“Sao thế?”
Hắn lại gần, khuôn mặt tuấn tú mỉm cười chỉ cách cô 10cm, hơi thở ấm áp phả vào mặt cô. Hắn đặt tay lên bụng cô: “Có phải ban nãy ăn nhiều quá không? Anh xoa cho em.”
Có lẽ là vì cô lại kiểm tra ra có thai, hôm nay Lâm Trí Viễn hết sức phấn khích, cũng cực kỳ dịu dàng quan tâm.
Bích Hà một mực nhìn mặt hắn.
“Nhìn anh làm gì?” Hắn cười.
Bích Hà vươn tay, chầm chậm sờ mặt hắn. Mày kiếm, mắt đào hoa, mũi cao. Khuôn mặt người đàn ông anh tuấn, tươi cười, yên lặng mặc tay cô di động trên mặt hắn.
Lúc ngón tay cô sờ qua môi mỏng của hắn, hắn hé miệng, cắn đầu ngón tay cô. Đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm ngón tay cô.
Bích Hà rút về.
“Cho anh hôn.” Hắn cúi đầu đuổi theo ngón tay cô không được, ngẩng đầu định hôn mặt cô nhưng bị Bích Hà đẩy ra.
Người đàn ông hít sâu một hơi, thân dưới dán lên người cô, dương v*t đã cương nóng hổi chọc vào lưng cô.
“Làm đi.” Hắn cúi đầu nhìn cô cười, tay lại sờ lên ngực cô cách áo ngủ: “Anh đã cứng rồi, em xem xem.”
“Lâm Trí Viễn.” Bích Hà khẽ nói: “Tại sao anh muốn kết hôn với em?”
“Cái gì?” Hắn cười kinh ngạc: “Tại sao lại hỏi cái này?”
“Anh nói đi.” Bích Hà nhìn hắn, rất cố chấp muốn hắn nói đáp án.
“Kết hôn đương nhiên là bởi vì thích.” Lâm Trí Viễn suy nghĩ, cười nói: “Bởi vì anh thích em, Lương Bích Hà.”
Tay hắn đã cởi cúc áo cô, còn vừa phàn nàn: “Ngày mai vứt bộ đồ ngủ này đi. Kín đáo quá chẳng nhìn thấy gì cả, cúc cũng khó cởi…”
“Thế nhưng tại sao lúc đó anh phải đi?” Bích Hà nắm chặt tay hắn.
“Cái gì?” Lâm Trí Viễn nhíu mày hỏi.
“Tại sao năm đó anh phải đi?” Nước mắt Bích Hà chảy xuống, bắt đầu nức nở: “Anh nói thích em, bảo em đợi anh về, nhưng rõ ràng anh đi thẳng một mạch. Anh có biết một mình em ở trong nước chờ anh rất lâu không?” Khuôn mặt người phụ nữ đẫm nước mắt, nói năng lộn xộn: “Nếu anh thật sự thích em, anh đã trở về từ lâu rồi…”
Người phụ nữ ngậm nước mắt, nghẹn ngào lắc đầu: “Vậy tại sao lại bảo em đợi? Rõ ràng không phải anh thích em.”
Người đàn ông cúi đầu nhìn cô, lau nước mắt cho cô: “Anh thích, anh thích em, rất thích.”
“Vậy tại sao anh đi?” Người phụ nữ khóc không thở nổi: “Anh muốn đi thì đi, em không giữ anh. Nhưng mà anh đã đi rồi, tại sao không đi xa chút, tại sao sau đó lại quay về? Anh để em sống yên lành không được sao? Em đã chuẩn bị hướng về phía trước rồi… Tại sao gia đình em lại xui xẻo như vậy, lại gặp phải những chuyện đó…”
Người phụ nữ che mặt khóc, nước mắt không cầm được chảy xuống theo kẽ ngón tay, làm ướt một mảng gối.
Tay Lâm Trí Viễn sờ má cô dừng lại.
Dịu dàng trên mặt hắn dần dần biến mất, mặt không cảm xúc.
Lương Bích Hà muốn chạy đi đâu? Cô không đi được. Cho dù lúc ấy hắn thật sự về muộn một bước, hắn cũng có cách bẻ gãy cánh cô, cưỡng ép trói cô về.
