Bích Hà - A Lí Lí Nha

Chương 64




“Tắm xong trước đã…” Cô gái đỏ mặt, nhỏ giọng xin hắn.

Tay hắn sờ loạn trên người cô, khẽ giọng cười: “Nhưng bây giờ tôi muốn làm cậu, Lương Bích Hà.”

Người này thật đáng ghét, hơn nữa rất thích nói bậy nói bạ, không kiêng kị gì. Lời gì hắn cũng dám nói, hoàn toàn không phải dáng vẻ ôn hòa như ngọc của hắn lúc ở trường.

Lâm Trí Viễn nhanh chóng xối sạch bọt xà phòng trên đầu giúp cô. Hắn đứng sau lưng cô, một tay nắm bóp khối nhỏ trước ngực cô, một tay khác xâm nhập vào giữa hai chân cô, ngón tay tùy ý vuốt ve âm h* non nớt của cô. Dương v*t cương cứng dán ở bụng hắn, chọc sát vào lưng cô.

Hắn hô hấp dồn dập, cúi đầu cắn tai cô: “Lương Bích Hà, cậu nâng chân lên, chúng ta làm ngay ở đây.”

“Như vậy không được.” Cô nhỏ giọng từ chối.

“Được.” Chàng trai tuấn tú khẽ rủ rỉ sau tai cô: “Trong phim đều như vậy.”

“Cậu lại xem những thứ linh tinh đó…” Cô gái lập tức đỏ mặt.

“Đợi lát nữa chúng ta cùng xem.” Hắn khẽ nói bên tai cô, mặt khác nâng chân cô lên: “Chân này nâng lên để ở đây.”

“Không.” Cô gái vừa mới nếm thử trái cấm không thể nào chấp nhận được tư thế lạ lẫm như vậy, cô đỏ mặt giãy giụa: “Cậu đi ra ngoài trước đi, mình muốn tắm một mình.”

Nhưng rõ ràng hắn là người cô thích, bọn họ cũng đã thân mật như thế, cô làm sao có thể thật sự từ chối được hắn.

Cô gái được hắn dỗ dành gượng gạo bày xong tư thế, chàng trai đỡ vật to lớn giữa hai chân mình từ từ đi vào.

“Không được, khó chịu…” Cô gái vịn tay, cắn môi nhíu mày.

âm h* cô vốn được bao bọc chặt chẽ, chưa hoàn toàn mở ra, mới chỉ bị hắn lừa cưỡng ép mấy lần mà thôi. Chàng trai đã phát dục hoàn toàn, lại vừa mới được nếm thử mùi vị, nào chịu buông tha cô?

Hắn chỉ vừa khẽ giọng dỗ dành cô: “Thả lỏng chút.”, vừa ấn chặt eo thon của cô ra sức đâm vào.

Quy đầu to lớn màu đỏ cùng nước ấm chậm rãi chen vào huyệt nhỏ non nớt không lông của cô. Cửa huyệt căng chặt, siết lấy vật lớn không ngừng xâm nhập của hắn. âm đ*o co lại, muốn bài trừ kẻ xâm phạm quá sớm. Toàn bộ gậy th*t của hắn đều từ từ đâm vào trong cơ thể cô.

Cô gái cắn răng nhẫn nhịn, người đứng phía sau đã lần lượt đâm vào, làm cô. Vật lớn rút ra rồi thúc vào, cô bị hắn đâm đến va vào kính.

Người đàn ông cúi đầu muốn hôn cổ cô, sau đó dường như phát hiện ra điều gì, đưa tay sờ tai trái cô.

Một nốt ruồi son ở sau tai, diễm lệ ướt át.

Hắn cười cười, nhẹ nhàng vuốt ve nốt ruồi son này, sau đó cúi đầu chậm rãi liếm láp vành tai cô.

