Nụ cười này lập tức khiến Đoạn Bằng kinh ngạc, mơ hồ có dự cảm không lành.
Thế nhưng anh ta phản ứng rất nhanh, cong cánh †ay, chuẩn bị dùng cùi chỏ cực mạnh tấn công đè nát ngực Lục Vân. Thế nhưng không ngờ khuỷu tay còn chưa chạm vào Lục Vân thì đã bị một cú đánh trời giáng.
Bịch!
Đoạn Bằng quỳ xuống, tạo thành hai hố sâu trên sàn.
Lục Vân thu hồi lòng bàn tay, vẻ mặt thoải mái, thậm chí còn lắc đầu thất vọng nói: “Lúc xuống lầu, thấy anh kiêu ngạo nói rằng sẽ chỉ dạy tận tình cho Long Diệc Tuyết, tôi còn tưởng anh có năng lực lắm, hóa ra chỉ có vậy?”
Chỉ có vậy?
Chỉ có vậy?
Chỉ có vậy?
Đoạn Bằng không để ý tới Vương Đào nữa, vẻ mặt đầy kinh hãi.
Anh ta chưa từng thấy Lục Vân ra tay, cũng không cảm nhận được nội lực trong cơ thể hắn. Anh ta tưởng rằng hắn chỉ là một người bình thường, chỉ là bát cơm mềm dựa vào Lạc Tiên Tử.
Ai mà ngờ.
Tên Lục Vân này lại là một cao thủ võ đạo.
Đoạn Bằng có chút mơ màng, định đứng dậy nhưng vào lúc này, Lục Vân duỗi ra một ngón tay, ấn lên trên vai anh ta.
Chính ngón tay tưởng chừng như mỏng manh này khiến cho Đoạn Bằng cảm nhận được sức mạnh như núi đè.
Đoạn Bằng hoàn toàn bị thuyết phục.
Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.