Bích Hà bám vào chum nước đứng yên thật lâu. Cô chẳng màng nghe lén cuộc trò chuyện khác của những người bàn này nữa. Cô chỉ cảm thấy trời quay đất cuồng, toàn thân như nhũn ra. Cô gắng gượng đỡ tường đi vài bước, ra khỏi phạm vi sân, lúc này mới run tay lấy điện thoại trong túi.
Cô vô cảm nhìn bàn tay run rẩy của mình. Hóa ra khi người ta kích động đến mức độ nào đó, quả thật cả người sẽ phát run…
“Bố.”
Bích Hà cầm điện thoại.
“Bích Hà?” Tiếng của bố cô bên kia rất vui mừng: “Con và Trí Viễn về nước à, bao giờ các con về bên này? Mẹ con nhắc đến các con mãi, còn cả Hoàn Tử nữa, lâu lắm rồi bố mẹ không gặp cháu gái.”
Bích Hà nghe bên kia nói liên tục rất lâu. Cô nhắm hai mắt, nhiều lần mở miệng nhưng khó mà dằn lòng.
“Bố.” Cuối cùng cô lên tiếng, giọng nói trầm thấp: “Con muốn hỏi chút chuyện trước kia.”
“Chuyện gì?”
“Hồi đó bố…” Nước mắt Bích Hà chảy xuống: “Tại sao lại nghĩ đến việc đầu tư hạng mục kia?”
“Hạng mục gì… Ôi chao.” Bố cô không muốn nói lắm: “Con đừng hỏi việc này nữa, may mà có Trí Viễn…”
“Bố.” Bích Hà cắn răng: “Con muốn biết chuyện khi đó.”
Con muốn biết tiền căn hậu quả. Con muốn biết việc này… rốt cuộc có liên quan đến hắn hay không.
Một người quản lý của Thiên Thịnh tại sao phải lừa gạt bố? Có gì tốt cho anh ta? Là đang nói đến hạng mục kia sao? Bản quy hoạch đầu tư của tinh anh phố Wall viết? Nếu như là…
Bọn họ lừa bố vào bẫy như thế nào?
Là Lâm Trí Viễn làm sao? Là vì đối phó cô? Có đáng không? Hắn có biết vì thế mà cô suýt cửa nát nhà tan hay không?
Tại sao hắn phải hại cô như thế?
Hắn điên rồi.
Từ đầu đến cuối là một kẻ điên.
Hắn vẫn luôn là vậy.
“Bích Hà à?” Bên kia, mẹ cô nhận lấy điện thoại, cười nhẹ: “Con và Trí Viễn bao giờ về? Mang cả Hoàn Tử…”
Không, Bích Hà nghĩ, cô và Lâm Trí Viễn sẽ vĩnh viễn không về nữa.
Ăn cơm xong, các đồng nghiệp còn muốn đi hát. Sắc mặt Bích Hà không tốt, gượng cười lựa lời từ chối. Tài xế tới đón cô về nhà. Người đàn ông kia không ở nhà. Cô thở phào một hơi.
Bella đã đưa sang chỗ ông bà. Hốc mắt Bích Hà ướt át, đứng trong phòng khách ngẩn người rất lâu. Một ngàn nghi vấn, một vạn suy nghĩ đang xoay quanh trong đầu cô, rối tinh rối mù. Cô mịt mờ không biết mình nên đi đâu.
Cả người mềm nhũn.
Cô nằm rũ trên ghế sô pha, không biết thời gian.
“Bích Hà?” Đột nhiên có người gọi cô, sau đó có người ôm lấy cô. Bích Hà dần dần hoàn hồn, nhìn thấy gương mặt đẹp đẽ kia.
Lâm Trí Viễn vừa vào nhà đã nhìn thấy bóng hình ngồi ngẩn người trên ghế sô pha. Hắn đi tới, nhìn thấy sắc mặt cô, tức khắc nhíu chặt mày.
“Sao thế?” Hắn bước nhanh qua, ngồi xuống ôm cô, ân cần nhìn vẻ mặt cô: “Khó chịu chỗ nào sao?”
Tại sao đi tụ hội đồng nghiệp về lại như vậy? Hắn đã bảo không nên đồng ý cho cô đi, cô còn là phụ nữ có thai.
Bích Hà nhìn hắn, sau đó nhắm mắt lại, lảo đảo như bị chóng mặt. Lâm Trí Viễn ôm cô, muốn bế cô lên, vừa nói: “Anh đưa em đi bệnh viện. Em khó chịu chỗ nào? Đau bụng sao?”
Bích Hà đột nhiên dồn sức đẩy hắn ra.
Cô không muốn nhìn thấy hắn.
Cô bỗng nhiên cảm thấy toàn bộ hôn nhân, toàn bộ cuộc đời của mình đều bị bao phủ bởi một lời nói dối cực lớn. Cô đã không phân biệt được, cũng không có sức phân biệt rốt cuộc cái nào là thật, cái nào là giả.
Nền móng đã vỡ, lầu cao nghiêng ngả.
“Bích Hà.” Người đàn ông không để ý, bị cô đẩy lùi lại một bước. Hắn lại đưa tay ôm cô: “Em sao thế?”
Tại sao Bích Hà lại thế này? Như tang cha tang mẹ, lòng như tro tàn.
Rốt cuộc bữa tiệc đồng nghiệp của bọn họ đã xảy ra chuyện gì? Trong lòng người đàn ông giật thót, một suy nghĩ cứ thế đột ngột nảy ra trong đầu. Bích Hà… bị người ta ức hiếp?
Người đàn ông nhíu mày, nhìn cả người cô từ trên xuống dưới. Quần áo chỉnh tề, tóc tai cũng không rối. Hắn lại từ từ đưa tay chạm vào cô: “Bích Hà…”
Người phụ nữ né tránh tay hắn, đi thẳng về phòng ngủ.
Người đàn ông đi theo cô vào phòng ngủ. Mặt không cảm xúc nhìn cô mở tủ quần áo, thu dọn đồ ngủ của mình, sau đó lại vào toilet cầm khăn mặt và đồ rửa mặt rồi đi thẳng về phía hắn, hình như muốn chen ra ngoài từ bên cạnh hắn.
“Bích Hà.” Người đàn ông đứng ở cửa chặn đường cô, trên mặt lại nặn ra nụ cười, ôn tồn nói: “Em đi đâu?”
Bất kể đã xảy ra chuyện gì cũng không đến nỗi nghiêm trọng phải chia phòng ngủ…
Không được ôm Lương Bích Hà đi ngủ, tâm trạng của hắn sẽ rất tệ. Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
“Anh tránh ra.”
Bích Hà không nhìn hắn, giọng điệu sa sút.
“Bích Hà.” Người đàn ông quyết định vỗ về cô trước. Nụ cười trên mặt hắn chân thành, giọng nói ôn hòa và quan tâm: “Em sao thế? Sao lại không vui? Ai bắt nạt em? Em nói cho anh, để anh xả giận cho em.”
Bích Hà ngẩng đầu, lùi lại đằng sau hai bước, trong mắt ngấn lệ.
Vẻ mặt hắn tươi cười, lại dịu dàng quan tâm… Che giấu sự cố chấp và khuynh hướng bạo lực nghiêm trọng của hắn. Cô phản xạ có điều kiện che kín cổ mình, cảm thấy cổ họng căng ra.
Lâm Trí Viễn nhìn nét mặt hoảng sợ và đề phòng của cô, nụ cười dần dần biến mất, khuôn mặt lạnh tanh.