Binh Vương Thần Cấp - Hoa Tiên Tửu

Chương 345




 

 Không ai có thể nghĩ đến thế lực của Trương Dân sẽ sụp đổ nhanh như vậy mặc dù hắn đã đi tự thú. 

 Phải biết rằng đàn em của Trương dân cũng là con người, hơn nữa bọn họ tuyệt đối không ngu ngốc. Chỉ có thể nói mấy ngày nay phó cục trưởng Hoàng cùng Lưu Cung đã làm rất nhiều chuẩn bị, nắm được đầy đủ chứng cứ phạm tội của Trương Dân cho nên mới có vụ một lưới bắt hết lúc này. 

 Đối với kết cục như vậy mấy người ông cụ Lâm là vui vẻ nhất. Trương Dân ngã xuống, bọn họ có thể tiếp tục mở cô nhi viện hơn nữa sẽ không bị điều gì ngăn cản. 

 Lâm Trạch Dương cũng rất vừa lòng, lúc này mục đích đến thành phố Quảng Bắc của hắn coi như đã đạt được một cách hoàn mỹ. Vốn dĩ Lâm Trạch Dương còn muốn ở lại đây chơi thêm vài ngày, dù sao cũng đã một khoảng thời gian không gặp ông cụ Lâm, quan trọng là ở nơi này có thể ăn uống miễn phí. 

 Nhưng vừa rồi Lâm Trạch Dương mới nhận được một cuộc gọi đến từ Phantom. 

 Phantom là sĩ quan tình báo trong tiểu đội trước kia của Lâm Trạch Dương cũng là sĩ quan tình báo hàng đầu trong thế giới ngầm hiện tại. Trong giới lính đánh thuê vẫn luôn có một câu được dùng để hình dung về Phantom. 

 Chỉ cần cho anh ấy một máy tính và internet, anh ấy sẽ có năng lực điều khiển thế giới này. 

 Đương nhiên nói như vậy có chút khoa trương nhưng không có kẻ nào nhảy ra tỏ vẻ nghi ngờ là bởi vì Phantom là một người dám xâm nhập vào Trung tâm An ninh mạng của nước Mỹ chơi đùa mà không để lại chút dấu vết nào. Đây chính là cao thủ. 

 "King, có thể chị dâu đã gặp phải một chút rắc rối. Loại thuốc cô ấy đang nghiên cứu có đột phá rất lớn. Mà vừa vặn ở Trung Hoa cũng có một tập đoàn đang nghiên cứu loại thuốc này. Cho nên giữa chị dâu và tập đoàn kia có xung đột lợi ích. Đương nhiên, nếu là tập đoàn bình thường, cho dù có tiền cùng thế lực như thế nào thì chị dâu cũng không cần sợ hãi. Dù sao thì trước kia chị dâu cũng là sát thủ cấp S, cũng đủ ứng phó rất nhiều vấn đề. Nhưng tập đoàn này cũng không phải một tập đoàn làm ăn chân chính, dưới tay bọn họ có rất nhiều sản nghiệp, người đứng đầu tập đoàn của bọn họ cũng không phải người Trung Quốc. Người đứng đầu của bọn họ rất thần bí, hình như có biệt danh là Quân. Cụ thể là người ở nơi nào tôi cũng chưa điều tra ra. Tôi chỉ biết tập đoàn này vì đạt được mục đích có thể không từ thủ đoạn. Lúc trước tập đoàn của bọn họ có một số xung đột với một nhóm lính đánh thuê sau đó nhóm lính đánh thuê có chút danh tiếng kia trực tiếp biến mất, cho tới hiện tại vẫn không thấy xuất hiện, không ai biết nhóm lính đánh thuê kia rốt cuộc đã đi đâu. Vì vậy tôi cảm thấy, King, anh có thể phải chú ý vấn đề này một chút." 

 Đây là tin tức Phantom mới nói cho Lâm Trạch Dương. Vì tin tức này, Lâm Trạch Dương quyết định nhanh chóng tới thành phố kia, nơi Tần Tình sống. Đối với loại tập đoàn không rõ ràng như này thật ra Lâm Trạch Dương đã từng tiếp xúc, hoặc là nói, trước kia khi Lâm Trạch Dương chấp hành nhiệm vụ cũng từng phát sinh xung đột với loại tập đoàn này. 

 Lúc đó Lâm Trạch Dương đã là King nên có chút tiếng tăm trong giới lính đánh thuê. Người bình thường biết là Lâm Trạch Dương chấp hành nhiệm vụ đều sẽ theo bản năng lựa chọn né tránh nhưng tập đoàn kia cũng không như vậy. 

