Bích Hà lại đang sợ hắn.
Người đàn ông cụp mắt suy nghĩ, xác định gần đây mình không làm chuyện gì khiến cô sợ hãi. Chuyện chính hắn làm cơ bản đều tránh cô đi. Không phải coi thường trí lực của cô, cho dù hắn bày ra cho cô xem, cô cũng không hiểu.
Con người hắn mà Bích Hà nhìn thấy là vô cùng bình thường. Yêu tổ quốc yêu đồng bào, hòa nhã và lương thiện, hoàn toàn phù hợp với giá trị quan của Chủ nghĩa xã hội nòng cốt. Chỉ thiếu nước xuống xe tự mình đỡ bà già qua đường nữa thôi.
Không nghĩ ra được nên lười nghĩ nữa.
“Bích Hà, rốt cuộc em sao thế?” Người đàn ông lại bày ra nụ cười, vươn tay giữ cô.
Bích Hà đẩy hắn nhưng bị người đàn ông nắm tay. Rốt cuộc người đàn ông cũng biết cô mang thai, giữ chặt cô rồi cũng không có động tác khác, chỉ nói: “Có chuyện gì em nói với anh. Đừng sợ, mọi chuyện đều có anh đây.”
Người phụ nữ ngước mắt ngây ngẩn nhìn khuôn mặt anh tuấn của hắn.
Người đàn ông đưa tay lau nước mắt trên mặt cô, cúi đầu hôn cô. Cô quay đầu đi, nụ hôn của người đàn ông rơi lên cổ cô. Hắn lại khẽ nói bên tai cô: “Đừng sợ, Bích Hà. Nói cho anh làm sao, làm sao không vui?”
Sự đụng chạm của hắn đột nhiên khiến cô cảm thấy vô cùng buồn nôn. Thậm chí nơi hắn hôn qua âm ỉ tê dại. Dạ dày cuộn lên khó chịu. Cô giãy giụa, người đàn ông lại càng nắm chặt tay cô. Bích Hà bắt đầu nôn khan.
Hắn buông tay ra.
Bích Hà không cho hắn chạm vào cô. Người đàn ông đứng ở cửa nhà vệ sinh, cụp mắt nhìn bóng người ghé vào bồn cầu nôn khan. Cuộc gặp buổi tối của bọn họ đã xảy ra chuyện gì?
Người phụ nữ của hắn lại không cho hắn chạm vào, khiến hắn có phần tức giận.
Người phụ nữ của hắn.
Chủ quyền hắn nắm giữ đối với cô, đây là ranh giới cuối cùng.
Ngoại trừ cái đó ra, tất cả vấn đề đều chỉ là hắn muốn giải quyết hay không thôi.
Nét mặt người đàn ông bình tĩnh, ánh mắt lại lạnh lùng. Hắn nghĩ ngợi, quay người ra ngoài cửa gọi mấy cuộc điện thoại. Lúc quay lại trông thấy người phụ nữ ôm áo ngủ, nhắm mắt ngồi dựa vào đầu giường, vẻ mặt mỏi mệt.
Hắn đứng ở cửa, nhìn trạng thái của cô một lúc, sau đó vào phòng, đóng cửa, trở tay khóa cửa lại.
Chuyện giữa vợ chồng nên giải quyết trong phòng ngủ. Chẳng phải có câu “cãi nhau đầu giường, hòa nhau cuối giường” sao?
Người phụ nữ nhìn chằm chằm động tác khóa cửa của hắn, cả người căng cứng, vẻ mặt sợ hãi.
Người đàn ông đi tới, cúi đầu nhìn cô một chút, đưa tay cởi áo cô.
Người phụ nữ nắm chặt bàn tay hắn vươn tới.
“Bích Hà.” Người đàn ông mặc cô giữ tay, không hề nóng vội, ngồi bên giường cười với cô, ý cười lại không hiện trong mắt: “Rốt cuộc hôm nay em sao thế? Chúng ta là vợ chồng, anh cởi áo em, đây chẳng phải là đạo lý hiển nhiên sao?”
Người phụ nữ nắm chặt tay hắn, không lên tiếng.
“Bích Hà.” Giọng nói người đàn ông ngậm cười, nói năng nhỏ nhẹ, rất kiên nhẫn khuyên cô: “Em xem, em không chịu nói cho anh thì làm sao? Không sao, anh đã bảo người đi tra.”
