Tiêu Chiến nằm dưới đất suốt đêm.
Y sợ lạnh, trong hoàn cảnh này tất nhiên là ngủ không được, chỉ có thể cuộn tròn, ngón tay lần theo từng hạt châu trong chuỗi sợi, đếm từng hạt một.
Yên tĩnh quá lâu, hoàn toàn không có chuyện gì làm, lại bị vây trong hoàn cảnh cô độc quỷ quyệt thế này cũng đủ khiến người bình thường suy sụp. Tiêu Chiến cũng vậy. Tình cảnh tương tự từng trải qua thế mà lại không cho y thêm chút lực thích ứng nào.
Để dời lực chú ý khỏi cảnh nhàn rỗi, y bắt đầu buộc mình nghĩ đến một vài chuyện.
Đã nhiều năm trôi qua, y căn bản cũng không có bao nhiêu mảnh ký ức vui vẻ để tự mình thưởng thức.
Y nhớ đến khung cảnh ở Lâu Lan, nhớ đến Phụ vương. Cho dù hắn đã vứt bỏ Tiêu Chiến, khiến Tiêu Chiến trở thành vật hi sinh, thì trong lòng y, hắn vẫn là Phụ vương duy nhất. Nếu lần này y có thể thành công, có thể giả chết đào tẩu, y vẫn muốn lén lút trở về, muốn nhìn Phụ vương một lần.
Mẫu phi từng kể cho y nghe chuyện về tộc Cô Á. Đó là mẫu tộc của người, vừa thần bí vừa lợi hại, trong tộc trước đây thật sự có người đã thành công chế được hủ cổ. Tiêu Chiến nghĩ, giá như y có thể giống họ, hoặc là có thể tìm được người của mẫu tộc thì tốt, thế thì sẽ không phải chịu nhiều đau khổ bất lực như hiện tại. Hoặc là, ngay lúc mẫu phi nhảy khỏi tường thành, y hãy theo mẫu phi nhảy xuống đi, vậy sẽ không có những ngày sau nữa.
—— Rất kỳ quái, y bị thứ này khống chế mà trưởng thành, suốt đời cũng sẽ vì nó mà sống, cũng từng vài lần thống khổ, nhưng đây là lần đầu tiên Tiêu Chiến sinh ra ý nghĩ như vậy, tiêu cực vô lực đến vậy, phải sống theo ý của người khác.
Trước đây y chưa bao giờ nghĩ như vậy, một chút cũng không. Y biết Phụ vương còn phải dựa vào mình, Lâu Lan còn phải dựa vào mình, nhưng y không có người nào để dựa vào, cũng chỉ có chính mình. Có thống khổ hơn nữa cũng chưa từng nghĩ đến trốn tránh, cho dù là giả chết rời đi, cũng nhất định sẽ bảo đảm Việt Đế không còn quyền lực, để Lâu Lan không còn chịu uy hiếp.
Nhưng trước lúc đó, y vẫn phải tìm mọi cách che đậy tất cả.
Dường như y vốn nên sống như thế, đây là sứ mệnh của y. Y cũng từng nói với Lâu Lan Vương, mệnh đã như vậy, bất luận kết cục ra sao, y cũng sẽ chấp nhận.
—— Nhưng bây giờ, sao đột nhiên lại có ý nghĩ này chứ?
Đây có phải dấu hiệu y bắt đầu trở nên mềm yếu, trở nên muốn trốn tránh, muốn dựa dẫm vào người khác.
Vì sao?
Đôi mắt mở ra trong bóng đêm.
Trong phòng giam trống trải, cái lạnh buốt thấu xương thịt như hàng vạn con kiến châm chích trên người.
Vương Nhất Bác...
Y bắt đầu nhớ Vương Nhất Bác.
Thì ra yêu thực sự sẽ làm con người trở nên mềm yếu, chỉ vừa nhớ đến gương mặt hắn mà trong lòng liền giống như bị xé mở một mảnh, để gió lạnh thổi vào.
Thời điểm chưa gặp Vương Nhất Bác, y còn có thể một mình chống chọi trong hắc lao nhiều năm, sau khi gặp Vương Nhất Bác, y thậm chí ngay cả một ngày cũng không chịu nổi nữa.
Y thật nhớ Vương Nhất Bác.
Mấy ngày nay, Vương Nhất Bác vì vết thương trên người, có lẽ không còn bận rộn sự vụ như trước, sẽ không thức đêm trong thư phòng, sẽ ở bên cạnh y, lên giường từ sớm, trò chuyện một lát rồi lại ôm nhau ngủ.
Nghĩ tới đây, y lại nhớ những chuyện vừa mới nghĩ, cũng không đúng.
Nếu như y thật sự dễ dàng chế được hủ cổ, có lẽ sẽ không leo lên giường Vương Nhất Bác, mà cuối cùng khi hủ cổ xuất hiện, y sẽ hại Vương Nhất Bác. Nếu như nhảy xuống theo mẫu phi, lại càng không có sau đó.
