Hôm sau thức dậy, Bích Hà nhìn người đàn ông vẫn còn ngủ say bên cạnh, nhớ lại những lời hắn nói tối hôm qua.
Cô chưa từng đi du học, hiểu biết về cuộc sống du học sinh cũng chỉ là đôi câu vài lời đến từ báo chí và truyền thông. Cô không có năng lực phán đoán thật giả, có lẽ hắn lại đang lừa cô… Cũng có lẽ điều hắn nói là sự thật.
Cho dù là giả, cô cũng phải coi nó là thật – Bích Hà nghĩ. Ít nhất điều này chứng tỏ Lâm Trí Viễn còn bằng lòng trấn an cô. Trước đó hắn đã thừa nhận với cô mười năm này từng có rất nhiều phụ nữ. Cô không thích sự thật này, nhưng cũng không thể thay đổi quá khứ đã xảy ra. Loại cảm giác này khiến trực giác cô không muốn đi tìm hiểu rõ mười năm khuyết thiếu đó nữa… Luôn cảm thấy càng biết nhiều càng ghê tởm vậy.
Bao gồm cả chuyện hắn làm bây giờ. Rõ ràng tài sản trong nhà đã sắp nứt đố đổ vách, nhưng hắn vẫn thà ở phố Wall chứ không chịu về nước kế thừa gia nghiệp. Cô cũng không hiểu rõ suy nghĩ của hắn. Thế nhưng trong hôn nhân nhiều khi điều cần không phải là biết rõ tường tận mà là hiếm khi hồ đồ. Chẳng hạn như bạn đi công tác về, phát hiện “áo mưa” ở tủ đầu giường ít đi một cái…
Không không, ví dụ này sai rồi.
Cô không can thiệp được vào quá khứ của Lâm Trí Viễn, cô cũng có thể giả vờ không biết những người phụ nữ trong vòng mười năm đó, nhưng nếu như sau khi kết hôn hắn còn dám léng phéng, vậy cô chỉ có thể thà chết vinh còn hơn sống nhục. Cô cần một người chồng chung thủy, điều này sẽ không vì thân phận và bối cảnh của hắn mà nhượng bộ.
***
Sáng ngày hôm sau từ bệnh viện ra, Lâm Trí Viễn cầm giấy chẩn đoán của Bích Hà. Mấy chữ “Đã mang thai sáu tuần” bên trên khiến hắn mặt mày hớn hở.
“Mang thai ở Mỹ.” Hắn cầm giấy thông báo, cười: “Ừm, vậy đặt là Lâm Mỹ Sinh được rồi, con gái thì đặt là Lâm Mỹ Mỹ.”
“Chẳng hay tí nào.” Bích Hà phản đối: “Dù gì anh cũng là học sinh ưu tú của Trung học T, không thể nghĩ cái tên nào có văn hóa chút sao?”
“Vậy thì đặt là Lâm Ái Hà…” Lâm Trí Viễn nhướn mày nhìn cô cười: “Đơn giản dễ hiểu, ngụ ý sâu sắc…”
“Còn chướng tai hơn.” Bích Hà lập tức đỏ mặt: “Không được đặt cái tên này. Lâm Trí Viễn, trình độ văn hóa của anh càng ngày càng thấp.”
“Phải phải phải.” Lâm Trí Viễn thuận theo: “Nếu bàn về trình độ văn hóa, anh làm sao so được với cô giáo Lương? Cô giáo Lương đặt là được, cô giáo Lương bảo đặt thế nào thì đặt thế đó…”
Lâm Trí Viễn cẩn thận đỡ Bích Hà đi ra ngoài, vừa lấy điện thoại ra gọi điện cho bố mẹ mình, thông báo cho họ: “Chắc chắn mang thai rồi, sáu tuần.”
Hắn tắt điện thoại, lại cúi đầu cười: “Bên bố mẹ vợ để anh gọi hay là em gọi?”
