Bích Hà - A Lí Lí Nha

Chương 90




“Lâm Trí Viễn.” Đợi hắn ngắt cuộc điện thoại tiếng Anh rất lâu xong, Bích Hà thấy hắn lại định vào phòng làm việc, bèn hỏi hắn: “Dạo này các anh lại đang làm gì thế? Nói chuyện tối ngày.”

“Công việc.” Lâm Trí Viễn cười với cô, sờ khuôn mặt nhỏ của Bella đang vịn ghế sô pha loạng choạng đứng dậy, rồi quay người đi vào phòng làm việc.

“Xong đợt này mời em ăn bữa tiệc lớn.” Hắn còn nói.

Bích Hà nhìn bóng lưng hắn biến mất trong phòng làm việc.

Hình như từ sau hôm ở nhà mẹ đẻ về, hắn nhận một cuộc điện thoại của David xong thì bắt đầu bận rộn. Ngủ ngày cày đêm, hoàn toàn bắt nhịp với thời gian bên Mỹ.

Không biết bọn họ đang giở trò gì mà thậm thà thậm thụt.

Nghe nói hồi ấy xây đường Tân Giang, bố có mời thầy về xem phong thủy, để lại riêng một mảnh đất cho hắn xây nhà cưới, chính là căn bọn họ đang ở này. Cây cối, suối nước, tảng đá ngay trong sân đều được thiết kế riêng, là một bố cục phong thủy gia đình hòa thuận và chiêu tài đón lộc.

“Lúc ấy quên nói là sinh con trai.” Bích Hà nghe mẹ chồng trách bố chồng như vậy.

Bố chồng không tỏ ý kiến, trái lại là Bích Hà hơi cười lúng túng. Cô hiểu tại sao mẹ chồng giục sinh, dù sao nhà họ Lâm cũng có gia tài cần kế thừa. Cô vừa kết hôn đã được người ta nuôi ăn sung mặc sướng. Đại khái nhà họ Lâm cũng chỉ còn lại yêu cầu “đẻ đẻ đẻ” này với cô.

Cô cũng nên cố gắng làm tốt nghĩa vụ của mình mới phải.

Trong phòng làm việc còn nối một đường cáp quang riêng cho Lâm Trí Viễn, tách biệt với trong nhà sử dụng. Trong phòng lắp sáu cái màn hình cực lớn. Hai ngày nay, Lâm Trí Viễn ăn bữa tối với cô, cũng tức là bữa sáng của hắn, rồi vào trong đó nhìn chằm chằm, không biết đang làm cái gì.

Hắn không cấm Bích Hà. Bích Hà cũng vào xem rồi, đáng tiếc trên đó toàn là số liệu xanh xanh đỏ đỏ nhảy liên tục, cô nhìn không hiểu gì cả. Cuộc điện thoại ở bên này với nước Mỹ vẫn luôn được giữ máy. Bên kia ồn ào, hỗn loạn. Có người chạy nhanh, hô hào. Không khí sục sôi.

Thỉnh thoảng David hoặc là Sam sẽ nói mấy câu, âm thanh cực kỳ rõ. Lâm Trí Viễn nhìn chằm chằm màn hình, thỉnh thoảng “ừ” một tiếng, thỉnh thoảng lại xổ mấy từ ngữ chuyên nghiệp. Bích Hà không muốn quấy rầy hắn nên đi ra ngoài, còn chu đáo đóng cửa giúp hắn.

Như vậy cũng tốt.

Ban đêm Lâm Trí Viễn có việc để làm thì sẽ không đến làm phiền cô nữa. Cô cũng hiếm khi được ngủ ngon mấy giấc.

Quái lạ thật.

Bích Hà rửa mặt xong, dỗ Bella ngủ rồi lên giường nằm. Cô sờ sờ bên kia giường theo thói quen mới nhớ ra Lâm Trí Viễn vẫn đang ở phòng làm việc.

Rốt cuộc đám người này đang làm trò quái quỷ gì?

Bích Hà dần dần thiếp đi. Không biết trong đêm nay lại có biến động gì đang xảy ra.

Đương nhiên, bất kể là biến động gì thì cũng không liên quan đến cô.

Hôm sau vừa thức dậy, Bích Hà nhìn bên cạnh, Lâm Trí Viễn vẫn chưa về ngủ. Cô nhìn điện thoại, đã mười giờ rồi.

Trên điện thoại dày đặc tin tức gợi ý.

Tiêu đề chấn động, thu hút ánh nhìn.

