Việt Đế nheo mắt.
Nghe được câu trả lời, hắn trái lại có chút tỉnh táo.
"Ngươi nói cái gì?"
"Là Dự Vương." Tiêu Chiến lặp lại lần nữa, "Chuyện cổ trùng ta cũng chỉ nói cho hắn, hắn đã biết hết."
Việt Đế lại bồi thêm một cước, cú đá nặng nề đáp trúng bụng y, Tiêu Chiến không khỏi cúi người cuộn tròn, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
"Tại sao phải tư thông?" Việt Đế phẫn nộ, "Lại còn là nhi tử của trẫm... Trẫm rõ ràng không xử bạc với ngươi!"
Tiêu Chiến thở hổn hển.
Chỉ nói vài lời như thế, Việt Đế nhất định sẽ không tin.
Nhất định phải đâm hắn nghiêm trọng hơn bằng một thứ có giá trị.
—— phải làm đến mức nào thì Việt Đế mới thật sự tin đây?
"Ta... Ta sợ bệ hạ sẽ gây bất lợi cho Lâu Lan... Sợ bệ hạ lật lọng, có hủ cổ rồi, vẫn sẽ..." Chỉ chốc lát, y cúi đầu mở miệng, thanh âm mang theo tiếng khóc, giống như vô cùng sợ hãi.
"Thất hoàng tử tính cách ôn nhu, ta định sẽ phụ thuộc vào hắn, ngày sau hắn đoạt được Hoàng vị, ta mới được an toàn..."
"Đoạt được Hoàng vị", nghe đến bốn chữ này, cả khuôn mặt Việt Đế vặn vẹo.
Hắn khập khiễng bước tới, đầu tiên là giáng một bạt tai khiến Tiêu Chiến ngã sấp ra đất, kế tiếp lại giơ chân đạp mạnh.
Hắn đã cuồng nộ đến mất trí, hoàn toàn phải tìm cách trút giận.
"Tiện nhân... Tiện nhân!"
Tội khi quân, tội tư thông, tội mưu vị... Tất cả những tội này đều là tử tội.
Nhưng dù có thế nào đi nữa, vì hủ cổ, Việt Đế tạm thời vẫn không thể xử tử Tiêu Chiến.
Vì vậy càng thêm phẫn nộ.
Vô cùng nhục nhã! Quá mức nhục nhã!
Liên tiếp vài trận như vậy, Tiêu Chiến co rúc trên đất, gần như không thể cử động nổi.
Đúng lúc này, chợt nghe Phạm công công bên ngoài bẩm tấu, nói là Nghi phi cầu kiến.
Việt Đế lạnh lùng liếc Tiêu Chiến, không ngẩng đầu lên, quát lớn: "Tất cả đều cút!"
Phạm công công nói: "Bẩm bệ hạ, Nghi phi nương nương nói có chuyện quan trọng muốn cùng bệ hạ thương lượng."
Nghe vậy, Việt Đế quay đầu nhìn, thần sắc đã cố nén bình tĩnh hơn.
Hắn giống như bốc hết nộ khí, trong chốc lát, rốt cục phất phất tay.
"Giải về!"
Vài tên thị vệ ứng tiếng, tiến lên kéo Tiêu Chiến đang thoi thóp nằm dưới đất. Tóc dài xộc xệch, gương mặt trắng bệch, bên môi máu me đầm đìa, nhìn thấy mà giật mình.
"Tội chết có thể miễn, tội sống khó tha." Việt Đế vừa nhìn y vừa nói, "Trẫm nhất định phải khiến ngươi trả giá đắt!"
Tiêu Chiến lần thứ hai bị ném về ám lao, nhưng không phải gian phòng cũ.
Buồng giam lớn hơn càng khiến người ta phát sợ.
Ánh nến lập lòe nhảy múa làm nổi bật một phòng hình cụ đáng sợ dị thường.
Thân thể Tiêu Chiến vốn yếu, nào có thể chịu được nghiêm hình tra tấn. Nhưng Việt Đế đã nói, tội chết có thể miễn, tội sống khó tha, lần này quay về ám lao còn có một vị thái y trong cung được hộ tống tới, nghe nói là người có y thuật cao nhất, họ Trần.
Ông ta phụng mệnh Việt Đế đến chữa trị thương tích cho Tiêu Chiến. Nói cách khác chính là không để Tiêu Chiến chết.
Tay chân Tiêu Chiến bị khóa cùng xiềng xích, đây là xiềng xích đặc chế, mặt trên có gai nhọn, lúc còng tay vào sẽ khiến tù nhân chịu dằn vặt đau đớn. Thể chất Tiêu Chiến lại đặc thù, khi bị thương chảy máu sẽ rất khó ngừng, ngay cả hôm qua Việt Đế ném chén trà, mảnh nhỏ vỡ ra cứa vào y, tuy vết thương không lớn nhưng đến giờ vẫn còn đau nhức, đừng nói là xiềng xích này.
