..."

Mặc dù biết vào lúc này hắn chỉ đơn giản là lo lắng cho anh mà thôi, nhưng mấy lần thao tác của hắn chạm vào hai điểm hồng trên ngực anh, sự giật mình bất ngờ của anh khiến hắn khựng lại nói ra vài lời xin lỗi. Lúc đó hắn cứ ngỡ là mình chà xát mạnh tay khiến anh thấy đau nhưng thực chất thì anh lại nhớ đến những lúc hắn trêu đùa mà mình gay gắt phản đối. Không ngờ cuối cùng cũng có một ngày anh để cho hắn tự tay cởi áo mình ra, lại còn được hắn chăm sóc như một đứa trẻ.

"Rồi đó... lau nách nữa là xong..."

"Nách hả... nách để anh tự làm!"

Chút ngại ngùng của Lam Tuyên khi được nhắc đến nách khiến hắn liếc mắt khó chịu, sau đó vẫn tiếp tục ngồi xổm trước mặt chống cằm nhìn theo thao tác ngập ngừng của anh, miệng bắt đầu lầm bầm bày tỏ.

"Chút nữa em cũng cởi quần anh ra để lau ở phần dưới... anh ngại cái gì chứ? Xem như cũng đã là anh em vào sinh ra tử, cho người ta xem một chút có mất gì đâu!"

"Xem... xem cái gì?"

"Thì anh cho em xem cái gì em xem cái đó!"

"Thật là, thời điểm này rồi mà còn đùa giỡn được nữa!"

"Vậy em nói nghiêm túc, anh có muốn nghe thử chút không?"

"..."

Lần này Lam Tuyên không thèm đáp lại hắn, anh thừa biết hắn có bao giờ chịu nghiêm túc đâu mà tin làm gì.

"Em biết anh là trai tân nên còn ngại ngùng, hay là muốn để cho người yêu nhìn thấy đầu tiên?"

"Đừng có nói xàm nữa..."

"Mà nè, em cũng còn zin đó!"

Hắn chồm tới vừa cười vừa nói, điều này khiến đôi mắt của anh chợt run run nhẹ. Không phải anh không tin lời hắn, chỉ là mấy câu bông đùa này mà được xuất phát từ miệng của hắn thì mức độ tin cậy đối với anh càng giảm đi thôi.

"Cái thái độ gì đó? Nói thật mà cũng không tin nữa!"

"Nói chuyện khác đi!"

"Vậy anh đã từng quay tay chưa?"

"Kỳ à... bộ em không còn chuyện gì khác ngoài những chuyện này hay sao? Sao không nghĩ cách làm sao ngày mai thoát khỏi đây đi kìa?"

"Ai da, em cũng nghĩ rồi đó nhưng càng nghĩ càng thấy bế tắc, thường những lúc bế tắc thiếu tập trung em hay quay tay lắm! Giải tỏa năng lượng tiêu cực, cảm thấy bản thân bớt đi được một đống stress!"

"..."

Hắn nói lòng vòng suy cho cùng cũng quay trở về cái đề tài đó, anh chịu thua nên chỉ đành lắc đầu nhẹ một cái, sau đó tiếp tục đưa miếng vải nhỏ vào trong nồi định lấy thêm nước.

"Ui..."

"Sao vậy, nước trong nồi nóng lắm à! Để em vắt cho! Anh cởi quần ra đi!"

"Cởi... cởi thật hả?"

"Ai mà đùa!"

Tử Kỳ vứt miếng vải kia vào trong nồi, đẩy cái nồi ấy sang một bên sau đó tiến tới gần anh hơn chút nữa, hắn kéo sợi dây cột lưng quần của anh thật mạnh, Lam Tuyên vào lúc này bị dọa cho hoảng muốn ngồi dậy để tránh đi. Nhưng anh lại quên mất một chân của mình hiện tại không thể di chuyển, vậy là hắn ở trước mặt anh đem vẻ mặt đầy bỉ ổi nhếch đầu chân mày cười cợt thành tiếng.

"Muốn chạy lắm sao? Đứng lên mà chạy đi chứ!"

"Em này! Anh không có giỡn đâu nha!"

"Thì em cũng đâu có giỡn với anh, em đang giúp anh chứ bộ? Không thì anh cứ để đó cho đến khi cái quần nó khai ngấy lên cũng được! Ngày mai lỡ có ai ngửi ra... em cũng không chắc mình có lỡ miệng nói là anh đã tè ra quần hay không đâu nha!"

"Lau, lau đi, lau liền đi!"

"Vậy nha, em cởi đó..."

Đương nhiên hắn biết anh rất xem trọng hình tượng bản thân, việc hi hữu xảy ra khi mắc phải bẫy đã khiến cho anh nên nông nỗi này. Mặc dù hiện tại qua đêm nay còn chưa tính được sẽ trụ tới đâu, nhưng dẫu sao thì Lam Tuyên chắc chắn cũng không muốn mùi khai nồng lên vào sáng hôm sau.

Anh chầm chậm nhấc người để hắn giúp mình kéo chiếc quần ngoài xuống chân, phần băng bó hiện tại đã ngưng chảy máu nhưng nếu chỉ một mình anh loay hoay cởi bỏ quần sẽ rất khó khăn, chính vì vậy mà hắn mới thay anh làm việc đó.

"..."

Ban đầu lúc Tử Kỳ kéo quần anh xuống, đôi mắt anh cứ chằm chằm quan sát xem hắn ta có lén nhìn vào điểm nhạy cảm kia của mình hay không. Thật ra anh đã nghĩ với cái tính đầy tò mò của hắn thì chuyện đó chắc chắn sẽ khó tránh khỏi. Nhưng Tử Kỳ lại bằng hết sự tập trung của mình để chầm chậm kéo chiếc quần dài qua khỏi đùi của anh, hắn thậm chí còn chẳng liếc nửa con mắt để nhìn tới vị trí cơ mật kia dù chỉ một lần.

"..."

"Vậy mà nói là muốn xem thử..." – chẳng hiểu sao lúc đó anh lại cảm thấy có hơi hẫng đi một chút, cái cảm giác tiếc nuối khiến dòng suy nghĩ kia hiện rõ trong tâm trí.

"Anh Tuyên hơi nhấc chân chút đi..."

"Ừ..."

Quả nhiên hắn chỉ vì muốn tập trung cởi quần qua khỏi chỗ vết thương để không làm anh thấy đau, ngay cả mồ hôi cũng lấm tấm đổ ra trên trán dù là thân thể hắn trần trụi dưới cái lạnh giá buốt kia.

"Quên nữa..."

