Hôm sau Bích Hà thức dậy, thấy Lâm Trí Viễn không ở bên cạnh. Hắn luôn luôn ngủ ít, tinh lực dồi dào, chắc hẳn đã dậy từ sớm. Bích Hà chậm rãi trở mình ngồi dậy, cảm thấy người dưới tê dại, là kết quả của tối hôm qua lại bị hắn đè trên giường làm hai lần.
Bích Hà nhớ lại những chuyện xấu hổ tối hôm qua, sắc mặt đỏ bừng, nhưng đồng thời lại cảm thấy rất hạnh phúc. Làm cho người mình yêu vui, mình cũng sẽ vui. Tâm lý hạnh phúc của cô gái vượt xa sung sướng của thân thể.
Cô rửa mặt xong, mặc quần áo tử tế rồi mở cửa, nghe thấy trong phòng học có tiếng BBC. Cô từ từ đi tới, nhìn thấy Lâm Trí Viễn đang ngồi trước bàn học, vừa nghe tin tức vừa đọc sách, tay thỉnh thoảng nghịch bút.
Hắn nghe thấy tiếng ngẩng đầu lên, nhìn thấy cô gái mặc đồ ngủ ở cửa, hắn chậm rãi mỉm cười.
Cô gái cũng cười.
Hắn đặt sách và bút xuống, đứng lên, đi về phía cô trong tiếng tin tức tiếng Anh.
“Đi ăn bánh kem.” Hắn nói.
Trên mặt bàn đã đặt một chiếc bánh kem Milan, hộp đựng tinh xảo, thắt nơ con bướm xinh đẹp.
“Có bánh kem ăn thật này.” Cô gái trở nên vui vẻ.
Chàng trai nhìn vẻ mặt vui vẻ của cô, cười cười, mở hộp ra, cắt cho cô một miếng.
“Ăn đi.” Giọng nói của hắn dịu dàng.
“Ừm ừm.” Bích Hà ăn bánh kem, cảm thấy hạnh phúc suýt rơi nước mắt. Cô ăn vài miếng, lúc này mới nhận ra người đối diện vẫn luôn nhìn cô, không nhúc nhích.
“Ngon không?” Hắn mỉm cười hỏi cô.
“Ngon.” Cô gái ngây thơ gật đầu.
Chàng trai cười: “Vậy thì ăn nhiều chút.”
“Cậu không ăn sao?” Cô gái cắn một miếng bánh kem, hỏi.
Hắn nhìn kem ở khóe miệng cô, ánh mắt tối tăm: “Tôi ăn sáng rồi.”
“À.” Bích Hà lè lưỡi liếm kem ở khóe miệng, lại cảm thấy chưa liếm sạch bèn vươn tay lấy khăn giấy, nhưng bị chàng trai đè tay lại.
Cô nghi hoặc nhìn hắn, hắn đã cúi người đến, nhẹ nhàng liếm khóe miệng cô.
“Lâm Trí Viễn…” Bích Hà đỏ bừng mặt.
Hắn chậm rãi buông cô ra, hình như hô hấp không đều. Chàng trai nhìn bánh kem trong tay cô, giọng nói kìm nén: “Cậu ăn tiếp đi, nhất định phải ăn no.”
Bích Hà ăn hai miếng thì không ăn được nữa. Lâm Trí Viễn hỏi cô không ăn nữa à, rồi kéo cô qua, cẩn thận liếm sạch kem dính ở khóe miệng giúp cô, lại đưa tay kéo cao váy ngủ của cô.
Bích Hà đè tay hắn lại, nhỏ giọng kháng nghị: “Đừng làm nữa… Tối hôm qua mới làm…”
“Tối hôm qua là tối hôm qua, hôm nay là hôm nay.” Chàng trai trầm giọng nói: “Lương Bích Hà, cậu thật đáng yêu. Tôi vừa nhìn thấy cậu là cứng không chịu được…”
“Mình phải học.” Cô gái đỏ mặt, khẽ đẩy ra: “Tờ đề hôm qua vẫn chưa làm xong đâu.”
“Cùng nhau làm.” Vật cứng của chàng trai dán lên bụng cô. Hô hấp nóng bỏng của hắn ở bên tai cô, khẽ nói: “Tôi xem cậu làm.”
Chàng trai kéo tay cô đến phòng học. Hắn ngồi trên ghế, quần đùi bên dưới kéo xuống, lộ ra dương v*t to lớn dán sát bụng. Thân gậy tráng kiện, quy đầu đã hoàn toàn lộ ra, to như cánh tay trẻ con.
“Cởi đồ lót ra.” Hắn cười, móc lấy đồ lót của cô. Cô gái ngoan ngoãn đứng đó mặc hắn cởi, lại mặc hắn vén váy mình lên hông, thân dưới trần trụi.
Cô bước qua đứng quay lưng về phía hắn. Ngón tay hắn ở giữa hai chân cô, tách môi âm h* khép kín của cô ra, nhẹ nhàng vuốt ve đậu đỏ và cửa huyệt nhạy cảm. âm h* cô gái dần dần tiết ra chất nhầy.
“Nhẹ nhàng ngồi xuống.” Chàng trai khẽ hôn lưng cô, nói.
