Bát thứ ba Bích Hà chỉ ăn một nửa rồi không muốn ăn nữa. Lâm Trí Viễn trả tiền, dắt cô chậm rãi đi trên con đường nhỏ vắng vẻ gần trường học.
Mười mấy năm qua đi, quanh đây xây lên không ít tòa nhà. Đường cũng mở rộng thêm. Vì vậy mà rất khác so với trước kia.
Lâm Trí Viễn vừa đi vừa nghỉ, lúc thì nhìn đông nhìn tây, nhìn trái nhìn phải, lúc thì dừng lại suy nghĩ cái gì.
“Anh đang tìm cái gì?” Bích Hà cũng nhìn xung quanh.
Lâm Trí Viễn cười với cô, không trả lời.
Một lát sau, hắn hỏi cô: “Bích Hà, em biết tại sao anh thích nước Mỹ hơn không?”
“Tại sao?” Bích Hà hỏi.
“Thực chất quy tắc xã hội và hệ thống pháp luật giữa Trung và Mỹ có sự khác biệt rất lớn.” Lâm Trí Viễn chậm rãi nói: “Về mặt biểu hiện, Trung Quốc là hệ thống dân luật, Mỹ là hệ thống thông luật.” Hắn cười cười: “Thực ra sự khác biệt lớn hơn ở chỗ Trung Quốc là xã hội nhân tình, Mỹ chú trọng hơn đến thủ tục hợp pháp bề ngoài.”
“Chẳng hạn như…” Hắn ngừng lại một lát, nhìn thoáng qua vẻ mặt Bích Hà: “Ở Mỹ, một người phạm tội, vậy thì tố tụng hình sự nhất định phải khiến chứng cứ có tính chất độc lập và tuyệt đối, quán quyết mới có quyền hạn chế tự do thân thể, thậm chí tước đoạt mạng sống đối với bị cáo. Cho nên chỉ cần một người đủ thông minh, thuộc lòng các loại án lệ, như vậy người đó hoàn toàn có thể thiết kế ra các loại tình huống để hoàn thành cuộc mưu sát vô tội. Đây hoàn toàn là cuộc đấu trí lợi dụng quy tắc.”
Bích Hà đăm chiêu gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, lại hỏi: “Vậy Trung Quốc thì sao?”
“Trung Quốc à…” Lâm Trí Viễn cười, không nói nữa.
Bây giờ hắn không giống như trước kia.
Trước kia hắn còn buồn rầu vì không ai biết trí tuệ của hắn, bây giờ trí lực siêu phàm của hắn đã cho thế giới chiêm ngưỡng. Mấy tiểu quốc gia bị hắn chơi kia có lẽ cực kỳ bằng lòng tuyên cáo cho hắn. Trên thực tế, bọn họ đã làm như vậy. Bọn họ sợ hắn, sợ khủng khiếp. Quỹ ngân sách hắn nắm trong tay đi đến đâu, gió thổi vạc kêu đến đó. Suy cho cùng, phá hoại bao giờ cũng dễ dàng hơn kiến thiết.
Nghĩ lại mà xem, người khác vất vả ba mươi năm dựng lên ngôi nhà giấy, vốn đã lung lay sắp đổ, cẩn thận che chở, kết quả anh ném một cục gạch, hủy hết toàn bộ trong một giây. Nhìn dáng vẻ bọn họ tức hồng hộc, đầu bốc khói, chẳng lẽ trong lòng anh không có một loại vui vẻ và sảng khoái xuất phát từ nội tâm sao?
Loại sảng khoái này khiến Lâm Trí Viễn không nhịn được nở nụ cười. Cho nên ai bảo làm tài chính là vì kiếm tiền? Nghĩ như vậy thì phẩm chất thật sự quá thấp. Cướp đoạt thành quả lao động của người khác chỉ là một phương diện, ba người bọn họ làm tài chính là vì thỏa mãn dục vọng phá hoại của bản thân nhiều hơn. Đây là một cuộc chiến tranh không có khói lửa.
Cuộc sống nhiều phiền não, bọn họ cũng cần tìm cho mình chút lạc thú.
Bây giờ hắn đã không cần tự mình giết người để chứng minh trí lực của mình nữa. Lâm Trí Viễn thở ra một hơi, mỉm cười nghĩ. Tự thân ra trận, phẩm cách quá thấp, mặt đả kích quá nhỏ, không xứng với nội hàm tinh thần đã nâng cao của hắn.
Trí lực của hắn đã rõ như ban ngày, cho nên một số việc hắn làm bây giờ thực ra chỉ đơn thuần là để cho mình vui vẻ. Đây là tầng nhu cầu tinh thần cao hơn. Cũng không phải là để chứng minh cái gì, hắn muốn làm thì làm, không có lý do.
Nếu như bắt buộc phải tìm lý do, vậy thì chính là vì tôi thích, tôi vui.
Nội hàm tinh thần của hắn đã thăng hoa, cấp độ sau thăng hoa nhấn mạnh nhiều hơn đến dục vọng khống chế và cảm giác thẩm mỹ. Hắn sẽ không chơi trò trẻ con nữa, hắn muốn làm thì phải làm lớn. Trải qua sự nghiên cứu và giao lưu cùng hai người bạn chí cốt của mình, cừu… ờ… người cũng có mấy cách chơi.