Cao Viễn nói, là y khiến Vương Nhất Bác trở nên do dự lưỡng lự, vướng chân vướng tay.
Nhưng với Tiêu Chiến không phải cũng như vậy sao, do dự lưỡng lự như nhau, vướng chân vướng tay như nhau.
Yêu à.
Yêu thật sự không phải chuyện gì tốt.
...
Không biết qua bao lâu, có người từ bên ngoài mở cửa.
Ánh sáng đột nhiên vụt tới, vô cùng gai mắt. Tiêu Chiến nhắm mắt lại.
Phản ứng đầu tiên cho rằng lại là Cao Viễn, sau đó định thần lại mới phát hiện, người đến thế mà là Phạm công công.
Đối diện với phi tử nằm trên đất, bộ dạng chật vật, hắn vô cùng biết điều cúi thấp đầu, không nhìn thẳng Tiêu Chiến.
"Tình trạng nương nương thế nào rồi?" Hắn mở miệng nói.
Tiêu Chiến từ dưới đất ngồi dậy. Đêm qua trước khi nằm xuống y đã xõa tóc, trên người dính bẩn từ sàn nhà, mặt có chút bụi, lạnh đến trắng bệch, lại vì một đêm không ngủ mà đôi mắt đỏ bừng. Bất luận ai đến xem cũng thấy bộ dạng đáng thương, chật vật thống khổ của y.
Nhưng, đối diện với Phạm công công, y chỉ nâng nhẹ khóe môi.
"Bệ hạ nguôi giận chưa?" Y nhẹ nhàng hỏi.
"Chúng ta đừng nên nói chuyện này a. Tâm tư của bệ hạ, sao có thể tùy ý phỏng đoán." Phạm công công đáp, "Có điều, lần này ta đến là để đưa người ra khỏi đây. Hôm nay vừa hạ triều, bệ hạ đã phái chúng ta qua đây, nói muốn gặp người."
Tiêu Chiến cúi thấp đầu.
"Là vậy à."
Ám lao và Ngự Minh cung không ở cùng một nơi.
Nơi này là Việt Đế đặc biệt thiết tạo, là hoàng cung trọng địa, có minh môn, cũng có mật đạo.
Dù sao chắc chắn sẽ có vài phạm nhân không thể lộ diện trước dân chúng, những người này cũng không thể cư nhiên đi vào minh môn, mà phải đi bằng mật đạo. Tiêu Chiến chính là một trong số đó.
Ngày hôm qua lúc ra đi chẳng có cảm giác gì, nhưng hôm nay không biết có phải vì đã nghĩ ngợi suốt đêm không, lúc bị đưa vào mật đạo, Tiêu Chiến lại hoảng hốt chớp mắt, giật mình nhớ đến mật đạo ở Đông cung.
Mặc dù không biết Việt Đế gọi y đến làm gì... Có điều, hôm qua sau khi Cao Viễn tới thăm một chuyến, trong lòng y mơ hồ nhói lên cảm giác bất an, giống như sắp có chuyện xảy ra.
Y được đưa vào gian phòng ngày hôm qua.
Việt Đế vẫn đang ngồi. Hắn vừa bãi triều, vẫn còn đội đế quan, một thân kim sắc long bào, không giận tự uy.
Tiêu Chiến được Phạm công công dẫn đến, yên lặng đi ra phía trước, ngồi quỳ trước mặt hắn.
Việt Đế lạnh lùng nhìn qua.
"Thế mà lại hiểu quy củ hơn hôm qua."
Tiêu Chiến cúi đầu, cũng không nói gì.
Việt Đế hỏi: "Biết vì sao trẫm gọi ngươi đến không?"
Y lắc đầu, "Hồi bệ hạ, không biết."
Y thực sự đoán không ra.
Vốn còn đang đợi Việt Đế nguôi giận, với tính tình của Việt Đế, có thể ít nhất đến sáng ngày thứ hai sẽ thả y ra.
Việt Đế đứng lên.
Hắn chậm rãi bước đến trước người Tiêu Chiến, long bào quét qua khuôn mặt, toát ra cảm giác uy hiếp khiến kẻ khác run rẩy.
Tiếp theo, Việt Đế hơi cúi người, đưa hai ngón tay nắm lấy cằm Tiêu Chiến, buộc y nhìn thẳng hắn.
Tiêu Chiến bị buộc ngẩng mặt lên, ngón tay ẩn trong y phục không tự chủ cuộn chặt đến mức hằn lên dấu.
"Trẫm muốn hỏi ngươi vài chuyện." Việt Đế bình ổn nói, "Tốt nhất là ngươi nên thành thật trả lời."
"... Vâng, bệ hạ."
"Trẫm tuy để mặc ngươi tự do hai năm... Nhưng ngươi nên nhớ, ngươi là phi tử của trẫm."
Ngay khi những lời này vừa thốt ra, trong lòng Tiêu Chiến lập tức trầm xuống.
Việt Đế còn cố ý nhấn mạnh hai chữ "của trẫm", muốn biểu đạt ý gì, không cần nói cũng biết.
