“Còn gì nữa?” Người đàn ông đối diện vẫn muốn cô nói tiếp, dáng vẻ rất hứng thú.
Bích Hà lắc đầu, hết thật rồi. Thực ra dì rất ít nhắc tới họ trước mặt cô.
“Thì là lo các anh…” Không có bạn gái.
“Belle.” Người đàn ông hài lòng đứng lên, ngắt lời cô, cười nói: “Em làm tốt lắm.”
“Sau này em chơi với mommy nhiều hơn, chúng tôi sẽ cho em lợi ích.” Hắn nghĩ ngợi: “Coi như trao đổi, em nói cho chúng tôi biết chuyện của mommy, chúng tôi cũng có thể nói cho em biết một vài chuyện em muốn biết.”
“Hả…” Bích Hà ngơ ngác nhìn hắn. Cô chẳng muốn biết điều gì từ hắn cả.
Cô và hắn có giao thiệp sao?
Vả lại tại sao bọn họ muốn biết chuyện của dì còn phải thông qua cô? Sao người nhà này sống cứ như Vô gian đạo vậy?
Dường như nghe thấy tiếng phỉ nhổ trong lòng cô, người đàn ông giải thích: “Chúng tôi lo mommy có tâm sự gì lại không tiện nói với chúng tôi. Nếu em biết thì nói cho tôi.”
Con trai hiếu thảo đây mà.
Bích Hà cảm động gật đầu.
“Cứ như vậy nhé.” Hắn cất bước định đi, lại dừng một chút, quay đầu: “Tôi không hề có một chút hứng thú với người phụ nữ kia. Cô ta xinh đẹp thì xinh đẹp, nhưng vừa mở miệng đã bộc lộ sự vô tri của cô ta, phát ngán.”
Bích Hà nhìn bóng lưng hắn rời đi, ngây người.
Cuộc sống riêng tư của hắn không cần thiết phải giải thích cặn kẽ với cô như vậy đâu.
Bọn họ thân vậy sao?
Sau đó mấy ngày, Lâm Trí Viễn cùng cô và Hoàn Tử đi tham quan Dubai một chuyến. Nào là bơi dưới ánh trăng, nhà hàng dưới đáy biển, nhà thờ Hồi giáo, các loại công viên… Cả một đường thỏa sức vung đô la, chơi vô cùng vui vẻ.
“Hồi chúng ta kết hôn, bụng em to không tiện.” Lâm Trí Viễn nói: “Bây giờ coi như tuần trăng mật bù là được.”
Chạng vạng tối ngày thứ sáu, Bích Hà đẩy Bella tới bãi biển công cộng cách khách sạn cánh buồm không xa. Cô thuê ghế dựa trên bãi cát, nằm trên đó thong thả thưởng thức cảnh biển và mặt trời lặn. Lâm Trí Viễn ngồi cùng cô một lúc rồi tìm một huấn luyện viên, chạy đi lướt sóng.
Bích Hà uống sinh tố, ngắm nhìn bầu trời và khách sạn trong ánh chiều tà. Nước biển xanh thẳm, bầu rời rực đỏ, khách sạn đứng lặng cách đó không xa, đẹp đến làm người ta nín thở.
Cô lấy điện thoại ra chụp mấy bức ảnh, thầm quyết định lần này ắt phải đăng vòng bạn bè.
“Xin chào, Belle.” Một giọng nói vang lên bên cạnh.
Bích Hà quay sang nhìn, híp mắt. Một người đẹp eo thon ngực bự mặc bikini đang mỉm cười nhìn cô. Đầu cô tê rần, tại sao lại là cô ấy?
“Chào cô, Selina.”
Bích Hà cười cười.
Cô gái đứng đó nhìn xung quanh một lần, hình như đang tìm Lâm Trí Viễn. Bích Hà nhìn cô ấy, không nói gì.
“Đây là con cô? Con bé rất đáng yêu, tên là gì vậy?”
Người phụ nữ không nhìn thấy người cô ấy muốn tìm. Vậy là cúi đầu nhìn Bella đầu đeo nơ con bướm màu hồng, ngồi xổm xuống trêu con bé. Nhóc Bella không mảy may cảm giác được u oán của người mẹ già, cười cực kỳ vui vẻ trước sự trêu đùa của người đẹp.
“Con bé tên Bella.” Bích Hà cười.
Selina chơi với Bella chốc lát, sau đó nói với Bích Hà: “Tôi có thể ngồi ở đây một lát không?”
Bích Hà nhìn cô ấy, suy nghĩ rồi cười: “Được.”
Theo như cách nói của tên “vô nhân tính” kia, hồi trước Lâm Trí Viễn rất trăng hoa. Nếu vậy loại chuyện kiểu này hẳn là cô sẽ gặp không ít.
Vậy thì bắt đầu từ lần này đi.
Làm vợ mệt mỏi quá. Bích Hà thở dài trong lòng.
