“Đứng lại, đứng lại… Là cậu đấy…”
Bích Hà đi WC xong quay về, bị ba bạn học nữ mặc đồng phục bao vây ở nơi cầu thang hẻo lánh. Dẫn đầu là một cô gái xinh đẹp, dáng người cao gầy, đang quan sát cô từ trên xuống dưới.
“Này, có phải cậu ở lớp chọn không?” Chị đại dẫn đầu hỏi.
Bích Hà nhìn ba người vây quanh mình, gật gật đầu.
“Có phải Lâm Trí Viễn ở lớp các cậu không?”
Bích Hà gật đầu.
“Nào, em gái, chị có cái này cho em ăn.” Có lẽ vì Bích Hà vừa mới dậy thì, nhìn múp míp, vô cùng trẻ con ngây thơ, chị đại dẫn đầu cười, dấm dúi cho cô một túi sữa và một miếng bánh kem: “Đây là chị cho em, ngon lắm.”
Bích Hà nhìn đồ ăn trước ngực.
Chị đại lại đưa cho cô một phong thư màu hồng: “Em giúp chị một chuyện, đưa phong thư này cho Lâm Trí Viễn.”
Bích Hà do dự nhận lấy phong thư, trái tim đập như nổi trống.
Trong đây chính là thư tình trong truyền thuyết sao? Viết cái gì? Muốn mở ra đọc quá.
Có lẽ thấy Bích Hà do dự, chị đại trấn an cô: “Em chỉ đưa giúp một bức thư thôi, không sao, cô giáo không mắng em đâu…”
Bích Hà nhìn sữa và bánh trong lòng… Bánh kem là của thương hiệu cô thích ăn nhất… Cô nuốt nước miếng một cái, khẽ gật đầu.
Đưa bức thư thôi mà, dễ ợt.
Vả lại thật sự rất muốn xem bên trong viết cái gì. Ngày mai là cuối tuần, Lâm Trí Viễn sẽ cho cô xem chứ?
Bích Hà cầm bánh kem, sữa bò và phong thư đi vào phòng học. Cô quay đầu nhìn, chị đại và hai cô tùy tùng dựa vào hành lang, đi theo đằng sau cô, nhìn cô từ xa.
Bích Hà vào phòng học đã nhìn thấy Lâm Trí Viễn. Hắn mặc áo sơ mi trắng, ngồi tại chỗ, thỉnh thoảng nghịch bút, đang mỉm cười nói chuyện với Lý Vận bên cạnh. Không biết bọn họ nói cái gì mà Lâm Trí Viễn nhếch miệng cười, Lý Vận cũng cười run cả người.
Bích Hà đi thẳng đến trước mặt hắn, ném phong thư màu hồng lên bàn hắn. Lý Vận che miệng cười, kinh ngạc hô lên một tiếng, lúc này Lâm Trí Viễn mới quay đầu sang. Trước tiên hắn nhìn thoáng qua cô, rồi cúi đầu nhìn phong thư màu hồng trên mặt bàn. Hắn nhíu mày, nhìn về phía cô, trong đôi mắt đào hoa ngậm cười mang theo nghi hoặc.
Lý Vận đã cười đỏ mặt, nằm nhoài trên mặt bàn nhìn hai người bọn họ.
Tình huống bên này thu hút sự chú ý của bạn học xung quanh. Trước khi bọn họ kịp ồn ào, Bích Hà chỉ chỉ ba chị em ngó dáo dác ở của: “Họ đưa cho cậu.”
Lâm Trí Viễn nhìn qua ba cô gái ở cửa rồi híp mắt nhìn Bích Hà. Trong tầm mắt, hắn nhìn thấy cô ôm bánh kem và sữa bò trong ngực. Quần chúng hóng hớt chung quanh thấy không phải drama động trời bạn học cùng lớp tỏ tình ngay trước mặt, phát ra tiếng “xùy” thất vọng, tỏ vẻ không hứng thú.
Lớp chọn đương nhiên sẽ chỉ chơi với lớp chọn. Chuyện của người lớp thường khác cũng xứng để các học sinh giỏi chú ý?
Mọi người đều rất bận.
Bích Hà hoàn thành nhiệm vụ, tự thấy “phí dịch vụ” trong ngực đã thuộc về mình, cô ngồi về chỗ bóc bánh kem và sữa bò ra bắt đầu ăn.
Bạn ngồi cùng bàn cũng là mỏ khoét, trông thấy Bích Hà ăn thì xúm lại. Bích Hà rất hào phóng bẻ một miếng bánh cho cô ấy.
Bích Hà vừa ăn bánh uống sữa, vừa quay đầu nhìn Lâm Trí Viễn. Lâm Trí Viễn đang cụp mắt nhìn phong thư trên bàn, nghịch bút, mặt vô cảm.
