Bích Hà lại đưa cho cô ấy một tờ giấy. Cô ấy nhận lấy, nói một tiếng cảm ơn.
Im lặng một lát, dường như Selina cảm thấy mình quá thất thố, bắt đầu chỉnh trang lại bề ngoài của mình. Bích Hà nhìn cô ấy quay đầu tìm gương trong túi xách, lúc nghiêng mặt vén tóc ra sau tai, Bích Hà nhìn thấy trên tai trái cô ấy có một nốt ruồi son.
Bích Hà híp mắt, nhịn xuống kích động sờ tai trái mình.
Bên tai trái của cô cũng có một nốt ruồi son, vị trí còn khá giống của cô ấy, quả là trùng hợp.
“Xin lỗi.” Selina nói: “Vừa rồi tôi thất lễ quá.”
“Không sao.”
“Cô…” Selina hít sâu một hơi, nhấp miệng hỏi cô: “Tôi có thể hỏi cô và Alan quen biết thế nào được không?”
Bích Hà suy nghĩ, rất bình thản nói: “Chúng tôi được người nhà sắp đặt.”
“Mẹ anh ấy rất thích tôi nên sắp đặt tôi và anh ấy kết hôn. Cô không phải người Trung Quốc phải không? Cô biết đấy, ở bên chúng tôi, lệnh cha mẹ là không thể cãi…”
Đáp án này khiến Selina sững sờ, sau đó lộ ra vẻ mặt như khóc như cười.
“Thì ra là thế.” Cô ấy lẩm bẩm nói, cả người dường như bị tháo bỏ cái gì, đột nhiên sụp đổ: “Lệnh cha mẹ.”
Cô ấy bật khóc.
Bích Hà lại đưa rất nhiều khăn giấy cho cô ấy. Bella nhìn cô ấy khóc cũng xị miệng có vẻ tủi thân. Bích Hà lại vội vàng ôm con bé lên dỗ dành.
Cô đã cố hết sức rồi. Bích Hà nghĩ.
Nếu cho cô ấy biết đầu óc Lâm Trí Viễn bị chập mạch tự nguyện kết hôn với cô, chẳng phải đả kích càng lớn sao? Cô ở trong mắt cô ấy, nói không chừng ngay cả nữ diễn viên hạng hai kia cũng không bằng…
Nói thành Lâm Trí Viễn bị ép, bất đắc dĩ kết hôn với cô, có lẽ trong lòng cô ấy sẽ đỡ hơn một chút.
Ra vẻ người thắng cuộc không có chút ý nghĩa nào với cô. Cô lại không bắt thóp được Lâm Trí Viễn, ai biết sau này sẽ xảy ra chuyện gì? Nếu kể ra, chẳng phải năm đó cô còn bị Lâm Trí Viễn đá đau hay sao? Ít nhất bọn họ còn nhận được một lời chia tay rõ ràng, mà cô năm đó còn thiệt hại nặng nề hơn. Lúc Lâm Trí Viễn đi, ngay cả một câu “chia tay” cũng không chịu nói, còn dỗ ngọt cô khổ sở chờ hắn ở đại lục – “Cậu đợi tôi trở về.”
Cô mất mười năm mới tỉnh ngộ. Người đối diện này có vẻ còn hãm sâu trong bóng tối bị vứt bỏ.
Tên cặn bã Lâm Trí Viễn. Vẻ ngoài của hắn quả thật là người gặp người thích. Một khi phụ nữ dính vào thì giống như nghiện, hoàn toàn không buông được… Đúng là độc dược.
Quá xấu xa.
Nếu phải nói, hắn và cô kết hôn cũng có thể coi là bị ép. Khi đó cô mang thai, hắn mới nói kết hôn. Chẳng lẽ trước cô, những người phụ nữ khác không biết còn có chiêu mang con ra ép hôn sao?
Dùng chiêu này đối phó với hắn rõ ràng rất hữu hiệu nha.
Bích Hà vừa nghĩ vừa uống một ngụm sinh tố. Bella đã được dỗ ngoan, trông thấy mẹ uống sinh tố bèn vươn bàn tay bụ bẫm ra đòi.
Bích Hà ôm Bella, lại nhìn người đẹp khóc như hoa lê đái vũ. Eo thon ngực bự kia, bản thân cô nhìn cũng không dời mắt nổi, vậy mà Lâm Trí Viễn ở trong phúc không biết hưởng phúc.
Nếu cô là đàn ông, cô tuyệt đối không chia tay, chết cũng không chia.
