“Theo kế hoạch, nhất định trong hôm nay tôi phải giết được tên này.”
Slender Monkey lạnh lùng nói. Lúc trước bởi vì Lâm Trạch Dương đi đến quậy phá sòng bạc, Trương Dân phải để cho Slender Monkey tạm thời lánh đi. Mà cũng bởi vì nguyên nhân này cho nên Lưu Cung và phó cục trưởng Hoàng đều không tìm được Slender Monkey.
Đương nhiên Lưu Cung và phó cục trưởng Hoàng sẽ không bỏ sót nhân vật quan trọng như Slender Monkey nhưng trong khoảng thời gian này vẫn chưa tìm được, đều cho rằng hắn ta đã biết tin đồn bị thổi phồng quá to lớn, hết hy vọng nên đã chạy trốn. Lại thật không ngờ Slender Monkey chẳng những không rời đi còn để mắt tới Lâm Trạch Dương.
Lâm Trạch Dương tiếp tục tiến về phía trước.
Đột nhiên, có một người phụ nữ trung niên kéo vali hành lý, cũng không biết có phải do đang vội hay không nên trực tiếp đi thẳng hướng Lâm Trạch Dương, xém nữa đụng phải.
Hắn nhanh tay lẹ mắt, bước về phía trước một bước, lách mình né tránh. Người phụ nữ trung niên kia hình như dùng sức quá mạnh, không kịp dừng lại thế đi của mình mà trực tiếp ngã xuống đất.
Lâm Trạch Dương hơi nhíu mày nhìn thoáng qua người phụ nữ trung niên kia, chắc chắn người phụ nữ này đang cố ý. Đây có lẽ là chút thủ đoạn bên trong nhà ga xe lửa.
Lâm Trạch Dương suy nghĩ một chút sau đó không ngừng lắc đầu, muốn tiếp tục tiến về phía trước. Bây giờ thời gian của hắn không có nhiều, không muốn để ý tới loại chuyện này.
"A a a, đụng người đụng người. Ôi cái eo già của tôi đau chết mất." Người phụ nữ trung niên vừa ngã xuống đất kia há mồm kêu to lên sau đó ngón tay chỉ vào Lâm Trạch Dương, tiếp tục hét lớn: "Mọi người mau giúp tôi giữ tên nhóc này lại, thật sự là không có lương tâm. Đụng trúng người liền rời đi. Ôi, ví của tôi đâu mất tiêu rồi, tên nhóc này là kẻ trộm.”
Bởi vì giọng nói của người phụ nữ trung niên này thật sự rất lớn cho nên chỉ trong nháy mắt đã thu hút rất nhiều người chú ý.
Trong lúc vô thức, đám người liền tản ra rồi vây quanh Lâm Trạch Dương và người phụ nữ trung niên này ở giữa.
Lâm Trạch Dương phát hiện đường đi của mình đều bị người ta chặn lại.
"Chàng trai trẻ, bây giờ đã thời đại nào rồi mà cậu còn dám làm ra chuyện như vậy? Mau chóng xin lỗi bà ấy đi rồi trả ví tiền lại." Có người chỉ trỏ Lâm Trạch Dương.
Lâm Trạch Dương khẽ nhướng mày, hoàn toàn biết mình đang gặp phải rắc rối. Đây là một tình huống rất đơn giản, người phụ nữ trung niên kia cũng không phải chỉ có một mình. Mấy người đàn ông trung niên vừa mới chặn đường của Lâm Trạch Dương, thậm chí cả mấy người xì xầm chỉ trỏ khuyên đều là một nhóm.
Mục đích của những người này rất đơn giản, chính là muốn gây chuyện với Lâm Trạch Dương để cho hắn phải bòn ít tiền.
Tình huống này quả thật đơn giản nhưng lại rất hiệu quả. Ngẫm lại xem, có phải những người đến ga xe lửa đều đang rất vội hay không? Hơn nữa nơi này cũng có rất nhiều người qua lại.
Nếu là người bình thường khi đối diện với mấy tình huống kiểu này nhất định đều sẽ chịu không nổi sau đó vì nhanh chóng giải trừ lúng túng và xui xẻo của mình sẽ lựa chọn yên ổn, bỏ ra một chút tiền để hòa giải.
Lâm Trạch Dương xoay người lại đi về phía người phụ nữ trung niên, trong mắt không có bao nhiêu thiện cảm.
