Thật sự không muốn để ý đến hắn.
Nhưng mà không còn cách nào.
Bích Hà ngồi bên giường, trong miệng nhét vật cứng nóng hổi của hắn, vừa nóng vừa mặn. Tay người đàn ông giữ đầu cô, thúc từng cái vào trong miệng cô, cô bị đâm đến lệ chực trào khóe mắt.
Tinh lực của Lâm Trí Viễn quá cường thịnh. Mới một đêm hôm qua không làm, hắn đã dồi dào tinh lực. Cảm giác hắn sắp đến cao trào, đầu lưỡi cô mút lấy đỉnh chóp của hắn. Hình như người đàn ông còn tương đối hài lòng, lại đưa đẩy nhanh chóng mấy lần rồi bắn hết vào trong miệng cô.
Cô cũng không có cách không cho hắn bắn vào miệng mình, xuất ra ngoài thì hắn hoàn toàn không làm được, trước kia từng thử rồi. Chẳng bằng giúp hắn ra sớm một chút, giảm bớt khó chịu của mọi người.
Ài, không tính là thỏa mãn.
Lâm Trí Viễn nhìn bóng lưng Bích Hà vào toilet súc miệng, sờ lên dương v*t nửa mềm của mình, cảm giác còn có thể làm được một lần nữa…
Thôi. Hắn kéo quần lót lên. Chịu đựng đi, một tháng…
Buổi trưa hai người cùng đến Dụ Viên ăn cơm, buổi chiều Lâm Trí Viễn lại có buổi xã giao. Bích Hà ăn cơm xong về phòng mình đi ngủ.
***
Hiếm khi Lâm Trí Viễn về nước một lần, sắp xếp lịch trình rất kín. Chủ tịch Lâm chỉ có một đứa con trai là hắn, hắn không thể bỏ lại mối quan hệ của Thiên Thịnh, thỉnh thoảng phải đi gặp gỡ cho quen mặt. Ở trong nước, hắn cũng có không ít bạn học, khách hàng cần gặp. Mấy nhà kinh tế học trong nước thỉnh thoảng cũng phải hẹn nhau ăn bữa cơm.
Người hẹn gặp hôm nay là một nhà kinh tế học nào đó trong nước, được coi là lão làng trong ngành. Hồi ấy kết bạn trên một diễn đàn kinh tế toàn cầu, sau này cũng rất có liên quan đến Thiên Thịnh. Vòng tròn rất nhỏ, đôi bên cùng có lợi. “Lão làng” rất nhạy cảm với mô-đun kinh tế và xu hướng chính sách nào đó trong nước, nghiên cứu rất chuyên sâu. Lâm Trí Viễn muốn mời người này đến phố Wall làm nghiên cứu cơ bản về chính sách kinh tế của Trung Hoa, chi trả tiền lương lên đến tám con số, còn là đô la Mỹ. Thế nhưng lão này quen ở trong nước rồi, còn rất có lòng yêu nước, mấy lần đều lựa lời từ chối.
Lão này nghĩ quá xấu về người ta rồi, tinh anh phố Wall – Alan Lâm nghĩ. Ai bảo làm nghiên cứu là sẽ công kích Nhân dân tệ? Hắn là loại người này sao? Hắn nghiên cứu vì sở thích không được sao?
Vả lại sản nghiệp của ông già nhà mình phần lớn cũng ở trong nước kìa… Ừm, người đàn ông nhìn “lão làng” đối diện nghĩ, có cần về nói với ông già đẩy mạnh đầu tư đa quốc gia nhiều hơn không nhỉ? Trứng gà không nên đặt trong cùng một giỏ, nếu Nhân dân tệ bị giảm giá trị… Ông già một lòng muốn để lại gia nghiệp cho mình, nhưng mà quả thực mình chẳng quan tâm chút nào.
Ài, chủ yếu là làm thực nghiệp chán chết, người đàn ông nghĩ, tiền kiếm được nào có khoái cảm bằng tiền dùng thủ đoạn cướp được?
Đánh cược với ngân hàng trung ương các quốc gia, đó mới kích thích hơn ngàn lần. Rốt cuộc nửa năm sau Nhân dân tệ tăng hay giảm, thực ra có thể nhìn ra manh mối từ tình hình quốc tế và cả tin tức cấp cao. Nhưng dựa vào số liệu và tình hình để phán đoán đã là tụt hậu một bước, chỉ có thể uống nước canh, tuyệt đối không kịp ăn thịt. Muốn đứng đầu trong ngành này, điều cần thiết là dự đoán chính xác trước xu hướng. Đôi khi chỉ dự đoán thôi chưa đủ, có những lúc thậm chí còn cần chủ động tạo ra một chút ngoại lực, liên kết sự phối hợp của nhiều bên. Đây chính là lý do tại sao phố Wall cần ảnh hưởng đến Quốc hội, tất cả vì phục vụ đồng Đô la. Bình thường đến thời khắc nhạy cảm làm nên chuyện lớn này thì càng là đầu sóng ngọn gió. Chênh lệch vỏn vẹn mười lăm phút là có thể tạo ra lời lỗ mấy trăm triệu thậm chí mấy tỷ đô la Mỹ. Đó mới gọi là hốt tiền. Ừm, lưu danh thiên cổ, ghi vào sử sách.
Chuyện tốt như vậy thế mà lão này còn không muốn làm.
Dù sao phá hoại cũng dễ dàng hơn kiến thiết.
Hôm nay “lão làng” không đến một mình. Đương nhiên lão cũng không dẫn người vợ tàn phai đến gặp người ta. Bên cạnh lão già là một ngôi sao nhỏ hạng ba. Hai mươi lăm tuổi, vóc dáng rất khá, nhan sắc cũng tầm sáu điểm.