Tử Kỳ kéo được cái quần đó ra khỏi chân anh, hắn bất ngờ đứng dậy tự cởi bỏ chiếc quần đùi duy nhất đang mặc. Hành động này khiến cho Lam Tuyên hoảng nhẹ vội tránh mắt đi, bởi vì hiện tại hắn chỉ mặc vỏn vẹn một chiếc quần nhỏ mà thôi, nhưng Tử Kỳ có vẻ không để ý nhiều như anh. Hắn vẫn rất vô tư tới gần tiếp tục ra hiệu để anh cởi bỏ quần nhỏ đang mặc.

"Anh cởi quần lót ra đi, trong lúc anh lau người thì em đem ra giặt dưới mưa luôn! Nhanh đi, để mưa tạnh là hết nước đó!"

"À... ừ!"

Mưa ngoài kia còn đang ầm ầm trút nước, xem ra cũng không dễ dàng gì mà tạnh đi được. Nhưng thao tác chậm chạp của anh khiến hắn sốt ruột vội vàng ngồi xuống để mà tranh lấy việc cởi quần giúp.

"Anh lề mề ghê đó, đưa đây cho em..."

"Khoan đã... có cái gì để anh che lại không?"

"Che cái gì mà che, anh làm như của anh khác của tui không bằng!"

Nói rồi hắn mạnh tay cởi xuống, Lam Tuyên vào lúc đó mười phần bất lực chỉ có thể dùng tay che đi vị trí nhạy cảm của mình. Nhưng khác với lúc nãy khi hắn cởi quần ngoài ra mà anh không làm cái điệu bộ xấu hổ đó, hiện tại anh càng che càng giống như kích thích sự tò mò của hắn. Tử Kỳ mỉm cười đầy gian xảo gạt tay anh ra, hắn trố cả hai mắt để xem nhưng anh lại đem tay mình che kín đi lần nữa.

"Hahaha... cho xem chút coi... che cái gì chứ!"

"Đừng mà!"

Nói rồi toàn bộ sự xấu xa trong hắn đều lợi dụng thế mạnh này của mình cầm hẳn hai cổ tay anh dứt khoát giở ra. Lam Tuyên có muốn giãy cũng không thể nào giãy được chỉ ấm ức trách hắn bằng một câu khác với những ngày thường rất nhiều.

"Em đúng là kì cục ghê đó nha..."

"Trời ơi, nấm đùi gà của anh có mập mạp quá không vậy? Í... lại còn trắng hồng nữa! Hahaha đúng là hàng còn tem có khác à nha! Thấy cưng vậy ta? Mà hỏi nhỏ chứ... lúc thức dậy nấm sẽ dài ra bao nhiêu?"

"Em..."

Anh xấu hổ vô cùng trước sự đùa cợt đi quá giới hạn của hắn, đó là còn chưa kể việc hắn thả tay anh ra, tùy tiện dùng bàn tay còn lại chỉ trỏ chạm vào vị trí nhạy cảm của anh. Nghĩ đi nghĩ lại, dù anh em có thân thiết đến bao nhiêu cũng không thể nào lố đến như vậy, nhưng vì sức khỏe của bản thân hiện tại không đủ chống cự. Anh cũng thầm cảm thấy lòng mình mềm đi sau những hành động chăm sóc bảo vệ của hắn, nói đúng ra là anh không nỡ lớn tiếng cay nghiệt mà chỉ trích hắn.

"Em! Đừng mà..."

"Nè có đo thử chưa? Em thấy hơi dài đó, hôm nào đo thử đi! Nhìn thấy sương sương cũng gọi là cực phẩm đó nha, kiểu này cô nào mà biết thì... è hehehe..."

"Anh... anh thấy hơi đau đầu... muốn nằm nghỉ..."

"..."

Muốn ngăn lại cái giọng cao trào của hắn cuối cùng anh chỉ có cách giả vờ mệt. Nhưng mà Tử Kỳ nhìn thấy dáng vẻ tiều tụy này của anh thì tin là thật, hắn vội vàng cất cái vẻ mặt hớn hở kia vào, nhanh chóng nhặt miếng vải to lên thấm vào trong nồi nước vẫn còn nóng sau đó cẩn thận vắt bớt nước rồi mới đưa sang cho anh.

"Không đùa nữa, anh lau người đi xong rồi lấy quần đùi của em mặc đỡ! Em đem cái quần này của anh đi giặt rồi hong khô trên đống lửa khi nào ấm ấm được một chút sẽ đổi lại cho!"

"Ừ!"

Hóa ra mục đích hắn cởi quần là để nhường lại cho anh, Lam Tuyên bần thần nhìn hắn tới gần chỗ một khe nước đang chảy xuống, gom hết đống quần áo của anh nhanh chóng giặt đi. Cái lạnh của trời mưa tàn nhẫn bao nhiêu lại có thể vô tình tạt vào nơi thân người hắn, hắn lại chỉ còn mỗi một chiếc quần đùi duy nhất cũng nhường cho anh.

Ngồi trong chỗ vách đá che chắn thế này mà cái lạnh đó còn lan tới được, anh với tay chạm vào màn hình điện thoại để xem thử hiện tại là mấy giờ nhưng con số ở đó càng khiến lòng cảm thấy bất an hơn.

Mới gần bảy giờ thôi...

Gần bảy giờ tối trong rừng có trận mưa lớn, từng đợt nước ầm ầm trút xuống đánh vào những hàng cây ở xung quanh, anh chỉ ngồi một góc lắng nghe tiếng rít của rừng cũng cảm thấy thật đáng sợ. Đôi mắt hoang mang thỉnh thoảng lại cứ nhìn ra một khoảng trời tối đen như mực, giặt đồ giúp anh rồi thì hắn lại co ro bên cạnh đống lửa dần sắp tàn, tay vụng về cố gắng dùng mấy nhánh cây căng hai chiếc quần ướt kia của anh để hong. Đến thời điểm hiện tại có lẽ anh cảm thấy may mắn nhất chính là việc tìm thấy cái hang này. Ở trong hang còn sót lại vài vật dụng của người đi rừng, có củi để đốt và nồi để mà nấu nước. Nhưng hiện tại ngoài việc giữ lửa để sưởi, hai đứa chẳng có thêm được quần áo gì khác cả.

"Kỳ... em tới ăn cái bánh này đi, gần bảy giờ tối rồi đó!"

"Anh để đó đi, ở đây em có mấy con ốc mới bắt được nè!"

"Ốc? Ốc gì đó? Có ăn được không mà ăn?"