Cách chơi nhanh hơn, ác hơn, đả kích lớn hơn.
Và còn dễ phủi tay hơn.
Rất đơn giản.
Giết một người không bằng đồ một thành. Kích động chiến tranh và bạo loạn rất dễ dàng. Dù sao mâu thuẫn các quốc gia, các chủng tộc nhiều như lông trâu.
Khống chế thể xác không bằng khống chế tinh thần. Trước tiên cấp cho bọn họ tín ngưỡng chủng tộc khác biệt, sau đó lại để bọn họ tự giết lẫn nhau vì tín ngưỡng, cuối cùng đập tan tín ngưỡng của phe thắng. Từ hạnh phúc cực hạn rơi xuống thống khổ cực hạn, anh nói xem những người còn lại cuối cùng có tức đến nổ não, tự sát tập thể không?
Cho bọn họ hi vọng rồi lại khiến bọn họ tuyệt vọng. Chơi triệt để chiến lược tâm lý thì cần gì phải tự mình ra tay? Phá hủy thứ bọn họ để tâm nhất, bọn họ sẽ ngoan ngoãn đi tự sát theo ý anh.
Máu tươi ngập trời khiến người ta hưng phấn trong sự tao nhã, ngoại trừ châm ngòi ra, thậm chí bản thân không cần tự cầm dao. Đây là một loại khoái cảm bí ẩn hơn, kích thích hơn.
Quả thực nghĩ thôi đã high đến cực hạn.
Uống rượu vang, xem vở kịch.
Người đàn ông càng nghĩ càng hưng phấn, không kiềm chế được rục rịch dục vọng. Nụ cười trên mặt hắn nở rộng. Bích Hà cảm thấy tay phải hắn nắm tay mình lại hơi run lên, còn có xu thế ngày càng mạnh.
Cô nhíu mày nhìn tay phải hắn run rẩy rồi nhìn nụ cười không kiềm chế được hưng phấn trên khuôn mặt hắn, lại nhìn xung quanh một chút. Nơi này không có gì có thể kích thích đến hắn? Chỉ là tản bộ mà thôi…
Căn nguyên sự hưng phấn của Lâm Trí Viễn đến từ đâu?
“Tay anh sao vậy?” Cô cầm bàn tay run rẩy của hắn lên nhìn, một tay khác sờ mu bàn tay hắn, vẻ mặt quan tâm: “Tại sao lại run mạnh như vậy?”
“Không biết.” Người đàn ông nghe thấy vợ đang hỏi mình, lập tức bày ra vẻ mặt hiền lành vô tội: “Anh cũng không biết bị làm sao. Nó muốn run thì run, anh cũng không khống chế được.”
Hắn nhìn người phụ nữ đang nắm tay mình, cô đang lật qua lật lại bàn tay run rẩy của hắn quan sát, nghiên cứu, còn định giữ không cho nó tiếp tục run nữa, miệng nói: “Có cần đi bệnh viện khám không?”
Trong bụng cô bây giờ có đứa con thứ hai của hắn.
Hình như hiện tại hắn sống rất vui vẻ, rất mãn nguyện.
Lương Bích Hà đã từng nói không thích hắn làm chuyện xấu.
Người đàn ông hơi lộ vẻ do dự.
Đây có tính là chuyện xấu không?
Xem kịch thôi mà…
Hai người David và Sam dạo này đang lén lút làm những gì, đừng tưởng hắn không biết. Bọn họ là đồng loại. Mùi và thủ đoạn của đồng loại hoàn toàn quen thuộc đối với nhau. Thông qua một vài dấu vết là có thể ngầm hiểu lẫn nhau, nhận ra nhau.
Hắn vẫn luôn kiềm chế bản thân, không tham gia châm ngòi thổi gió, chỉ đứng bên cạnh cho chút kiến nghị, sau đó đợi xem náo nhiệt, đã như một thiên sứ vô tội thuần khiết rồi.
Ài, quả nhiên hắn là người lương thiện, là người tốt.
Sau khi tâm lý người đàn ông đưa ra khẳng định về bản thân, hắn không nói gì thêm, nắm tay cô tiếp tục đi về phía trước, thong thả đi tới cổng sau trường học. Một cây hoa mộc lan đang nở rộ, tán cây vươn ra từ trong bờ tường.
“Muốn đi vào xem không?” Lâm Trí Viễn nhìn cành hoa mộc lan xòe ra.
“Không vào được đâu.” Bích Hà nhìn cổng trường, có bảo vệ ở đây.
“Cái này chẳng quá đơn giản?” Lâm Trí Viễn lấy điện thoại ra, tay phải vẫn còn hơi run. Hắn vẩy vẩy tay, gọi điện thoại. Chốc lát sau, bảo vệ nhận một cuộc điện thoại, đối chiếu với số của bọn họ, mở cổng cho bọn họ vào.