“Ai da anh thật là.” Bích Hà trách hắn, mặt đỏ lên: “Anh ước gì tất cả mọi người biết hết sao?”
“Đúng vậy, anh vui mà Lương Bích Hà.” Ánh mắt người đàn ông rạng rỡ: “Anh còn muốn cầm băng rôn chiêu cáo thiên hạ đây… À!” Người đàn ông đột nhiên nảy ra ý tưởng: “Chi bằng ngày mai bảo bố đổi mấy cái màn hình quảng cáo của công ty thành “Nhà họ Lâm có tin vui, toàn bộ giảm giá 90%”.”
Bích Hà bật cười: “Tên phá của này, nếu anh dám làm như vậy thật, chắc chắn bố cầm gậy ra đánh chết anh…”
“Ông ấy chỉ có một đứa con trai này, đánh chết anh thì để ai thừa kế gia sản trăm tỷ của ông ấy?” Lâm Trí Viễn cười: “Tiền tài đều là vật ngoài thân, vui một mình không bằng vui chung.”
Trên đường về, Bích Hà nhận một cuộc gọi lạ. Cô nghe máy, không ngờ lại là giáo viên Lưu đồng nghiệp cũ. Bên kia nói xem vòng bạn bè của cô biết cô về nước, có thầy giáo Lý trong tổ sắp về hưu, mọi người định tối mai ăn một bữa chúc mừng ông ấy, mời cô cùng đi.
“Được.” Bích Hà đồng ý.
Thầy giáo Lý là tổ trưởng tổ Ngữ văn cấp hai của bọn cô, cũng rất tốt với cô. Huống chi bây giờ cô kết hôn rồi, vòng xã giao rất hạn hẹp, hiếm khi có đồng nghiệp cũ hẹn gặp, đương nhiên là hăng hái nhiệt tình.
“Giáo viên tụ họp?” Lâm Trí Viễn lái xe, hỏi.
“Đúng vậy.” Bích Hà nói: “Thầy giáo Lý về hưu, gọi bọn em đi tụ tập.”
Người đàn ông im lặng một lát, nói: “Bây giờ em mang thai, không thích hợp vận động mạnh…”
“Đây mà là vận động mạnh cái gì?” Bích Hà không nhịn được bật cười: “Chỉ là ăn một bữa cơm, cùng lắm là hát hò gì đó thôi.”
Người đàn ông không nói gì thêm.
Hai người trở về Dụ Viên.
Bà Lâm gọi điện thoại tới từ sớm, bảo Bích Hà buổi trưa qua uống canh. Lâm Trí Viễn cũng không khách sáo, đến Dụ Viên xong tự mình cầm uống hai bát canh.
“Bích Hà, con uống nhiều vào.” Bà Lâm cười nhìn thoáng qua con trai, nhưng không nói gì hắn.
Bích Hà bưng canh, từ từ uống từng ngụm. Lâm Trí Viễn lau miệng, nhìn đồng hồ đứng lên: “Con phải ra ngoài, buổi trưa hẹn người ta ăn cơm. Bích Hà, em ở đây chờ anh, buổi tối ăn cơm xong anh đến đón em.”
“Còn đón cái gì?” Bà Lâm cười: “Tối nay hai đứa ở bên này đi, trong nhà cũng không phải không có chỗ ở. Trí Viễn, con ăn uống xong về thẳng đây.”
Lâm Trí Viễn nhìn sang Bích Hà, Bích Hà vừa uống canh vừa gật đầu.
“Vâng.” Người đàn ông cũng đồng ý.
Bích Hà ăn cơm xong ở Dụ Viên, nói chuyện với mẹ chồng hồi lâu. Lúc đến bữa tối, chú Trương lái xe xách vào cho cô hai bát miến tiết vịt.
“Đây là cái gì?” Bà Lâm kinh ngạc.
“Lúc sáng sếp Lâm ra ngoài có dặn dò.” Chú Trương nói: “Bữa tối đến cổng trường Trung học T mua cho cô Lâm hai bát miến tiết vịt.”
