*Kiêu hùng: người ngang ngược có dã tâm
Quảng trường của nhà ga xe lửa vốn đã rất hỗn loạn, nay lại càng thêm hỗn loạn.
Slender Monkey trốn trong đám người, đôi mắt vẫn một mực nhìn chằm chằm vào Lâm Trạch Dương.
Đúng vậy, tình huống này chính là khung cảnh thiết kế đặc biệt dành riêng cho Lâm Trạch Dương. Slender Monkey cảm thấy mình đã rất quan tâm Lâm Trạch Dương khi đặt nhiều tâm tư như vậy vào kế hoạch, bởi vì trong đó có rất nhiều điểm có khả năng giết chết Lâm Trạch Dương chỉ trong một đòn duy nhất.
Slender Monkey tin rằng cho dù có là mình, ở trong tình cảnh này cũng sẽ chết không biết bao nhiêu lần.
Khi người phụ nữ trung niên đến gần Lâm Trạch Dương, nếu Lâm Trạch Dương không đẩy bà ta ra, Lâm Trạch Dương sẽ chết. Lúc cảnh sát đi về phía Lâm Trạch Dương, nếu như Lâm Trạch Dương không ra tay, Lâm Trạch Dương vẫn sẽ chết. Sau đó khi cảnh sát nhào về phía Lâm Trạch Dương, nếu Lâm Trạch Dương không đá bay hắn ra ngoài, Lâm Trạch Dương cũng sẽ chết.
Nhưng rõ ràng có nhiều cơ hội như vậy, rõ ràng những người này đều là cao thủ, hơn nữa còn là cao thủ không chê vào đâu được, tên Lâm Trạch Dương này vẫn có thể cố tình né tránh được!
Rốt cuộc tên khốn này là ai mà sao có thể may mắn và khó chơi như thế? Đã rơi vào cảnh như vậy rồi mà vẫn không thể giết chết hắn, thậm chí ngay cả một vết thương cũng không kịp để lại trên cơ thể hắn, vậy làm sao mới có thể giết chết tên khốn này đây?
Bây giờ Slender Monkey chỉ có thể trông cậy vào mấy tên liều mạng kia. Mấy người này là do Slender Monkey thông qua một ít nhân lực và tài nguyên trước kia của mình tìm được, bọn họ đều là tội phạm bị truy nã. Trên người mỗi người đều mang nợ máu, làm việc tuyệt đối sẽ không sợ trước sợ sau, vô cùng tàn nhẫn độc ác.
Mấy người như vậy đang bị cuốn vào cuộc hỗn chiến ở giữa, nếu như còn không thể giết chết Lâm Trạch Dương, vậy thì thật sự buồn cười! Điều duy nhất bây giờ Slender Monkey đang lo lắng chính là khắc phục hậu quả, tình cảnh bây giờ thực sự là náo loạn hơi lớn…
Hắn ta không quan tâm nữa, dù sao thì khi làm xong chuyện này Slender Monkey cũng phải rời khỏi đây, Quảng Bắc đã không còn chứa nổi những người như hắn ta nữa rồi.
Trong lúc Slender Monkey đang suy nghĩ lung tung, trận náo loạn ở bên kia vậy mà đã kết thúc.
Mấy người tham chiến đều nằm trên mặt đất, một mình Lâm Trạch Dương vẫn đứng ở nơi đó như cũ, ngay cả một chút vết thương trên người cũng không có!
Slender Monkey lại đứng ngây ngốc tại chỗ lần nữa. Hắn ta biết sức mạnh của Lâm Trạch Dương rất là lớn, nhưng thật không ngờ Lâm Trạch Dương lại mạnh mẽ đến mức độ này!
Ngụ ý cảm ơn thật sâu, Slender Monkey chậm rãi hòa vào trong dòng người, chuẩn bị rời khỏi nơi này. Đây đã là con át chủ bài của Slender Monkey, cũng là lực lượng cuối cùng có thể sử dụng.
Slender Monkey đã quyết định buông bỏ, người như Lâm Trạch Dương không phải là người mà hắn ta có thể toan tính tiêu diệt nổi.
Lâm Trạch Dương nhìn thoáng qua mấy người trên mặt đất, lông mày hơi nhíu lại. Hiển nhiên đây là một âm mưu nhằm vào Lâm Trạch Dương.
Nói thật, vũ lực của những người này cũng không mạnh bao nhiêu, nhưng thủ đoạn thì quả thật làm cho người ta có chút khó lòng phòng bị.
Như người đàn ông trung niên vừa rồi, một tay của hắn đã bị gãy, vẫn dùng tay còn lại để đối phó với Lâm Trạch Dương được. Nhưng đột nhiên, bàn tay bị gãy của hắn, bỗng duỗi về phía trước một đoạn, vươn đến là một cây sắt bén nhọn. Tên này vậy mà lại lợi dụng cánh tay của mình để làm vũ khí ám sát người khác!
May mắn là Lâm Trạch Dương phản ứng kịp thời, nếu không sẽ bị cây sắt đó đâm xuyên một cái lạnh thấu tim!
Người đứng sau có thể mời những người này, chắc chắn đã bỏ ra một số tiền rất lớn, hơn nữa còn là người có thù hận không nhẹ với Lâm Trạch Dương. Nếu như bình thường, đương nhiên Lâm Trạch Dương phải truy tìm cho ra tung tích của hắn rồi.
Cho đến bây giờ Lâm Trạch Dương vẫn chưa từng giữ lại nguy hiểm để hắn ẩn náu bên cạnh, chực chờ cơ hội để hắn lại lần nữa âm mưu hại mình đâu, dưỡng hổ di hoạn* loại chuyện này tốt nhất vẫn nên tránh.