Y đáp: "Nhớ kỹ..."
Việt Đế chậm rãi hỏi: "Hôm nay sau khi bãi triều, có người đến báo cho trẫm một chuyện, ngươi có đoán được là gì không?"
Ngón tay y càng cuộn càng chặt, đốt ngón tay hằn lên màu xanh trắng.
"Không đoán được."
Việt Đế ý tứ hàm xúc không rõ cười cười.
Sau một khắc, hắn đột nhiên vung tay lên.
Một tiếng "bốp" vang dội, Tiêu Chiến ôm mặt, khóe miệng thấm ra một giọt máu tươi.
"Tiện nhân!" Việt Đế căm hận mắng.
Hôm nay hạ triều, có người truyền mật tín cho hắn, nói Tiêu phi này kỳ thực cũng không phải là đèn đã cạn dầu, hai năm qua vì bệ hạ không sủng hạnh mà y đang cùng người khác tư thông.
Phong mật thư này, ngôn từ cẩn thận lại xảo diệu, không nói nhiều, nhưng tuyệt đối không ít. Theo lẽ thường, Việt Đế đa nghi như vậy, loại chuyện không có bằng chứng gì hắn sẽ không dễ dàng tin tưởng.
Nhưng cuối thư nói, Tiêu phi và người đang tư thông với y, quan hệ đã chặt chẽ đến không thể tách rời, y còn nói cho đối phương biết rất nhiều thứ. Chẳng hạn như chuyện cổ độc.
Chỉ một câu này đã đủ làm chứng rồi.
Toàn bộ hoàng cung, ngoại trừ hắn và Tiêu Chiến, cùng với tâm phúc Cao Viễn, còn có ai biết Tiêu Chiến hiểu cổ độc thuật?
Có thể người gửi mật thư cũng biết. Có thể nghĩ ra cách truyền mật tín đến tay hoàng đế, nói vậy cũng là một nhân vật không đơn giản.
Việc này biểu thị, Tiêu Chiến thực sự nói cho người khác chuyện cổ độc, là chính y tiết lộ ra ngoài.
Như vậy, có thể nghĩ, chuyện tư thông này...
Lửa giận bùng lên, Việt Đế thậm chí không kịp điều tra thân phận của người truyền mật tín, đã sai Phạm công công dẫn Tiêu Chiến đến đây.
Phẫn nộ hôm qua còn chưa tan, hôm nay lại lộ ra một chuyện kinh động như vậy, cơn thịnh nộ của Việt Đế đã đến mức nào, hẳn là có thể đoán được.
Hắn đá mạnh vào vai Tiêu Chiến, trực tiếp đá người ngã lăn trên mặt đất.
"Trẫm thật hận không giết được ngươi!"
Đường đường là đế vương, nỗi nhục này sao có thể nhịn được. Nếu không phải vẫn còn chờ hủ cổ của Tiêu Chiến, nếu không phải không thể ngừng lại điều tâm niệm bao năm qua, hắn hiện tại thực sự sẽ bóp chết Tiêu Chiến.
Tiêu Chiến ngã sấp trên đất, hơi thở gấp còn chưa đều lại, lại bị Việt Đế một tay nhấc lên. Đôi mắt kia trừng lớn, thoạt nhìn đáng sợ dị thường, "Kẻ tư thông với ngươi là ai?! Mau nói thật cho trẫm!"
Thân thể Tiêu Chiến vừa bị nhiễm lạnh, cả đêm không ngủ, hiện tại lại bị đối xử như thế, bị nắm vai cố sức lay động, đầu y đau muốn nứt, gần như bất tỉnh.
"Bệ hạ..."
"Nói!"
Việt Đế gầm lên.
Tiêu Chiến ngẩng mặt.
Sắc mặt y trắng bệch, bên môi đọng một ngụm máu tươi, nước mắt dâng trào, giống như nai con bị kinh hoảng.
"Ta nói cho bệ hạ, bệ hạ sẽ tha cho ta sao?"
Việt Đế âm trầm cười.
Hắn bóp mặt Tiêu Chiến, gần như nghiến răng: "Ngươi không có lựa chọn nói hay không nói, cho dù chưa để ngươi chết thì cũng đừng quên, trẫm luôn có biện pháp khiến ngươi sống không bằng chết! Mau nói!"
Tiêu Chiến bị hắn vứt ra, một lần nữa ngã lại trên mặt đất.
Hai tay y chống đỡ người dậy, khó nhọc thở ra một hơi, chậm rãi ngẩng đầu —— ngày hôm qua ở trên xe ngựa, Việt Đế đã dạy y, trước mặt hoàng đế, bất luận bị đánh mắng thế nào cũng phải quỳ xuống nghiêm chỉnh.
Y đã quỳ được rồi.
Cắn cắn môi, dường như đang đấu tranh tâm lý.
"Là... Thất hoàng tử." Giây lát, Tiêu Chiến nói khẽ.
"Hiện tại là Dự Vương."