Mặt Bích Hà lập tức đỏ đến mang tai, lại lúng túng. Lâm Trí Viễn này… Hắn không biết chỗ khó của quan hệ mẹ chồng nàng dâu. Mẹ chồng đã bảo cô ở đây ăn cơm, hắn còn bảo người ta đi mua đồ ăn ngoài cho mình.
Quả nhiên, bà Lâm nhíu mày: “Cái thằng Trí Viễn này, Bích Hà đang mang thai, làm sao có thể ăn những thứ này? Đồ ăn bên ngoài rất mất vệ sinh.”
“Chú để ở đây đi.” Bích Hà đỏ mặt, nhỏ giọng nói: “Cảm ơn.”
Bà Lâm biết lần này mang thai con dâu nghén nặng, săn sóc bảo nhà bếp làm toàn món hương vị thanh đạm, ít dầu ít muối. Nhưng Bích Hà vẫn không muốn ăn, ăn hai miếng rồi buông đũa.
Cô nhìn miến tiết vịt đặt bên cạnh, nuốt nước miếng một cái.
“Muốn ăn cái này?” Bà Lâm thấy ánh mắt của cô, cau mày đưa tay sờ bát: “Nguội hết rồi.”
“Bích Hà, con muốn ăn cái này thì mai mẹ bảo nhà bếp làm cho con.” Bà Lâm rất quan tâm cô: “Ăn ngoài ít thôi, không vệ sinh.”
“Vâng mẹ.” Bích Hà cười cười.
Ăn cơm xong, Bích Hà chơi với Bella, nói chuyện với mẹ chồng một lúc rồi trở về phòng ngủ. Dinh thự nhà họ Lâm vẫn luôn giữ lại gian phòng của bọn họ. Bố mẹ chồng chỉ có một đứa con trai là Lâm Trí Viễn – “Sau này cái gì mà chẳng phải của các con?”
Cô tắm rửa xong, nằm trên giường, nhìn gian phòng trang trí sang trọng tối giản này, nghĩ tới hai bát miến tiết vịt tối nay.
Ở những phương diện khác, Lâm Trí Viễn rất thông minh, nhưng mà cũng có nhiều chỗ ngớ nga ngớ ngẩn như những người đàn ông khác.
Ài.
Cô sờ lên bụng.
Kết hôn với ai đó thật là một chuyện thần kỳ.
Kết hôn với Lâm Trí Viễn, cô được đến ở đây, dường như lập tức đạt tới đỉnh nhân sinh; nếu như gia đình không xảy ra chuyện như vậy, cô sẽ kết hôn với một người đàn ông khác, bây giờ cũng sẽ nằm trong một căn phòng khác.
Việc đời thật kỳ diệu.
Mười giờ tối, Lâm Trí Viễn vẫn chưa về. Hắn ra ngoài xã giao với đám con ông cháu cha kia, một, hai giờ sáng mới về là chuyện bình thường. Bích Hà có thói quen ngủ sớm, nằm mãi nằm mãi rồi cơn buồn ngủ kéo đến, cô dứt khoát tắt đèn đi ngủ trước.
Đương lúc mơ mơ màng màng, không biết đã bao lâu rồi, cô cảm giác có người đi vào. Bước chân rất nhẹ, không bật đèn. Người kia đến bên giường nhìn cô trước rồi đi ra.
Bích Hà cố gắng mở mắt, trông thấy bóng dáng quen thuộc đứng trước tủ quần áo, hình như ban đầu định thay quần áo.
Nhưng hắn lại dừng lại. Ánh trăng từ cửa sổ chiếu vào phòng, Bích Hà nhìn thấy người đàn ông trong gương, dáng người cao ráo, khuôn mặt anh tuấn, biểu cảm ngạo mạn, ánh mắt lạnh lùng vô tình. Tay phải hắn để ở cổ áo mình, dường như định cởi cúc áo, nhưng không biết tại sao… đột nhiên nhìn thẳng vào bản thân mình trong gương, không cử động.