Tiếng đóng cửa vang lên, là mẹ cô đi ra ngoài.
Sau đó là tiếng cửa bị khóa trái, có người tới kéo chăn của cô. Bích Hà nắm chặt chăn không cho hắn kéo, nhưng sức lực của đàn ông lớn hơn phụ nữ. Chẳng mấy chốc, chăn đã bị người ta kéo ra, cô nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông, trên mặt hắn còn mỉm cười.
Bích Hà cắn răng giơ tay đánh hắn. Người đàn ông không tránh không né, cứ thế mà chịu.
Nước mắt của cô trào ra.
“Anh sang đây làm gì?” Cô nghiến răng.
“Sang đón em về nhà.” Hắn cười, đưa tay lau nước mắt cho cô: “Bích Hà, em về nhà ngoại sao không đợi anh về cùng?”
Cô không nói chuyện, ngăn tay hắn lau nước mắt cho mình.
“Anh về đến nhà không thấy một ai.” Người đàn ông cười: “Trong nhà trống huơ trống hoác…”
“Lâm Trí Viễn.” Cô ngắt lời hắn, nghiến răng nghiến lợi đè thấp giọng: “Chuyện của bố em có phải là anh làm không?”
Người đàn ông ngồi bên giường cụp mắt nhìn cô, mỉm cười: “Bích Hà, em nghe ai nói lung tung? Chuyện của bố em không hề liên quan đến anh một chút nào.”
“Chính là anh làm.” Bích Hà rơi lệ: “Lâm Trí Viễn, anh đừng tưởng là em không biết…”
“Không phải anh.” Người đàn ông ngắt lời cô, lại muốn lau nước mắt cho cô nhưng bị cô chặn lại.
“Em cũng rất muốn tin tưởng anh, Lâm Trí Viễn. Nhưng mà lần này ngay cả bản thân em cũng không lừa nổi…” Người phụ nữ nức nở: “Anh nói không phải anh, chứng cứ đâu?”
“Vừa nghĩ tới anh làm loại chuyện ghê tởm này, em thật sự không muốn tiếp tục sống cùng anh nữa.” Người phụ nữ che mặt khóc, giọng nói nghẹn ngào: “Anh nói anh không làm, thế nhưng bây giờ em không thể tin tưởng anh được nữa…”
Nụ cười trên mặt người đàn ông biến mất, sắc mặt lạnh tanh.
“Em nói cái gì?” Hắn khẽ hỏi.
“Lâm Trí Viễn.” Người phụ nữ che mặt nức nở: “Anh về trước đi, để em một mình bình tĩnh lại có được không? Có… có lẽ là anh quá tốt, có lẽ em vẫn luôn không xứng với anh. Thực ra giữa chúng ta…”
“Bích Hà.” Người đàn ông ngắt lời cô, giọng nói bình bình, hỏi lại một lần: “Em biết bản thân vừa mới nói gì không?”
“Em…” Bích Hà bỏ tay ra, thút thít nhìn khuôn mặt đẹp trai nhưng vô cảm kia.
Hắn cũng cụp mắt nhìn cô, nét mặt bình tĩnh.
Bích Hà hơi há miệng. Gương mặt trước mắt này đột nhiên khiến cô nhớ lại người trong gương đêm đó. Ánh mắt và biểu cảm của hắn giống y như đúc người trong gương ngày ấy. Khuôn mặt anh tuấn, bình tĩnh lại ẩn chứa vô tình.
Bích Hà mở miệng nhưng không nói ra được câu gì.
Ngay cả tiếng thút thít cũng ngừng.
“Đừng quậy nữa.” Người đàn ông nhìn cô một lúc, khuôn mặt vô cảm lại dần dần mỉm cười: “Anh sang với em hai ngày, ngày kia theo anh về.”
Bích Hà sững sờ nhìn hắn, không nói gì.
“Em nghi ngờ chuyện của bố là do anh làm…” Người đàn ông cụp mắt cười một tiếng, ngữ điệu quả quyết dứt khoát: “Không phải. Không phải anh làm, không liên quan gì đến anh.”
“Bích Hà, không biết ai nói gì với em, nhưng quan tòa xử án cũng phải có chứng cứ, em không thể phán quyết anh có tội dựa vào phỏng đoán.”
Bích Hà nhìn khuôn mặt đẹp của hắn, trong mắt lại sắp có lệ chảy xuống. Đúng lúc này người đàn ông đột nhiên giơ tay lên, vươn thẳng về phía mặt cô. Bích Hà cảnh giác nhìn chằm chằm bàn tay run của hắn, che kín cổ mình.
Tay người đàn ông lướt qua cổ cô, lướt qua mũi miệng cô, cuối cùng nặng nề chạm lên mặt cô, lực không nhỏ, dường như hắn đã không khống chế được sức lực của mình.
“Bích Hà, em đang sợ anh? Em sợ anh làm gì?” Người đàn ông nhìn vẻ mặt sợ hãi của cô, tay run run chậm rãi lau nước mắt cho cô. Giọng điệu hắn kinh ngạc, dường như cảm thấy cô sợ hắn là một chuyện rất hoang đường: “Tại sao em lại cảm thấy anh sẽ tổn thương em? Em là vợ của anh mà.”
Bích Hà che cổ, nhìn hắn, không trả lời.
