[BJYX] Chiết Cốt

Chương 61




Chân có chút tê dại, Tiêu Chiến giật giật, nhẹ đổi tư thế. Trong ám lao không có khái niệm thời gian, y cũng không biết đã ở đây bao lâu, cứ ngây người ngồi nhìn vô định.

Muốn giam y thì chỉ cần tùy tiện chọn một buồng giam là được, vậy mà lại phí hết tâm sức đưa y vào ám lao này, một nơi tương tự với căn phòng tối trước kia, dụng ý của Việt Đế là gì, không cần nói cũng biết.

So với trừng phạt —— nói là cảnh cáo thì đúng hơn.

Hắn nắm rõ quá khứ của Tiêu Chiến trong lòng bàn tay, gần như biết được tất cả căn cơ ngọn nguồn của Tiêu Chiến, vậy nên sẽ có vô vàn cách trừng trị tàn nhẫn. Nếu phải so sánh, e rằng giam vào ngục tối chính là phương thức nhẹ nhàng nhất.

Nhưng chỉ ném mỗi thi thể vào đây, lúc này đến cổ trùng cũng đã chết, nhất thời Tiêu Chiến không có cách nào xác định được chuyện gì đã xảy ra.

Y ngồi xổm xuống trước thi thể thị vệ kia.

Việt Đế đương lúc nóng giận. Chờ hắn bình tĩnh lại, có thể còn có cách xoay chuyển.

Hiện tại cũng chỉ có thể như vậy...

Đang nghĩ ngợi, chợt nghe bên ngoài có động tĩnh.

Trong ám lao không thấy ánh mặt trời, lớp lớp tường giam hoàn toàn cách biệt với bên ngoài, mọi âm thanh nghe được đều rất nhỏ, như bị thứ gì đó bao bọc, vừa xào xạc vừa mông lung. Tiêu Chiến im lặng lắng nghe một lát, nhận ra là tiếng bước chân.

Là tiếng bước chân lẫn vào nhau của một vài người.

Tiêu Chiến chậm rãi đứng lên.

Ngay sau đó, cửa ám lao mở ra, người đến dường như cầm theo đèn lồng, vài tia sáng len vào giữa khe cửa, có thể nhìn thấy một mảnh ống tay áo lớn, màu trắng, được ngọn đèn chiếu xuyên qua.

Chỉ vừa nhìn thấy đoạn tay áo kia, Tiêu Chiến liền biết là người nào.

Cao Viễn cho tất cả lui ra, một người trong đó dường như là quản ngục, trước khi rời đi còn nói: "Thỉnh Cao đại nhân chớ nán lại quá lâu, là bệ hạ đích thân giam Tiêu phi nương nương ở đây, nếu bị người phát hiện, tiểu nhân không đảm đương nổi."

Cao Viễn liền đáp: "Canh giữ cẩn thận."

Đối phương cung kính khom người, lui xuống.

Trong phòng giam, Tiêu Chiến đứng trong góc tối nhìn hắn cầm đèn lồng bước vào, nhẹ nhàng đóng cửa lại, thần sắc không rõ.

"A Chiến." Hắn nhẹ giọng gọi một câu.

Tiêu Chiến trầm mặc chỉ chốc lát.

"Ngươi đến làm gì."

"Nhìn thấy ta, ngươi nhất định phải phản ứng như vậy sao?" Cao Viễn bật cười, "Sao lại không hoan nghênh ta vậy chứ, nhỡ đâu ta đến giúp ngươi thì sao?"

Tiêu Chiến ngồi xuống vị trí cũ.

Qua một lúc, y chậm rãi hỏi: "Là ngươi làm phải không?"

Vừa nói vừa hất cằm về phía thi thể thị vệ kia.

"Sao lại nghĩ là ta?" Cao Viễn vẫn ôn hòa cười cười.

Thái độ của hắn đối với Tiêu Chiến từ trước đến nay rất ôn nhu, giống như dù có chuyện gì xảy ra cũng sẽ không bao giờ tức giận. Dừng một chút, hắn còn nói: "Nộ khí của bệ hạ đã tích tụ mấy ngày nay, ủy khuất ngươi rồi, A Chiến."

"Ta sẽ tận lực khuyên bảo bệ hạ, ngươi không cần lo lắng."

Hắn nói một tràng lời ngon tiếng ngọt, Tiêu Chiến ngược lại không để tâm, mi mắt nhàn nhạt rủ xuống, vẻ mặt vô cùng hờ hững.

Trong phòng giam âm lãnh ám quyệt, cho dù đèn lồng rọi vào cũng không sưởi ấm nổi. Tiêu Chiến ngồi trong góc, mặt không đổi sắc, đôi mắt rủ nhẹ xuống, phảng phất như trở về với hình dạng thời thơ ấu của y.