Cô gái mím môi từ từ ngồi xuống như lời hắn nói. Một tay chàng trai đỡ eo cô, một tay cầm dương v*t mình, quy đầu to lớn chọc vào cửa huyệt đóng chặt. Cô gái thử ngồi xuống nhưng cứ cảm thấy không thoải mái, không chịu ngồi nữa. Ngón tay chàng trai tìm được vị trí, hai ngón tay tách cửa huyệt khép kín sang hai bên, sau đó đỡ dương v*t mình ma sát ở cửa huyệt mấy lần để bôi trơn, quả quyết chậm rãi đâm vào.
“Ưm…” Cảm giác bị cưỡng ép xâm nhập quá mãnh liệt, cô gái rên khẽ một tiếng, muốn nâng mông lên trốn nhưng bị đè chặt eo.
“Đừng trốn.” Chàng trai ở sau lưng trấn an cô: “Đi vào rồi là được.”
Quy đầu chen vào cửa huyệt, được thịt mềm bao bọc chặt, đoạn đằng sau càng cần được an ủi hơn. Chàng trai thăm dò trong cơ thể cô mấy lần, tìm được góc độ, ấn eo cô xuống.
Vật to lớn cứng rắn nóng hổi từ từ xâm nhập vào cả cây.
“Lâm Trí Viễn…” Âm thanh của cô gái mang theo tiếng nức nở.
“Được rồi được rồi.” Dương v*t của chàng trai đã chôn sâu trong cơ thể cô. Hắn nắm tay cô, sờ lên cửa huyệt bị hắn cắm căng ra. Hắn không nhịn được nhấp mấy lần, sướng đến thở dài.
“Chẳng phải muốn làm bài thi sao?” Một tay hắn rút bài thi đưa cho cô: “Làm đi.”
Hắn còn cắm trong cơ thể cô, làm kiểu gì được?
Bích Hà cầm lấy bài thi, tay của hắn đã sờ lên bánh bao nhỏ của cô. Cô gắng gượng đọc xong một câu hỏi, vừa cầm bút lên, sau lưng lại đâm cô mấy lần. Cô ngồi không vững, bút vạch ra một đường thật dài trên bài thi.
“Lâm Trí Viễn!” Cô lên án.
“Không thì cậu cứ để tôi làm xong trước đi.” Hô hấp của hắn ngày càng dồn dập.
“Ừm.” Cô gái “ừ” một tiếng. Hắn như vậy hoàn toàn không thể làm bài tập được..
Sau đó cô bị đè sấp lên bàn học, chàng trai đứng ở sau lưng cô, dương v*t to lớn nhanh chóng ra vào trong cơ thể cô. Trong phòng học tràn đầy dâm mỹ. Cô gái nhíu mày nhẫn nhịn thật lâu, cuối cùng hắn mới đeo bao vào, cấp tốc đâm mấy lần rồi bắn hết ra ngoài.
Khó khăn lắm mới vệ sinh sạch sẽ xong, Bích Hà nhất quyết không cho hắn đến gần mình. Cô gái ngồi ở bàn học của hắn tiếp tục kế hoạch làm bài thi tối hôm qua. Chàng trai bị cô đẩy đến bên cửa sổ đứng đó, cầm một quyển sách dựa vào cửa sổ đọc.
“Lâm Trí Viễn, cậu xem giúp mình.”
Cuối cùng Bích Hà cũng làm xong bài thi. Vốn dĩ tự cảm thấy rất hài lòng, nhưng chợt nhớ tới tốc độc làm bài vượt quá người thường của người kia, hơn nữa đọc đáp án vừa nhanh vừa chuẩn, cảm thấy tâm lý lại bao trùm bóng đen.
Chàng trai cầm lấy bài thi của cô, xem qua: “Chương cơ học này cậu vẫn chưa học kỹ. Chẳng phải đầu tuần tôi giảng cho cậu một lần rồi sao?”
“Hầy…”
Bích Hà xụ vai, vẻ mặt buồn bã.
Hắn còn không biết xấu hổ nói từng giảng cho mình rồi? Vấn đề là suy nghĩ của hắn căn bản không nằm cùng một vĩ độ với người trái đất. Hắn rất kiên nhẫn giảng bài cho cô, thế nhưng rất nhiều chỗ hắn cảm thấy đơn giản nên bỏ qua luôn. Chủ yếu là chỗ hắn cảm thấy “đáng để giảng” thật sự không nhiều, thế là cách suy nghĩ giải bài còn nhảy nhanh hơn giáo viên, cô hoàn toàn không theo kịp.
Chẳng khác gì vừa đọc đề xong, ngay sau đó đã đến “Do đó ta có”, “Dễ thấy”, “Theo giả thiết”.
Tóm lại nghe hắn giảng xong cô cảm thấy còn mông lung hơn.
Cô thì không hiểu được nội dung hắn nói, hắn thì không hiểu được “vì sao cô không hiểu”. Bích Hà cắn đầu bút nghĩ, hắn còn cứ nói cô ngốc, rõ ràng là chính hắn không hiểu tư duy của người bình thường. Đời này Lâm Trí Viễn làm gì cũng được, tuyệt đối đừng đi làm giáo viên, nếu không thì đúng là dạy hư học sinh mà.