Bích Hà ngủ trưa dậy, bảo tài xế đưa mình đến quảng trường Thiên Thịnh. Cô và Mai Tử hẹn gặp ở đây.
Mai Tử là đồng nghiệp cũ của Bích Hà, bữa cơm tuần trước cô ấy cũng có mặt. Đương nhiên cô ấy cũng biết chuyện Bích Hà gả vào nhà giàu. Năm kia cô giáo Lương lấy thái tử gia Tập đoàn Thiên Thịnh, đây chính là chủ đề chấn động trường học một thời.
Hiện trường hôn lễ xa hoa lộng lẫy và một dàn phù rể cao phú soái đều khiến người ta choáng ngợp, càng khiến người ta cảm khái là Bích Hà có phúc lớn. Song, chẳng bao lâu mọi người lại biết được thật ra hai người là bạn học cấp ba. Trong buổi hôn lễ, MC nói rất rõ ràng “Tình tự niên thiếu, mười năm yêu nhau.”
Tới quảng trường, Bích Hà xuống xe, đến cửa hàng đồ ngọt đã hẹn. Một người phụ nữ ăn mặc giản dị đã đang chờ cô.
“Mai Tử.” Bích Hà cười gọi cô ấy.
Người phụ nữ trông thấy cô, cũng cười, chỉ là cười hơi xấu hổ.
Bích Hà vươn tay kéo cô ấy, cử chỉ thân mật.
Hôm đó liên hoan về, Mai Tử đã nói chuyện với cô trên Wechat, nói luyên thuyên nửa buổi, cuối cùng cô ấy ngại ngùng mở lời, nói bởi vì hiện tại đột ngột điều chỉnh chính sách, tiền đặt cọc mua nhà của họ thiếu một ít, muốn vay Bích Hà ít tiền.
“Bao nhiêu?” Bích Hà hỏi.
Dường như Mai Tử cũng cảm thấy mình và Bích Hà không quá thân, rất ngại mở lời, nói muốn vay hai trăm nghìn tệ, vay hai năm.
Nếu là ngày trước, chắc chắn Bích Hà sẽ đi hỏi Lâm Trí Viễn. Nhưng mấy hôm nay đang cãi nhau, cô không muốn nói chuyện với hắn. Nghĩ bụng mặc dù quan hệ của mình và Mai Tử hồi trước không tính là thân thiết, nhưng cô ấy cũng mang lại cho người ta ấn tượng khá tốt, Bích Hà gật đầu đồng ý.
Hai người ngồi trong cửa hàng đồ ngọt. Mai Tử ngại ngùng lấy ra một tờ giấy vay nợ, nói bảo cô xem trước.
Bích Hà xem qua, cảm thấy không có vấn đề gì, lấy điện thoại ra chuyển cho cô ấy hai trăm nghìn. Cô vốn định cất giấy vay nợ xong rồi đi, nhưng Mai Tử có vẻ thở phào một hơi, nắm lấy Bích Hà, cảm động đến rơi nước mắt: “Bích Hà, cô đã giúp tôi rất nhiều.”
Bích Hà ngồi ở đối diện, gọi hai cốc trà sữa, nghe cô ấy kể khổ cả buổi.
Cô ấy kết hôn với bạn học đại học vì tình yêu. Hai gia đình gom góp với nhau mua một căn hộ ở nội thành. Bây giờ sinh con rồi không đủ ở, lại thấy giá nhà tăng chóng mặt bèn muốn đổi một căn hộ lớn càng sớm càng tốt. Nhà cũ đã bán, tiền đặt cọc nhà mới cũng đã giao.
Ban đầu nghĩ là vừa đủ, kết quả đột nhiên chính sách thay đổi, phải tăng tỉ lệ tiền đặt cọc.
Dù chỉ tăng 10% nhưng cũng phải thêm mấy trăm nghìn tệ, đi vay khắp nơi cũng vẫn thiếu một ít.
Kết quả trong lúc quan trọng này, cụ nhà còn bị bệnh nhập viện.
Bích Hà nghe cô ấy nói dông dài hồi lâu, im lặng không lên tiếng. Cuối cùng Mai Tử nói: “Bích Hà, lấy người giàu có như cô mới tốt, chẳng cần bận tâm chuyện gì.”
Mai Tử đi rồi, Bích Hà một mình ngồi ở chỗ cũ, nhìn bóng dáng cô ấy biến mất ở cửa tàu điện ngầm, hòa vào dòng người.
Thực ra trước kia cô cũng giống như cô ấy.
Nhận sáu nghìn tiền lương.
Gánh món nợ khổng lồ.
Cô cũng từng trải qua nỗi khổ xoay tiền khắp nơi, kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay. Cảm giác chết chìm, sắp ngạt thở… Về sau là ai kéo cô ra khỏi đó?
Bích Hà ôm ngực, cảm giác tim rất đau.
Là Lâm Trí Viễn.
Khi đó cô gọi điện cho hắn. Mặc dù hắn xỉa xói làm nhục cô một trận, nhưng vẫn rất thoải mái cho cô một triệu. Một số tiền lớn, giống như hôm nay Mai Tử vay cô hai trăm nghìn vậy.
Cô quá rõ cái khó mở miệng vay tiền người ta.
Bích Hà cảm thấy mắt mình hơi ươn ướt.
Mà lúc Lâm Trí Viễn cho cô tiền, hoàn toàn biết là cô không trả nổi.
Hắn…
Thực ra cũng không xấu xa đến cùng cực phải không?
Chí ít đối với cô coi như không tệ.
Chẳng lẽ đúng là mình quan trọng hóa vấn đề? Được hắn nuông chiều quá?
Thật sự không phải hắn làm?
Bích Hà cụp mắt xuống, trực giác không muốn suy nghĩ đến cùng vấn đề nữa.
Nghĩ cũng vô dụng.