Ngày xưa y cũng thường ngồi như vậy, yên tĩnh trong góc không cử động, không ai biết y đang nghĩ gì.

"Ngươi sớm biết bệ hạ đã nhiều ngày nổi cơn thịnh nộ." Giây lát, y mở miệng, "Ngươi giết tên thị vệ này, khiến bệ hạ nảy sinh nghi ngờ với ta, làm như vậy, ít nhất có thể cản trở ta."

Y đang trả lời câu "Sao lại nghĩ là ta?" mà Cao Viễn vừa hỏi.

"Vậy thì," Cao Viễn cũng không tức giận, ngồi xổm xuống trước mặt y, "Tại sao phải cản trở ngươi?"

Tiêu Chiến nhìn thẳng hắn.

"Không thú vị gì cả, Cao Viễn." Một lúc lâu, y khe khẽ thở dài, "Đã như vậy rồi, ngươi hà tất phải giả vờ với ta."

Y vung tay lên, nhưng Cao Viễn trước mặt y không tránh, không có vẻ gì là bị ảnh hưởng.

Tiêu Chiến nói: "Ngươi đã tìm ra cách giết chết cổ trùng, không phải sao?"

—— Cổ trùng trong cơ thể Cao Viễn sớm đã không còn phản ứng. Thuật thôi cổ thất bại.

Quả nhiên.

Y đoán không sai. Cao Viễn đã tìm ra cách giết chết cổ trùng, cho nên hắn không còn kiêng dè y, dùng phương thức giết chết cổ trùng trong người hắn để giết thị vệ kia.

Không, kẻ tâm cơ như Cao Viễn, có thể đã phát hiện từ rất lâu rồi... Lần gần nhất bị y thúc giục cổ trùng còn làm ra bộ dạng thống khổ, cũng có thể là đang diễn trò, cốt là để y yên tâm buông lỏng cảnh giác.

Cao Viễn cười cười.

Chính hắn cũng thật sự không tin bản thân có thể tiếp tục giấu diếm Tiêu Chiến, cho nên sau khi bị vạch trần, biểu tình không có vẻ gì hốt hoảng kinh ngạc.

Chỉ dùng ánh mắt có chút tiếc nuối nhìn Tiêu Chiến.

"Ngươi rất thông minh, A Chiến." Hắn nói, "Có một số việc, nếu ngươi có thể học được cách giả ngốc, giả vờ không biết, chúng ta cũng sẽ không đi đến nước này."

"Chúng ta?" Tiêu Chiến bình tĩnh phản vấn, "Ngươi nên biết, ta với ngươi chưa bao giờ là một phe."

Cao Viễn đứng lên.

"Đúng, vì ngươi chưa bao giờ tin ta." Hắn thu lại nụ cười, thản nhiên đáp.

Gương mặt hắn xưa nay luôn treo nụ cười hòa nhã, lần đầu lộ ra biểu cảm như vậy, giống như lớp mặt nạ hoàn mỹ cuối cùng cũng xuất hiện vết nứt, lúc này càng toát ra cảm giác lạnh lẽo xa lạ.

"Ta vốn tưởng rằng với bản tính ấy ngươi sẽ luôn như vậy, sẽ không tin tưởng bất kỳ kẻ nào, cũng sẽ không mở lòng với bất kỳ người nào." Hắn đưa lưng về phía Tiêu Chiến, "Cho đến khi Thái tử điện hạ xuất hiện."

Tiêu Chiến trừng mắt.

"Nhưng cũng chẳng sao, A Chiến." Hắn xoay người, đôi mắt u ám rủ xuống, lẳng lặng khóa lấy người trước mặt, "Ta sẽ sớm có được một thân phận rất tốt, kế hoạch của ta đã đi đến bước cuối."

Thân phận rất tốt...?

Chẳng lẽ...

Tiêu Chiến nói: "Là ngươi phóng hỏa?"

"Là ta." Cao Viễn bình tĩnh đáp, "Cũng là vì danh chính ngôn thuận."

Một quốc gia như Đại Tấn, tất nhiên không thể để một cô nhi không rõ lai lịch có địa vị cao. Muốn ngày sau chưởng quyền, còn cần một bước cuối cùng.

Hắn nhất định phải mang thân phận tông thất.

Cũng đã đến lúc kết thúc rồi.

"..." Tiêu Chiến nói, "Vì sao ngươi lại chắc chắn như vậy, bệ hạ sẽ đồng ý sao?"

"Đúng." Cao Viễn cười lạnh một tiếng, "Đây là thứ hắn nợ ta."

"A Chiến, không phải ngươi muốn biết thân phận thật của ta sao?"

