"Hơn hai mươi năm qua, hàng năm chỉ có thể cởi bỏ một phong ấn, hôm nay rốt cục phong ấn cuối cùng cũng phá được chín phần, bổn tọa sắp phá tan Huyết Trì rồi!
Ha ha ha ——"
Ma Lang miệng phun tiếng người, cười điên cuồng lên, cả đại điện đang run rẩy kịch liệt.
Ngô Thiên Bưu quỳ rạp trên mặt đất: "Cung nghênh Ma Lang đại nhân trở về!"
"Trong thời gian gần đây, dù xảy ra bất cứ chuyện gì cũng không được tới quấy rầy bổn tọa, bổn tọa cần ngưng tụ tất cả tỉnh lực, hoàn toàn phá vỡ lớp phong ấn cuối cùng!"
"Thuộc hạ đã hiểu!"
Ngô Thiên Bưu cung kính lui ra.
Tâm tình ông ta cũng rất kích động.
Ma Lang đại nhân của bọn họ bị một cường giả tuyệt thế phong ấn trong Huyết Trì này vào hơn hai mươi năm trước.
Hàng năm hiến tế một con cưng là để cởi bỏ phong ấn Huyết Trì.
Năm nay chính là lớp cuối cùng.
Nếu lần này hiến tế là Ngô Xảo Xảo thì phong ấn có thể lập tức được phá vỡ, nhưng đáng tiếc lại xuất hiện sự cố này.
Nhưng sau khi vừa hiến tế mười người kia, lớp phong ấn cuối cùng đã mở ra chín phần, chỉ còn thiếu một chút nữa thì Ma Lang có thể dựa vào sức của chính nó mà phá tan.
Đại khái còn cần mười ngày nửa tháng.
Lúc này Lục Vân đã về tới tỉnh Giang Nam, chưa về nhà.
Tuy hắn hứa với Ngô Xảo Xảo sẽ cứu Ngô Minh Xương ra, nhưng hắn lại không tin tưởng Ngô Minh Xương.
Không thể mang ông ấy về nhà được.
Vì thế hắn đến thành phố kế bên, sau đó bảo Liễu Yên Nhi mang Ngô Xảo Xảo tới gặp mặt hắn.
Khi nhìn thấy Ngô Xảo Xảo, rốt cục Ngô Minh Xương cũng tin Lục Vân quả thật không có ác ý với hai cha con bọn họ.