Cô là của hắn.
Thứ hắn muốn chưa bao giờ không giành được.
Người đàn ông chậm rãi sờ mặt cô, dương v*t cương cứng muốn lập tức đâm vào cô, nhưng nên dỗ dành cô trước.
Cũng không phải chỉ làm cô lần này. Lần trước không nhịn được cưỡng bức cô một lần, sướng thì sướng nhưng cũng không thể cứ như vậy mãi. Hắn cần phải duy trì phát triển.
Bọn họ còn phải sống với nhau.
Còn phải nịnh cô sinh con cho hắn.
Hắn vươn tay ôm cô, lau đi nước mắt cô, trên mặt đổi sang biểu cảm thành khẩn, giọng điệu nặng nề ăn năn: “Bích Hà, năm đó là anh sai, anh không nên đi như thế. Lúc đó thông tin không phát triển, cũng không có điện thoại, anh muốn tìm cũng không tìm thấy em…”
“Anh nói dối.” Người phụ nữ buông tay che mắt ra, đôi mắt khóc đỏ bừng: “Vốn dĩ anh không về tìm em.”
“Đúng là anh không về.” Người đàn ông nảy ra suy nghĩ, vẻ mặt hối hận: “Anh sang bên Mỹ không thích nghi được, chương trình học của Harvard lại nặng, ngày nào cũng mệt mỏi. Suốt năm năm anh đều chưa từng về nước.”
Đúng là suốt năm năm hắn không hề về nước. Linh hồn sau khi được giải phóng sướng đến bay lên, quỹ phòng hộ hợp tác với cặp sinh đôi đánh đâu thắng đó. Hắn chìm đắm trong xa hoa trụy lạc, đô la bay lượn, cùng với thú vui vô tận đấu trời đấu đất đấu người, hoàn toàn không nghĩ tới về nước.
Về nước? Đó là thứ gì vậy? Hắn không biết hai chữ vô nghĩa này. Khó khăn lắm hắn mới giải phóng bản thân…
Chỉ coi đất khách là cố hương.
“Người Hoa chúng ta sống bên Mỹ rất khó khăn.” Giọng nói hắn xót xa: “Ở bên kia chỉ là công nhân hạng hai, bị người da trắng xem thường, đâu đâu cũng bị người ta khinh rẻ.”
Có lẽ người khác thì đúng vậy, nhưng Lâm Trí Viễn hắn vừa vào trường đã nhập bọn với cặp sinh đôi gia thế hiển hách, trực tiếp bước vào giới thượng lưu Mỹ. Trước bối cảnh lớn mạnh của bọn họ, không có chuyện gì trở thành vấn đề.
Hắn khéo nịnh, lại thông minh sáng sủa, dì Nhất Ngọc rất thích hắn. Bọn họ cùng là người Hoa, dì coi hắn như con trai ruột, ba ngày hai bữa gọi hắn đi ăn cơm, dẫn hắn đi các loại party…
“Cũng chỉ có mấy năm nay anh mới khá hơn chút… Bích Hà.” Vẻ mặt người đàn ông nặng nề: “Anh biết anh trở về quá muộn, là anh không đúng. Nếu em giận thì đánh anh là được.”
Trước kia Lâm Trí Viễn cũng sống không tốt?
Bích Hà ngừng khóc, sững sờ nhìn người đàn ông nét mặt chân thành, hối lỗi.
Cô chợt cảm thấy mình có phần cố tình gây sự.
Người đàn ông kéo tay cô đánh vào mặt mình, nhưng bị cô rút tay về.
Hắn cực khổ như vậy, làm sao cô có thể đánh hắn?
“Anh…” Bích Hà nhìn khuôn mặt tuấn tú của hắn, vẫn còn nức nở.
“Bích Hà.” Hắn dịu dàng lau nước mắt trên gò má cô: “Em tin tưởng anh thêm một lần, anh thật sự không đi nữa, anh đi đâu cũng sẽ dẫn em theo…”
Người phụ nữ không nói gì.