Nhiều năm trước, Việt Đế sát phụ thí huynh, ngồi lên hoàng vị.

Tam hoàng tử lúc ấy là người cùng Việt Đế trưởng thành, hai người tuy không cùng sinh mẫu, nhưng quan hệ không tồi.

Vậy mà cuối cùng, trong lúc triều chính hỗn loạn, lòng người bất an, Tam hoàng tử chung quy cũng không thể tránh được mầm họa. Thường ngày hắn và Ngũ hoàng tử giao hảo, tuy không phải cấu kết với chính đảng nhưng vô tình động vào nghịch đoan của Việt Đế, hai người dần sinh hiềm khích.

Sau đó, có người tìm ra một vài áng văn trong phủ của hắn, bên trong toàn những lời lẽ dương dương tự đắc có rất nhiều nội dung đại nghịch bất đạo, mạo phạm đương kim hoàng triều, không lâu sau, Tam hoàng tử bị giáng tội, toàn gia xử trảm.

Loạn hoàng triều của đời trước.

Thật sự là... tàn khốc đến tận bây giờ.

Có lẽ là nhớ đến giao tình xưa —— hoặc là sự kiện này căn bản còn có ẩn tình khác, chung quy Việt Đế đã lưu lại ấu tử năm ấy vừa được một tuổi của Tam hoàng tử.

Chuyện này không có ai khác biết, chỉ có Việt Đế và tâm phúc của hắn. Đối với việc này Việt Đế cũng từng đấu tranh tư tưởng, nếu lưu lại chỉ sợ sẽ nuôi ong tay áo, cũng từng nhiều lần đổi ý, muốn thẳng tay diệt trừ hậu hoạn.

May mà ấu tử này trời sinh thông minh, tài lực trác tuyệt, là một sự tồn tại vô cùng xuất chúng giữa lớp người đồng trang lứa, nhiều năm sau, ấu tử kia trưởng thành, Việt Đế nhiều lần ngoài sáng trong tối thăm dò khảo nghiệm đủ đường, nhưng đều không có bất kỳ kẽ hở nào. Hắn giống như hoàn toàn không nhớ rõ chuyện ngày bé, chỉ biết bản thân là cô nhi do Việt Đế thu nhận, cả đời này đều phải thuần phục Việt Đế, không có mong cầu gì khác.

Sau rất nhiều lần thử thách, Việt Đế rốt cuộc cũng yên lòng.

Nếu đã không có sơ hở, lại ưu tú trác tuyệt như vậy, thì chính là một khối vật liệu thô hiếm có. Việt Đế quyết định lưu lại hắn, năm dài tháng rộng đã bồi dưỡng thành tâm phúc.

Nhưng mà, với trí lực vượt trội hơn người, ấu tử nọ lại có thể nhớ kỹ tất cả mọi chuyện.

Người khác cho là hắn không nhớ rõ, vì mới một tuổi thì làm sao hiểu được —— nhưng kỳ thực, hắn nhớ tất cả, cũng biết hết tất cả.

Lần phóng hỏa này chính là âm mưu từ lâu của hắn. Mà ngay cả vị lão Vương gia kia cũng là hắn âm thầm điều tra, cuối cùng chọn làm người thích hợp nhất.

Không can thiệp triều chính, nhiều năm sống đơn độc, chỉ quanh quẩn trong nhà, không giao hảo với bất kỳ ai. Người như vậy không có chút uy hiếp, cũng không có điểm nào đáng ngờ, nhiều năm qua Việt Đế đối với ông ta còn có chút hảo cảm, khả năng chấp thuận sẽ cao hơn.

Lúc trước Thất hoàng tử có hắn âm thầm hỗ trợ phá án buôn lậu, được sắc phong Vương gia. Khánh yến lớn như vậy, vị lão Vương gia kia đương nhiên cũng sẽ tham dự.

Đây là cơ hội tốt nhất.

Việt Đế năm xưa tàn nhẫn diệt trừ Tam hoàng tử, đã nhiều năm trôi qua, hắn có từng hối hận, có từng đau khổ hay không?

Có lẽ là có, nếu không sẽ không lưu lại ấu tử nọ, nuôi nấng đối đãi thật tốt. Cũng có lẽ là không, bởi vì đến tận lão niên, hắn cũng chưa từng ngẫm lại những lần tàn sát giết chóc ngày trước, hắn chưa từng sợ sẽ lâm vào kết cục bị thế nhân xa lánh, lại còn mưu toan dùng tà thuật điều khiển nhân tâm.

—— Nhưng bất luận thế nào, chuyện này Cao Viễn nhất định sẽ tìm cách khiến hắn gật đầu. Kế hoạch đã đi đến bước cuối, hắn không được phép có chút sai sót.