*Dưỡng hổ di hoạn: Nuôi cọp để sự lo. Ví với khoan dung kẻ ác, sau bị nó hại
Chẳng qua, nhìn những người đang lần lượt ngã trên mặt đất, Lâm Trạch Dương suy nghĩ một chút, vẫn quyết định là tha cho họ, bởi vì bây giờ anh đang có chút vội.
Kết quả là khi Lâm Trạch Dương sải bước đi về phía trước, điểm đến của chuyến đi này là một trấn nhỏ nào đó ở Giang Nam, Tần Quân Dao đang ở bên kia.
Slender Monkey rất cẩn thận, hắn ta đã hoàn toàn thay đổi vẻ ngoài của mình, cả người còn cố ý rụt lại một chút, quần áo mặc cũng rộng rãi, che lấp hình dạng ban đầu của hắn ta. Hiện tại cho dù là người sớm sớm chiều chiều luôn bên Slender Monkey, đứng ở trước mặt Slender Monkey, cũng sẽ không bao giờ có thể nhận ra Slender Monkey. Nhưng không vì vậy mà Slender Monkey buông lỏng cảnh giác, mặc dù hắn ta biết rõ lúc này không có người đang theo dõi mình.
Slender Monkey phải làm mọi thứ hết sức cẩn thận.
Slender Monkey đến ga tàu điện ngầm gần ga vận chuyển hành khách, đi vào nhà vệ sinh. Đợi đến khi Slender Monkey ra khỏi nhà vệ sinh, vẻ ngoài của hắn ta lại xảy ra sự thay đổi.
Trong tay Slender Monkey cầm một cái túi da rắn, quần áo có chút bẩn thỉu, hơn nữa còn cố ý hơi khom lưng, thoạt nhìn giống như là một công nhân hay là nông dân bị năm tháng cùng cuộc sống giày vò khiến cho biến thành bộ dạng khổ sở như hiện tại.
Vừa hay bên trong bến xe khách cũng có rất nhiều công nhân lẫn nông dân, cho nên Slender Monkey đứng vào trong đám người thì liền hoàn toàn biến mất. Mua vé, sau đó giống như mọi người đứng chờ ở cổng vào, xếp hàng.
Cuối cùng, Slender Monkey đưa vé cho nhân viên soát vé. Điều này làm cho Slender Monkey không ngừng thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần tiến vào trong xe buýt, hắn ta liền an toàn, hắn ta sẽ đi đến một trấn nhỏ lân cận, sau đó lại lén lút rời khỏi trấn nhỏ kia là được.
Kể từ đó, Slender Monkey sẽ được tự do, và không ai có thể cản trở hắn ta được nữa.
Nhân viên soát vé nhanh chóng kiểm tra xong, đưa hóa đơn đến trước mặt Slender Monkey.
"Cảm ơn." Slender Monkey hiếm khi có tâm trạng tốt, vậy mà nói ra lời cảm ơn trước, mới đưa tay nhận vé.
Sau đó, nhân viên soát vé đột nhiên dùng một tay giữ chặt bàn tay của Slender Monkey.
"Anh!" Slender Monkey kinh ngạc ngẩng đầu lên, nhìn nhân viên soát vé.
Nhân viên soát vé nhìn Slender Monkey với vẻ mặt lạnh lùng và nghiêm túc, nói: "Slender Monkey, anh đã bị bắt."
Ánh mắt của Slender Monkey đột nhiên mở to, hắn ta vô thức muốn hất tay người trước mặt ra, muốn chạy trốn. Nhân viên bán vé kia không nhúc nhích, mặc cho Slender Monkey hất tay mình ra, tùy ý Slender Monkey muốn xoay người chạy trốn.
Nhưng Slender Monkey vừa đi ra vài bước, lại phải ngừng lại. Bởi vì phía trước Slender Monkey lúc này đã có vài người đứng đợi.
"Làm sao mấy người lại biết tôi ở đây?" Slender Monkey hít sâu một hơi, biết mình sẽ không thoát khỏi chuyện lần này được.
Lưu Cung đi tới, đứng trước Slender Monkey, lạnh lùng nói: "Cậu nghĩ chúng tôi sẽ tha cho cậu sao? Chúng tôi sớm đã bắt được Trương Dân, sau đó thì bắt đầu tìm kiếm cậu. Nhưng mà không thể không nói, cậu quả thật rất lợi hại, trốn tránh rất tốt, chúng tôi không thể tìm thấy cho dù chỉ là một chút dấu vết của cậu.
Kết quả là, chúng tôi chuyển sự chú ý lên trên người Lâm Trạch Dương. Tôi nghĩ cậu là người tính toán chi li, chắc chắn sẽ không bỏ qua cho Lâm Trạch Dương. Quả nhiên, cậu vẫn nhịn không được mà ra tay! Lúc nãy bên trong nhà ga quá hỗn loạn, quá nhiều người, vậy nên chúng tôi không thể ra tay. Bây giờ thì không cần phải khách sáo nữa rồi!
Cậu hãy nhớ cho kỹ một câu, đó là tà không thắng chính được đâu! Cậu, Slender Monkey, hôm nay muốn đi cũng không được!”
Slender Monkey lại hít sâu lần thứ hai, sau đó bên khóe miệng hiện lên một nụ cười lạnh, sau đó lại cười ha ha.
Sau đó.
Slender Monkey đột nhiên rút ra một khẩu súng từ eo.