Hóa ra là chuyện này.
Làm sao mà Lương Bích Hà biết được? Biết bao nhiêu? Là đoạn nào xảy ra vấn đề?
Người đàn ông suy nghĩ cực nhanh, gần như đồng thời thể hiện ra một phản ứng của người bị hỏi không biết gì, giọng nói thoải mái, kinh ngạc và vô tội, còn bật cười có phần khó tin: “Bích Hà, em đang nói gì thế? Hai năm trước bố em đầu tư thất bại có phải anh làm hay không ư?” Hắn cười: “Lúc đó anh còn chưa biết bố…”
Bích Hà cầm điện thoại, thở dài một hơi, lắc đầu, thẳng thừng cúp điện thoại. Cô dừng lại một lát, tắt luôn nguồn máy.
Bích Hà nằm trên giường, mặc cho Bella ủi tới ủi lui trên người mình. Cô ôm lấy con gái, bắt đầu nhớ lại chuyện ngày hôm qua.
Người kia không hề quen biết cô.
Cũng không biết cô đang nghe trộm.
Bản kế hoạch đầu tư nghe có vẻ có vấn đề.
Giám đốc Thiên Thịnh.
Ngữ điệu dường như không hề hay biết của Lâm Trí Viễn…
Trong đầu cô rối như tơ vò.
***
Lương Bích Hà lại thẳng thừng cúp điện thoại của hắn.
Lần trước cô làm như vậy là ngày hắn vừa mới lấy được số điện thoại của cô sau ngày kỷ niệm thành lập trường. Lần đó hắn còn chưa nói hai câu, cô đã lập tức cúp điện thoại.
Thái độ cả đời không muốn qua lại với hắn.
Có tác dụng không?
Chẳng phải rất nhanh đã bị hắn cướp về tay sao?
Huống chi hiện tại.
Người đàn ông dựa vào xe, vẻ mặt vô cảm. Nụ cười trên mặt lúc mới rồi gọi điện thoại đã biến mất.
Biết vấn đề ở đâu, trái lại hắn không vội. Trước tiên, người đàn ông lấy một điếu thuốc ngậm vào miệng rồi lấy bật lửa ra châm lửa, nhìn tay hơi run run của mình. Lần đầu tiên hắn thấy phiền vì tật thần kinh này của mình. Lương Bích Hà hiểu rất rõ hắn. Bị cô nhìn thấy đặc điểm này, rất có thể sẽ bị nhận định là chột dạ vì nói dối.
Đương nhiên hắn không chột dạ.
Cho dù Bích Hà thật sự có chứng cứ quyết định có liên quan đến hắn, hắn cũng có cách tẩy trắng bản thân. Lúc trước khi thiết kế, hắn đã nghĩ đến việc phải tránh những khả năng nguy hiểm này từ lâu.
Hồi đó, mấu chốt nhà họ Lương phá sản ở chỗ không kịp thời ngăn chặn thua lỗ và vay nặng lãi. Hắn cũng không hề nhúng tay từng bước, chỉ là khéo léo dẫn dắt, lợi dụng lòng tham và tự tin mù quáng sau khi bị tẩy não của bố vợ, để ông “tự giác tự nguyện” đi bước đó thôi.
Người cho vay nặng lãi không hề có liên quan đến hắn, hoàn toàn là bố vợ tự rước lấy. Cho nên nhà họ Lương phá sản có liên quan gì đến hắn? Hắn chỉ không cẩn thận làm mất một bản kế hoạch đầu tư “có tì vết” mà thôi…
Người đàn ông hút thuốc xong, dụi tắt tàn thuốc, tay phải vẫn chưa ngừng run. Hắn nhìn tay phải của mình một lúc, hết cách với nó, cũng chỉ đành nhíu mày khởi động xe.
Đến gặp người trước rồi nói tiếp.
Về nhà ngoại… Về nhà ngoại rất tốt. Cũng phải, cấu trúc cuộc sống của cô đơn giản, ngoại trừ về nhà ngoại còn có thể đi đâu.
Gặp được người rồi, đương nhiên hắn có cách xách cô về.
Một chút vấn đề nhỏ thôi.
Lúc Lâm Trí Viễn đến Bắc Hồ vừa đúng đến giờ cơm. Hắn dừng xe ở dưới tầng, bên cạnh còn có người không quen biết chào hỏi hắn. Hắn cười cười, đi thẳng lên tầng. Bố mẹ vợ mở cửa, vô cùng kinh ngạc khi hắn đến, vội vàng đón hắn vào, còn nói đi làm thêm ít đồ ăn.
