Cho nên Bạch Long Vương không thể giúp được.
Vì thế khi Bành Quốc Hào nhìn thấy Vương Đào bị đánh dã man như vậy, toàn bộ đầu óc của ông ta như bị nhét vào máy xay sinh tố khiến ông ta đau hết cả đầu.
Sau khi Diệp Vô Địch đánh Vương Đào một cách thô bạo, cậu ấy dường như trút hết nỗi sầu. Khi nghe thấy tiếng hét của Bành Quốc Hào, cậu ấy dừng lại.
Cuối cùng, Vương Đào có cơ hội đứng dậy khỏi mặt đất. Trước đó anh ta bị đánh ôm lấy đầu.
Khi anh ta ngẩng đầu lên, mọi người có mặt đều choáng váng.
Bởi vì sau khi bị Diệp Vô Địch, mũi và miệng của Vương Đào bị chảy máu. Các đường nét trên gương mặt trông có tính lập thể hơn bình thường.
Lục Vân nói đùa: “Xem ra Vương thiếu gia sinh ra là để bị đánh. Nhin xem, hiệu quả còn hơn cả phẫu thuật thẩm mỹ”
Đây là một lời nói đùa. Nhưng lại chẳng buồn cười chút nào. Bành Quốc Hào liếc nhìn Lục Vân với ánh mắt âm trầm, ông ta tự hỏi liệu có phải thằng nhãi này điên rồi đúng không. Vậy mà cậu ta vẫn có thể cười được, có lẽ
không biết bản thân mình đã chọc phải phiền toái.
Ở thủ đô này, ai mà không biết Vương Đào kiêu ngạo, rõ ràng là đang tự đi tìm đường chết.
Bành Quốc Hào vội chạy tới hỏi: “Vương thiếu gia, ngài...”
“Cút” Vương Đào vô cùng không vui, Bành Quốc Hào còn
chưa kịp nói hết đã bị đẩy ra. Anh ta lao thẳng về phía Đoạn Bằng và tát một phát thật mạnh.
“Mẹ kiếp, thằng khốn nạn!”
Anh ta không thể đánh bại Lục Vân và Diệp Vô Địch nên chỉ có thể tạm thời trút giận lên Đoạn Bằng.
Đương nhiên Vương Đào cũng không đánh lại Đoạn Bằng nhưng Đoạn Bằng nào đánh trả? Anh ta dám chắc?
Đương nhiên là không. Đoạn Bằng chỉ có thể im lặng nín nhịn.
Sau khi tát Đoạn Bằng một cái, đương nhiên Vương Đào vẫn chưa thể bình tĩnh lại nhanh được. Anh ta chỉ vào Lục Vân và Bành Quốc Hào, nói với ông ta: “Người Bành gia đâu hết rồi? Sao không có ai tới đây? Mau giết thằng nhãi ngay!”