“Quay về sống cho tốt.”
Sáng ngày hôm sau, dải phân cách được lấy ra, Lâm Trí Viễn khởi động xe. Bà Lương còn ở ven đường cúi người dặn dò con gái: “Con bớt cáu tính đi… Trí Viễn?”
Mẹ vợ gọi hắn, người đàn ông mỉm cười đáp lại, thái độ rất tốt.
“Tính nết Bích Hà không tốt.” Mẹ vợ nói: “Lại thích nói lung tung, làm khó con phải nhường nó rồi…”
Nói thế là sao? Bích Hà bị lời mẹ nói kích động đến hít sâu một hơi. Thế nào gọi là cô “tính nết không tốt, nói lung tung”?
“Đâu có đâu có.” Người đàn ông mỉm cười: “Mẹ yên tâm.”
Không biết là nói cô “đâu có” tính nết không tốt hay là nói hắn “đâu có” nhường cô.
Cũng không biết là bảo mẹ vợ yên tâm cái gì.
“Đi đường cẩn thận.” Nhưng hình như mẹ cô nghe lại hiểu, chỉ nói.
Xe đã đi xa một đoạn, Bích Hà vẫn còn ngồi ở ghế phụ tức giận. Tức đến lồng ngực phập phồng, một câu cũng không muốn nói.
Lâm Trí Viễn lại mỉm cười suốt cả đường.
Lương Bích Hà cô muốn chạy? Cô có thể chạy trốn đi đâu? Chạy đến đâu cô cũng là người phụ nữ của hắn. Pháp luật sẽ bảo vệ quyền lợi hợp pháp của hắn.
Chạy về nhà mẹ đẻ cũng tốt. Người nhà mẹ cô tự sẽ “khuyên” cô giúp hắn. Mấy năm nay hắn làm nhiều chuyện giúp nhà mẹ cô như vậy, gần như cầu gì được nấy. Tưởng hắn là Lôi Phong sống thật chắc? Duy trì mối quan hệ lợi ích mới là đáng tin nhất.
Hắn trực tiếp hủy đường lui của cô, nắm hậu phương của cô, cô còn có thể đi đâu?
Cô là của hắn, ngoan ngoãn theo hắn về nhà, ngủ cùng hắn, sinh con cho hắn mới là lựa chọn duy nhất của cô.
Cho nên lúc trước hắn đưa thuốc giả, làm cô đến mang thai, trực tiếp đi đăng kí, quả thật là một nước cờ xuất sắc nhất cuộc đời hắn.
Người đàn ông càng nghĩ càng đắc ý, ngắm dáng vẻ cô tức giận một lát, cảm thấy vẫn phải dỗ dành cô. Dù sao cũng là thứ mình yêu thích.
Hắn cười: “Bích Hà, buổi trưa em muốn ăn gì? Hay là đi ăn miến tiết vịt ở cổng trường Trung học T?”
“Không ăn.” Bích Hà đùng đùng tức giận.
“Mấy hôm nay em không ăn uống tử tế.” Ngày nào cô cũng ăn cháo trắng dưa cải, đương nhiên người đàn ông thấy hết, ôn tồn nhỏ nhẹ: “Em muốn ăn cái gì? Anh đưa em đi.”
Bích Hà không quan tâm đến hắn.
“Đừng tức giận.” Người đàn ông cười: “À, chuyện hôm đó… là ai vu oan sau lưng anh, phá hoại tình cảm của hai chúng ta? Em nói cho anh, xem anh có tha cho hắn không.”
Hừ, nhất định phải chơi chết kẻ gây rối này mới được. Tuy rằng bây giờ phong cách của hắn đã nâng cao rồi, không quá muốn làm việc bẩn thỉu phẩm cách thấp này, nhưng mà không có nghĩa hắn sẽ không làm. Hắn không kiêng kị gì, chỉ xem mình thoải mái hay không. Bây giờ hắn cực kỳ khó chịu.
Chẳng phải thỉnh thoảng David và Sam còn phải đích thân vào cuộc sao?
Bích Hà liếc hắn một cái, không để ý tới hắn. Hắn còn chưa rửa sạch hiềm nghi của bản thân đâu, còn muốn đi chỉnh ai?
Cô vẫn nghi ngờ hắn.
Chỉ là ầm ĩ nhiều ngày như vậy chẳng có một chút tiến triển nào. Cô còn không giành được bất kỳ sự ủng hộ nào của gia đình, Bích Hà chỉ cảm thấy trong lòng mệt mỏi, bất lực. Đối với chuyện này, tất cả mọi người đều đứng bên phía Lâm Trí Viễn.