Làm vợ của tên này hình như độ khó cao hơn so với đàn ông bình thường rất nhiều.
Hắn đúng là nghiệp chướng của cô. Không biết kiếp trước nợ hắn cái gì, kiếp này quả thực là đi trả nợ mà.
“Belle, cô có phiền không nếu tôi hỏi một chút, hai người…”
Người phụ nữ ngồi xuống không lâu, nhìn Bích Hà thoáng do dự rồi nhỏ giọng hỏi: “Kết hôn lúc nào?”
“Mùa thu năm ngoái.” Bích Hà cười: “Sắp hai năm rồi.”
“Ồ…” Selina thở dài một hơi. Cô ấy lộ ra nét mặt buồn vô cớ, tự lẩm bẩm: “Đã lâu vậy rồi.”
Bích Hà chơi với Hoàn Tử, ngước mắt nhìn cô ấy: “Chuyện của cô và Alan là vào lúc nào?”
“26 tuổi, đã năm năm rồi.” Trên khuôn mặt Selina có phần bi thương, rồi lập tức gượng cười nói xin lỗi cô: “Xin lỗi, có lẽ tôi không nên nói tới chuyện này.”
Bích Hà nhìn cô ấy.
“Thực ra tôi vẫn luôn…” Cô ấy im lặng một lát, cụp mắt, lắc đầu cười, rồi vẫn không nói gì.
“Vậy tại sao hai người chia tay?” Bích Hà suy nghĩ, hỏi.
“Chia tay sao?” Selina lộ ra vẻ hoài niệm, lại cười mỉa mai một tiếng: “Lúc ấy tôi…”
Cô ấy nhìn Bích Hà: “Cô có phiền nếu tôi nói bắt đầu từ đầu không?”
“Xin cứ tự nhiên.”
“Tôi thật sự chưa bao giờ nói với người khác chuyện này.” Gương mặt xinh đẹp của người phụ nữ đối diện buồn bã, cười cười: “Nhưng mà không biết tại sao hôm nay lại rất muốn nói.”
Cô ấy hít sâu một hơi, bắt đầu chậm rãi nói: “Lúc đó tôi vừa tốt nghiệp không lâu, còn đang làm trợ lý luật sư ở Sở T, gặp được Alan trong một buổi hội trường, anh ấy theo đuổi tôi…”
Bích Hà nhíu mày, nhìn eo thon ngực nở của cô ấy. Mắt nhìn của Lâm Trí Viễn khá lắm, xem ra mấy năm đó rất hưởng phúc…
“Thực ra lúc đó anh ấy còn có bạn gái khác, tên Kathy.”
Kathy.
Bảng chữ cái.
Đột nhiên Bích Hà nhớ tới lời Sam nói.
Selina thở dài: “Sau khi quen biết tôi, anh ấy lập tức chia tay với cô ấy. Tôi cho rằng tôi sẽ là người cuối cùng.” Cô ấy cười, lắc đầu.
“Tôi đã lên kế hoạch dẫn anh ấy về nhà gặp bố mẹ. Nhưng có một ngày anh ấy nói với tôi, anh ấy quen một nữ diễn viên trong một buổi tiệc rượu, tên là Coco…”
Hóa ra thật sự có Coco. Bích Hà khẽ gật đầu.
Selina thoáng nhìn Bích Hà, hốc mắt ửng đỏ: “Cô có ngại tôi nói những điều này không? Có lẽ cô không muốn nghe.”
Bích Hà cười không nói, đưa cho cô ấy một tờ giấy.
“Cảm ơn.” Cô ấy nhận lấy khăn giấy.
“Lúc ấy tôi rất nghiêm túc, tôi biết anh ấy rất tốt… Nhưng mà tôi cũng đâu kém. Tôi tốt nghiệp khoa luật Harvard, có bằng luật sư, làm ở Sở T, gia đình cũng không tồi…”
“Đó chỉ là một diễn viên nhỏ hạng hai. Bàn về trình độ, bàn về trí tuệ, bàn về sắc đẹp, bàn về gia thế, cô ta nào hơn được tôi?”
“Tôi không cam tâm.” Selina cầm khăn giấy che mặt, bắt đầu nức nở: “Tôi không cam tâm. Tại sao Alan lại bỏ tôi vì cô ta? Rõ ràng tôi mới là người tốt hơn.”
Bích Hà mở miệng định an ủi cô ấy, lại không biết bắt đầu nói từ đâu.
Nói với cô ấy thực ra Lâm Trí Viễn hoàn toàn không tốt như vậy? Thực ra bản chất hắn là một tên tâm thần tinh thần không ổn định, mà hành vi của bệnh nhân tâm thần tuyệt đối không thể suy đoán theo lẽ thường?
Ấy không đúng… Bích Hà nhìn cô ấy, chẳng lẽ cô ấy không biết tinh thần Lâm Trí Viễn có vấn đề?