“Em đừng sợ anh, Bích Hà.” Bàn tay run rẩy dữ dội vuốt ve mặt cô. Người đàn ông đến gần, cúi đầu nhìn vào mắt cô, mỉm cười giải thích với cô: “Lần trước anh dọa em là bởi vì em nói em muốn kết hôn với người khác, khiến cho anh rất tức giận… Làm sao anh nỡ làm tổn thương em?”
“Bây giờ em đã gả cho anh rồi, còn có hai đứa con.” Người đàn ông nặn ra nụ cười: “Anh sẽ không tổn thương em.”
Hắn chậm rãi xoa mặt cô, biểu cảm bình tĩnh: “Em không biết anh yêu em nhường nào đâu.”
“Bích Hà, chúng ta sẽ không chia xa. Sống chết cùng nhau, chắp tay đi tới bạc đầu, em quên lời nói khi kết hôn rồi sao?” Hắn sờ mặt cô, cười: “Bây giờ em sống là người của enh, chết là ma của anh. Cho dù em chết cũng chỉ có thể chết ở nhà họ Lâm anh.”
“À, anh còn có một tin tốt nói cho em. Ngay cả mồ mả anh cũng xem xong cho em rồi.” Hắn cười: “Ngay trong nghĩa trang của nhà họ Lâm chúng ta. Mấy hôm nữa chúng ta về quê tế tổ, anh sẽ chỉ vị trí cho em xem. Sau này em chôn ở đó, hai chúng ta chôn cùng một chỗ.”
Bích Hà nhìn hắn ngỡ ngàng, trong mắt đã không còn nước mắt.
“Lời em vừa mới nói…” Người đàn ông tiếp tục nói chuyện, dường như rất kiêng kỵ nhắc đến từ nào đó: “Cũng khiến anh có phần tức giận…”
Hắn nắm tay cô đặt trước ngực, tay phải run rẩy, trên mặt hắn dần dần lộ ra vẻ đau khổ: “Tựa như trái tim bị thọc một dao vậy… Lương Bích Hà, bây giờ trái tim anh rất khó chịu, em nói xem phải làm sao?”
Bích Hà không nói gì, chỉ nhìn hắn.
Hắn cũng nhìn cô, hai người cứ đối mặt như vậy.
“Em mang thai rồi.” Người đàn ông cười, cầm tay phải của cô lên, ngậm ngón tay cô.
Hắn khẽ liếm ngón tay cô, sau đó biến thành khẽ cắn như tán tỉnh, tiếp đó tán tỉnh biến thành trừng phạt. Hắn cắn ngón tay cô càng ngày càng mạnh. Bích Hà phản xạ có điều kiện muốn rụt tay về nhưng bị người đàn ông nắm chặt. Người phụ nữ đau đến cả người căng cứng, nước mắt tuôn ra, phải cắn chặt môi dưới mới không để mình phát ra tiếng…
Lúc người phụ nữ đau đến cánh tay run lên, cuối cùng hắn mới thả lỏng miệng. Vẻ mặt hắn đau lòng sờ lên tay vừa mới bị mình cắn ra dấu răng, lại cực kỳ trân quý cầm tay cô chạm lên mặt mình.
“Có đau không?” Hắn nhẹ giọng hỏi cô.
“Nhưng mà không bằng một phần một triệu đau đớn của anh vừa rồi.” Nét mặt hắn dịu dàng đặt tay cô lên mặt mình, mỉm cười thì thầm khe khẽ: “Bích Hà, thật sự đau quá… Sau này em đừng nói như vậy nữa, có được không?”
“Chúng ta sẽ mãi mãi không chia xa.” Hắn khẽ nói, vừa hôn tay cô: “Chúng ta không thể chia xa, một ngày cũng không thể, anh không cho phép.”
“Bích Hà, em không biết anh yêu em nhiều bao nhiêu đâu. Em muốn cái gì anh cũng cho em, chúng ta là một thể.”
“Anh có rất nhiều tiền.” Hắn cúi đầu, mỉm cười trêu cô: “Nhiều hơn em có thể tưởng tượng. Anh cho em hết, chúng ta cùng nhau tiêu, có được không?”
Ngón tay Bích Hà đau kinh khủng. Cô nắm chặt nắm tay chống lại cơn đau, không nói gì.
Người đàn ông hôn tay cô, hô hấp dần dần dồn dập. Hắn đưa tay cởi áo cô, cởi sạch toàn thân cô. Hắn lại sờ lên bầu ngực trần trụi của cô, nhẹ nhàng xoa bóp. Sau đó hắn xáp lại, cúi đầu cắn vú cô mút lấy lôi kéo.
Bích Hà không nhúc nhích.
Người đàn ông đứng dậy cởi quần áo mình, sau đó tách chân cô ra, thành thạo làm bôi trơn cho cô. Hắn đè chân cô xuống, chậm rãi xâm nhập vật to lớn cương lên của mình.
Âm đ*o bị xâm chiếm, ra vào. Người đàn ông nằm sấp trên người cô, nắn bóp ngực cô, hôn môi, cổ, tai cô.
Hắn trầm giọng nỉ non bên tai cô: “Lương Bích Hà, em phải tin tưởng anh, anh sẽ không hại em.”
“Anh làm tất cả cũng vì tốt cho chúng ta.”
“Việc đúng nhất em làm trong đời này chính là trở lại bên cạnh anh.” Người đàn ông cúi đầu mỉm cười: “Đang yên đang lành em về nhà ngoại làm gì? Anh mới là người em nên tín nhiệm nhất trên đời này.”