"Ốc này nè, em thấy nó xung quanh hang nhiều lắm! Với cũng thấy trong đống tro tàn lần trước nên nghĩ chắc mấy người đi rừng cũng ăn như vậy! Mà anh lau người xong chưa? Để em lấy cái nồi hứng nước nấu thêm để dành!"

"Xong rồi..."

Mặc dù bản thân đang rất mệt anh cũng không muốn mình chỉ ngồi một chỗ mà đợi chờ sự giúp đỡ của hắn. Ngồi ở sâu trong hang cách hắn một khoảng xa đến như vậy, gió lạnh tạt vào trong cũng đủ khiến cả người anh tê tái, da thịt có cảm giác đang dần cóng đi dù chỉ vừa mới dùng nước ấm lau qua mà thôi. Trong khi anh được mặc quần áo đầy đủ hơn hắn còn không thể ngăn được cái lạnh khiến cho toàn thân run rẩy liên tục.

"Nước trong nồi còn ấm nè... em ngâm chân đi!"

"Trời ơi! Cái chân anh đã như vậy rồi thì làm ơn ngồi một chỗ đi được không? Lỡ nó chảy máu nữa thì tui biết phải làm sao?"

Hắn lúc này đang chăm chú moi mấy con ốc nướng trong đống than ra, anh đã khệ nệ bê nồi nước đặt ở gần hắn. Nhìn thấy dáng vẻ khập khiễng đó, Tử Kỳ vừa giật mình vừa lo lắng thay cho anh mới lớn tiếng trách, nhưng cái câu than phiền ban nãy của hắn lại dần dịu xuống, lúc mà anh cúi mặt ngậm ngùi chẳng nói lời nào.

"..."

"Lạnh đúng không? Để em bê cục đá cho anh ngồi đây sưởi chung với em..."

Bởi vì sợ nước mưa hắt vào làm ướt người anh, Tử Kỳ bê một cục đá tới đặt gần sát vào trong vách, hắn ra hiệu cho anh ngồi cạnh bên mình, rồi lại loay hoay súc hai chai nước nhựa đã nhặt được ở trong hang.

"Em nấu thêm nồi nước nữa, để tối lỡ anh có khát thì uống! Bây giờ mới gần bảy giờ à... nếu mà chút nữa trời tạnh mưa thì em sẽ cõng anh ra khỏi đây! Chắc cái đám đó cũng không còn trong rừng vào giờ này đâu, chỉ cần tụi mình lên lại được cái đoạn đã trượt chân xuống rồi chạy ngược trở ra một chút là tới chỗ hồ Suối Voi!"

"Anh đi được mà, uống thuốc vào cũng đỡ đau rồi!"

"Quan trọng là phải hong cho quần của anh khô đã, em cũng không thể nude thế này mà đi!"

"..."

Ngồi cạnh hắn trước sự ấm nóng của đống lửa kia anh thấy khá hơn được một chút so với lúc đầu. Nhưng thỉnh thoảng từng đợt run nhẹ nơi da thịt hắn thì anh cũng để ý thấy, trong lúc Tử Kỳ miệt mài đập mấy con ốc. Anh cúi xuống nhấc chân của hắn đặt vào chỗ nước còn nóng trong chiếc nồi kia.

"Ngâm chân đi, em cũng lạnh lắm rồi đừng cố gắng chịu đựng nữa!"

"..."

Mặc dù hắn có phần ngoan ngoãn chịu bỏ chân vào trong nồi nước nóng để ngâm, nhưng cái miệng trước sau vẫn cố nói ra những lời cà khịa cho được.

"Không biết ra khỏi rừng rồi mai mốt ông anh trai của tui có còn xưng anh em ngọt như vậy nữa không... đúng là, tui phải dành những lúc thế này để tận hưởng sự tử tế của ổng mới được!"

"..."

"Nè nè... đấm lưng cho trẫm đi! Trẫm đã vất vả quá nhiều rồi!"

Hắn cứ vậy xoay lưng hướng về phía anh ra hiệu để được chăm sóc, nhưng vào khoảnh khắc này Lam Tuyên thật sự chỉ muốn làm theo ý mình. Anh chầm chậm vòng tay ôm chặt lấy hắn, đầu cũng thoải mái gục trên vai của hắn nhưng ý nghĩ xuất phát ra hành động này của anh lại không giống như việc hắn đang cười nói kia.

"Làm như thương tui lắm không bằng, ở nhà thì không cho tui đụng tới mà, tui làm gì cũng chướng tai gai mắt hết trơn! Bây giờ còn bày đặt ôm tui! Làm vậy tui thấy tui với anh còn giống anh em ruột hơn là anh Ty nữa đó nha..."

"Ôm như vậy có đỡ lạnh hơn không?"

"Đương nhiên đỡ... nhưng mà không cần đâu, bỏ cái tay ra để tui trở cái quần của anh coi nè!"

Nghe thấy hắn nói vậy, anh cũng bắt chước với tay ra cầm lấy chiếc quần của mình phẩy phẩy ở trước đống lửa. Tử Kỳ thấy anh có thể làm được rồi thì hắn cũng không để tâm đến chuyện hong quần kia nữa, bắt đầu tập trung quay sang súc rửa cho xong hai chai nước nhựa. Ngồi ngâm chân một lúc đến khi nồi nước nguội hẳn, hắn mới tranh thủ ra hứng thêm nước mưa để nấu một nồi nước mới cho anh.

Trong lúc chờ nước sôi, mấy con ốc mà hắn nướng vùi trong than nguội dần, mùi hương của tự nhiên lan ra cánh mũi kích thích cái bụng đói meo của hắn.

"Anh ăn không?"

"Em ăn đi!"

"Cho cắn thử một miếng thôi nè!"

"..."

Mặc dù trước giờ anh chưa từng ăn uống kiểu này, nhưng vì hắn đã chọn vất vả để anh được ăn hai chiếc bánh mì một cách tử tế, Lam Tuyên vào lúc này cũng không muốn để cho hắn ngậm ngùi ngồi ăn một mình. Anh nhận lấy miếng thịt ốc mà hắn đưa, miệng mỉm cười khi đôi mắt hắn chợt sáng rực lên.

"Ừa cũng ngon ha! Ăn thử đi!"

"Không sợ chết à?"

"Hahaha, chết thì có gì đâu mà sợ! Chỉ sợ chết không được mà sống cũng không xong thôi!"

"..."

Nói với hắn trong tình thế nào cũng chẳng hề chịu nghiêm túc, anh hiện tại chỉ cảm thấy lo lắng trời ngoài kia không ngừng cơn mưa. Mặc dù biết có thể sớm mai sẽ khác, nhưng dù chỉ một giây tiếp tục ở lại nơi rừng rú này anh cũng không muốn. Nhất là không muốn hắn tiếp tục khổ sở vì mình.

