Người đàn ông không cử động, duy trì tư thế này, cứ thế đối mặt với người trong gương.
Người đàn ông trong gương ánh mắt lạ lẫm. Không giống Lâm Trí Viễn hòa nhã lễ độ thường ngày, vẻ mặt đó, ánh mắt đó… lạnh lùng, ngạo mạn, không sợ gì, lạnh lẽo vô tình.
“Lâm Trí Viễn?” Bích Hà nhẹ giọng gọi tên hắn, lần mò bật đèn, chống người ngồi dậy, mơ màng buồn ngủ, tóc tai rối bù.
Vào giây phút ánh đèn sáng lên, người đàn ông nhắm mắt lại. Lúc mở ra lần nữa, dường như linh hồn của hắn đã được đổi về.
“Bích Hà?” Hắn quay đầu gọi cô, mỉm cười với cô, đi tới ngồi bên giường, người đầy mùi rượu: “Em vẫn chưa ngủ à?”
Bích Hà lắc đầu, nhìn thấy vết rượu màu đỏ trên áo sơ mi trắng của hắn, cô mơ mơ màng màng đưa tay sờ: “Sao áo anh bị bẩn rồi?”
“Không cẩn thận làm bẩn.” Vẻ mặt người đàn ông tự nhiên, cười đưa tay cởi cúc áo sơ mi, đồng thời lại gần hôn cô: “Nhớ anh không?”
Ai da, nồng nặc mùi rượu…
Bích Hà ghét bỏ đẩy hắn: “Anh đi tắm trước đi.”
“Được.” Người đàn ông cười cười.
Bích Hà nằm trên giường ngủ tiếp, một lát sau thân thể ấm áp của người đàn ông xáp lại, ôm cô.
“Em muốn đi ngủ.” Bích Hà lẩm bẩm nói.
“Em ngủ đi.” Hắn cởi áo ngủ của cô khiến cả người cô trần trụi, sau đó nhẹ nhàng ôm cô vào trong ngực, tay chậm rãi vuốt ve toàn thân cô.
“Buổi tối ăn cái gì?” Hắn trầm giọng hỏi cô.
“Mộc nhĩ xào bách hợp, canh hạt sen xanh…” Bích Hà mơ màng báo tên món ăn.
“Lão Trương có mua miến tiết vịt cho em không?” Hắn khẽ hỏi.
“Có.” Bích Hà nhắm mắt trả lời, dừng lại một chút rồi bổ sung: “Ăn rồi.”
Người đàn ông không nói gì, cúi đầu chầm chậm cắn môi cô, cắn một lúc lại cắn vành tai, má cô.
“Em muốn đi ngủ…” Bích Hà rất bất lực.
“Bích Hà… Lương Bích Hà.” Hô hấp của người đàn ông dần gấp gáp. Vật cứng của hắn đã chọc vào bụng cô. Hắn nhẹ hôn mặt và tai cô, trầm giọng gọi tên cô. Bích Hà nhắm mắt, nhập nhèm buồn ngủ, không nhìn thấy biểu cảm si mê của hắn.
“Lâm Trí Viễn, sáng mai rồi chúng ta làm được không?”
Thật sự rất buồn ngủ.
“Được.” Mặc dù hắn nhỏ giọng đồng ý, nhưng động tác trên tay không dừng, vẫn vùi đầu vào cổ cô, nhẹ nhàng cắn mút vành tai cô.
Bàn tay người đàn ông vuốt ve cổ, bả vai, cánh tay cô, lại phủ lên vú cô, nhẹ nhàng xoa bóp. Sau đó lại từ từ hướng xuống dưới xoa eo cô, tay đặt trên bụng cô.
Nhiệt lượng từ lòng bàn tay người đàn ông tỏa ra, sưởi ấm bụng người phụ nữ. Bích Hà thoải mái thở dài một hơi, không nhịn được dựa sát vào lồng ngực hắn.
Người đàn ông ôm chặt cô, vật lớn cương lên chọc vào eo cô.
“Hôm nay anh đi gặp những ai?” Bích Hà nhắm mắt, lầm bầm hỏi.
“Quý Niệm, Hà Tam, Tống Di…” Người đàn ông ôm cô trần trụi vào trong ngực, khẽ cắn vành tai cô, bắt đầu đọc từng cái tên ở bên tai cô. Ngón tay chậm rãi đảo quanh giữa hai chân cô.