Thứ sáu không cần tự học buổi tối. Buổi chiều tan học, Bích Hà thong thả quay về ký túc xá, bắt đầu thu dọn đồ đạc.
“Bích Hà, cậu lại đến nhà chị họ cậu à?” Vương Vân giường trên ló đầu ra.
“Ừ.” Bích Hà nói.
“Ngưỡng mộ ghê.”
Tối thứ sáu thứ bảy nhà trường không kiểm tra phòng, ghi tên xong rồi đi đâu cũng được.
Thực ra cũng không cần thu dọn quần áo, ở chỗ Lâm Trí Viễn có quần áo của cô. Bích Hà về ký túc xá sắp xếp mấy quyển sách bồi dưỡng và còn một vài tài liệu của Lâm Trí Viễn lẫn trong đó từ tuần trước rồi chậm rãi ra khỏi trường.
Cô biết mình và Lâm Trí Viễn như vậy là không đúng. Cô vừa mới tròn mười bốn tuổi, không nên như thế này cùng nam sinh. Cô đã học thói xấu, không phải một đứa trẻ ngoan.
Thế nhưng bây giờ trong nội tâm cô đã có một ác ma. Ác ma thì thầm bên tai cô, khống chế tư tưởng của cô, khiến cô không thể kìm lòng nghe theo hắn, làm theo lời hắn. Cô thích hắn mà, hắn xuất sắc như vậy, lại đẹp trai như thế.
Chắc chắn hắn cũng thích cô.
Chỉ có người thích lẫn nhau mới có thể ở bên nhau.
Bích Hà lấy chìa khóa giấu kỹ ở ngăn trong cùng của ba lô ra, mở cửa. Trong nhà Lâm Trí Viễn trống trải, không có một ai. Chắc là hắn ra ngoài chơi bóng rồi.
Quả nhiên, Bích Hà vào phòng học, trông thấy sách và bài thi bị hắn vứt trên bàn. Cô thu dọn tài liệu của hắn sang một bên, lấy một tờ bài thi toán trong cặp ra làm.
Cuộc sống của học sinh giỏi nhạt nhẽo như thế đấy.
Bích Hà làm xong một bài thi, Lâm Trí Viễn vẫn chưa về. Cô nhìn sắc trời, đứng dậy dọn tài liệu, đi tắm trước. Cô mở tủ quần áo của hắn ra, nhìn thấy chiếc áo ngủ hoạt hình của mình treo cùng sơ mi trắng của hắn.
Bích Hà vươn tay sờ áo sơ mi của hắn, đỏ mặt, mím môi cười thầm. Cô cảm thấy mình rất hạnh phúc. Quần áo của hai người treo cùng nhau giống như là ám chỉ bọn họ đã sinh sống cùng nhau vậy.
Sau này kết hôn… cũng sẽ như vậy phải không? Quần áo sẽ treo cùng một chỗ, ăn cơm cùng một chỗ, buổi tối cũng sẽ ngủ cùng một chỗ… Không biết nghĩ đến điều gì, Bích Hà chợt xấu hổ đỏ bừng mặt.
Lâm Trí Viễn chơi bóng xong quay về, mồ hôi khắp người. Sau khi vào cửa, hắn cúi đầu nhìn thấy đôi sandal nữ nho nhỏ.
Hắn lập tức nhớ tới đôi chân nhỏ xíu của Lương Bích Hà. Người cô nhỏ, chân cũng nhỏ, đầu ngón chân trắng nõn đáng yêu. Thực ra không riêng gì chân, tất cả mọi thứ trên người cô, hắn đều yêu không nỡ buông tay. Lương Bích Hà là món đồ chơi mới hắn có được gần đây… Vẫn chưa chơi chán, còn đang thích thú kìa.
Thân thể nam sinh mười sáu tuổi như một thùng thuốc nổ, chỉ nghĩ đến phụ nữ một chút là có thể nổ tung. Huống chi hắn không phải là chim non, từ lâu đã nếm thử mùi vị cơ thể phụ nữ.
Thân dưới cứng rắn phát đau. Hắn vào nhà, vừa cởi áo thun vừa tìm người. Trong phòng học không thấy có, hắn đến phòng ngủ. Cửa toilet trong phòng ngủ đóng chặt, bên trong vang lên tiếng nước.
Hắn không muốn chờ, đẩy thẳng cửa đi vào, sau đó nhìn thấy cơ thể nhỏ nhắn trần trụi đang tắm gội trong phòng.
Bích Hà vừa gội đầu được một nửa, một thân thể trần truồng cường tráng đột nhiên dán lên người cô. Bánh bao nhỏ trước ngực vừa mới nhú bị người kia nắm lấy xoa bóp, bên hông cũng có vật nóng hổi cứng rắn chọc vào. Cô “ai da” một tiếng, kêu lên: “Lâm Trí Viễn!”