Bích Hà - A Lí Lí Nha

Chương 78




Tiễn người đàn ông đi, Bích Hà ôm Hoàn Tử ngồi trên ghế sô pha một lúc. Cô nhìn thời gian, đứng dậy đi ra ngoài đứng, lát sau quay lại nói với mẹ chồng: “Mẹ, mẹ con vừa gọi điện thoại nói cơ thể không khỏe. Con muốn về xem thế nào, con mang cả Bella đi.”

“Ôi chao.” Bà Lâm sửng sốt: “Cơ thể bà thông gia không khỏe? Có chuyện gì thế? Nghiêm trọng không? Hay là mẹ bảo người đón bà ấy vào thành phố khám?”

“Tạm thời không cần ạ.” Bích Hà nói: “Con về trước xem thế nào, chắc là đau đầu tức ngực gì đó.”

“Vậy dẫn cả Bella về ư?” Rõ ràng bà Lâm không nỡ xa cháu gái: “Một mình con trông nổi không? Hay là để Bella ở đây… Trí Viễn đâu?” Bà Lâm định gọi điện thoại: “Mẹ gọi nó về, bảo nó về cùng với con. Ai da ban đầu đã bảo mấy hôm nay các con về thăm rồi… Bây giờ lại muộn mất.”

“Mẹ không cần gọi.” Bích Hà nói: “Vừa rồi con gọi cho anh ấy rồi, bố có việc tìm anh ấy. Một mình con đi được, mẹ con cũng lâu rồi không gặp Bella.” Bích Hà cười, lại nhìn con gái trong ngực: “Chưa biết chừng trông thấy Bella là bà khỏi bệnh một nửa rồi.”

“Cũng phải.” Bà Lâm vẫn còn lưu luyến không nỡ, nhưng lại không tiện từ chối, chỉ nói: “Vậy con mang bảo mẫu…”

“Không cần không cần.” Bích Hà nói: “Ở Mỹ con cũng một mình trông con bé hai tháng, con làm được.”

“Ừ.” Bà Lâm còn nói: “Vậy bên này để Trí Viễn làm xong việc rồi sẽ mau chóng tới. Ai da đứa nhỏ này đúng là không biết nặng nhẹ. Có chuyện gì còn quan trọng hơn mẹ bị ốm chứ?”

“Anh ấy bận ạ.” Bích Hà cười, nhìn bà Lâm bảo người giúp việc chất thuốc bổ lên xe, nói là đã chuẩn bị từ lâu cho nhà thông gia, lại bảo Bích Hà về xem xem, có cần thì đưa bà lên thành phố.

Nhà họ luôn luôn chu toàn lễ nghĩa, cẩn thận kĩ tính, làm cho người ta hài lòng. Bích Hà ngồi trên xe nghĩ, bố mẹ và gia đình thế này làm sao lại dạy ra người như Lâm Trí Viễn? Thủ đoạn ác độc, ích kỷ vô tình, không từ thủ đoạn, ép người ta đến đường cùng…

“Bố.” Bella ngồi trên xe cười khanh khách, vỗ tay.

Bích Hà nhìn con, trong lòng đau xót. Bella còn được có bố bao lâu nữa?

Ông bà Lương vừa mừng vừa lo khi Bích Hà đột nhiên trở về.

“Trí Viễn đâu?” Họ vui vẻ đón lấy Bella, lại hỏi.

“Công ty có việc đột xuất không đến được ạ.” Bích Hà nhìn lái xe xách quà vào nhà giúp. Anh ta còn khách sáo nói: “Sức khỏe bác thông gia có tốt không ạ?”

“Tốt, tốt.” Bà Lương lịch sự đáp lại.

Bích Hà miễn cưỡng ứng phó vài câu, ôm con vào phòng ngủ.

Lâm Trí Viễn ăn cơm cùng bố xong rồi đi chơi tăng hai, lúc ra đã ba giờ chiều. Hắn ngửi mùi son phấn trên người, nhíu mày.