“Em xem, chúng ta đã kết hôn rồi.” Người đàn ông đưa tay xoa bụng cô: “Chúng ta đã có hai đứa con, anh không đi được, em cũng không đi được…”
Hắn cúi đầu, khẽ nói bên tai cô: “Chúng ta phải đời đời kiếp kiếp ở bên nhau.”
Bích Hà nức nở vài tiếng, giơ tay lau nước mắt của mình.
“Em đang mang thai, thích suy nghĩ lung tung.” Người đàn ông lau nước mắt cho cô, lại cúi đầu hôn mặt cô, vẻ mặt dịu dàng: “Sau này còn có gì không vui đều phải nói ra, đừng kìm nén một mình.”
Dương v*t người đàn ông vẫn cứng rắn kề sát eo cô. Hắn thấy cuối cùng cô không khóc nữa, lại đưa tay cởi cúc áo ngủ của cô, hai phát lột sạch cô. Hắn vừa vứt quần áo ngủ của cô ra xa, vừa nói: “Ngày mai bảo dì ném bộ đồ ngủ này đi cho em, anh vẫn thích em mặc váy ngủ, cởi cũng tiện…”
Nụ hôn của hắn rơi xuống. Hắn cắn môi cô liếm mút, đầu lưỡi mạnh bạo xâm nhập miệng cô, quấn lấy lưỡi cô, ép cô dây dưa với hắn.
Hô hấp người đàn ông dần dần gấp gáp. Hắn trở mình lên người cô, vũ khí đã dâng cao chờ sai khiến.
Hắn bẻ chân cô ra, tách cánh hoa khép kín, lại cúi đầu mút mật đậu nhạy cảm giữa hai chân cô…
Hắn vừa mới cương dương v*t dỗ dành cô hồi lâu, đã gấp gáp không chịu được, hận không thể lập tức đẩy chân cô ra cắm vào, đâm loạn một hồi. Nhưng vừa rồi khó khăn lắm mới dỗ được cô, phải duy trì phát triển…
Hắn biết làm thế nào mới có thể khiến cô động tình nhanh nhất. Quả nhiên, theo sự mút liếm của hắn, huyệt nhỏ trắng nõn không lông nhanh chóng tiết ra dịch nhầy, người phụ nữ cũng hô hấp dồn dập.
“Ưm…” Ngón chân cô banh thẳng, khẽ giọng rên rỉ, cửa huyệt bắt đầu co thắt không tự chủ được.
Ngón tay người đàn ông xâm nhập vào cửa huyệt cô, móc ra một đống dịch nhờn, sau đó hài lòng dùng quy đầu to lớn chậm rãi cọ xát bôi trơn giữa hai chân cô.
Quy đầu từ từ đi vào, cửa huyệt bị ép tách ra, nuốt vào vật lớn. Eo người đàn ông dùng sức, cả một đầu rồng khổng lồ thế như chẻ tre, đâm một phát đến cùng.
Cảm giác thân thể và linh hồn đều được cô dung nạp làm cho người đàn ông hài lòng thở dài. Hắn cúi đầu nhìn ánh mắt cô, tay ấn chặt eo cô, tiến công hết lần này đến lần khác, dường như muốn dung hòa cả người mình vào trong thân thể cô.
“Lương Bích Hà.”
Hắn cúi đầu nhìn cô, khẽ giọng gọi cô, mồ hôi rơi trên người cô.
Cô cáu kỉnh chút thì có sao? Cô đang mang thai, cảm xúc không ổn định, hắn phải dỗ dành cô nhiều hơn.
Không phải vạn bất đắc dĩ thì hắn không muốn dùng sức mạnh với cô. Đồ của mình cũng nên dùng một cách quý trọng.
Hắn là một người chồng tốt.
Vật to lớn của người đàn ông chôn sâu trong cơ thể cô ra vào. Nơi cơ quan giao hợp dầm dề dâm dịch. Hắn trân trọng ôm cô vào trong ngực, cúi đầu cắn môi cô, liếm mút tinh tế.
Lương Bích Hà ngon thật.
Hắn muốn ăn cả đời.
Ừm.
Còn rất dễ lừa.
Đã qua mười mấy năm rồi, hình như trí lực của cô cũng không có gì tiến bộ.