“Đồng B giảm mạnh, phố Wall lại phạm sát nghiệp!”

“Ngân hàng trung ương nước T tuyên bố đồng B lại mất giá, chạm mức thấp kỷ lục, tỷ giá hối đoái giảm xuống mức 92:1″

“Môi hở răng lạnh! Ai thoát được khỏi con dao giết người của phố Wall đây?”

“55 tỷ đô la Mỹ bốc hơi chỉ sau một đêm! Nền kinh tế của nước T sụp đổ trong một đêm! Moko Lee, chủ tịch ngân hàng trung ương nước T, tuyên bố từ chức!”

Lâm Trí Viễn chỉ từng lấy điện thoại của cô xem tin tức kinh tế hai lần mà đã gợi ý những thứ này đầy màn hình của cô rồi à? Bích Hà nhíu mày.

Cô chẳng có hứng thú với mấy cái này.

Cô lướt lên mãi, trong một đống tin tức tương tự, cuối cùng cũng có một tin tức bình thường “Mẹ nhất định phải biết, món ăn dặm nào phù hợp cho bé một tuổi?”

Bích Hà ấn vào xem một lúc, nói là cà rốt và thịt thái nhỏ, nặn thành viên rồi hấp lên.

Cô rời giường rửa mặt xong, đi sang phòng em bé bên cạnh xem con. Trong phòng em bé trống không… Con đâu?

Cô đi đến phòng khách, cuối cùng mới yên tâm.

Người đàn ông đứng bên cửa sổ gọi điện thoại, tốc độ nói cực nhanh, thỉnh thoảng cười vang, tinh thần có vẻ cực kỳ phấn khởi. Hắn ôm con gái trong lòng. Bella vươn bàn tay nhỏ mũm mĩm ra, kêu to a a, cố chấp muốn cướp điện thoại bên tai bố.

Bích Hà đi tới đón lấy em bé quấy rối trong tay hắn.

Người đàn ông cúi đầu nhìn cô, ánh mắt sáng ngời, trên mặt là vẻ phấn khích và đắc ý không hề che giấu.

“Ăn mừng một bữa là phải.” Cô vừa thay tã cho con gái, vừa nghe hắn cười nói tiếng Anh ở bên kia: “Biệt thự trên núi Fitzgerald…”

“Ha ha.” Giọng điệu người đàn ông đắc ý và huênh hoang: “Nhiều nhất là nửa tháng nữa tôi sẽ về Mỹ, chắc chắn không bỏ lỡ buổi tiệc long trọng này…” Hắn cười to: “Tiếp theo chính là đô la thời gian của chúng ta…”

Bích Hà nghe hắn nói chuyện không biết với ai hồi lâu mới cúp điện thoại. Cô đang tập trung chiến đấu với em bé vung tay múa chân, người đàn ông lại đi tới, ôm lấy cô từ bên cạnh. Hắn cực kỳ phấn khởi, hôn ngấu nghiến cổ và tai cô.

Răng hắn cắn tai cô khi nhẹ khi mạnh. Đầu lưỡi hắn liếm sau tai cô, nơi có nốt ruồi son kia. Thân dưới đã cương lên, cọ vào người cô.

“Lâm Trí Viễn!” Bích Hà bị hắn liếm đến khó chịu. Cô đưa tay muốn đẩy hắn ra nhưng không đẩy được: “Anh ăn sáng chưa? Ăn rồi thì đi ngủ đi…”

“Anh không muốn ăn.” Hắn cười bên tai cô, cảm xúc dâng cao: “Cũng không muốn ngủ… Bây giờ anh muốn làm em.”

“Không được.” Bích Hà thay cho Bella xong, bế con lên: “Anh nhịn đi.”

“Anh không nhịn.” Tinh thần hắn hưng phấn cực độ, ôm cô không buông, dương v*t cứng rắn cọ trên người cô, bắt đầu đòi hỏi: “Lương Bích Hà, em cởi quần áo cho anh xem.”

Bích Hà đẩy hắn.

“Cho anh xem một chút.” Tay hắn sờ khắp người cô, tự giơ tay cởi cúc áo cô, vừa liếm tai cô vừa trầm giọng nói bên tai cô: “Chỉ nhìn một chút thôi… Em cởi quần ra, anh muốn nhìn thấy bên dưới em. Bao nhiêu ngày anh không nhìn rồi.”

“Cho anh xem một chút.” Hắn nói bên tai cô: “Anh liếm cho em.”