: Ngô Thiên Bưu.
Đây là lần đầu tiên cũng là lần duy nhất Lục Vân hoàn toàn bày ra khí tức tu luyện giả của mình.
Dù sao Ngô Tam cũng là người sắp chết. Vậy hãy để hẳn ta chết rõ ràng.
Quả nhiên, khi cám nhận được khí thế vô cùng kinh khủng trên người Lục Vân, Ngô Tam luống cuống, hoảng sợ mở to hai mắt: "Anh lại là, Kim Đan kỳ.... Đại viên mãn? !"
Kim Đan kỳ đại viên mãn có thể so với lão yêu quái trăm năm không hiện thế này.
"Làm sao có thể---"Ngô Tam gào thét một tiếng, bắt đầu giấy dụa đứng dậy.
Hắn ta muốn qua giành ngọc bài trên người Lục Vân.
Hắn ta muốn đi đập nát khối ngọc bài kia.
Sợ Lục Vân sẽ cầm khối ngọc bài này đến Ngô gia, đến lúc đó nhất định là tai hoạ của Ngô gia.
"Không thể... " Ngô Tam vô cùng hối hận.
Chủ yếu là hắn ta thật sự không nghĩ đến Thiên Sáp Vương tuổi quá trẻ, tu vi lại đạt tới trình độ kinh khủng như vậy.
Trừ Ma Lang đại nhân ra thì căn bản không ai chế tài được hắn.
Nhưng với tình hình hiện giờ của Ma Lang đại nhân, căn bản không phát huy ra toàn bộ thực lực.
Tới giờ khắc này Ngô Tam mới biết mình gây đại họa nên liều mạng muốn cứu vấn.
Nhưng lấy thân thể suy yếu của hắn ta thì làm sao có thể là đối thủ của Lục Vân.
Trong lúc giấy dụa, khí thế của Lục Vân chấn động, một cây kim châm bản ra từ trên người Ngô Tam.
Đây là cây kim châm dùng để treo mạng cho Ngô Tam.
Kim châm rời khỏi người thì Ngô Tam lập tức bịch một tiếng ngã xuống đất, chết triệt triệt để để.
Hai mắt hẳn ta vẫn đang trừng thật lớn.
Lục Vân không thèm nhìn tới mà thu lại khí thế trên người rồi xoay người rời đi.
Để mảnh vườn hoang này trở thành nơi chôn thây của Ngô Tam.
Quả thật như Ngô Tam vừa nói, Kim Đan kỳ đại viên mãn chính là cánh giới chân chính của Lục Vân.
Đây là nhờ vào thần công vô danh.
Thần công vô danh vốn rất bá đạo, khiến Lục Vân tu luyện giống như được trời giúp.
Hơn nữa trước đó cắn nuốt tu vi của vài người làm cảnh giới của hẳn đã tới Kim Đan kỳ đại viên mãn.
Dựa theo cách nói của lão đạo sĩ sư phụ thì cảnh giới đỉnh cao của tu luyện giả thế giới này chính là Kim Đan kỳ đại viên mãn.
Trước kia Lục Vân không hiểu, thẳng đến hẳn cũng tới cảnh giới này thì mới nhận ra biến hoá kỳ lạ trong đó.
Tu vi không gia tăng.
Cho dù tiếp tục dùng thần công vô danh đi cần nuốt tu vi của người khác thì vẫn vậy.
Giống như bị một sức mạnh vô hình trói buộc lại, gắt gao chèn ép, không thể động đậy.
Cho nên Lục Vân mới nghĩ đến cách khác, tỷ như cân nuốt càng nhiều linh hỏa, như vậy cho dù đối mặt với Kim Đan kỳ đại viên mãn tương đương thì hẳn cũng có chiến lực cao hơn một phần.
Tạm thời Lục Vân không lo lắng về chuyện này.
Hắn đi nhanh trở lại bên người Liễu Yên Nhi.
Lúc này Ngô Xảo Xảo đã hết sốt cao, dùng giọng nói cực kỳ suy yếu nói: "Chị, cầu xin chị mau cứu ba, ba giúp em chạy trốn nên bị bọn họ bắt được.
Nói xong thì cô bé bắt đầu nghẹn ngào, nước mắt rơi xuống như mưa.
Liễu Yên Nhi lộ ra vẻ mặt đau lòng.
Lục Vân đại khái nghe hiểu ý của cô bé.