Chiều hôm qua nhân lúc Lâm Trí Viễn đang ngủ, bố mẹ lại mắng cho cô một trận vì chuyện này. Bố cô còn nói: “Cho dù thật sự có liên quan đến Trí Viễn, bố cũng không trách nó. Nó chính là con rể của nhà họ Lương này.”
Bích Hà thở dài trong lòng. Cô thật sự không hiểu tại sao mình lại thành thế này. Chân tướng sự thật còn chưa điều tra rõ, mọi người đã chọn đứng hết về phía Lâm Trí Viễn, cô trở thành cố tình gây sự.
Hình như đời này từ khi cô vừa gặp Lâm Trí Viễn đã bị hắn khống chế chặt chẽ. Bích Hà nhìn góc nghiêng tuấn tú của người đàn ông, nghĩ.
Trước mặt hắn, cô hoàn toàn ở vào thế bị động, bị đánh cũng không hề có sức phản kháng. Luôn luôn là hắn muốn thế nào thì thế đó.
Cô không có chút lực chống đỡ nào.
Người này thật sự khắc cô như vậy?
“Lâm Trí Viễn.” Bích Hà trầm ngâm: “Em muốn đi làm.”
Cô không thể như vậy nữa. Còn tiếp tục như vậy, Lâm Trí Viễn sẽ càng khống chế cô chặt hơn.
“Cái gì?” Người đàn ông đang lái xe khẽ nhíu mày: “Đang yên đang lành sao lại muốn đi làm? Đang mang thai cơ mà, đi làm cái gì?”
“Em buồn chán.” Bích Hà nói.
Người đàn ông nhìn cô một cái, cười: “Buồn chán thì từ từ anh tìm ít chuyện cho em làm. Mấy hôm nữa chúng ta về Mỹ, sang bên kia rồi nói.”
Về nhà, người đàn ông đưa tay ôm cô, đặt trên ghế sô pha, hôn lên ngực cô cách quần áo.
“Không được.” Bích Hà khẽ đẩy hắn: “Không thể làm.”
Người đàn ông ngẩng đầu nhìn cô, không quan tâm cô giãy giụa, nắm cổ tay cô giơ lên cao, điệu bộ muốn cưỡng ép.
“Lâm Trí Viễn, bây giờ thật sự không được.” Bích Hà biết người đàn ông này luôn luôn rất mạnh ở phương diện này. Hắn muốn làm là làm, hoàn toàn không cho cô từ chối. Cô vội vàng bổ sung: “Hôm qua em xuất huyết, bác sĩ bảo cấm chuyện phòng the.”
“Cái gì?” Tay người đàn ông đã nắm vú mềm, nửa tin nửa ngờ: “Xuất huyết rồi?”
Bích Hà đứng dậy tìm báo cáo ngày hôm qua đưa cho hắn: “Hôm qua anh uống say ngủ một mạch nên không nói với anh.”
Bích Hà nghi ngờ mấy hôm nay hắn cứ dùng sức mạnh mới tạo thành khó chịu. Vốn dĩ ba tháng đầu phải cấm chuyện phòng the. Hồi ấy lúc mang thai Bella, hắn cũng không hề tuân thủ, cũng may Bella không việc gì. Nhưng mà đứa hai trong bụng hình như muốn hành người hơn một chút.
Người đàn ông nhìn báo cáo trong tay, nhíu mày đứng dậy: “Đi, đi kiểm tra lại. Bác sĩ trên trấn em anh không yên tâm.”
Kiểm tra xong xuôi.
Em bé không đáng ngại, nhưng đề phòng vạn nhất thì phải kiêng khem thật. Ít nhất một tháng.
Người đàn ông về nhà, nhìn báo cáo trong tay rồi nhìn người phụ nữ. Hắn nghĩ ngợi, lại ôm lấy cô, vật cứng chọc vào eo cô.
“Đã nói không được rồi.” Người phụ nữ nhíu mày đẩy hắn: “Anh còn cần con không?”
“Cần chứ.” Người đàn ông cười. Hắn cúi đầu nói gì đó bên tai cô, duỗi tay cầm lấy tay cô.
Người phụ nữ ngồi bên giường, bắt đầu dùng tay “an ủi” thân dưới của hắn. Người đàn ông lại nhìn chằm chằm cái miệng hồng của cô.
Cái kia không dùng được cũng phải dùng cái khác…
Hắn là đàn ông khỏe mạnh, thân thể tinh thần bình thường.