 Lần đó, tiểu đội do Lâm Trạch Dương dẫn dắt gặp phải khó khăn chưa từng có, thiếu chút nữa cả đội bị tiêu diệt. Phải biết rằng tuy tiểu đội kia của hắn không nhiều người nhưng mỗi người đều là đại cao thủ số một số hai trong lĩnh vực của mình, hơn nữa còn có Lâm Trạch Dương. Một tiểu đội như vậy mà thiếu chút nữa bị tiêu diệt toàn bộ, có thể thấy tập đoàn kia lớn mạnh đến mức nào. 

 Hắn tất nhiên sẽ để Phantom đi điều tra một chút nhưng cũng không thu được kết quả gì. 

 Tập đoàn kia giống như chưa từng xuất hiện, khác với tập đoàn làm ăn chân chính, cũng không phải một loại tồn tại như giới lính đánh thuê, rất thần bí. Dường như từ trước đến nay không nhiều người biết đến sự tồn tại của tập đoàn kia. 

 Cho nên chỉ trong nháy mắt, Lâm Trạch Dương đã đoán được hiện tại có thể Tần Tình đã rất nguy hiểm nếu như tập đoàn cô ấy đang đối mặt kia là thế lực Lâm Trạch Dương gặp lúc trước. 

 Khi Lâm Trạch Dương nói phải rời đi, ông cụ Lâm sửng sốt một hồi lâu nhưng cũng không ngăn cản Lâm Trạch Dương, ông ấy biết Lâm Trạch Dương chắc chắn có lý do của mình. 

 Vốn dĩ ông cụ Lâm muốn đi tiễn Lâm Trạch Dương nhưng hiện tại cô nhi viện đã được đưa vào chương trình nghị sự, ông cụ Lâm thật sự không thể phân thân cho nên cũng chỉ có thể để Lâm Trạch Dương tự rời đi. 

 Lúc này không thể không nhắc đến Mã Hoa và lão Cẩu. Hiện tại Mã Hoa và lão Cẩu bề bộn nhiều việc, bọn họ cũng không có thời gian đến tiễn Lâm Trạch Dương. 

 Điều thú vị là hai tên côn đồ này hiện tại đã gia nhập vào đoàn đội của ông cụ Lâm, trở thành một phần tử thi công cô nhi viện. 

 Có thể nói hai tên côn đồ này chưa từng có công việc đứng đắn, sau khi được ông cụ Lâm sắp xếp công việc lại cảm thấy công việc như vậy rất thích hợp với bọn họ. 

 Hai người lần đầu tiên phát hiện, hóa ra giúp đỡ người khác lại là một việc vui vẻ như vậy. Mặc dù mỗi ngày đều mệt như một con chó nhưng trên mặt bọn họ lại toàn là nụ cười, cảm giác thể xác và tinh thần của bản thân chưa từng có sức sống như vậy. 

 Cuối cùng Lâm Trạch Dương tự mình gọi một chiếc xe chạy đến trạm xe lửa. Bởi vì lý do có bão nên gần đây các chuyến bay luôn đến trễ, Lâm Trạch Dương chỉ có thể lựa chọn loại phương tiện này. Nhưng tốc độ tàu hỏa bây giờ cũng đã tăng lên vì vậy cũng không lãng phí bao nhiêu thời gian của hắn. 

 Không bao lâu sau, Lâm Trạch Dương đã tới trước nhà ga. 

 Rất nhiều người đều nói nơi hỗn loạn nhất của một thành phố chính là trạm xe lửa. Những lời này cũng không sai bởi vì bình thường trạm xe lửa là nơi đông người đi lại nhất thành phố, bên trong hỗn tạp đủ loại người. 

 Ví dụ như lúc này, trong sảnh của trạm xe lửa người đến người đi. Bởi vì quá nhiều người mà thường những người này luôn lộ vẻ vội vã, tốc độ di chuyển đều rất nhanh, khiến nơi này càng thêm vẻ hỗn loạn. 

 Lâm Trạch Dương vốn muốn nhanh chóng đi mua vé, hơn nữa hoàn cảnh như vậy nên hắn cũng không chú ý tới khi đi đến quầy bán vé thì mới phát hiện có người theo dõi. 

 "Đại ca, chính là kia tên đúng không? Anh ta chỉ có một mình, đại ca có cần hành động cẩn thận như thế không? Hay là tôi trực tiếp đi lên cho anh ta một dao." Một người đàn ông trung niên đang đẩy vali nói với người bên cạnh. 

 Người đàn ông bên cạnh người đàn ông trung niên này mặc một chiếc áo có mũ trùm đầu, mũ che khuất kiểu tóc. Hắn ta còn cúi đầu xuống, trong khoảng thời gian ngắn khiến người ta không có cách nào thấy rõ bộ dáng của hắn ta. 

 "Không được sơ suất, người kia không đơn giản như cậu thấy đâu. Nếu không phải như vậy sao tôi lại biến thành dáng vẻ hiện tại, sao đại ca Trương Dân lại ngã xuống như vậy?"