"Để anh tới kia xem điện thoại có sóng không, thấy trời cũng bớt mưa rồi chắc có khi sẽ khả quan hơn!"

"Anh lo hả? Nếu hiện tại cái chân không chảy máu nữa thì chắc không sao, xem như hai đứa làm thử thách sinh tồn trong rừng một đêm! Có gì đâu!"

Mặc kệ hắn ở đó vẫn tiếp tục lạc quan nói, miệng nhóp nhép nhai mấy con ốc vừa nướng, tay cũng đều đặn trở chiếc quần cho anh. Lam Tuyên chầm chậm quay về ngồi lên phần tấm bạt mà hắn đã trải, anh lại khởi động chiếc điện thoại lần nữa cầu mong một hi vọng mới nhưng có vẻ như cái lạnh của rừng già độc địa khó lường, nằm một chút mà cả người tê bì đi, bụng lại âm ỉ đau một cách lạ thường. Vài chục phút trôi qua vì không muốn làm phiền hắn nên anh đành gắng gượng nhắm mắt và thiếp đi.

Tầm hơn tám giờ tối một chút cuối cùng mưa cũng chịu ngưng hẳn, Tử Kỳ nhấc nồi nước sôi để nguội sang một chỗ sạch sẽ, hắn lặng lẽ ngồi đổ cho đầy hai bình nước sạch để dành anh uống. Chiếc quần hong bên đống lửa kia cũng đã khô rồi, trong lúc làm hắn vẫn thường ghé mắt để ý đến vị trí của anh, thấy anh nằm ở đó co người ngủ say bản thân hắn còn tưởng là anh đã tạm ổn rồi. Chỉ đến lúc tới gần chạm tay vào người muốn gọi anh dậy thay chiếc quần dài, làn da nóng bừng kia của anh nhất thời khiến hắn giật mình.

"Anh Tuyên, anh Tuyên..."

Tử Kỳ đập nhẹ vào vai anh vừa lay vừa gọi mất một lúc lâu, Lam Tuyên mới trở mình hé mắt một cách mệt mỏi, thân nhiệt anh ngay thời điểm này lại tăng vô kể, sốt đến mức cả gương mặt đỏ bừng bừng. Suốt từ nãy đến giờ vì bận hong quần cho anh nên hắn hoàn toàn không để ý tới.

"Anh ổn không? Thấy trong người thế nào?"

"Anh... thấy lạnh..."

"Lạnh thôi sao? Em hong khô quần cho anh rồi nè, ngồi dậy mặc vào đi cho ấm!"

Nói rồi hắn nhanh nhẹn đỡ anh ngồi dậy, nhưng cú đỡ vội vàng khiến cho Lam Tuyên bất giác choáng nặng, anh cảm thấy trời đất quay cuồng giống như say xe, bụng đau nhói và miệng có dấu hiệu muốn nôn ra.

"Ọe..."

Nhưng bởi vì không muốn nôn ra chỗ nằm, lúc đó anh cũng quên mất chân của mình còn đang bị thương. Cứ nóng lòng đứng dậy, bước mấy bước ra tới khoảng bên ngoài vách đá rồi ngồi xuống đó.

"Anh Tuyên!"

Tử Kỳ hoảng hốt chạy theo phía sau anh, hắn không biết hiện tại tình trạng này có nghĩa là gì. Nếu như Lam Tuyên ngộ độc con ốc anh đã ăn thì chắc chắn hắn cũng phải ngộ độc chứ, rõ ràng hắn còn ăn nhiều hơn cả anh nữa mà?

"Uống ngụm nước đi anh!"

"Ọe..."

Cái bánh mì duy nhất vào bụng cũng bị nôn ra, nhưng tình trạng người nôn vào giây phút đó không hề khá hơn, vẻ mặt anh xanh xao không chút sức lực, đôi bàn tay run rẩy ôm lấy bụng mình mà khẽ thì thào với hắn.

"Anh muốn... đi nặng..."

"Đi nặng hả... nhưng mà khoan đã... để em vào lấy cái điện thoại ra soi đường..."

Thật ra cũng may mắn bởi vì anh luôn mang theo khăn giấy và khăn ướt tiện lợi đựng trong một chiếc túi nhỏ, nên lúc vào tìm lấy điện thoại hắn cũng nhanh ý tiện tay cầm theo. Nhưng giữa rừng vừa tạnh mưa như thế này, hắn thật sự không biết phải dắt anh đi chỗ nào để yên tâm ngồi xuống mà giải quyết vấn đề kia nữa.

"Em cầm theo cái dao lớn để đề phòng, anh tựa vào em nè... em dìu anh đi!"

"Ừm..."

Ra khỏi miệng vách đá, mặc dù vẻ bề ngoài Tử Kỳ luôn tỏ ra mình bình thản nhưng thật sự để đối diện với bóng đêm nơi chốn rừng sâu hiểm hóc thế này tâm trạng hắn cũng bắt đầu chớm lên những lo sợ. Chỉ có thể cố gắng hết sức để giữ bình tĩnh, hắn dẫn anh rẽ về phía bên trái nơi vách đá hai đứa trú lại, đi một đoạn dưới ánh đèn flash mờ ảo. Đường rừng trời mưa xuống lá rụng và nhánh cây gãy khắp nơi, tiếng của mấy loài côn trùng đua nhau kêu inh ỏi, nhưng đáng sợ nhất đối với anh có lẽ là tiếng của mấy con ễnh ương đang "ồm oang" kêu.

"Chỗ này chắc được rồi đó... anh ngồi đây đi đỡ đi, đi xong rồi kêu em, em dùng dao đào đất lấp lại cho! Khăn giấy nè..."

"Em... em đi đâu hả?"

"Thì em qua kia đứng chứ sao?"

"Xin lỗi... nhưng mà có thể đứng lại đây với anh được không? Anh sợ ma lắm!"

"..."

Nếu là trong tình thế bình thường hắn chắc chắn sẽ cười lớn, chẳng hiểu sao lúc này lại thấy thương quá nên không nỡ lòng.

"Ừ ừ... em đứng đây, anh đi đi!"

