Hàng ngày, Anna gần như đều là nhân viên đầu tiên tới công ty. Vị trí của cô là trợ lý chủ tịch hội đồng quản trị, phụ trách văn thư, sắp xếp bàn làm việc, nghe điện thoại mỗi ngày cho văn phòng chủ tịch. Chức vị cao hay thấp không nằm ở nội dung công việc, mà là ở chỗ có gần trung tâm quyền lực hay không.
Cho nên mặc dù cô ấy chỉ là một trợ lý nhỏ, nhưng các vị quản lý cấp cao đều rất khách sáo với cô. Chủ tịch bình dị gần gũi, mức tiền lương của Thiên Thịnh khá tốt, cô ấy rất vui vẻ làm việc, đầy lòng nhiệt huyết với công việc.
Văn phòng chủ tịch ở tầng 38 của tòa nhà tập đoàn, diện tích cực lớn, không gian khoáng đạt. Hôm nay như thường lệ, cô ấy là người đầu tiên chấm công, quét mở cửa, lại bất ngờ phát hiện cửa văn phòng chủ tịch đang mở…
Cô ấy giật mình, rất chắc chắn tối hôm qua đã đóng cửa trước khi tan làm.
Chẳng lẽ chủ tịch đã đến rồi?
Trong lòng cô ấy hơi căng thẳng, bước nhanh tới. Bên trong cửa lớn mở rộng, cô ấy nhìn thấy một người phụ nữ mặc váy liền màu vàng nhạt đang đứng trước bàn làm việc pha trà, ngồi ở vị trí chủ tịch là một người đàn ông.
Cô ấy nhìn thấy dáng người và góc nghiêng của người đàn ông, cuối cùng mới yên lòng. Không biết là vừa rồi đi vội hay là bị dọa, sắc mặt cô ấy ửng đỏ, chào hỏi người đàn ông: “Chào buổi sáng, sếp Lâm.”
Là con một của chủ tịch. Thân hình cao ráo, khuôn mặt anh tuấn, khí chất chín chắn lại đường hoàng tự tin, chỉ cần nhìn qua người thật một lần thì sẽ không quên.
Con trai chủ tịch hết sức ưu tú, tinh anh tài chính phố Wall, một mình kiếm tiền ở Mỹ còn nhiều hơn bên này. Đừng trách cô ấy lại biết, chủ yếu là chủ tịch cứ có cơ hội là khen hắn với người ta khắp nơi, ba câu lại nhắc đến con trai. So với con trai, Thiên Thịnh cũng phải đứng sang một bên. Quản lý cấp cao của Thiên Thịnh không ai không biết, cô ấy cũng nghe nhiều nên quen thôi.
“Chào buổi sáng.” Người đàn ông thuận miệng đáp lại. Hắn lật bừa tài liệu trên bàn, thậm chí không ngẩng đầu nhìn cô ấy.
Người phụ nữ mặc váy liền vàng nhạt quay đầu mỉm cười với cô ấy. Anna không chắc phải chào hỏi cô làm sao, quan trọng là chưa bao giờ gặp. Cô ấy đoán nên gọi là cô Lâm, nhưng sợ gọi sai lại xấu hổ. Chẳng bằng không gọi còn hơn, cho nên chỉ có thể cười cười với cô.
Anna đứng ở cửa nghĩ ngợi, đi đến định đón lấy ấm trà trong tay người phụ nữ váy vàng. Người đàn ông ngồi trên ghế không ngẩng đầu, nhưng dường như nhìn thấy động tác của cô ấy, nói thẳng: “Không cần cô đâu, cô ra ngoài làm việc đi.”
“Vâng.” Anna trả lời, đi ra ngoài.
“Trà này.” Bích Hà pha trà xong, đưa chén trà cho Lâm Trí Viễn, còn nói: “Anh còn không cho người khác làm, chưa biết chừng cô ấy pha ngon hơn em.”
“Ngon hơn nữa cũng sao ngon bằng vợ tự tay pha?” Người đàn ông ngẩng đầu cười, mặt mày khôi ngô lạ thường: “Bích Hà, hiếm khi em pha trà cho anh, chắc chắn anh phải chờ uống của em tự tay pha.”
Bích Hà cười cười.
Hạng mục hoạt động buổi tối nào đó “bị ép hủy bỏ”, người đàn ông vô cùng tràn đầy tinh lực, trời chưa sáng đã cứng lên cọ cô, làm cô thức giấc.