Chuyện xã giao ở đâu cũng khó tránh. Gái tiếp khách đối phương mang tới ra sức dán lên người hắn, liếc mắt đưa tình. Trường hợp như thế đã thành thói quen trong mười mấy năm quá khứ, hắn hoàn toàn có thể ứng đối tự nhiên. Chỉ là mùi nước hoa nồng nặc trên người này… Đừng thấy tính cách Bích Hà dịu dàng, thực ra vẫn có ghen, hơn nữa còn không ít. Đã mười mấy năm trôi qua, cô còn nhớ mãi không quên năm đó hắn nói vài câu với Lý Vận. Có thể thấy cơn ghen rất dữ.

Sau khi hắn thưởng hết khóm hoa thì đã giác ngộ hoàn toàn. Bây giờ cuối cùng giành được thứ hắn muốn, hắn không muốn sinh nhiều rắc rối ở mặt này.

Huống chi còn là tai bay vạ gió.

Trước khi về phải thay quần áo mới được.

Đến Dụ Viên, người đàn ông bước vào phòng khách, không có một ai. Hắn đi thẳng vào phòng ngủ, cũng không có ai.

Người đàn ông vừa thay quần áo vừa nhíu mày.

Bích Hà đi đâu rồi? Tính cô không phải thích đi chơi, lại đang mang thai. Bình thường hắn về, cô đều ở nhà đọc sách.

Bella cũng không ở đây.

Không biết tại sao, căn phòng vắng vẻ này khiến trong lòng hắn nổi lên linh cảm không lành.

Hắn đã hỏi hết giáo viên hôm qua đi ăn chung với Bích Hà, cũng đã hỏi lái xe đưa đi đón về, không có gì lạ thường. Nhưng cảm xúc sa sút và im lặng kháng cự của Bích Hà tối hôm qua là thật.

“Bà chủ đâu?” Hắn ra khỏi phòng ngủ, tìm được một người giúp việc hỏi.

“Bà chủ ra ngoài rồi ạ.” Người giúp việc nói.

“Mợ chủ đâu?”

“Buổi sáng mợ chủ về nhà ngoại.” Hình như người làm rất khó hiểu khi hắn hỏi điều này: “Đưa cả cô chủ về cùng ạ.”

Bích Hà về nhà ngoại? Tại sao không nói cho hắn một tiếng? Người đàn ông thấy kỳ lạ, cảm giác dường như có thứ gì đang mất kiểm soát. Hắn cầm lấy chìa khóa xe vừa đi ra ngoài, vừa gọi điện cho Bích Hà.

Bên kia rất lâu mới nhận máy. Người đàn ông còn nghe thấy tiếng ê a kêu to của Bella. Hắn yên tâm hơn một chút.

“Alo.” Giọng của người phụ nữ rất lãnh đạm.

“Bích Hà.” Bên này, người đàn ông cười, không hề mảy may lộ ra ý trách móc: “Em về Bắc Hồ? Sao không bảo anh? Anh về còn biết đường tìm em. Đưa cả Bella về cùng à? Em đợi anh, anh lập tức qua đó.”

Bên kia im lặng một lúc, giọng nói Bích Hà rất bình tĩnh: “Anh khoan hẵng tới đây.”

Người đàn ông nhíu mày, dừng bước.

“Lâm Trí Viễn.” Bích Hà ngồi trên giường nhắm hai mắt. Bella bám vào cánh tay cô, loạng chà loạng choạng muốn tự đứng lên, lại ngã ngồi xuống hết lần này đến lần khác. Bích Hà không để ý đến con, chỉ nói vào điện thoại: “Em có một việc muốn hỏi anh, anh thành thật trả lời em.”

“Chuyện gì?”

Giọng điệu người phụ nữ bên kia điện thoại nghiêm túc. Người đàn ông cười hỏi, ánh mắt lại bắt đầu trầm xuống, có thứ gì đó đang vận hành nhanh trong đầu. Hắn linh cảm câu hỏi này và đáp án của mình đối với câu hỏi này đều cực kỳ quan trọng.

Sau đó hắn nghe thấy giọng nói của người phụ nữ từ điện thoại vọng ra, từng câu từng chữ rõ ràng rành mạch: “Lâm Trí Viễn, chuyện hai năm trước bố em đầu tư phá sản… có phải là anh giở trò hay không?”