Nói rồi bàn tay hắn cầm chặt lấy bàn tay anh, thậm chí còn rọi đèn xung quanh để anh yên tâm mà giải quyết vấn đề tế nhị kia của mình. Có vẻ như thời gian trôi qua khá lâu từ lúc hai đứa lạc vào trong rừng nhưng Lam Tuyên chưa dứt hẳn chứng rối loạn tiêu hóa, việc đi nặng của anh hoàn toàn rất lỏng, bụng cứ âm ỉ đau không dứt. Anh đi lần thứ nhất xong rồi, hai đứa quay trở về vách đá chỉ cách vài phút thì anh lại đau bụng đòi đi nữa. Năm lần bảy lượt như vậy hắn có cảm giác sức của anh càng cạn kiệt hơn, nhưng phải đến tận lần thứ bảy Lam Tuyên mới tạm ổn không thấy muốn đi nặng nữa, chỉ có điều khi đó anh lại chuyển qua buồn nôn liên tục, nôn đến mức không còn gì để nôn tiếp, toàn thân anh lạnh toát và trắng bệt ra. Nằm co ro chịu cái rét buốt của rừng, tay và chân của anh không ngừng run rẩy mặc dù sau đó Tử Kỳ đã nhanh chóng đổi lại quần dài cho anh.

"Anh Tuyên... chân của anh chảy máu lại rồi, nếu có muốn nôn nữa thì nói em lấy cái nồi tới hứng đừng đứng dậy mà đi nữa nha!"

"Em..."

"Em đây!"

"Anh thấy... khó thở lắm... cảm giác không ổn chút nào..."

"Em biết rồi! Để em nghĩ cách đã..."

Nói là nghĩ cách đó, hắn từ nãy đến giờ cũng đang nghĩ cách nhưng thật sự với tình trạng sức khỏe này của anh hắn có nghĩ thế nào cũng không ra cách để mà đưa anh theo cùng rời khỏi chỗ này cho được.

...

Chín giờ tối mất rồi...

Trời càng sâu vào khuya tiếng côn trùng càng kêu inh ỏi không ngừng, đó là còn chưa kể gió mạnh rít ra nơi những kẽ lá tạo thành tiếng hú. Nếu như ban nãy trời không mưa, đất rừng không ẩm ướt thì đỡ hơn được biết bao.

Nếu ra ngoài vào thời điểm này Lam Tuyên đương nhiên không thể tự đi được, mà dù hắn cõng anh cũng chẳng làm sao đảm bảo để chân anh đừng chảy máu. Cơn sốt cao của anh thì cứ mỗi lúc một tăng, dù nhiệt độ đo được từ ứng dụng thông minh của điện thoại không chắc được phần chính xác, nhưng cũng vì nó không chính xác trong lòng hắn lại càng cảm thấy bất an nhiều hơn.

"Mình phải đi một mình thì mới nhanh được..." – nghĩ thầm như vậy, lặng lẽ đặt tay mình lên gò má anh, hắn cảm thấy sự tình thật khó quyết định, hoàn cảnh khiến bản thân phải toan tính và nghĩ suy quá nhiều, chẳng hề giống với con người đầy tùy tiện của hắn mọi ngày một chút nào cả. Có vẻ như từ lúc ban chiều cho đến hiện tại đây cũng chính là lần đầu mà hắn phân vân giữa đi và ở. Trong đầu hắn hiện tại bắt đầu nảy sinh rất nhiều suy diễn, hắn tự nghĩ nếu mình tiếp tục ở lại với anh có thể cũng chỉ đơn giản là bầu bạn thôi. Nhưng cái chân của Lam Tuyên đang bắt đầu rỉ máu thì không thể giải quyết được, cơn sốt cao không rõ nguyên nhân của anh cũng rất nguy hiểm. Còn nếu hắn quyết định sẽ cõng anh đi, quá trình đi đương nhiên chậm lại rất nhiều, lại còn vượt qua mọi khó khăn hiểm trở của rừng, đoạn đường quay trở lại trung tâm của Madaguoi còn mờ mịt lắm, hắn làm sao mà đoán trước được giữa chừng có gặp phải trắc trở gì hay không?

"..."

Nếu như đưa Lam Tuyên cùng đi trong khi hắn lại không thể đảm bảo được an toàn cho anh, thì chẳng phải để anh ở lại hắn có thể nhanh chân mà chạy trở về, có khi còn mau chóng tìm được người đến giúp nữa.

Khó khăn nào hắn cũng nghĩ mình có thể vượt qua vào thời điểm này vì anh, duy chỉ có việc nói với anh những lời tạm biệt, đối với hắn lại khó khăn đến mức ấp úng mãi mà chẳng thành lời.

"Anh Tuyên... còn một cái bánh mì anh ráng ăn đi, ăn rồi uống thuốc hạ sốt đỡ! Nha!"

"Anh sợ ăn rồi chút nữa cũng nôn ra..."

"Dù nôn ra anh cũng phải ăn! Nếu có muốn nôn quá thì hãy đi nôn, còn nếu cảm thấy chịu đựng được thì phải ráng chịu để giữ được thuốc trong người..."

"Ừm..."

Biết người ta đã thấm mệt vì mình rồi, Lam Tuyên đương nhiên không ngang bướng làm khó hắn nữa. Anh cũng gắng ngồi dậy, sau đó gắng nhai chút bánh mì khô khốc kia vào trong bụng. Ban đầu từng miếng bánh khá to được anh đem bỏ vào miệng nhanh chóng nuốt đi, nhưng đến khi cái ý lấp lửng muốn rời bỏ kia của hắn chầm chậm nói ra, ổ bánh mì trên tay của anh thật sự không còn muốn nuốt thêm nữa.

"Em nghĩ em phải rời khỏi đây để tìm người đến giúp anh... chân của anh có một vết thương sâu lắm, từ nãy giờ đi vệ sinh tới lui nhiều nó lại bắt đầu chảy máu, với lại anh sốt cao như vậy không rõ nguyên nhân do việc rối loạn tiêu hóa hay là từ vết thương ở chân nữa. Em để ý thấy cái bẫy có rỉ sét thì phải, em sợ anh bị uốn ván đó... nếu chúng ta không nhanh chóng tới bệnh viện chỉ sợ trễ mất!"

"Em muốn đi một mình sao?"

Câu hỏi đó khiến dòng nước mắt của anh vô thức chảy ra, cái gật đầu khe khẽ của hắn lại làm gương mặt Lam Tuyên chợt cúi gầm xuống. Miếng bánh mì vừa bỏ trong miệng chẳng muốn nhai nữa, anh cứ ngậm ở đó rồi lặng lẽ khóc trong sự tủi thân.

"Thôi mà..."

Hắn đưa mấy ngón tay lau đi nước mắt của anh, bản thân vốn dĩ cũng không muốn như vậy. Nhưng nếu như không sớm dẫn người đến giúp, cái chân đó của anh chẳng đoán trước được có bị nhiễm trùng gì không.