“Lâm Trí Viễn, cậu xong chưa…”

Người sau lưng đùa bỡn thật lâu, cô gái bắt đầu kháng nghị: “Cậu nhanh lên, mình mỏi chân…”

Không chỉ mỏi chân, thân dưới còn căng ra không thoải mái. Thân thể cô gái vừa mới dậy thì chẳng hề hưởng thụ được niềm vui thú nam nữ giao hoan, chẳng qua là vì để cho người mình thích vui mới luôn nhẫn nại phối hợp thôi.

“Cậu giục cái gì?” Chàng trai phía sau vẫn không nhanh không chậm, từ từ ra vào huyệt nhỏ của cô. Hắn trầm giọng cười: “Cậu có biết loại chuyện này phải càng lâu càng tốt không?”

“Nhưng mà mình mỏi chân.” Giọng nói cô gái mang theo tiếng nức nở.

“Cậu ấy.” Chàng trai cúi đầu khẽ cắn bả vai cô, hai tay giữ eo cô, đột nhiên vận động kịch liệt. Làm thêm mấy trăm cái, hắn chợt rút mình ra, dán sát vào thân thể cô, tinh dịch màu trắng bắn hết lên lưng trần trụi của cô.

Cô gái chậm rãi buông chân xuống. Huyệt nhỏ tê dại, căng cứng, cứ cảm thấy còn có dị vật nhét ở bên trong.

Chàng trai trẻ tuổi ôm cô thật lâu từ đằng sau mới từ từ buông ra. Cô quay đầu, nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai mỉm cười của hắn, cũng cười.

Hai người dội qua một chút nước lạnh. Hắn mặc áo ngủ giúp cô, còn mình thì mặc một chiếc quần đùi. Hai người nắm tay đi vào phòng học, Bích Hà ngồi ở chỗ của hắn, lấy ra một tờ bài thi Vật lý tiếp tục làm.

Lâm Trí Viễn dựa lưng vào bàn học, cầm lấy bài thi Toán cô vừa mới làm bắt đầu xem. Chưa tới hai phút hắn đã xem xong một mặt, lật sang mặt sau.

“130 điểm.” Hắn cười: “Không thể nhiều hơn, lối suy nghĩ của bài cuối cùng sai rồi.”

“Bài cuối cùng mình vốn không biết làm.” Bích Hà cắn đầu bút, phàn nàn: “Mình làm bừa thôi.”

“Đây là câu hỏi hình học giải tích.” Lâm Trí Viễn cười: “Hơi nằm ngoài chương trình. Nhưng mà làm theo kiến thức cấp ba cũng không phải không giải ra, hơi rắc rối thôi.”

“Không phải câu hỏi nằm ngoài chương trình, là cậu nằm ngoài chương trình rồi.” Bích Hà ngẩng đầu nhìn giá sách của hắn. Hình như điều kiện nhà hắn khá tốt, nhà rộng, phòng sách lớn, giá sách cũng to. Giá sách chiếm hết một mặt tường.

Ngoài những tài liệu bổ trợ nằm ngoài chương trình, trên giá sách phần nhiều là các loại sách hỗn tạp, đa số còn là bản gốc tiếng Anh: triết học khó hiểu, pháp luật hình sự khô khan nhạt nhẽo, nhân văn các quốc gia, kinh tế tài chính, kinh tế chính trị phương Tây, nhật ký hành trình các nơi, ngoài ra còn có hồ sơ pháp lý, giải mã tội phạm, ghi chép điều tra gì đó.

Thể loại đa dạng phong phú.

Bích Hà từng rút mấy quyển ra xem, bên trong rõ ràng đều có dấu vết từng đọc, còn khoanh khoanh vẽ vẽ, có vẻ rất nghiêm túc.

Không nhìn ra Lâm Trí Viễn còn là người thích tiểu thuyết trinh thám.

Lâm Trí Viễn nghe Bích Hà cãi lại cũng không tức giận, mà cười cười, đưa tay sờ tóc còn ẩm của cô.

Lương Bích Hà thật đáng yêu.

Ngây thơ lại dễ tin.

Dễ làm.

Làm cũng sướng.

Hắn thật sự ngày càng thích cô.

Món đồ chơi mới của hắn.