Dưới lầu vọng lên tiếng ồn ào. Bích Hà đứng lên nhìn ra ngoài cửa sổ. Một đám người vây quanh xe thể thao, có người cầm dải phân cách bắt đầu quây lại.
“Sao thế?” Bà Lương cũng nhìn ra ngoài, cởi tạp dề: “Mẹ đi xuống xem xem.”
“Sang năm Tiểu Thuận cũng sắp tốt nghiệp đại học rồi.” Trong phòng khách, cậu cô nói chuyện: “Bây giờ không dễ tìm việc…”
Lâm Trí Viễn luôn là người khôn khéo, làm sao không biết ý của cậu? Không đợi cậu nói xong, hắn đã cười: “Hôm nọ Bích Hà cũng nói đến chuyện này với cháu rồi.” Bích Hà quay đầu nhìn hắn một cái, cô nói với hắn chuyện này bao giờ?
Người đàn ông đang nhìn cô cười: “Tiểu Thuận học máy tính à? Xem sở thích bản thân thế nào, nếu cảm thấy chỗ khác không tốt, đến lúc đó bảo chị cậu sắp xếp cho đi làm ở Thiên Thịnh, chỉ sợ Thiên Thịnh làm mai một nhân tài thôi.”
Lâm Trí Viễn đã lên tiếng, cậu như được uống thuốc an thần, mừng rỡ vội vàng nói liến thoắng: “Kìa Thuận Tử, còn không mau cảm ơn chị và anh rể… Nó mà là nhân tài cái gì? Có miếng cơm là được rồi.”
Thiên Thịnh là doanh nghiệp nổi tiếng trong nước, đãi ngộ tốt, tiền lương cao, ngưỡng tuyển trường, tuyển dụng đều cực gắt. Nếu không phải có mối quan hệ này, với trình độ đại học bình thường của Thuận Tử chỉ sợ ngay cả vòng hồ sơ cũng không qua được.
“Cậu thêm Wechat của chị cậu đi.” Người đàn ông cười: “Đến lúc đó thì tìm chị cậu, đừng khách sáo.”
“Em có Wechat của chị.” Em họ nói: “Vậy cảm ơn chị, anh rể.” Em họ lại cười với cô: “Chị, vậy thì nhờ chị nha.”
Bích Hà cười cười, liếc mắt nhìn người đàn ông đang mỉm cười.
Cửa Thiên Thịnh ở chỗ nào cô còn không biết… Phải rồi, hắn muốn cô tìm đến hắn.
Bích Hà thở dài trong lòng. Lâm Trí Viễn ấy à, hắn có rất nhiều thủ đoạn bắt chẹt cô.
Thời cấp ba hắn nào có thủ đoạn sành sỏi như vậy?
Chẳng mấy chốc bà Lương đã đi lên, nói rằng chỗ ồn ào là nhân viên chính quyền. Bọn họ lo người chụp hình làm xước xe của Lâm Trí Viễn, đến lúc đó lại xảy ra tranh chấp nên dứt khoát phòng ngừa trước, lấy dải phân cách bao vây chiếc xe… Không cần cảm ơn, họ cũng là vì nhân dân phục vụ.
Tránh rủi ro trước, bảo vệ quyền lợi hợp pháp của các bên, nhân viên chính phủ ngày càng cẩn thận tận tụy.
Bấm like.
Nấu bữa trưa xong, Bích Hà vẫn sợ dầu buồn nôn. Cô tự bày một mâm nhỏ ở đằng xa, nhà bếp làm riêng cháo trắng cho cô. Cô ăn qua loa vài miếng, chợt cảm thấy bụng dưới hơi đau. Đi vào toilet xem, có một chút dịch tiết màu cà phê trên quần lót.
Cô giật mình, ôm bụng.
“Không có vấn đề gì lớn, quan sát thường xuyên, thời gian tới nghiêm cấm sinh hoạt vợ chồng.”
Bích Hà nằm trên giường bệnh. Bác sĩ là chỗ quen biết, đến dặn dò vài câu rồi đi.
“Phải chăm lo em bé cho tốt.” Mẹ cô ngồi bên giường, nhìn bụng cô: “Lần này có thể sinh thường thì cố gắng sinh thường, sinh mổ hồi phục chậm, lần sau sinh tiếp lại phải bồi dưỡng rất lâu. Sinh lấy ba, bốn đứa, có cả trai cả gái là đủ rồi.”
Bích Hà nằm trên giường nhìn mẹ mình giục sinh. Bà là mẹ vợ còn giục sinh gắt hơn mẹ Lâm Trí Viễn.
“Mẹ.” Bích Hà nhìn bà Lương, suy nghĩ rồi thử dò hỏi: “Lúc trước bố bị người ta lừa, mẹ có hận đám người kia không?”