"Em cũng muốn cõng anh cùng đi, đi một mình vừa sợ anh xảy ra chuyện vừa sợ lạc nữa... nhưng anh nhìn thử đi, chân lại chảy máu rồi, người thì sốt cao đến như vậy. Nếu em đưa anh cùng đi chung với em mà nửa chừng hai đứa xảy ra chuyện thì biết làm sao?"

"Nhưng nếu em đi một mình lỡ có chuyện gì thì sao?"

Hóa ra anh bật khóc không phải vì lo nghĩ đến bản thân, hắn nghe câu hỏi đó chợt thấy vui lắm. Vui đến mức cái suy nghĩ đi một mình càng có thêm nhiều động lực để mà quyết định.

"Anh yên tâm, em tuyệt đối không cho phép bản thân xảy ra chuyện gì đâu! Em sẽ cầm theo một cái dao lớn... để lại đây một cái dao nhỏ và một cây to cho anh phòng thân! Nước trong chai uống được, củi khô cũng còn nhiều anh canh chừng nếu nó tàn lửa thì châm thêm vào! Em nhớ đường quay lại nên chắc chắn nếu đi một mình sẽ rất nhanh chóng... bây giờ là chín giờ mười lăm phút, nếu đoán không chừng tầm mười giờ sẽ quay lại cùng với người giúp..."

"..."

Sắp đặt tính toán này của hắn nói ra một đoạn, anh chỉ lặng yên lắng nghe và âm thầm rơi nước mắt. Hắn lấy hết sự quyết tâm ở trong lòng đập vào vai anh vài cái, có vẻ như cũng để cho anh biết rõ vì hắn sớm quyết định rồi thì không thể nào mà thuyết phục được.

"Em sẽ cầm điện thoại của anh theo để soi đường... cho nên anh ở lại phải canh chừng lửa không để cho tắt biết chưa?"

"Ừm..."

"Nhưng mà em cũng có để lại bật lửa cho anh, đề phòng nếu lửa tắt thì mồi trở lại!"

"Kỳ à..."

Lam Tuyên vội lục trong chiếc túi mang theo lấy ra một túi kẹo nhỏ, anh dúi vào tay hắn giống như điều gì đó rất quý giá, mặc dù vào lúc này dòng nước mắt chảy dài kia chẳng ngưng lại được, giọng của anh cũng run run nói trong sự mệt nhoài nhưng cuối cùng vẫn là mấy lời dặn dò từ tận đáy lòng của anh.

"Đi đường bóc kẹo ngậm rồi vứt vỏ kẹo để đánh dấu nha... nếu lỡ như có chuyện gì đó..."

"Không có lỡ như đâu! Anh cứ ở đây đợi em đi, anh còn ở lại trong rừng giữa cái tình cảnh này làm sao em để cho bản thân xảy ra chuyện được!"

"Hứa nha!"

"Em hứa mà, em sẽ về nguyên hình nguyên vẹn! Nhưng mà về nhà rồi phải làm xúc xích xông khói đền cho em đó!"

"Ừm..."

Cái gật đầu ngoan ngoãn của anh khiến hắn an lòng, sau đó bằng vài ba câu nói dỗ dành để anh nằm xuống tiếp tục nghỉ ngơi, Tử Kỳ cũng cẩn thận dời những vật dụng cần thiết tới gần chỗ anh trước khi rời đi. Nhưng cái nắm tay siết chặt đó của Lam Tuyên dường như không hề thuận theo ý muốn để hắn đi. Anh vẫn âm thầm rơi nước mắt giữa cơn sốt cao, phần dưới chân của anh vết thương đã sưng tấy lên bầm lan cả mảng, trời về khuya lạnh đến thấu xương là nguyên nhân khiến mấy cái lỗ ở miệng vết thương bắt đầu đau rát lại như ban đầu.

"Em đi nha!"

"Hứa với anh là sẽ an toàn..."

"Ừa mà, hứa là sẽ an toàn trở về!"

"Nhất định phải an toàn trở về... vì anh còn có chuyện quan trọng muốn nói với em nữa..."

"Nếu vậy, anh cũng phải hứa với em an toàn đến khi chúng ta cùng trở về nhà được không?"

"Anh hứa..."

Thật ra hắn chỉ cố gắng mạnh mẽ thôi, đến khi buông tay anh ra rồi, điều duy nhất khiến hắn dứt khoát quay đi là để cho anh đừng thấy hắn khóc. Cái quay lưng của Tử Kỳ vào đêm nay thật sự không ngoái đầu nhìn lại phía sau dù chỉ một lần. Anh biết mình sợ nhất là khoảnh khắc bị bỏ lại một mình, nhưng vì để cho hắn an lòng dù nỗi sợ hãi đó có trăm nghìn lớn anh vẫn cố cầm giữ một mình. Trước giờ mặc dù miệng cay nghiệt nói lời khó nghe nhưng có một sự thật là anh luôn tin tưởng hắn, chỉ có hắn ở tình thế nào cũng lừa gạt anh. Đến hiện tại vẫn lừa gạt anh.

Ring ring ring!

Tầm hơn hai mươi phút sau khi Tử Kỳ rời đi, anh vẫn co ro nằm tại chỗ đưa mắt lo lắng bồn chồn nhìn ra xung quanh. Tiếng chuông báo quen thuộc gần đó phát ra ban đầu anh còn tưởng là mình ảo giác vì sốt quá cao, nhưng cuối cùng mới tá hỏa phát hiện hắn không hề mang theo điện thoại, Tử Kỳ chỉ giả vờ cầm theo sau đó ra bên ngoài vách đá hắn lại đặt chiếc điện thoại ở đó. Có lẽ hắn đã cài chuông báo để anh biết mà đem vô nhưng điều đó có nghĩa là hắn một mình vượt qua rừng rậm ẩm ướt, giữa cái đêm khuya khoắt như vậy không hề có lấy một ánh sáng chỉ đường?

"..."

Suốt từ lúc hai đứa gặp nạn đến giờ, hắn cái gì cũng đều nhường hết cho anh. Chiếc bánh mì duy nhất cũng không chịu ăn lại đi chọn ăn mấy con ốc, chỗ nằm an toàn sạch sẽ nhất cũng dành cho anh, cả thân người hiện tại rời đi chỉ có một chiếc quần đùi. Vậy mà đến ánh sáng từ chiếc điện thoại hắn cũng để lại.

"Đúng là ngu ngốc mà!"

