Bích Hà - A Lí Lí Nha

Chương 65




Lâm Trí Viễn xem xong bài thi Toán giúp cô, dựa vào cạnh bàn, buồn chán vô vị, đưa tay xoa tóc cô.

“Lâm Trí Viễn, cậu đừng có xoa đầu mình.” Bích Hà không làm được đề Vật lý, đang lúc bực bội nóng nảy, giọng nói lanh lảnh trách hắn: “Càng xoa đầu sẽ càng ngốc!”

Lâm Trí Viễn phụt cười một tiếng: “Không làm được bài còn trách tôi.”

Bích Hà ngẩng đầu trừng hắn.

Đôi mắt tròn trịa thật đáng yêu. Nơi nào đó của hắn lại bị cô trừng đến cứng lên. Lâm Trí Viễn buông mắt cười một tiếng, vươn tay kéo cô dậy: “Để tôi giảng cho cậu.”

Bích Hà tức giận đứng lên. Chàng trai ngồi xuống ghế, lại đưa tay kéo cô, cười khẽ: “Tôi ôm cậu.”

Hắn ôm cô vào lòng, cúi đầu hôn môi cô. Đầu lưỡi hắn xâm nhập trong miệng cô, quấn lấy khẽ cắn lưỡi cô. Lúc hai người tách ra, hô hấp đều có phần không đều.

“Lương Bích Hà, tôi thích cậu.” Hắn nhìn miệng nhỏ đỏ bừng của cô, giọng nói trầm thấp, thâm tình chân thành.

Cô gái ngồi trên đùi hắn, ngại ngùng cúi đầu hé miệng cười, mặt đã đỏ đến mang tai.

Cô cũng thích hắn… Rất thích, rất thích. Nhưng cô nói không nên lời.

Hắn cúi đầu nói bên tai cô: “Cậu đổi tư thế ngồi đi.”

Cô dịch chuyển trên đùi hắn, mở to hai mắt nhìn hắn không hiểu gì.

“Nào.” Hắn đỡ cô đứng dậy rồi kéo cô: “Cậu quay về phía tôi, tách chân ra… Cởi đồ lót trước.”

Hắn kéo quần đùi mình xuống, lộ ra dương v*t cương cứng, cười: “Ngồi lên.”

Cô gái hiểu ý hắn, mặt lập tức đỏ lên.

“Vừa mới làm một lần…” Cô nhỏ giọng nói.

“Một lần làm sao đủ?” Chàng trai cười: “Đến đây, chúng ta chưa từng thử kiểu tư thế này đâu.”

Thích một người đương nhiên sẽ đáp ứng mọi yêu cầu của hắn… Cô gái xấu hổ đỏ mặt, ôm cổ hắn, đứng quay về phía hắn, ngón tay của hắn xâm nhập vào giữa chân cô, tách ra cửa âm h* non nớt, chậm rãi sờ nắn mật đậu nhạy cảm.

Cửa huyệt trơn bóng không lông, từ từ ứa ra chất nhầy.

“Chỗ này của cậu thật đáng yêu, Lương Bích Hà.” Cô đứng hắn ngồi. âm h* đáng yêu của cô gái ở ngay trước mắt hắn. Hắn tới gần gảy âm h* cô quan sát tỉ mỉ, ngón tay vừa vuốt ve vừa cảm khái.

Sau đó đầu hắn kề sát âm h* cô, bắt đầu liếm cánh hoa và mật đậu non nớt không lông. Đầu lưỡi chàng trai ấm áp ẩm ướt, cô gái không nhịn được khẽ hít sâu một hơi.

Sau đó răng hắn khẽ cắn mật đậu của cô.

“Ưm ư…” Cô gái đứng không vững, vịn bả vai chàng trai.

Chàng trai biết, cắn nhẹ hoặc mút mạnh chỗ này, giữa hai chân cô gái sẽ tràn trề mật ngọt.

“Lâm Trí Viễn…” Cô hô hấp dồn dập, trong trẻo gọi hắn.

Hắn buông mật đậu cô ra, đưa tay sờ giữa hai chân ướt đẫm của cô, cười một tiếng. Sau đó hắn đặt cô lên bàn học, tách chân cô đè lên vai hắn, đỡ vật to lớn của mình, nhìn chằm chằm “vũ khí” chậm rãi đâm vào huyệt chặt chẽ của cô.

Trong phòng học vang lên tiếng cơ thể va chạm dâm đãng, còn có tiếng rên rỉ mang theo nức nở của cô gái.

“Lâm Trí Viễn…”

“Mình khó chịu…”

Là kích thước của hắn quá lớn, cô lại quá nhỏ. Dù đã đủ ướt nhưng luôn không có sức thừa hoan.

Chàng trai một mực cúi đầu nhìn dương v*t mình ra vào trong huyệt của cô. Thịt mềm ở cửa huyệt bị lôi ra rồi lại đẩy vào. Hắn biết cô còn quá nhỏ, chỉ mới tròn mười bốn mà thôi.

Cô không chịu được kích thước và tần suất của hắn.

Thế nhưng hắn vẫn muốn làm cô.

Lương Bích Hà là của hắn.

Là món đồ chơi hắn đã giành được về tay.