“Hận chứ, làm sao không hận?” Bà Lương cúi đầu nhìn cô nói: “Tình hình lúc ấy quả thực suýt không vượt qua được… Nhưng mà mẹ hận bố con hơn. Khả năng đến đâu thì ăn cơm bằng ấy, bản thân không có năng lực còn cố cậy mạnh. Lúc đó may nhờ có Lâm Trí Viễn, nếu không nhờ thằng bé hỗ trợ cho vay nhiều tiền như vậy…”
“Con ấy, đừng cứ giở tính xấu của con ra, suy nghĩ đến điểm tốt của Lâm Trí Viễn với con đi. Đừng có người khác bằng lòng cho con, đối tốt với con thì con cho rằng là chuyện đương nhiên. Vợ chồng người ta cũng cãi nhau vì chuyện lông gà vỏ tỏi nhiều thôi.”
“Mẹ.” Bích Hà cắt ngang lời khen ngợi của mẹ với Lâm Trí Viễn: “Nếu chuyện của bố lúc trước chính là Lâm Trí Viễn làm thì sao?”
“Cái gì?”
“Chuyện của bố lúc trước chính là Lâm…”
“Bích Hà, con nói lung tung gì thế? Làm sao có thể?” Nụ cười của bà Lương biến mất, nhìn con gái bằng vẻ mặt không đồng tình: “Nói bậy nói bạ. Con nghe linh tinh ở đâu mấy lời này?” Bà Lương nhớ ra điều gì đó, nhìn con gái từ trên xuống dưới: “Mấy hôm nay con cãi nhau với Lâm Trí Viễn là vì chuyện này?”
Bích Hà không nói gì.
“Con đó.” Bà Lương chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Sao con hồ đồ như vậy? Người ta nói lung tung Trí Viễn, châm ngòi ly gián. Con không tin Trí Viễn, sao còn tin người khác? Sao mẹ lại có đứa con gái hồ đồ như con?”
“Không được tin mấy lời bậy bạ.” Bà Lương sầm mặt: “Lâm Trí Viễn còn cất công tới đón con, quay về sống cho tốt, cãi nhau gì mấy chuyện đâu đâu?”
“Chính là anh ấy làm.” Bích Hà nhỏ giọng nói: “Con không muốn sống với anh ấy.”
“Bích Hà, con nói luyên thuyên gì vậy?” Bà Lương hít sâu một hơi: “Lời như vậy có thể tùy tiện nói lung tung sao? Con không sống với nó, Hoàn Tử phải làm sao? Từ bỏ gia đình đang tốt đẹp? Con người mấy chục tuổi rồi, nói chuyện suy nghĩ đi được không? Mẹ thấy con sống tốt quá rồi, câu như vậy cũng dám nói linh tinh, rất tổn thương tình cảm vợ chồng có biết không? Không được phép nói lung tung.”
Bích Hà không nói câu gì.
“Con ấy, con suy nghĩ xem, nếu là nó làm, tại sao sau đó còn phải cho con vay? Nó ăn no rửng mỡ sao?”
“Anh ấy muốn trả thù con, hồi cấp ba bọn con có thù…”
“Ha ha.” Bà Lương bị cô con gái u mê không tỉnh này làm tức quá hóa cười, tức giận nói: “Khúc mắc hồi cấp ba mà tính là thù cái gì? Qua mấy mười mấy năm rồi còn muốn đến trả thù con? Trả thù con còn cho con vay, còn kết hôn với con? Mấy năm nay còn đối xử tốt với con như vậy? Bích Hà mẹ thấy con dạo này bị chiều hư rồi, suốt ngày suy nghĩ lung tung. Về bảo Trí Viễn tìm việc làm cho con. Khoan nói là việc này không liên quan đến Trí Viễn, cho dù thật sự là Trí Viễn làm, mẹ cũng không trách nó. Muốn trách thì trách bố con hồ đồ, có sai cũng là bố con sai.”
“Tóm lại, việc này không cho phép con xen vào nữa, cũng không được phép cãi nhau với Trí Viễn vì việc này.”
“Quay về sống cho tử tế. Đã có hai đứa con rồi, con vẫn còn nói nhăng nói cuội cái gì? Còn muốn sống cuộc sống tốt không? Con biết bao nhiêu người ngưỡng mộ con lấy được chỗ tốt không? Con nhìn Trí Viễn xem, từ trên xuống dưới có chỗ nào không tốt? Con còn không biết hưởng phúc, con đúng là ngốc mà!”
Bà Lương mắng cho con gái một trận ở bệnh viện, càng nói càng tức. Nói mãi nói mãi rồi muốn đuổi người, bảo Bích Hà ngày mai theo Lâm Trí Viễn về nhà, cấm chỉ cãi nhau vì những chuyện này nữa. Càng chớ chạy về nhà mẹ đẻ vì việc này, bà không tiếp.
Bích Hà không lên tiếng, từ bệnh viện về đi thẳng vào phòng ngủ, nhìn khuôn mặt anh tuấn của người đàn ông uống rượu ngủ say trên giường, cảm thấy vô cùng bất lực.