Anh trách hắn, nhưng câu trách trong tiếng khóc thầm cũng giống như tự mắng chính bản thân. Người ra đi không rõ nguy hiểm đáng sợ thế nào, người ở lại chờ đợi và hi vọng cũng cảm thấy đáng sợ không kém.

...

Soạt!

Sau khi rời khỏi vách đá rồi, hắn cũng hít một hơi thật sâu nhắm nghiền mắt lại để thích nghi với bóng rối. Khu rừng rậm sau mưa đã có ánh trăng, đó chính là lí do khiến cho Tử Kỳ không cầm theo điện thoại để soi đường. Hắn biết mình đang ở lưng chừng một quả đồi cao, đất đồi gần với ánh sáng của mặt trăng, sau một trận mưa lớn điên đảo cuối cùng gió đuổi mây đi hết cũng để lộ ra những ánh sáng tự nhiên len sâu vào từng kẽ lá, ánh trăng vằng vặc soi rõ từng bước chân của hắn âm thầm giữa trời về khuya.

"..."

Bằng trí nhớ của mình về tất cả những sự việc xảy ra, hắn leo lên khỏi phần đất mà anh đã trượt xuống sau khi đánh lạc hướng đám người kia. Một lúc lâu tìm kiếm và đắn đo giữa khoảng rộng, cuối cùng tầm mắt quan sát này của hắn cũng nhìn thấy miếng vải vướng trên cây ban đầu, lúc hai đứa cố gắng chạy thoát.

"Đây đúng là chỗ mình và anh Tuyên ngã xuống nè, chỉ cần leo lên đây là có thể quay trở về chỗ hồ suối Voi." – lúc đó hắn vốn dĩ nghĩ rằng mọi chuyện thuận theo ý mình, làm gì có ai ngờ giữa cảnh rừng già mưa giông đáng sợ đến vậy mà cái ý xấu xa của con người chỉ vì đồng tiền còn đáng sợ hơn.

Vào thời điểm vừa ngoi đầu lên khỏi đoạn vực ngắn mà hắn và anh rơi xuống, phía xa xa gần đó có một chiếc lều cắm trại cỡ lớn sáng đèn trông rất yên ắng, nhìn thấy ánh sáng ấm áp ấy tỏa ra giữa cái lạnh của rừng sâu, Tử Kỳ chỉ muốn mình có thể mau chóng tới gần cầu xin một sự giúp đỡ. Hắn cứ đinh ninh người trong lều là một nhóm khách du lịch, dường như sự mừng rỡ sau bao khó khăn vất vả đã che mờ đi lí trí sáng suốt của hắn thì phải. Hắn không đoán ra được mấy bước chân tiếp cận của chính mình vào thời điểm đó lại là sai lầm, chỉ đến khi đứng trước cửa lều đưa mắt nhìn vào bên trong, thấy một tên trong nhóm đáng sợ đã rượt đuổi mình, hiện tại ngồi cùng với năm sáu tên khác xung quanh một đống rượu thịt, mùi khói thuốc xông lên và vỏ bao thuốc chẳng khác gì thứ hắn đã nhặt được ban đầu.

"Xin... xin hãy giúp em ạ... em bị..."

Câu cầu xin lấp lửng của hắn im bặt ngưng lại nơi một cú thót tim đến ngỡ ngàng.

"Ê!"

Một tên trong nhóm người kia nhận ra hắn liền bật dậy ngay, Tử Kỳ vào lúc này chỉ có thể thục mạng chạy để mà thoát thân. Đầu của hắn hoang mang không tin được là cú điện thoại của mình với Nhất Linh trước đó chẳng hề có chút tác dụng gì cả. Hoặc ít ra nếu trường phát hiện ra hắn và anh lạc mất, làm sao lại không thông báo cho quản lí của khu du lịch kia chứ? Càng nghĩ càng thấy lạ lẫm quá, mấy suy nghĩ mông lung cùng cơn hoảng loạn đuổi hắn sâu vào rừng hơn nhưng đám đông những tên khốn đó không ngừng đuổi theo. Có vẻ như để chuẩn bị cho cuộc vây bắt này, nhóm người đó đã có kế hoạch vô cùng rõ ràng. Trong chiếc lều dựng lên mà hắn nhìn thấy rõ ràng là lều cá nhân, hơn nữa mỗi tên bặm trợn ấy cũng đều có trang bị đèn chiếu sáng. Bọn chúng đã cất công đến đây và nhắm vào hai đứa rồi, không thể nào lại chịu trở về tay không.

"Mình... chạy không nổi nữa..." – mệt mỏi khiến cái suy nghĩ này nhen nhóm trong hắn.

Chạy trong rừng giữa trời khuya khoắt và sau cơn mưa là điều không dễ, dù hắn có gắng sức bao nhiêu, tay cũng nhanh trí chặt nhánh cây cản đường đám người kia hệt như phim hành động, nhưng lòng vẫn hoàn toàn hoang mang vô định trước những sự việc trước mắt: "Sao bốn tên chỉ còn lại một vậy ta? Sao lâu đến như vậy mà chẳng thấy có động tĩnh tìm kiếm gì cả? Rốt cuộc anh Linh có tin lời của mình không vậy?"

Bởi vì vừa chạy vừa nghĩ, tâm thế còn chuẩn bị cả việc quay đầu tránh né đám người đuổi theo, hắn cuối cùng không hay biết mình đã chạy một khoảng rất xa, hoàn toàn không phải là lối ra khỏi rừng để quay về hồ Suối Voi. Lúc chân hắn khập khiễng dừng lại lắng nghe tiếng nước đang róc rách chảy, bản thân còn vội mừng vì nghĩ là mình đã chạy ra tới hồ Suối Voi rồi.

"Đây là..."

Cuối cùng cảnh tượng ở trước mắt khiến hắn ngơ ngác khó lòng phân định, chân càng lùi về sau mắt càng lóa lên vì đám người khốn nạn kia không ngừng dùng đèn chiếu vào mặt hắn.

"Mày tưởng mày rành khu này hơn bọn tao hả thằng nhóc? Nếu không phải nửa chừng trời mưa bọn tao đã tìm ra được mày rồi. Nói cho tao biết chỗ của thằng Tuyên đi, chủ của tao chỉ muốn bắt thằng đó thôi, nếu mày chịu nói ra chỗ của thằng Tuyên tụi tao sẽ thả cho mày đi..."

"Tụi mày muốn biết thì tự đi mà tìm đi! Còn không mau tìm trước khi công an tới tóm cổ, tao đã gọi cho công an rồi!"

"Hahaha... trời ơi sợ quá kìa tụi mày!"