“Lại là đám phú nhị đại này…” Bích Hà lầu bầu.
Ngón tay người đàn ông đã cắm vào giữa chân cô, nhẹ nhàng vuốt ve khe hẹp. Bích Hà vốn chính là “một sợi chỉ trời” hiếm có, bên ngoài âm h* sạch sẽ không lông, khép kín chặt chẽ. Ngón tay người đàn ông không dùng lực, chỉ bao phủ hờ bên ngoài, xoa nhẹ.
“Đúng vậy.” Người đàn ông rất kiên nhẫn nói chuyện với cô, vừa khẽ cắn mặt cô, vừa cười: “Bọn họ đều là khách hàng của quỹ phòng hộ bên kia của anh. Anh về nước cũng phải cho bọn họ gặp một chút, kẻo bọn họ cho rằng anh cuỗm tiền bỏ trốn.”
Người đàn ông vừa nói, ngón tay vừa tách môi âm h* cô ra. Ngón tay chuẩn xác ấn xuống đậu đỏ nhạy cảm giấu sâu bên trong, nắn bóp nhẹ nhàng.
“Vậy bọn họ…” Cơ thể Bích Hà run lên, mở mắt ra đánh hắn một cái, kẹp chặt chân.
Đáng tiếc đã quá muộn. Mặc dù ngón tay người đàn ông bị kẹp lấy nhưng lại không ảnh hưởng hắn vuốt ve và nắn bóp khi nhẹ khi mạnh. Người đàn ông bắt đầu hô hấp dồn dập, mồ hôi từ từ thấm ra.
“Lâm Trí Viễn, đồ lừa đảo này…”
Chân người phụ nữ dần dần thả lỏng, bộ phận nhạy cảm bị người đàn ông xoa bóp. Cơ thể cô từ từ mềm nhũn.
Người đàn ông không trả lời, đưa tay vuốt ve cánh hoa và cửa huyệt trơn nhẵn giữa hai chân cô, cúi đầu hôn cô. Đầu lưỡi của hắn ngang ngược quấn lấy lưỡi cô, khẽ cắn mút.
“Ưm…” Bích Hà đẩy hắn ra, che chặt miệng mình. Đầu lưỡi bị hắn mút tê dại. Cái người này…
Chân bị tách ra nâng lên, người đàn ông đã trở mình quỳ gối trước mặt cô, vật to lớn cứng rắn nóng hổi cọ xát giữa hai chân. Bích Hà biết tình hình vô vọng, chỉ đành không cam lòng phàn nàn: “Lâm Trí Viễn, anh là tên lừa đảo…”
Cơ thể bị tách ra, vật cứng chậm rãi đâm vào, từng tấc từng tấc từ từ được lấp đầy. Người đàn ông vùi mình vào sâu nhất, nằm sấp trên người cô, đối mặt với cô.
Hắn nhìn vào mắt cô, nhẹ nhàng vuốt ve mặt cô, biểu cảm vô tội: “Lương Bích Hà, anh muốn làm em… Anh đã cứng như vây rồi, em xem xem.”
Nói xong còn đâm hai cái. Bích Hà đánh hắn.
“Em nhẫn tâm để anh cứng như vậy cả đêm?” Hắn nhìn cô, thân dưới chầm chậm rút ra đút vào: “Cứng lâu như vậy sẽ hỏng mất, hỏng rồi sau này em dùng cái gì?”
Ai da, người này lại bắt đầu ăn nói bậy bạ.
Bích Hà không để ý tới hắn.
“Lương Bích Hà, cuộc sống sau này của chúng ta còn dài.” Người đàn ông nâng mông cô lên, thuận tiện đâm sâu hơn: “Chúng ta làm vợ chồng đời đời kiếp kiếp. Em phải cho anh làm nhiều, làm càng nhiều sau này mới càng dùng tốt…”
Bích Hà đưa tay bóp cái miệng nói hươu nói vượn kia.
Ở bên ngoài, hắn vẻ vang phóng khoáng, áo mũ chỉnh tề, mặt người dạ thú, phong phạm tinh anh xã hội. Ở nhà lại nói năng không kiêng nể gì. Nếu như nói ra, ai mà tin?