Đương nhiên Lâm Trí Viễn không biết minh tinh hạng ba gì trong nước, hắn đâu có xem phim bộ. Là người đẹp kia hai mắt vụt sáng, tự xưng quay mấy bộ phim, nói tên hắn cũng không nhớ được. Nếu Lương Bích Hà ở đây không chừng còn trò chuyện được hai câu với cô ta. Người đẹp còn nói hiện giờ đang theo học “lão làng”, học MBA ở một trường nào đó. Cô ta cũng chủ yếu nghiên cứu phương hướng của chính sách tỷ giá hối đoái, cho nên đến thỉnh giáo ông lớn phố Wall. Không ngờ ông lớn đẹp trai, tuổi trẻ tài cao như vậy. Cô ta còn có mấy người chị em, nếu không ngại thì bây giờ có thể gọi chị em đến cùng nhau tâm sự…
Lâm Trí Viễn nhìn lão già tâm không già này, cười không nói. Người đẹp chân thành hỏi mấy vấn đề, người đàn ông nói bừa vài câu. Người đẹp cầm laptop chăm chú ghi lại, vẻ mặt nghiêm túc và sùng bái.
Khả năng lão già này thích cảm giác được sùng bái này. Người đàn ông tuấn tú vắt chéo chân nhìn người phụ nữ bận rộn ghi chép phía đối diện, nghĩ. Loại vô tri chỉ có mã ngoài này, lão già bụng đói ăn quàng, chứ hắn thì chướng mắt. Trước khi Bích Hà chưa quay lại, hắn toàn chơi mỹ nữ đẳng cấp thế giới. Nhan sắc, trí tuệ và danh tiếng, mọi thứ đều không thể thiếu.
IQ quá thấp, được cô ta sùng bái quả thực là một loại sỉ nhục đối với hắn.
Nhưng vẫn phải cho lão già thể diện.
Hai người và cả mấy người tiếp khách, buổi chiều nói chuyện về tình hình kinh tế trong nước, buổi tối lại cùng nhau ăn cơm. Minh tinh hạng ba gọi hai người chị em tới. Người đẹp xinh xắn đáng yêu, tự giác tự nguyện sà vào người hắn. Ngoại hình khí chất của hắn vốn đã được người ta thích, huống chi lại có hai lớp hào quang tinh anh phố Wall và thái tử gia Thiên Thịnh bồi đắp. Người đẹp ngồi trên ghế mời rượu cười đùa, luôn luôn cố tình vô ý chạm vào hắn. Ăn cơm xong, minh tinh lại nói đùa bảo hắn đưa hai người đẹp về nhà. Người đàn ông mỉm cười tỏ vẻ không thể chối từ, chọc cho hai người đẹp cười khanh khách mãi.
Lâm Trí Viễn đưa mắt nhìn “lão làng” và cô tình nhân của ông ta rời đi, đứng cạnh xe thể thao, cười một tiếng với hai người đẹp bên cạnh: “Các người đẹp đi đâu?”
Hai cô nàng tưởng là có hi vọng, chỉ nói muốn đi dạo phố.
Đi dạo phố xong mua hai món quà, sau đó có thể ỡm ờ đi khách sạn “nghỉ ngơi một chút”.
Người đàn ông tướng mạo anh tuấn gật đầu, nở nụ cười, sau đó ném chìa khóa xe cho tài xế vội vàng chạy tới trong vẻ mặt xấu hổ của người đẹp.
Tài xế đưa các người đẹp vẻ mặt ai oán đi xa. Người đàn ông khí chất mặc sơ mi trắng đứng ở ven đường gọi điện thoại cho vợ: “Bích Hà, em đang ở đâu?”
Bích Hà đang mang thai, không thể thỏa mãn nhu cầu một số phương diện của hắn. Những người phụ nữ khác tới gần và đụng chạm cũng có thể khiến hắn cứng lên rất nhanh. Dù sao hắn cũng là đàn ông trẻ tuổi thân thể tinh thần bình thường.
Thế nhưng có lên giường với bọn họ hay không đối với hắn mà nói hoàn toàn không phải một vấn đề đáng suy nghĩ.
Hắn đã ước định trong lòng một phen ngay từ khi Bích Hà mang thai Bella. “Ăn phở” bên ngoài tỷ suất sinh lời kỳ vọng không cao, rủi ro lại rất lớn. Rủi ro cao, lợi ích thấp. Quả thực không đáng nằm trong hàng quyết sách của hắn. Ngoại trừ tính toán đơn thuần về kinh tế học ra, hắn cũng phải kiêng dè một chút về tâm lý học. Sức ghen của Lương Bích Hà không nhỏ, bị cô biết được e là không chịu sống yên ổn với hắn, thiệt hại chất lượng cuộc sống.
Huống chi hắn đã từng hứa hẹn “nhìn về tương lai”. Lời hứa đối với người khác đều có thể tùy tiện hủy bỏ, nhưng lời hứa với Lương Bích Hà vẫn phải thận trọng một chút. Hình như dạo này cô cũng có khủng hoảng niềm tin đối với hắn rồi.
Quay về “ăn cơm” vẫn tốt hơn.
Huống chi mười năm ở Mỹ hắn đã chơi gái đến muốn nôn rồi. Phụ nữ có một số chỗ giống với Bích Hà thì giữ lại làm bạn gái một thời gian. Đương nhiên có “bạn gái” hay không cũng không cản trở hắn tiếp tục đồng thời trêu hoa ghẹo nguyệt ở bên ngoài.
Nghĩ lại đúng thật là không có ý nghĩa.