Ngô Tam nói: "Người của thế gia đồ đắng chúng ta được Ma Lang đại nhân che chở, vào thời điểm mấu chốt có thể được Ma Lang đại nhân ban cho sức mạnh, nhưng có hạn chế số lần."
"Mỗi lần mượn sức mạnh của Ma Lang đại nhân, chúng ta cần hiến tế một phần ba linh hồn."
Ngô Tam chật vật giơ cánh tay lên, chỉ chỉ vào hai mắt của mình.
Chỉ thấy phần tròng trằng mắt của hẳn ta đã hoàn toàn biến thành màu đỏ, chỉ còn lại một con ngươi vẫn có màu đen ban đầu.
Ngô Tam nói: "Trước đó tôi đã mượn sức mạnh của Ma Lang đại nhân một lần, hôm nay là lần thứ hai, cho nên linh hồn của ta đã bị hiến tế hai phần ba, chỉ cần hiến tế thêm một lần thì tròng mắt cũng sẽ biến thành màu đỏ."
"Vậy sẽ như thế nào?"
"Đến lúc đó linh hồn của tôi sẽ trở thành một bộ phận của Ma Lang đại nhân, cơ thể của tôi sẽ bị Ma Lang đại nhân khống chế, có thể hòa thành một thế với Ma Lang đại nhân, là vinh dự của mỗi tộc nhân thế gia đồ đẳng chúng ta."
Ngô Tam nói xong còn lộ ra vẻ kiêu ngạo.
Lục Vân lại cảm thấy biến thái đến cực điểm.
Vừa nghe là biết Ma Lang đại nhân kia không phải thứ gì đứng đản.
Mấu chốt là không biết thế giới này còn ẩn chứ bao nhiêu thế gia tương tự với thế gia đồ đẳng.
Lục Vân ngẫm nghĩ rồi cổ quái nói: "Mày cảm thấy đây là vinh quang thì vì sao không triệu hồi nó ra một lần nữa, đủ ba lượt thì không phải linh hồn của mày đều được hiến tế cho nó sao?"
Ngô Tam cười khổ lắc đầu: "Anh nghĩ tôi không muốn sao, nhưng trong khoảng thời gian ngắn căn bản không thể gọi về Ma Lang đại nhân hai lần”
"Vậy thật là đáng tiếc, hôm nay mày không thể chết một cách vinh dự rồi” Lục Vân hơi châm chọc mà nói một câu, quay đầu lại liếc nhìn một cái rồi lại hỏi: "Cô bé kia là như thế nào?"
"Nó là con cưng được Ma Lang đại nhân lựa chọn”
"Con cưng?”
"Đúng vậy, hàng năm Ma Lang đại nhân sẽ chọn lựa một đứa con cưng, tiểu súc........ A ấn ký trên vai Xảo Xảo chính là dấu hiệu của con cưng” Ngô Tam vừa định gọi cô bé kia là tiểu súc sinh thì thấy Lục Vân trừng mắt một cái, vội vàng sửa miệng.
Lục Vân mới biết được cô bé này tên là Ngô Xảo Xảo.
Nhưng con cưng là tình huống như thế nào?
Lục Vân hỏi ra nghi ngờ trong lòng.
Ngô Tam phun ra một búng máu và nói: "Cái gọi là con cưng chính là vinh hạnh trở thành vật hiến tế của Ma Lang đại nhân, chỉ có hàng năm hiến tế một đứa con cưng thì Ma Lang đại nhân mới tiếp tục che chở cho chúng ta."
"Vớ vẩn!" Lục Vân vừa nghe Ngô Tam nói vậy thì lập tức tức giận.
Đứa nhỏ còn bé như vậy mà bị mang đi làm vật hiến tế, còn mỹ kỳ danh bảo là con cưng, đúng là hung tàn.
Ma Lang đại nhân kia quả nhiên không phải thứ tốt gì.
Ngô Tam lại không cảm thấy như vậy, tâm lý vặn vẹo nói: "Có thể trở thành con cưng của Ma Lang đại nhân là chuyện đáng kiêu ngạo nhất, nhưng tiểu súc sinh này lại không biết quý trọng, còn muốn chạy trốn...."
"Thả rắm chó con mẹ mày!"
Lục Vân đá một cước vào đầu Ngô Tam, lạnh lùng nói: "Thế gia đồ đẳng tụi mày ở nơi nào, lập tức nói cho tao biết!"
"Khụ khụ...."
Ngô Tam đau đớn nôn ra máu, trên mặt lại hiện ra nụ cười vặn vẹo, có chút khinh miệt nhìn chằm chằm Lục Vân và nói: "Thiên Sáp Vương, chẳng lẽ anh nghĩ bằng sức lực của một mình anh thì có thể đối kháng. với toàn bộ thế gia Ma Lang sao?”
“Nói cho tao biết vị trí Lục Vân lại quát lạnh.
Ngô Tam không trả lời mà tiếp tục nói: "Tôi thừa nhận anh có vài phần thực lực, nhưng ở trước mặt Ma Lang đại nhân, chút thực lực ấy căn bản không đủ xem.
"Tao bảo mày cho tao biết vị trí! !"
"Thiên Sáp Vương, anh cũng biết trước đó tôi rất xem thường anh, loại người như chúng tôi đều xem thường anh, cảm thấy anh là thằng hề nhảy nhớt, nhưng hôm nay tôi phát hiện chúng tôi sai rồi.