Y vô lực dựa vào tường, Việt Đế vừa rồi phát hỏa đánh đập ác liệt, trên người y không có chỗ nào không đau, cho dù cổ tay cổ chân bị gai nhọn găm vào tựa hồ cũng không đủ gọi là đau.
Tiêu Chiến nhắm mắt lại.
Ý thức của y dần trở nên mơ hồ, lúc vị thái y họ Trần kia trị liệu cho y, xung quanh có người của Việt Đế nói gì đó, y đều không hay biết.
Có lẽ là đã hôn mê, có lẽ không. Nói chung, y bị cơn đau khắp người dằn vặt, mất đi ý thức một lúc, khi mở mắt ra không biết đã qua bao lâu, thái y và người của Việt Đế đều không thấy.
Trước mặt chẳng biết lúc nào đã thêm một người, vẫn là toàn thân bạch phục, lẳng lặng nhìn y.
Lại đến nữa rồi.
Tiêu Chiến lần thứ hai nhắm mắt lại.
"... Hà tất phải làm khổ mình, A Chiến." Cao Viễn nói.
Một trận đau đớn truyền tới kích thích y, đầu đau muốn nứt ra, Tiêu Chiến đến thở cũng khó nhọc.
Y không muốn hỏi Cao Viễn lại tới đây làm gì, cũng không có khí lực để hỏi.
Cao Viễn ngồi xổm xuống, ngón tay nhẹ nhàng lau đi vết máu bên môi y.
Hắn nhìn Tiêu Chiến không chớp mắt.
—— Tiêu Chiến so với tưởng tượng của hắn vừa cứng rắn vừa khó áp chế.
Mật tín hôm nay tất nhiên là do Thất hoàng tử truyền vào. Cao Viễn với tư cách tâm phúc của Việt Đế, hơn nữa hắn căn bản cũng không hoàn toàn tín nhiệm Thất hoàng tử, trong lòng vẫn đề phòng Thất hoàng tử sẽ lật lọng mà tiết lộ việc này ra, cho nên rất nhanh đã phản ứng, đem tin chặn lại.
Nguyên bản trong thư là trực tiếp vạch trần chuyện Tiêu phi và Thái tử tư thông, nhưng đã bị Cao Viễn đánh tráo, phong thư mới đã giấu đi thân phận của Thái tử.
Không có hắn, Thái tử bây giờ chưa thể ngã được.
Đã lâu như vậy, đến nay Cao Viễn vẫn đang xem ngao cò tranh nhau, chọn con đường làm ngư ông đắc lợi. Hai phe Thái tử và Thất hoàng tử đấu đá, kiềm chế lẫn nhau, tuyệt đối không thể mất cân bằng, ít nhất là hiện tại không thể.
Thất hoàng tử giờ đã là Dự vương, nếu vào lúc này Thái tử rơi đài, thỏa mãn ý nguyện của hắn, như vậy Dự vương một mình độc đại, thế lực trong triều mất cân đối, mà Cao Viễn vẫn còn đại nghiệp chưa thành, đến lúc ấy chẳng phải làm đá lót đường cho hắn sao.
Thái tử không thể ngã, nhưng tin cũng không thể không truyền, phải để cho Việt Đế biết được chút chuyện, sau đó làm ra phản ứng đúng như Dự vương trù tính, như vậy vòng tròn này mới nối liền lại. Bằng không, Dự vương bên kia tất nhiên sẽ khả nghi, những chuyện tiếp theo cũng không dễ làm.
Vì vậy, một phong thư giấu đi thân phận Thái tử, chỉ có Tiêu phi, cứ như vậy đã đến tay Việt Đế.
Hắn đoán chắc Tiêu Chiến sẽ không chủ động khai ra Vương Nhất Bác.
Trong tình cảnh nguy khốn, Tiêu Chiến sẽ giải quyết như thế nào, hắn cũng rất tò mò.
—— nhưng không ngờ Tiêu Chiến lại làm vậy.
Tiêu Chiến thế mà lại dám làm như vậy.
Đổ cho Dự vương, lấy lùi làm tiến, y chủ động khai ra những chuyện nghiêm trọng không thể tha thứ nhất, hứng chịu Đế nộ, nhưng đồng thời cũng khiến Việt Đế tin những lời y nói.
Nghĩ ngợi một lúc, Cao Viễn nhẹ nhàng vuốt ve cằm Tiêu Chiến, rủ mắt, một tia dao động vừa lóe lên liền biến mất.