“Em là vợ anh.” Người đàn ông nói: “Vợ chồng có quyền và nghĩa vụ gì, em có biết không?”
“Anh muốn nhìn em, em ngoan chút.” Dáng vẻ hắn dịu dàng quan tâm: “Bây giờ em mang thai, anh không muốn dùng sức mạnh với em, làm con bị thương sẽ không tốt.”
Người phụ nữ cúi đầu cụp mắt không nói gì. Người đàn ông gỡ tay ra khỏi cái nắm của cô, sau đó đưa tay cởi quần áo cô. Người phụ nữ nhắm mắt lại, không đấu tranh nữa, mà là mặc hắn cởi sạch người mình.
Hơi thở của người đàn ông tới gần. Hắn cẩn thận nhìn mỗi một chỗ trên người cô. Cổ, vai, cánh tay, ngực, eo, sau đó hắn tách chân cô ra.
Âm h* trơn tru không lông khép chặt như trẻ con. Ngón tay người đàn ông nhẹ nhàng vuốt ve rồi tách môi âm h* của cô ra, nhìn tỉ mỉ cánh hoa và cửa huyệt, sau đó vươn ngón tay thon dài sờ lên. Sạch sẽ gọn gàng, không giống như bị người ta xâm hại…
Đồ của hắn vẫn còn tốt, không bị người khác chạm vào.
Như vậy thì hắn yên tâm một nửa rồi.
Không thì hắn sẽ giết người thật.
Người đàn ông nhìn chằm chằm giữa chân cô chốc lát, hô hấp dần dần gấp gáp, cúi đầu hôn lên. Đầu lưỡi ấm áp mút lấy mật đậu giữa huyệt hoa. Người phụ nữ nhắm mắt nhíu mày, cơ thể bắt đầu phản bội ý chí cô, nghênh đón hắn.
Vật to lớn quen thuộc bắt đầu chậm rãi ra vào thân dưới. Người phụ nữ che kín mắt, lại bị người đàn ông lấy ra. Khóe mắt cô có nước mắt lăn xuống, người đàn ông hôn đi giúp cô.
Hôm sau Bích Hà tỉnh dậy, hiếm khi người đàn ông lại ở nhà, còn kiên nhẫn ăn sáng với cô. Cảm xúc cô sa sút. Dù hắn chọc cô, cô cũng chỉ miễn cưỡng phối hợp.
Chẳng mấy chốc, người đàn nhận một cuộc điện thoại, nói phải tới Thiên Thịnh. Hắn muốn dẫn cô đi cùng, cô lắc đầu từ chối, ôm bụng, nói vẫn muốn ngủ một lúc nữa.
Hắn nhìn cô một lát, nói không yên tâm để cô ở nhà một mình, đề nghị đưa cô đến Dụ Viên trước.
Bích Hà gật đầu đồng ý.
Cô đứng dậy vào phòng ngủ thay quần áo.
Thay quần áo xong, cô nhìn thoáng qua quần áo phụ kiện đầy tủ đầy hộp, không hề động vào; lại nhìn trang sức trên bàn trang điểm, cũng không hề lấy; trong túi có chứng minh thư và thẻ ngân hàng, trong thẻ có mấy chục triệu…
Cô xách túi lên.
“Đi thôi, đến Dụ Viên.” Sau khi ra ngoài, cô nói với Lâm Trí Viễn, còn tươi cười.
Hoàn Tử vẫn đang ở chỗ ông bà con bé.
Đến Dụ Viên, Bích Hà dường như đã trở về bình thường. Cô đón con gái từ tay mẹ chồng hôn một cái, khuôn mặt dịu dàng, còn ôm Bella đứng ở cửa chào tạm biệt người đàn ông. Cô nắm cánh tay mũm mĩm của Hoàn Tử, cười dạy con bé vẫy tay với người đàn ông: “Tạm biệt daddy ~”
Người đàn ông mỉm cười hôn tay nhỏ của con gái, lại hôn tóc Bích Hà ngay trước mặt mẹ mình.
“Anh ăn cơm trưa xong sẽ về.” Vẻ mặt hắn mỉm cười. Bích Hà bình thường trở lại, hắn cũng rất vui.
Cô mỉm cười nhìn hắn rời đi, không nói gì.