Điều ngu ngốc mà Đoạn Bằng nói chính là có ý định chống lại Vương Đào. Tất nhiên một phần cũng là vì bản thân anh ta, anh ta hy vọng Lục Vân đừng làm những chuyện quá đáng khác với anh ta.
Ờm...
Nói thẳng ra, anh ta không muốn bị tra tấn quá nặng nề.
Không ngờ Đoạn Bằng vừa nói xong, Lục Vân giơ đầu gối lên đánh vào mặt anh ta.
Hai chiếc răng cửa đã rụng.
Lục Vân lộ ra nụ cười vô hại, nói: “Việc ngu ngốc gì, định tính sao?”
Đoạn Bằng che cái miệng đầy máu, ngồi xổm trên mặt đất tìm răng.
Hận thù ngập trời. Nhưng không thể làm gì được.
Lúc này, Vương Đào gầm lên: “Đoạn Bằng, anh đang làm cái mẹ gì đấy?”
Vốn dĩ anh ta không phải là đối thủ của Diệp Vô Địch. Lúc Diệp Vô Địch lao tới, anh ta nhanh chóng dùng hai tay ôm lấy đầu và chờ Đoạn Bằng giúp anh ta đối phó với Diệp Vô Địch.
Thế nhưng cứ đợi mãi, anh ta đã bị đánh mấy phát nhưng Đoạn Bằng vẫn không tới cứu anh ta.
Khi nhìn sang bên cạnh, anh ta thấy Đoạn Bằng đang ngồi xổm trên mặt đất và tìm kiếm thứ gì đó.
Vương Đào tức giận đến mức lên tiếng chửi bới. Anh †a vừa phân tâm một lúc liền bị Diệp Vô Địch đấm một phát vào mặt. Hơn nữa, Diệp Vô Địch cũng rất hung hãn. Sau khi tìm ra được sơ hở, cậu ấy liền dùng nắm đấm đánh vào mặt Vương Đào.
“Thằng khốn này ở đâu ra lại dám tấn công Vương tiên sinh và Đoạn tiên sinh vậy?”