Trong phòng khách không có bóng dáng người phụ nữ, nhưng người đàn ông nhìn thấy con gái ngồi trên ghế trẻ em đá đá chân, gặm bánh quy mài răng. Hắn thở phào một hơi, đi tới ôm con gái lên hôn.
“Bố…” Bella đã nhận biết được người rồi.
Người đàn ông cười, coi như linh hồn của hắn tìm về được một nửa.
“Bích Hà đâu ạ?” Hắn nhìn bố mẹ vợ vội vàng thêm bát đũa, hỏi.
Hắn nhìn bàn ăn, nhíu mày. Trên mặt bàn chỉ có hai bộ bát đũa… Bích Hà không ở đây?
“Bích Hà, Bích Hà.” Mẹ vợ đi đến cửa phòng ngủ gọi: “Trí Viễn tới, con ra ngoài ăn cơm. Hầy, con khóa cửa làm gì? Đứa nhỏ này.”
Lâm Trí Viễn cười.
Biết người ở đây, hắn càng không vội. Hắn đi đến cửa phòng ngủ, gọi cô vài tiếng, hoàn toàn không có ai đáp lại. Vẻ mặt người đàn ông bình tĩnh, không hề tức giận, trái lại mẹ vợ có phần ngượng ngùng, xấu hổ nói: “Bích Hà hôm nay sao thế?”
Lâm Trí Viễn cười giải thích: “Chắc là trách con hôm nay không về cùng với cô ấy. Hôm nay con không có cách nào, có người trong cục tới kiểm tra, thật sự không đi được…”
“Nên vậy, nên vậy.” Mẹ vợ nói: “Làm việc trước là phải.”
Bích Hà nghe thấy Lâm Trí Viễn ở ngoài nói dơi nói chuột, thở dài một hơi, che mắt.
Ở bên ngoài hắn luôn luôn như vậy, ôn hòa lễ phép, người gặp người thích, khéo léo ổn thỏa. Cho dù… Tim Bích Hà hẫng một nhịp… Cho dù cô nói với bố mẹ, chuyện lúc trước suýt nữa khiến gia đình họ cửa nát nhà tan là do Lâm Trí Viễn làm, họ có tin không?
Rể quý mà họ lấy làm tự hào.
Người nhà họ Lương vì người này mà ai nấy đều vẻ vang. Chỉ mới hai năm, Lâm Trí Viễn đã làm rất tốt công tác xóa đói giảm nghèo đối với nhà họ Lương: sắp xếp công việc, giới thiệu đường lối, cho công ăn việc làm, chạy chọt các loại chuyện. Một mình cô đắc đạo, hình như cả nhà đều thăng thiên theo.
Tiếng tăm của bố mẹ trong vòng quan hệ bạn bè thân thích đạt đến đỉnh cao ngoài sức tưởng tượng. Bây giờ họ chính là “thông gia của ông trùm bất động sản Lâm Mộ Đức”, vô cùng có thể diện.
Nước mắt Bích Hà chảy xuống. Cô ghét như vậy, cảm giác mình như chỉ thiếu nước bị bán cho Lâm Trí Viễn.
Không biết qua bao lâu, ở cửa vang lên tiếng của mẹ: “Bích Hà, con mở cửa ra. Con không ra thì mẹ lấy chìa khóa mở.”
Bích Hà nằm trên giường, cầm chăn trùm lên đầu. Âm thanh chìa khóa vặn khóa cửa vang lên, sau đó là tiếng bước chân. Tiếng mẹ cô đến bên giường, kéo chăn của cô: “Cơm cũng không ra ăn…”
Bích Hà túm chăn không cho bà kéo. Chợt mặt đệm trũng xuống một chút, giọng nói quen thuộc của người đàn ông vang lên bên cạnh cô, cười nhẹ: “Mẹ, con nói chuyện với Bích Hà, mẹ đóng cửa lại giúp chúng con.”
“Được.” Mẹ vợ đồng ý, trước khi ra ngoài lại dặn dò con gái cách tấm chăn: “Các con cố gắng nói chuyện… Bích Hà, con nói chuyện tử tế, bỏ tính xấu của con đi.”