"Sẽ vô dụng thôi, A Chiến."
Hắn vừa thấy may vì Tiêu Chiến đã qua ải, bảo vệ được Thái tử, vừa ẩn nhẫn nỗi tức giận khi biết Tiêu Chiến liều mình bảo vệ Thái tử, nhịn không được nói: "Hôm nay Thái tử đã hết hy vọng rồi, ngươi bảo vệ được hắn nhất thời, nhưng một đời thì không."
Đã hết hy vọng?
Nếu không phải vì quá đau đớn, có lẽ bây giờ Tiêu Chiến đã bật cười.
Y biết Vương Nhất Bác lâu như vậy, đến giờ vẫn chưa từng thấy dáng vẻ Vương Nhất Bác thất thế, dường như hắn sẽ mãi mãi như vậy, như đã định trước, không nhanh không chậm, dù lần này bị người gây thương tích, loạn trong giặc ngoài, cũng chưa từng thấy hắn có bộ dạng phiền muộn thất ý.
Mặc dù y cũng không biết rốt cuộc Vương Nhất Bác mưu tính thế nào, nhưng y biết Vương Nhất Bác sẽ không dễ dàng bị đánh bại.
Cao Viễn, sao ngươi có thể chắc chắn như vậy, ngươi thực sự nghĩ hắn đã bị các ngươi bắt thóp sao?
So với bảo vệ hay không bảo vệ, tình hình lúc này hoàn toàn đã vượt xa khỏi kế hoạch lúc mới bắt đầu của Tiêu Chiến, dần phát triển theo chiều hướng không thể khống chế. Chuyện hôm nay cũng là điều mà trước kia hoàn toàn không dự tính.
So với hoảng sợ, điều y lo hơn chính là liệu bản thân có thể đợi được đến ngày đó hay không...
Lúc đầu y còn cảm thấy thật mỉa mai, sau đó chỉ thấy cô đơn.
Cảm giác hiu quạnh tịch mịch này không phải đến từ Cao Viễn trước mặt, mà như một tiếng thở dài chảy xuôi theo câu "Sớm nên như vậy".
Có thể là từ khi nhận ra thích Vương Nhất Bác, tất cả đã lệch khỏi quỹ đạo rồi. Những chuyện còn lại, bất luận nỗ lực đến đâu cũng không thể trở về kế hoạch ban đầu.
Sở dĩ, sớm nên như thế.
Sớm nên biến thiên, sớm nên xảy ra chuyện, sớm nên bị giam vào nơi này. Nhưng trước đây y đã chìm đắm trong tình nùng ý mật quá lâu, cho dù có uy hiếp cũng chỉ trong khoảng thời gian ngắn, thậm chí mất khả năng tự bảo vệ mình.
Ai binh chi thế, bất khả vãn (1).
(1) "Thế của quân đội khi đang bi ai, không thể cứu vãn được": ám chỉ tình huống quân đội đang rơi vào thế khó, có nguy cơ bị thất bại, và việc cứu vãn tình hình sẽ rất khó khăn.
Tiêu Chiến bỗng cử động, cổ tay bị thương được đặt lên đùi, máu chảy xuống đầu ngón tay.
Cuối cùng y cũng mở miệng.
"Sau khi đại nghiệp của ngươi thành thì sẽ thế nào?" Tiêu Chiến nhẹ giọng hỏi.
Cao Viễn ngồi xổm xuống trước mặt y.
Cho dù trong hoàn cảnh này, ánh mắt của hắn vẫn là ôn nhu, thương xót.
"Ngươi cũng không đi được nữa rồi."
Thảo nguyên.
Nơi đây là vùng hiểm yếu ở biên giới phương Bắc. Bão cát phần phật, gió lớn thổi một góc y phục tung bay, đang lúc hoàng hôn, ánh chiều tà phủ lên sườn núi chính là thần linh của bộ tộc thảo nguyên.
Bỗng, một con ngựa ô từ bãi cỏ phương xa phóng đến, nam tử trên lưng ngựa ước chừng hơn hai mươi, làn da màu đồng, buộc tóc đuôi ngựa cao, thần thái phấn chấn.
"Thế tử!" Có người gọi hắn.
Người nọ nghe tiếng, cưỡi ngựa chậm rãi đi sang.
Đối phương kính cẩn cúi đầu, trình lên một phong thư trắng như tuyết.
"Là Đại Tấn bên kia gửi đến."
————
Mi Hoa:
Trần thái y chính là vị lúc trước trị thương cho Thái tử
Bản lĩnh gạt người mặt không đổi sắc, giả vờ run run rẩy rẩy này của nương nương, ở trước mặt Thái tử đã diễn rất tốt rồi, mà ở trước mặt Việt Đế còn tốt hơn