Tên khốn kiếp Lâm Trí Viễn này… Cô lại cảm thấy tức giận là thế quái nào?
“Papa…” Hoàn Tử đột nhiên cười khanh khách, gần như đồng thời, một cánh tay ôm ở eo Bích Hà.
Nhiệt độ cơ thể người đàn ông gần kề, Bích Hà quay đầu nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai của hắn. Hắn nhìn cô một chút, lại nhìn người phụ nữ đối diện.
“Alan.” Người phụ nữ cũng ngẩng đầu nhìn thấy hắn, trong mắt rưng rưng. Mừng rỡ, buồn bã, chờ mong, đau khổ. Đủ loại cảm xúc đồng thời hiện lên trên khuôn mặt cô ấy. Bờ môi mấp máy, muốn nói gì đó nhưng lại không nói ra.
Người đàn ông nhíu mày: “Selina, tại sao cô lại ở đây?”
“Alan.” Người phụ nữ ngẩng đầu, nhìn hắn si mê. Trong ánh mắt của cô ấy tràn đầy tình cảm. Nếu không phải ngại cô đứng ở đây, Bích Hà đoán cô ấy muốn nhào tới ôm lấy hắn rồi.
“Em…” Cô ấy nhìn hắn, nước mắt rơi xuống, lại không thốt ra được một từ.
Bích Hà nhìn cô ấy, lại quay đầu nhìn Lâm Trí Viễn sắc mặt khó coi, đúng lúc đối mặt với hắn cũng đang nhìn cô.
“Chúng ta chia tay chắc cũng năm, sáu năm rồi chứ?” Lâm Trí Viễn quay đầu, cau mày nhìn người phụ nữ: “Cô thế này khiến cho tôi rất bối rối… Còn tới làm phiền vợ tôi.”
Người phụ nữ nhìn hắn không nói gì.
“Đi thôi.” Bích Hà cảm giác tay hắn trên eo mình bắt đầu dùng sức. Lâm Trí Viễn bảo cô: “Chúng ta về thôi, trời sắp tối rồi.”
“Alan…” Selina đứng lên nhìn hắn.
“Cô cũng về sớm đi.” Bích Hà cắn môi, thấy Lâm Trí Viễn hoàn toàn không muốn quan tâm đến cô ấy, bèn nói với cô ấy: “Chú ý an toàn.”
Về tới khách sạn, Bích Hà giao con cho người giúp việc rồi thong thả thay quần áo, búi tóc, chuẩn bị đi tắm. Bồn tắm lớn ở ngay bên cạnh cửa sổ sát đất, vừa ngâm mình trong bồn tắm vừa thưởng thức cảnh đêm quả là cực kỳ tuyệt.
“Anh cứ nhìn em làm gì?”
Trên đường đi, Lâm Trí Viễn luôn nhìn cô, Bích Hà vừa búi tóc vừa quay đầu nhìn hắn cười: “Là muốn thẳng thắn được khoan hồng, chống cự bị nghiêm trị?”
Người đàn ông đi tới ôm cô, vừa cẩn thận nhìn nét mặt cô, híp mắt: “Em không giận?”
“Không giận.” Bích Hà cười: “Em là người vợ rộng lượng…”
“Tại sao?” Hắn ngắt lời cô.
“Cái gì?”
Tại sao cái gì?
“Tại sao em không giận?” Lâm Trí Viễn ôm cô, chăm chú nhìn khuôn mặt cô.
Người này thật khó chiều.
Tức giận hắn không hài lòng, không tức giận hắn cũng không hài lòng.
“Bởi vì em rộng lượng?” Bích Hà suy nghĩ, nhẹ giọng trả lời.
Lâm Trí Viễn không nói gì, chỉ chăm chăm nhìn cô, tay ôm eo cô ngày càng siết chặt. Eo cô dán sát vào người hắn, nơi nóng bỏng nào đó khiến cô bị đau. Bích Hà thoáng nhíu mày.
“Thực ra vừa rồi em rất tức giận.”
Bích Hà hít sâu mấy hơi, giãy giụa trong ngực hắn, dành ra chút không gian để hít thở: “Tức đến muốn đánh chết anh…”
Người đàn ông cười, thả lỏng cô ra một chút: “Vậy em đánh đi.”
Bích Hà đưa tay nhéo cánh tay cơ bắp rắn chắc của hắn, chỉ nhéo ra một mảnh da: “Thôi, em sợ đau tay.”
Người đàn ông cười cười, vừa cẩn thận nhìn sắc mặt cô, cúi đầu hôn cô: “Chúng ta cùng nhau ngâm bồn.”