“Lâm Trí Viễn.” Ban đêm nằm trên giường, Bích Hà nhớ tới chuyện ngày hôm nay vẫn cảm thấy không bình thường, dặn dò hắn một câu: “Anh đừng làm chuyện xấu.”
“Chuyện xấu gì?” Lâm Trí Viễn sờ ngực cô, không để tâm hỏi.
“Selina.” Bích Hà nói: “Anh đừng làm chuyện gì xấu.”
Tay người đàn ông dừng lại một lát, sau đó hắn cúi đầu cẩn thận nhìn sắc mặt cô.
Vẻ mặt bình tĩnh, hình như không phải đang tức giận.
“À.” Hắn nói, tay lại bắt đầu xoa bóp ngực mềm của cô.
Cứ thấy thái độ này qua loa làm sao đó, Bích Hà vẫn cảm thấy không yên tâm.
“Không phải em giận cô ấy.” Bích Hà không nhịn được lại sờ lên tai mình, nhỏ giọng nói: “Em nào có ngang ngược như vậy, lại không cho người khác giống mình. Thế giới này có rất nhiều người giống nhau mà.”
Lâm Trí Viễn cúi đầu nhìn cô một lúc.
“À.” Hắn nói.
“Đừng cứ à à à nữa.” Bích Hà véo cơ ngực rắn chắc của hắn: “Em đang nói chuyện với anh đấy, anh nghe thấy không?”
“Nghe thấy rồi.” Hắn nói: “Không được làm chuyện xấu.”
Bích Hà khẽ gật đầu, cảm thấy yên tâm hơn chút.
Một lát sau, Lâm Trí Viễn lại khẽ nói: “Nhưng mà em không vui.”
Bích Hà đưa tay ôm khuôn mặt đẹp đẽ kia: “Anh làm chuyện xấu em càng không vui.”
Lâm Trí Viễn im lặng.
“Được rồi.” Chốc lát, hắn nói.
“Thực ra anh là người tốt.” Hắn im lặng một lúc rồi bổ sung.
***
Sau mười ngày dạo chơi ở Dubai, ban đầu hai người đã dự định về Mỹ, thế nhưng trong nhà lại gọi điện thoại tới, nói từ đường nhà họ Lâm tu sửa hơn nửa năm đã gần hoàn thành, sắp tới muốn tổ chức lễ khánh thành lớn, bảo Lâm Trí Viễn về một chuyến.
“Vâng, được.” Bích Hà ngồi trên giường, nhìn Lâm Trí Viễn mỉm cười nghe điện thoại: “Vậy thì bọn con đặt vé, từ Dubai về thẳng luôn.”
Lâm Trí Viễn tắt điện thoại, nụ cười biến mất, mặt vô cảm ném điện thoại lên giường: “Đặt vé về nước đi. Bố đúng là biết kiếm chuyện.”
“Nhà anh còn có từ đường?” Bích Hà vẫn luôn nghe hắn nói chuyện điện thoại, tò mò hỏi.
“Bố anh vẽ chuyện ra đấy chứ.” Lâm Trí Viễn cau mày: “Ông ấy có tiền muốn báo đáp đồng hương nên sửa từ đường rồi xây viện dưỡng lão. Nếu là anh, làm những thứ vứt đi đó làm gì? Bỏ ra ít tiền là được rồi, chủ yếu là hành người khác, nhất định bắt anh về.”
Rất nhanh bọn họ lại ngồi trên máy bay về nước. Trong lòng Bích Hà không nén được kích động. Tính ra cô đã rời đại lục ba, bốn tháng, rất nhớ nhà.
Tiếp viên hàng không đi tới, hỏi bọn họ muốn uống gì.
“Rượu vang.” Lâm Trí Viễn mỉm cười, nói tiếng Anh lưu loát: “Phiền cho vợ tôi một ly sinh tố, cảm ơn.”
Bích Hà nhận lấy sinh tố uống một ngụm, đột nhiên cảm thấy dạ dày cuộn lên. Cô cố nhịn nhưng thật sự không nhịn được, che miệng xông vào toilet, ghé vào bồn rửa tay nôn hết toàn bộ sinh tố ban nãy ra, sau đó vẫn cúi đầu ở đó nôn khan.
“Ọe…”
Bích Hà vịn bồn rửa tay, cảm giác sắp nôn ra cả mật.