Cho dù là Tiêu Chiến cũng không. Y là một biến số rất lớn, nếu không Cao Viễn đã không do dự đến vậy.

Hắn thản nhiên nói: "Ngươi tạm thời ở đây, chờ ta thu xếp xong hết thảy sẽ đưa ngươi ra ngoài."

Tiêu Chiến nhìn hắn.

"Không dễ dàng vậy đâu, Cao Viễn."

"Thế nào," hắn cười nhẹ một tiếng, "Chẳng lẽ ngươi cho rằng Thái tử điện hạ còn có tài cán gì sao? Hôm nay hắn loạn trong giặc ngoài, đến bản thân còn không chiếu cố nổi."

"..."

"Nói đến chuyện này," Cao Viễn nhấc đèn lồng đang đặt dưới đất lên, "Ta còn phải cảm tạ ngươi đấy, A Chiến. Nếu không vì ngươi, Thái tử sẽ không trở nên do dự lưỡng lự, vướng chân vướng tay đủ đường như vậy. Thất hoàng tử cũng sẽ không đơn giản tiếp nhận ta, cùng ta liên minh, nhưng vì ta đã nói cho hắn biết rất nhiều chuyện, bao gồm cả quan hệ giữa ngươi và Thái tử."

Tiêu Chiến nhíu mày, "Hắn biết hết rồi?"

"Biết hết rồi." Cao Viễn nói, "Cho nên Thái tử hãy chuẩn bị sẵn sàng đi, đây là đại tội trảm đầu đấy."

Hắn dừng một chút, lại nói, "Nhưng A Chiến này, ngươi không cần lo lắng, ta sẽ không để ngươi xảy ra chuyện."

_________

Đông Cung.

Tạm gác lại chuyện khánh yến Dự Vương, cụ thể tiếp theo phải làm thế nào, ngày mai lâm triều sẽ đàm luận. Vương Nhất Bác trở về tẩm điện, Lý Uy cúi đầu đi theo sau hắn.

Hắn biết tâm tình điện hạ không tốt.

Hôm nay khánh yến kết thúc, nương nương theo bệ hạ trở về, trực tiếp đưa về Ngự Minh cung. Bên trong canh phòng nghiêm ngặt, người của bọn hắn không vào được, ẩn nấp bên ngoài cũng không, đến giờ vẫn chưa biết tình hình đến cùng là thế nào.

Điện hạ tâm tư thâm trầm, tâm tình từ trước đến nay không lộ ra ngoài, mãi im lặng không nói như thế, Lý Uy cũng không biết hắn đang nghĩ gì, không cách nào nhìn mặt mà đoán, do dự chốc lát, vẫn mở miệng hỏi: "Làm sao bây giờ, điện hạ?"

Vương Nhất Bác không trả lời.

Hắn đưa lưng về phía Lý Uy, đứng trước cửa sổ, tiếp tục im lặng. Hẳn là đang suy nghĩ.

Đại khái là cả ngày hôm nay không gặp được Tiêu Chiến, Đan Đan đi tới đi lui khắp nơi, có vẻ sốt ruột.

Nó rất thông minh, đi vài lần đã hiểu được quy luật. Nó biết đi hậu viện nghĩa là không được gặp Tiêu Chiến, nhưng chỉ cần được ôm trở về tẩm điện thì đồng nghĩa Tiêu Chiến nhất định có ở đó, cho dù thỉnh thoảng có ra ngoài, buổi tối nhất định sẽ trở về ôm nó ngủ.

Nhưng hôm nay đã muộn thế này, Vương Nhất Bác cũng đã về rồi mà vẫn không thấy Tiêu Chiến đâu.

Đan Đan lăn vài vòng, cái đuôi nóng nảy lắc lắc, lại lộn trở lại, cúi đầu dùng mũi cọ chân Vương Nhất Bác.

Lý Uy véo nhẹ nó một cái. Bây giờ điện hạ đang phiền muộn đấy...

Nhưng không ngờ, Vương Nhất Bác cũng không phát hỏa với nó, không chê bai hay đá nó đi như thường ngày. Dường như rốt cuộc đã nghĩ thông suốt, hắn xoay người lại, đôi mắt đen không gợn sóng.

"Lý Uy."

"Có thuộc hạ."

"Phái người truyền tin cho Hách Liên, nói đã đến lúc hắn nên thực hiện lời hứa rồi."

Hách Liên...

Nghe thấy cái tên này, Lý Uy trợn to mắt.

"Điện hạ, ý của người là..."

Vương Nhất Bác nhẹ nhàng xoa đầu Đan Đan.

Nhưng không nói nữa.