"Lúc nãy tôi chưa đụng trúng bà, là bà tự mình ngã xuống. Thậm chí tôi còn không ăn cắp ví của bà. Đừng nghĩ đến việc tống tiền tôi. Bây giờ nếu bà đứng dậy, tôi có thể xem như chưa có chuyện gì xảy ra.” Lâm Trạch Dương bình tĩnh nói với người phụ nữ trung niên.
“Cái gì? Cậu đang hù dọa tôi sao? Tôi sợ quá cơ. Các vị đang đứng ở đây, mọi người đều chứng kiến hết rồi chứ? Số tôi sao lại khổ như vậy, sao mà lại gặp phải mấy chuyện như này.”
Người phụ nữ trung niên lại hét lên một lần nữa.
Sau đó người bên cạnh chỉ trỏ Lâm Trạch Dương, trong ánh mắt đều tràn ngập chán ghét.
"Làm gì mà lại tụ tập chỗ này như vậy, muốn gây náo loạn sao? " Đột nhiên có một giọng nói vô cùng nghiêm túc vang lên, sau đó một người đàn ông mặc đồng phục cảnh sát đẩy đám đông để đi vào.
Người phụ nữ trung niên nhìn thấy cảnh sát hai mắt liền sáng lên, vội vàng nói với cảnh sát về tình huống vừa rồi.
"Anh kia, ban ngày ban mặt mà cũng dám làm mấy chuyện này, bây giờ theo tôi đến đồn cảnh sát." Cảnh sát nói chuyện, đi về hướng Lâm Trạch Dương với dáng vẻ hung ác.
"Anh không phải là cảnh sát." Lâm Trạch Dương đứng tại chỗ không nhúc nhích. Người tự xưng là cảnh sát kia tức giận: "Anh bị điên rồi, mau đi theo tôi."
Nói xong, một tay của người đàn ông này liền chộp về phía Lâm Trạch Dương.
Lâm Trạch Dương dùng tay giữ chặt, đè ngược lại người đàn ông kia sau đó thu lại nhẹ nhàng rồi đẩy một cái, người đàn ông này liền ngã xuống đất.
Người đàn ông này thực sự không phải là cảnh sát.
Trước tiên nói đến việc người đàn ông này chỉ nghe lời nói một phía của người phụ nữ trung niên kia, có vẻ rất không chuyên nghiệp. Lâm Trạch Dương còn chú ý tới cử chỉ, hành vi và hơi thở của người đàn ông này không toát lên vẻ ngay thẳng như một cảnh sát nên có, quan trọng nhất vẫn là quần áo của người đàn ông này không phải là đồng phục của cảnh sát thực sự.
Không thể không nói, những kẻ lừa đảo bây giờ ngày càng trở nên to gan. Chúng thậm chí còn dám giả vờ làm cảnh sát. Lâm Trạch Dương có thể tưởng tượng được nếu mình là người bình thường, lúc này chắc chắn đã đi theo tên cảnh sát giả.
Nếu mấy kẻ này nếu muốn lừa được Lâm Trạch Dương không thể không dẫn hắn đến đồn cảnh sát để hòa giải với người phụ nữ trung niên kia nhưng điều kiện tiên quyết là bảo Lâm Trạch Dương phải lấy ra một khoản tiền hòa giải khổng lồ. Nếu Lâm Trạch Dương là người bình thường lại không biết đây là một trò lừa bịp đương nhiên chỉ có thể oan uổng giao tiền.
"Chết tiệt." Tên cảnh sát bị Lâm Trạch Dương đẩy ngã xuống đất mắng to một tiếng, từ trên mặt đất nhảy lên rồi nhào về phía Lâm Trạch Dương.
Cùng lúc đó tay của mấy tên đàn ông ở phía sau Lâm Trạch Dương đều đồng thời đặt ở trong túi quần, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm hắn. Bước chân của bọn họ đã bước về phía trước, chuẩn bị ra đòn về phía Lâm Trạch Dương.
Bốp!
Một tiếng trầm đục vang lên, người đàn ông nhào về phía Lâm Trạch Dương trực tiếp bay ngược ra ngoài.
Mà mấy gã đàn ông ở phía sau Lâm Trạch Dương đều bước về phía trước một bước, trong tay đã cầm một con dao. Nhưng mà lúc này bọn họ đều không ngừng cảm thấy hoang mang.
Cái này không giống kịch bản, người đàn ông mặc đồng phục kia hẳn là đẩy Lâm Trạch Dương về phía bọn họ sau đó dao của bọn họ sẽ đâm vào người Lâm Trạch Dương.
Người này sao lại mạnh như vậy? Đạp người khác bay ra ngoài mà cả người không hề lắc lư dù chỉ một chút.