Đồ chơi hắn chiếm được có lý nào lại buông tha cô. Có thể làm bao nhiêu lần thì làm bấy nhiêu lần mới là đúng lý.

Của cô làm không bị xấu…

Ngược lại phải làm cô nhiều lần, đợi cô quen rồi là được.

Hắn còn lâu mới có kiên nhẫn chờ cô từ từ lớn lên.

Phải biết lần đầu tiên hắn nhìn thấy cô đã muốn ngủ với cô rồi.

Muốn đến loạn nhịp.

Ngay cả việc lớn trong đời là tìm người chiêm ngưỡng trí lực siêu phàm của hắn cũng bị gạt sang một bên.

Hắn rong ruổi trên người cô. Bích Hà cắn răng nhẫn nại, chờ mãi mới đến lúc hắn lại bắn ra. Hắn cúi đầu hôn khóe miệng cô, chậm rãi rút mình ra.

Cô gái nằm thêm một lúc mới từ từ bò dậy đứng lên. Trên bàn học đầy dấu vết giao hoan của hai người.

“Ai da, bài thi của mình…”

Bích Hà khóc không ra nước mắt. Dịch thể giao hợp của hai người đã làm bài thi ướt đẫm.

“Cậu làm tờ của tôi đi.” Lâm Trí Viễn dựa vào ghế, vươn tay vo viên bài thi của cô ném vào thùng rác.

Hắn có làm bài thi hay không cũng chẳng sao cả. Làm một học sinh điểm tuyệt đối quanh năm, thực ra giáo viên đã không còn quan tâm hắn có làm bài tập hay không.

Hai người thu dọn một hồi rồi nằm trên giường. Lâm Trí Viễn cúi đầu liếm bầu ngực như bánh bao nhỏ của cô gái. Bích Hà nhìn lên trần nhà, chợt nhớ tới thư tình hôm nay.

“Lâm Trí Viễn, trong bức thư hôm nay viết cái gì? Cậu cho mình xem chút.”

“Cái gì?” Chàng trai chuyên tâm trêu đùa hạt đậu nhỏ còn chưa phát dục kia, không phản ứng kịp.

“Thư tình…” Cô nhắc nhở hắn.

“Lương Bích Hà, hôm nay cậu bán tôi đi bao nhiêu tiền?” Chàng trai cuối cùng cũng nhớ ra, ngẩng đầu nhìn cô như cười như không: “Một miếng bánh kem, một hộp sữa bò?”

“Cậu cho mình xem bên trong viết cái gì…” Cô gái giữ cánh tay hắn, hỏi một đằng trả lời một nẻo.

“Cậu nói rõ trước cho tôi.” Chàng trai trở mình đè lên thân thể trần truồng của cô, dương v*t cứng rắn chọc vào bụng cô, kéo hai cổ tay cô lên đỉnh đầu giữ chặt, khống chế cô. Hắn cúi đầu nhìn vào mắt cô: “Đầu óc cậu đang nghĩ cái gì thế?”

“Mỗi ngày cậu nhận nhiều thư tình như vậy.” Cô gái bị hắn kẹp chặt, vẻ mặt vô tội: “Cuối cùng hôm nay cũng có người tìm mình đưa hộ, bánh kem sữa bò là phí dịch vụ. Bánh kem còn là Milan đấy, thật sự rất ngon. Mình không đưa, họ cũng sẽ tìm người khác đưa hộ.”

Có lẽ là nhớ tới mùi vị ngon lành của bánh kem, Bích Hà nói xong cảm thấy nước bọt sắp ứa ra.

Chàng trai đè cổ tay cô, nhìn cô từ trên xuống hồi lâu, im lặng không nói. Sau đó hắn chậm rãi nhếch miệng: “Lương Bích Hà, cậu thích ăn bánh kem vậy sao? Vậy ngày mai tôi cho cậu ăn đủ.”

“Thật sao?” Cô gái đầy vẻ ngây thơ.

“Thật.” Chàng trai mỉm cười, thả lỏng tay cô ra, vùi đầu liếm hạt đậu đỏ trước ngực cô.

“Lâm Trí Viễn, cậu thật tốt với mình.” Cô gái cảm khái: “Vậy cậu cũng cho mình xem bức thư này với, chúng ta cùng xem.”

Ban đầu chàng trai vùi đầu liếm bánh bao nhỏ trước ngực cô, nghe vậy cắn mạnh đầu v* cô một cái, khiến cô kêu đau kháng cự: “Lâm Trí Viễn, cậu làm gì thế! Đau chết mình rồi!”

“Lương Bích Hà, cậu đúng là ngốc như heo.” Chàng trai ngẩng đầu, khuôn mặt vô cảm.

“Cậu mới ngốc.” Bích Hà không phục phản bác, đưa tay che bánh bao nhỏ của mình, đau đến sắp rơi nước mắt: “Cậu còn hay bạo lực… Cắn người ta chỗ này đau quá…”

“Cậu không ngốc?” Chàng trai híp mắt nhìn cô: “Vậy ngày mai tôi chạy theo người khác, xem cậu có khóc hay không?”

“Còn lâu cậu mới chạy theo người khác.”

Cô gái che ngực phản bác. Hắn thích cô, cô cũng thích hắn, bọn họ sẽ ở bên nhau cả đời.