Dùng tay cô miễn cưỡng bắn ra một lần, hắn cũng không dám động vào cô nữa, một mình rời giường đi tập thể hình. Bích Hà đang ngủ bị hắn làm tỉnh dậy, nhưng không ngủ được nữa, dứt khoát dậy nấu mì trứng trần làm bữa sáng.
Lâm Trí Viễn phấn khởi ăn hết bữa sáng tình yêu hiếm khi vợ làm một lần. Trời còn tờ mờ sáng, hắn đến phòng em bé ngắm con gái ngủ say, chợt nhớ ra hình như bố mình còn có chút tiền. Thế là bộc phát ý tưởng muốn dẫn cô đến trụ sở chính Thiên Thịnh xem xem, trải nghiệm cảm giác con ông cháu cha.
Kể ra, đúng là Bích Hà chưa từng tới Thiên Thịnh một lần nào. Thứ nhất là Lâm Trí Viễn hoàn toàn không tiếp quản gia nghiệp, thứ hai bọn họ cũng không thường ở trong nước.
Văn phòng của bố siêu to.
Bích Hà đưa trà cho Lâm Trí Viễn nghênh ngang ngồi ở vị trí chủ tịch hội đồng quản trị, rồi đi xem cách trưng bày của tường sách cực lớn đằng sau. Lọt vào tầm mắt là một hàng gáy sách. Bích Hà dễ dàng rút thử một quyển, mở ra, toàn là chữ Khải, không phải hàng giả mà một số chủ tiệm làm ăn gian dối.
Cô nhớ tới hồi cấp ba ở nhà cũ nhà họ Lâm cũng có một dãy tường sách, xem ra thích đọc sách là truyền thống gia đình họ Lâm.
Ngoại trừ sách, trên giá sách còn bày hai ba khung ảnh. Một bức là ảnh đầy tháng của Bella, Bích Hà liếc mắt đã thấy; một bức là ảnh tập thể của mấy người trẻ tuổi kề vai sát cánh bên nhau, có thể loáng thoáng nhận ra dáng vẻ hồi trẻ của bố; còn một bức nữa là ảnh gia đình rất cũ, hai người lớn ngồi, một bé trái xinh xắn tầm sáu, bảy tuổi đứng đằng trước.
Cô chưa từng thấy Lâm Trí Viễn hồi bé. Bích Hà lấy khung ảnh xuống xem. Ảnh chụp đã ố vàng, nhưng đường nét sáng sủa của cậu bé vẫn rõ ràng. Cậu đứng thẳng người, mắt nhìn thẳng vào ống kính, khẽ nhíu mày, không hề có vẻ mất tự nhiên.
Thứ khí chất này đúng là trời sinh.
“Cái này là chụp lúc nào?” Bích Hà đưa bức ảnh cho hắn.
Người đàn ông đang theo dõi báo cáo tài chính của tập đoàn xem thế nào, nghe vậy liếc nhìn một cái, cười: “Hình như là hồi bảy tuổi. Khi đó bố còn đang làm ở Cục X. Chụp bức ảnh này chưa bao lâu thì ông ấy xin nghỉ, bước vào sáng lập Thiên Thịnh.”
“Ồ.” Bích Hà gật đầu, đặt khung ảnh lại cho bố chồng.
Trên khung ảnh không có cô… Không có cô mới bình thường, có cô mới bất thường.
Hồi bé Lâm Trí Viễn xinh xắn vậy ư. Đúng là từ nhỏ đã đẹp, Bích Hà nghĩ.
Cô đột nhiên hơi muốn sinh con trai, xinh xắn như Lâm Trí Viễn, tâm trạng người làm mẹ chắc chắn rất vui vẻ.
Thái tử gia mang phu nhân tới trụ sở chính Thiên Thịnh, dạo thăm từng bộ phận. Tổng thư ký dẫn đường, chủ tịch đích thân đón tiếp. Nhìn thấy được sự nhiệt tình bất ngờ của con trai đối với công ty, khiến chủ tịch vô cùng vui mừng. Nhân viên trụ sở chính cũng được mở mang tầm mắt. chiêm ngưỡng nhan sắc tuyệt trần của sếp Lâm trong truyền thuyết. Quả đúng là khí chất riêng biệt, khác xa người thường. Đáng tiếc hoa đã có chủ. Toàn bộ hành trình, sếp Lâm đều nắm tay vợ, khi thì nghe trưởng phòng bộ phận giới thiệu, khi thì mỉm cười nói nhỏ với vợ. Hai người tỏ ra vô cùng ân ái.