[BJYX] Gặp Em Chính Là Duyên Phận

Chương 157




Giang Ái Ly đặt tay lên bụng Ngụy Anh, cô cảm thấy dưới lòng bàn tay có gì đó hơi chuyển động, vẻ mặt cô rạng rỡ.

- A Anh, bé con đạp chị này, sau này bé lớn lên sẽ khỏe mạnh lắm đây.

Ngụy Anh cười.

- Vâng, thỉnh thoảng em cũng cảm nhận được sự chuyển động trong bụng mình.

Giang Ái Ly.

- Bé con ra đời em thích nó giống ai nào?

Ngụy Anh đưa tay xoa bụng.

- Nếu là con trai thì giống Lam Phong, còn là con gái thì giống chị hai.

Giang Ái Ly cười vui vẻ.

- Giống A Anh đáng yêu hơn.

Ngụy Anh mỉm cười.

- Vậy chị hai cũng mau sinh em bé đi để cho giống em, lúc đó chị hai lại cưng hết mức.

Giang Ái Ly hai má hồng lên.

- A Anh, chị cũng có rồi, được hai tháng.

Ngụy Anh mắt sáng lên.

- Thật hả? Chúc mừng chị hai nha, em vui quá.

Giang Ái Ly.

- Chị cũng rất vui, vậy là bé con sắp có bạn chơi cùng rồi.

Ngụy Anh nhìn chị gái cười thật tươi.

Ngày cưới đến, Ngụy Anh chỉnh lại chiếc nơ trên cổ cho Giang Hoài Ân. Lẽ ra Lam Hải thích mặc lễ phục truyền thống là áo dài đỏ thêu long phụng nhưng Giang Hoài Ân lại thích trang phục hiện đại, quần âu áo vest. Hai người còn suýt cãi nhau về việc này. Hoài Ân tức giận nói không cưới nữa khiến Lam Hải sợ quá phải nhượng bộ "Chỉ cần là em thích thì anh đều nghe theo hết".

Chỉnh nơ cho Giang Hoài Ân xong, Ngụy Anh ngồi đối diện cậu.

- A Ân, kết hôn rồi không được nóng nảy nữa nghe không?

Giang Hoài Ân.

- Em kệ, mình mà nhún là lại bị bắt nạt giống như hồi đầu Lam Phong bắt nạt anh đấy.

Ngụy Anh cười.

- Lam Phong giờ đối với anh tốt lắm rồi. Với lại, tính tình anh hai nho nhã sẽ không lớn tiếng với em đâu. Anh ấy yêu em còn không hết ở đó mà lo bị bắt nạt. Anh còn thấy lo cho anh hai hơn ý.

Giang Hoài Ân nghe Ngụy Anh nói vậy thì trừng mắt.

- Anh có phải là anh trai của em không thế? Tự dưng bênh người ngoài?

Ngụy Anh bật cười.

- Xem bộ dạng của em kìa, thôi chuẩn bị mau lên nhà trai sắp đến rồi.

Giang Hoài Ân lập tức ngồi yên để Ngụy Anh chải đầu cho cậu.

Chỉ một lúc sau tiếng pháo nổ giòn giã, Lam Hải cầm hoa bước đi trước, theo sau là Lam Phong và Cố Hạo.

Bọn họ bước vào từ đường làm lễ rồi mới ra tiếp quan khách hai họ.

Lam Phong ngồi đó, anh nhìn hôn lễ lại nhớ đến hôn lễ của mình, rồi nhìn sang cậu, một cỗ xúc động trào dâng. Anh nhớ khi ấy anh đối xử với cậu thật hời hợt làm cho hôn lễ của mình cũng không mang ý nghĩa gì, vậy mà cậu vẫn luôn ở bên anh. Lam Phong nắm tay Ngụy Anh siết nhẹ. Ngụy Anh thấy anh như vậy thì nhìn lại, khuôn mặt anh lúc này đang rất xúc động, cậu hỏi nhỏ.

- Lam Phong, anh sao thế?

Lam Phong nhìn cậu.

- Anh chỉ nhớ lại hôn lễ của chúng ta, xin lỗi em.

Ngụy Anh khẽ cười.

- Đều đã qua rồi, không phải bây giờ chúng ta đang rất hạnh phúc sao. Nếu anh thấy có lỗi với em thì kỷ niệm ngày cưới anh bù lại cho em là được rồi.

Lam Phong mỉm cười.

- Cũng sắp rồi, hôm đó sẽ là ngày đặc biệt của chúng ta.

Ngụy Anh nở một nụ cười tươi rói tặng anh, mắt long lanh khiến anh ngẩn ngơ.

Rồi nhà trai cũng đón dâu về Vân Thâm Bất Tri Xứ, pháo nổ nhuộm đỏ cả lối đi. Người người đều hân hoan nâng ly chúc mừng tân lang, tân nương trăm năm hạnh phúc.

Lam Phong dìu Ngụy Anh lên phòng, vừa ngồi xuống giường cậu đã ngả người nằm xuống đệm, hai tay dang rộng, cảm giác thật dễ chịu.

Lam Phong bê ra một chậu nước nhỏ đặt lên đầu tủ, thấm khăn rồi lau mặt, lau tay cho cậu, hỏi nhẹ nhàng.

- Mệt lắm phải không?

Ngụy Anh nhắm mắt dưỡng thần.

- Vâng, ngồi cả buổi nên em có chút mỏi.

Lam Phong.

- Em nghỉ tí đi, lát anh mang canh lên cho em.

Rồi anh đứng lên mang chậu nước vào bên trong, lúc quay ra cậu đã vùi mặt vào gối ngủ. Lam Phong ngồi xuống đưa tay vén nhẹ tóc cậu, nhìn cậu anh thấy thương làm sao. Cậu vì anh mà thành bộ dạng này. Lam Phong nằm xuống ôm cậu, Ngụy Anh ngọ nguậy rồi vùi sâu vào lòng anh, hơi thở bình ổn ngủ say hơn. Lam Phong hôn nhẹ lên tóc cậu, chẳng còn lâu nữa là đến kỷ niệm ngày cưới của bọn họ, anh nhất định sẽ khiến nó là một ngày thật đặc biệt.