Trường đã tan lớp tự học buổi tối, trong sân trường hoàn toàn yên tĩnh. Đèn đường lờ mờ, thỉnh thoảng có tiếng côn trùng kêu. Người đàn ông nắm tay cô, chậm rãi đi trên đường nhỏ trong sân trường. Sân trường trống trải chỉ có tiếng bước chân của bọn họ vang vọng.
“Hình như đây là lần đầu tiên chúng ta nắm tay trong trường.” Lâm Trí Viễn đột nhiên phá vỡ im lặng, bật cười.
“Ừ.” Bích Hà “ừ” một tiếng.
“Em không biết khi đó anh thích em cỡ nào đâu.” Thần kinh người đàn ông dường như vẫn đang hưng phấn, ánh mắt hắn sáng ngời, giọng nói khẽ run: “Vừa nhìn thấy em là cứng không chịu được…”
Trong đầu Lâm Trí Viễn chỉ có tình dục. Bích Hà mặc hắn dắt, cúi đầu, vẻ mặt ghét bỏ.
Hắn nắm tay cô, đi tới tầng học của lớp mười hai. Cửa chính không khóa, hắn nhìn qua, kéo cô đi vào.
Trong tầng nhà trống trải cũ kỹ chỉ có tiếng bước chân của bọn họ. Bích Hà hơi sợ, níu chặt tay hắn.
“Đừng sợ.” Lâm Trí Viễn cười, đưa tay ôm cô.
Đến phòng học hồi trước của bọn họ, Lâm Trí Viễn đẩy cửa khép hờ ra.
Hắn đi vào mấy bước rồi đứng lại, nhìn về phía vị trí thứ hai hàng thứ ba bên cửa sổ.
Mười lăm năm trước, hắn cũng đi vào phòng học như vậy, liếc mắt nhìn thấy Lương Bích Hà ngồi ở chỗ kia, cô đang nói chuyện với bạn cùng bàn. Hắn vừa vào đã khiến cho mấy nữ sinh hô lên, làm Lương Bích Hà tò mò quay đầu lại.
Hắn thấy cô nhìn mình, đôi mắt mở to, khuôn mặt thoáng chốc đỏ bừng, vội vàng nhìn đi chỗ khác.
“Là một “cây si””. Khi đó hắn mỉm cười nghĩ trong lòng, đã có một kế hoạch nổi lên trong đầu.
Lâm Trí Viễn cúi đầu nhìn người phụ nữ trong lòng.
Lương Bích Hà làm sao trốn được khỏi tay hắn? Bây giờ mười lăm năm sau, cô đã bị hắn nắm chặt.
Đứa thứ hai đã đang trong bụng cô.
Ra khỏi tòa lớp học, Lâm Trí Viễn lại dắt cô thong thả đi về đằng sau, càng ngày càng gần một nơi nào đó sâu trong tòa nhà. Bích Hà phản xạ có điều kiện đứng lại.
Nơi kia xuất hiện vô số lần trong cơn ác mộng mười năm của cô.
Núi bao quanh tòa nhà.
Cây hoa quế.
“Sao vậy?” Người đàn ông quay đầu nhìn cô, ánh đèn mờ mịt, nét mặt hắn ẩn trong bóng tối không nhìn rõ. Bích Hà chỉ có thể nhìn thấy đường nét sườn mặt mơ mơ hồ hồ của hắn.
“Lâm Trí Viễn, em muốn về nhà.” Bích Hà muốn rút khỏi tay hắn, lùi lại đằng sau.
“Đi xem một chút rồi về.” Trong bóng tối, người đàn ông ôm eo cô, cưỡng ép đẩy cô lên phía trước.
Hơn mười năm không thấy, cây hoa quế đã to hơn. Bích Hà ngẩng đầu nhìn tán cây đen sì. Lâm Trí Viễn vươn tay ấn cô lên vách tường, cúi đầu xuống cắn ngực cô cách váy liền, liếm ướt áo cô. Cắn một lát, dường như hắn không nhịn được bật cười.
“Bích Hà.” Cánh tay hắn ôm cô, trán chống lên trán cô, giọng nói ngậm cười: “Lúc đó em thật sự quá ngốc.”
Quá dễ lừa.
Bích Hà cười không nổi. Cô ngước mắt, trong bóng tối, nhìn không rõ nét mặt hắn.
Cả người cô cứng ngắc.
Từ trường học trở về, tâm trạng Lâm Trí Viễn vẫn luôn rất tốt, hết sức phấn khích.
Bích Hà rửa mặt xong, chọn lấy một bộ đồ ngủ bảo thủ nhất, quấn mình thật kỹ mới nằm vật xuống giường.
Lâm Trí Viễn dựa vào cởi cúc cô, bị cô lấy tay ra.
“Sao thế?” Lâm Trí Viễn cúi đầu nhìn cô, cười khẽ: “Có phải khó chịu chỗ nào không?”
“Đêm nay em không muốn làm.” Bích Hà rầu rĩ nói.
Lâm Trí Viễn nhìn kỹ sắc mặt cô một lúc, đưa tay định sờ trán cô, nhưng bị cô quay đầu né tránh.