Lâm Trí Viễn đứng sau lưng cô, vẻ mặt lo lắng: “Bích Hà, em sao vậy…” Hắn nhíu mày nhìn tiếp viên hàng không căng thẳng đứng bên cạnh: “Sinh tố của các người có vấn đề!”
Bích Hà vươn tay kéo cánh tay hắn.
Cô thở dốc mấy hơi, nhận lấy nước súc miệng tiếp viên hàng không đưa tới, giọng nói yếu ớt: “Không phải vấn đề của sinh tố.”
Chu kỳ của cô đã muộn một tuần.
Vốn định về đến nhà rồi thử.
Khoan hẵng nói cho hắn thì hơn, khỏi uổng công lo nghĩ.
Mấy tiếng sau đó, Bích Hà dựa vào ghế nhắm mắt ngủ, không ăn không uống, chán nản mệt mỏi. Thỉnh thoảng Lâm Trí Viễn sờ trán cô, vẻ mặt vô cùng lo lắng. Hắn sốt ruột cũng khiến nhân viên căng thẳng theo. Cách một lúc, bọn họ cũng đến xem cô một lần, còn hỏi có cần gọi xe cứu thương cho cô không.
“Tôi không sao.” Cô miễn cưỡng mỉm cười.
Máy bay hạ cánh, trong nhà đã cử người tới đón.
“Có cần đi bệnh viện khám không?” Trên xe, Lâm Trí Viễn nhẹ giọng hỏi cô.
“Không cần.” Bích Hà cười cười, đúng lúc nhìn thấy ven đường có hiệu thuốc.
“Chú Trương, phiền dừng xe ở hiệu thuốc ven đường.” Bích Hà khẽ nói: “Cháu đi mua một ít thuốc.”
“Cùng đi.” Lâm Trí Viễn nói.
Em gái hiệu thuốc đang ngồi ở quầy thu ngân chơi điện thoại, nhác thấy ngoài cửa có hai người đi vào, cô ấy phản xạ có điều kiện chào hỏi một tiếng: “Xin chào, xin hỏi…”
Cô ấy vừa ngước mắt đã sửng sốt.
Người đàn ông đi vào này đẹp trai đến mức khiến người ta nhất thời không dời mắt nổi.
Chỉ được hắn nhìn qua một chút, em gái này đã lập tức đỏ mặt, tim đập như trống dồn.
“Xin hỏi cần gì ạ?” Em gái hít sâu một hơi, ánh mắt liên tục dõi theo hắn.
Hóa ra sơ mi trắng còn có thể được người đàn ông mặc ra khí chất này.
“Chúng tôi tự xem.”
Người phụ nữ trả lời, tự mình chậm rãi đi lại giữa kệ hàng tìm thuốc. Người đàn ông một mực đi theo đằng sau người phụ nữ, khuôn mặt có vẻ lo lắng.
Em gái đi ra quầy hàng định hỗ trợ, lại trông thấy hình như người phụ nữ đã tìm được thứ mình muốn, vươn tay ra lấy.
Ánh mắt người đàn ông dõi theo tay cô, nhìn thấy vật cô cầm, lo lắng trên mặt lập tức tan đi. Đôi mắt hắn ánh lên ý cười, khuôn mặt cũng từ từ trở nên tươi tắn. Vẻ ngoài hắn vốn cực đẹp, nụ cười này càng như xuân về hoa nở, dường như tất thảy đẹp tốt trên thế gian đều tụ hội vào thời khắc này.
“Tính tiền.”
Người phụ nữ đã cầm đồ đi tới, lại nhìn thấy cô ấy vẫn đang nhìn chồng mình chăm chú, không thể không mỉm cười nhắc nhở.
“À… à…” Em gái xấu hổ hồi thần, cầm que thử thai lên quét mã.
“Tổng cộng 109.3 tệ.”
Em gái nhận tiền xong, lại nhìn người đàn ông cẩn thận đỡ eo người phụ nữ, lên xe đang chờ bên ngoài.
Đẹp trai quá.
Cô cảm thán.
Người đàn ông vừa rồi quả là… quả là… Cô ấy không nghĩ ra phải miêu tả thế nào.
Đúng rồi, trong đầu cô chợt hiện lên một từ.
Tuyệt sắc nhân gian.