Người đàn ông chiếm hữu trên người cô hết lần này đến lần khác.
Đêm dài đằng đẵng.
Làm xong lần cuối cùng, hắn có vẻ rất mệt mỏi, ngay cả dương v*t cũng không rút ra, cứ thế vùi trong cơ thể cô, ôm cô ngủ thiếp đi.
Hôm sau Bích Hà tỉnh dậy, nhìn người đàn ông bên gối thật lâu.
Sau đó cô nhẹ nhàng rời khỏi cái ôm của hắn, thay quần áo ra khỏi phòng ngủ. Trên ngón tay phải suýt bị cắn đứt tối hôm qua vẫn còn dấu răng. Xung quanh dấu răng đã xanh tím, cử động cũng không tiện. Cô nhìn thấy mẹ đang ở phòng khách đút cháo cho Bella.
Đứa trẻ chưa hiểu chuyện trông thấy mẹ, lập tức vung tay vung chân cười khanh khách vỗ tay.
“Bích Hà dậy rồi à?” Bà Lương quay đầu nhìn một cái: “Trong bếp có cháo, trên bàn có đồ ăn… Trí Viễn đâu?”
“Vẫn đang ngủ.” Bích Hà nói, dùng tay trái xoa mặt Bella rồi vào bếp múc thêm một bát cháo, ngồi xuống gắng cầm đũa ăn cơm, lại hỏi: “Bố đâu ạ?”
“Ra ngoài đi dạo rồi… Hôm qua các con sao thế?” Mẹ cô lại đút một miếng cháo cho Bella.
Chuyện của người trẻ tuổi làm sao qua được mắt người từng trải? Con gái về trước, con rể đến sau, đến cả cửa phòng ngủ cũng không cho người khác mở… Rõ ràng là cãi nhau bỏ về nhà ngoại.
Bích Hà không nói gì.
“Sống với nhau phải mở một mắt nhắm một mắt.” Bà Lương nói: “Không phải vấn đề mang tính nguyên tắc thì phải nhường nhịn một bước. Con cũng phải thông cảm cho khó xử của Trí Viễn.”
Bích Hà không lên tiếng.
“Ban ngày hai người tranh cãi thế nào cũng được, ban đêm sao có thể không cho người ta vào nhà?”
Mẹ cầm bát đút nốt miếng cháo cuối cùng cho Bella, ngồi xuống bên cạnh cô, vẻ mặt không đồng tình, khẽ giọng nói: “Con đúng là khờ, đàn ông chia giường thì sẽ chia tâm, con muốn đuổi người ta đi đâu ngủ? Vợ chồng đều cãi nhau đầu giường, hòa nhau cuối giường. Ban ngày cãi nhau, buổi tối nói chuyện tử tế là làm lành rồi. Sau này con không được làm chuyện ngốc như vậy nữa. Có cãi nhau thế nào, buổi tối cũng phải cho Trí Viễn vào nhà, biết không? Không thì sau này chỉ có con khóc.”
Bích Hà im lặng ăn cháo.
Gia đình cô vẫn luôn hết sức hài lòng với Lâm Trí Viễn, cô biết. Bây giờ có nhiều thân thích phụ thuộc vào nhà họ Lâm, Lâm Trí Viễn mới là khách quý của nhà họ Lương.
Đừng nói bây giờ Lâm Trí Viễn còn là dáng vẻ mặt người dạ thú, cho dù một ngày nào đó hắn thật sự trở thành kẻ đểu cáng, sợ là cũng không có nhiều người đứng về phía cô.
Phụ nữ kết hôn chính là như vậy, tất cả mọi người sẽ cho rằng cô đã bị buộc chặt vào người đàn ông này. Anh ta không vứt bỏ cô là lương tâm anh ta quá tốt, bị đánh bị chửi cũng là chuyện của nhà mấy người, không ai quan tâm… Huống chi Lâm Trí Viễn không đánh cô, cũng không chửi cô, trông có vẻ đối xử với cô khá tốt.
“Mẹ đưa Bella ra ngoài chơi, con ăn xong thì dọn bát vào trong bếp, đợi về mẹ rửa.” Mẹ cô bế Bella: “Trí Viễn dậy thì gọi nó ra ăn cơm. Trong nồi còn món hâm nóng riêng cho nó đấy.”
Bích Hà không lên tiếng.
“Nói chuyện tử tế, đừng cãi cọ nữa.” Lúc ra cửa thay giày, mẹ cô lại không yên tâm dặn dò: “Con bỏ bớt tính xấu đi. Con xem người ta cất công tới tìm con, nên xuống nước được rồi.”
Cửa đóng lại, ngoài hành lang vang lên tiếng cười của trẻ con. Bích Hà cầm đũa, cảm thấy bất lực vì sự cô lập của mình. Mẹ chỉ biết bảo cô chiều theo hắn, làm lành với hắn, ngay cả suy nghĩ hỏi thăm cô tại sao không vui cũng không có, ngay cả ngón tay cô xanh tím không cầm được đũa cũng không phát hiện ra.
Trước kia không phải như vậy, trước kia cô mới là công chúa nhỏ của ngôi nhà này.
Bây giờ mọi người đều xoay quanh Lâm Trí Viễn.
Cô thất sủng rồi.
***
Lâm Trí Viễn ngủ đến mười giờ mới dậy. Hắn nhìn khung cảnh xung quanh, nhớ ra đây là nhà mẹ Lương Bích Hà.
Tối hôm qua làm cô đến thỏa thuê, sáng dậy người đàn ông cảm thấy tinh thần sảng khoái. Song, nhớ lại lời tối hôm qua cô nói… Lương Bích Hà lại muốn xa hắn… Lồng ngực hắn đau nhói.
Đau khổ khiến trong lòng hắn hơi xao động, dục vọng khát máu xuôi theo huyết dịch lan ra toàn thân. Người đàn ông giơ tay lên nhìn, tay lại bắt đầu phát run. Hắn cụp mắt buông tay xuống.
Cô không đi được. Hắn rất tin tưởng vào điểm ấy. Hắn nắm giữ giấy chứng nhận hợp pháp, mà hắn cũng nhìn thấu phong tục dân tình, hắn mới là phe chiếm ưu thế.
Không thì hồi đó sao phải kết hôn?
Người đàn ông thay quần áo xong ra khỏi phòng ngủ, nhìn thấy người phụ nữ đang gấp quần áo trong phòng khách.
“Bích Hà.” Hắn gọi cô.
Người phụ nữ quay lưng về phía hắn, hoàn toàn không để ý tới hắn.
Người đàn ông cũng không để bụng. Hắn đi tới, ôm sát cô từ đằng sau, cúi đầu hôn cô. Người phụ nữ muốn giãy giụa nhưng bị hắn giữ chặt. Nụ hôn của hắn rơi lên tóc cô.
Lương Bích Hà là của hắn. Hắn nghĩ.
Hắn muốn làm cái gì thì làm cái đó. Đây là quyền lợi người chồng của hắn, không liên quan đến cô có bằng lòng hay không.