Một giọng cười ha hả thích thú vang lên, sau đó hắn cũng nhìn thấy đám người kia phấn khích cười theo. Lòng bắt đầu cảm thấy khó hiểu vô cùng, nhưng sự khó hiểu đó của hắn dần dần sáng tỏ, chính là khi mà tên duy nhất còn lại trong bốn tên kia chầm chậm lên tiếng.

"Ba thằng đệ của tao đã đi theo cảnh sát để lấy lời khai rồi! Tụi nó khai cái gì thì ai mà biết, chỉ có điều sau đó cảnh sát đang bận làm việc bên ngoài văn phòng quản lí của khu... không có thấy thằng nào tới làm phiền nhóm cắm trại của tụi tao nữa mày ơi..."

"Tụi mày đúng là mưu mô xảo quyệt..."

"Hahaha, rồi sao? Mày có muốn cứu cái mạng ngu của mày hay không? Nói cho tao biết chỗ thằng Tuyên đang trốn tao sẽ tới giúp đưa nó về... rồi tha cho cái mạng của mày!"

Xẹt!

Lại là tiếng tia xẹt của chiếc súng điện đe dọa thần trí Tử Kỳ, khiến cho mấy bước chân của hắn lùi về phía sau mỗi lúc càng sát với bờ của một dòng chảy, nếu hắn đoán không lầm thì đây là nhánh nhỏ dọc theo sông Đạ Hoai. Dòng chảy xiết và lạnh cóng ấy có khả năng đoạt cả mạng sống này của hắn chỉ vài ba phút rơi xuống mà không có may mắn để xoay chuyển. Nhưng nếu hắn tin lời của đám người kia nói bừa để hòng thoát thân thì chắc chắn cũng không hề dễ dàng gì, bọn chúng hiện tại có hơn bảy người đang vây xung quanh, hắn chỉ có một cái dao lớn trên tay và số sức lực đang dần cạn đi thế này. Chống cự làm sao được cơ chứ?

"..."

Nghĩ đến anh còn đang sốt cao giữa rừng lạnh giá, hắn cũng hứa với lòng sẽ quay trở về, đương nhiên dù không thể nào cầu cứu được ai khác, hắn cũng nhất định không để đám người đó tìm tới vị trí của anh. Giờ phút này bằng tất cả sự liều mạng của mình, Tử Kỳ vung chiếc dao nặng trịch khua ra xung quanh, hắn chỉ muốn quyết liệt chống trả đến cùng để có đường chạy và cách đó là cách duy nhất để súng chích điện không làm cho hắn ngã quỵ dưới đám đông kia.

"Đuổi theo nó!"

Nghe theo lời ra lệnh của tên đầu xỏ, cả một đám giang hồ không sợ bất cứ điều gì bủa vây xông lên. Mặc dù hai chân của Tử Kỳ run rẩy mỏi nặng, hắn vẫn cố hết số sức lực còn lại chạy dọc theo hướng đổ xuống của dòng chảy kia, trong đầu mặc định nhớ cái khoảnh khắc dìu Lam Tuyên qua cây cầu treo, hắn đã để ý thấy phía bên trái của đường vào khu trung tâm Madaguoi là rừng núi giáp với sông, ứng theo bản đồ của nơi này thì hắn đang chạy ngược ra chỗ cây cầu đó.

"Cứu với! Cứu tôi với..."

Tiếng hét thất thanh đầy vô vọng của hắn trong cái bóng đêm chỉ có sợ hãi một lúc rất lâu, lâu đến mức hắn chẳng thể nào cảm nhận được thời gian trôi nữa. Chỉ biết chạy và chạy thục mạng cho đến khi nào nhìn thấy ánh sáng, một thứ ánh sáng khác không phải là ánh đèn của đám người đuổi theo.

"Cứu với!"

Khoảnh khắc bản thân nhìn thấy ánh đèn xanh và đỏ nhấp nháy trên nóc của vài chiếc xe cảnh sát khiến hắn mừng rơi nước mắt, nhưng chỉ bằng một cú vấp ngã vì quá mỏi mệt hắn lại để mình rơi vào tay của đám người xấu.

"Bắt lấy nó, chích điện đi!"

"Không! Mình không thể rơi vào tay tụi nó được!" – Tử Kỳ lại dùng cái dao ấy vung lên tán loạn, cố gắng không để bản thân bị chích điện ngất đi.

Ranh giới tiến tới sự an toàn gần đến như vậy, nhưng cuối cùng hắn vẫn lựa chọn nguy hiểm. Chỉ bởi vì mấy tiếng cầu cứu không tới được chỗ của đám đông người đang ở trên cầu, mà cái bọn giang hồ có kinh nghiệm bắt người này lại tắt đèn đi. Hắn không cách nào có thể một mình chống cự lại, chỉ nhanh tay lôi túi kẹo anh đưa trong túi quần ra vứt thật mạnh về phía trước mặt, phân tán được sự chú ý của bọn chúng, sau đó hắn cũng gấp gáp liều mạng nhảy xuống nơi dòng chảy đầy lạnh giá kia, hòng có thể tạm thời thoát thân.

Ùm!

...

"Tử Kỳ!"

Anh giật mình thức dậy từ một giấc ngủ vội vàng kéo đến sau khi bản thân gắng ăn hết cái bánh mì và uống thêm một liều thuốc kháng sinh để giảm cơn đau.

"Kỳ..."

Ánh lửa trong vách đá vẫn bập bùng cháy, nhưng lần thức dậy này của anh không có sự hiện diện của hắn nữa. Cơn ác mộng ban nãy rõ ràng như sự thật anh vừa được chứng kiến, anh thấy hắn rơi xuống một đoạn sông sâu, lưng va vào một thứ gì đó khiến hai chân tê dại đi không đạp nổi nước để tự mình mà chống chọi. Hắn cứ chìm dần chìm dần giữa cái lạnh tàn nhẫn và đen tối của dòng nước, không một ai tìm thấy kể cả là anh.

"Cầu xin Chúa che chở và bảo vệ cho em ấy, cầu xin Chúa..."

Anh có cảm giác mọi chuyện không hề ổn, muốn đứng dậy và rời khỏi đó lập tức mặc kệ cho cái chân này tàn phế cũng được nhưng bởi vì bất ngờ đứng dậy khi bản thân còn yếu sức, cơn chóng mặt đột ngột kéo tới khiến hai tai anh oang oang một tiếng rít dài, mắt mờ đi nhanh chóng, sự mệt mỏi kéo cả thân người loạng choạng một lúc rồi ngã xuống trong vô lực.