Lâm Trí Viễn chậm rãi cởi bóng khóa hàm cho cô, rồi thả lỏng dây thừng trên người cô. Bích Hà ôm bụng, quay người sang một bên, thỉnh thoảng nức nở vài tiếng, không để ý tới hắn.
“Còn giận sao?” Người đàn ông trêu cô.
Bích Hà không thèm quan tâm.
Hắn nhẹ nhàng vuốt ve lưng cô.
“Lâm Trí Viễn, anh không phải người tốt.” Bích Hà hậm hực nói.
Lâm Trí Viễn cười, đùa cô: “Sao anh lại không phải người tốt? Năm đó anh còn là Top 10 học sinh ba tốt Thành phố Z đấy, đức trí thể phát triển toàn diện…”
Vốn dĩ Bích Hà rất tức giận, nhưng nghe đến đó vẫn không nhịn được bật cười.
Người này ăn nói vớ vẩn, phá hỏng hết không khí cãi nhau rồi.
“Còn có giấy chứng nhận kìa.” Người đàn ông cười: “Lần sau về nước anh đưa cho em xem. Anh là người tốt có nhà nước công nhận đấy.”
“Anh bớt đi.” Bích Hà cố làm vẻ mặt nghiêm túc, quay đầu lườm hắn: “Anh… anh…”
Định tiếp tục hỏi hắn mấy cô bạn gái cũ kia, nhưng lại đột nhiên cảm thấy bất lực…
Lúc hắn không muốn nói thì sẽ luôn đánh trống lảng sang chuyện khác, nói nhăng nói cuội; cố ép hắn nói thật thì vẫn là cô khó chịu. Vả lại rõ ràng hắn bắt vía cô, không kiêng dè gì, căn bản không sợ cô.
Nói thì nói không lại, đánh cũng đánh không lại, cô còn có thể làm sao?
“Bích Hà.” Người đàn ông sờ ngực cô: “Anh tốt với em hay không, em còn không biết?”
Bích Hà cắn môi. Bây giờ hắn đối với cô cũng không tệ lắm… Điều kiện tiên quyết là hắn không lên cơn. Còn trước kia… chuyện cũ trong ký ức của cô thì đều không quá tốt.
Lâm Trí Viễn còn nói: “Chẳng phải anh đã nói rồi sao, sau này anh đi đâu cũng sẽ dẫn em theo. Em ngày ngày đi theo anh, chẳng lẽ còn không yên lòng?”
Bích Hà vươn tay bóp môi mỏng đẹp đẽ của hắn: “Ai biết được anh? Đàn ông các anh muốn ăn vụng, chẳng lẽ ngay cả mười phút cũng không tìm được?”
“Mười phút?” Lâm Trí Viễn lấy tay cô ra, không nhịn được bật cười: “Mười phút đã tống cổ anh rồi? Anh có phải mười phút hay không em còn không rõ sao? À anh biết rồi, em không hài lòng với biểu hiện vừa rồi của anh, vậy thì một lần nữa?”
Bích Hà hất bàn tay sờ linh tinh của hắn ra, nhìn hắn không nói gì.
“Dù gì em cũng phải có một chút lòng tin với anh chứ.” Lâm Trí Viễn cười: “Trông anh không đáng tin như vậy sao?”
Bích Hà nhìn mặt hắn, nói rất thành thật: “Em nhìn gương mặt này của anh đã cảm thấy cực kỳ không đáng tin.”
Hiếm khi Lâm Trí Viễn bị cô làm cứng họng. Hắn nghẹn lại, cười, dùng mũi cọ mặt cô, khẽ giọng nói: “Lương Bích Hà, em như vậy là miệt thị ngoại hình. Sinh ra như vậy rồi, anh cũng không có cách nào…”
Hắn kéo tay cô đặt lên vị trí tim mình: “Em sờ xem, tâm chân thật đây.”
Người này…
Bích Hà sờ cơ ngực rắn chắc của hắn mấy lần, lại nhìn khuôn mặt tuấn tú mỉm cười của hắn, nhịn xuống nước miếng sinh lý, miễn cưỡng rút tay về, sau đó chống người đứng dậy.
“Đi đâu?” Hắn hỏi.
“Đi xem Hoàn Tử.”
Bích Hà mặc quần áo tử tế ra khỏi phòng ngủ, bỏ lại người đàn ông, đến phòng người làm nhìn Bella đang ngủ say một lát, lúc này mới cảm thấy yên tâm.
Cô ra ngoài trông thấy một tên “vô nhân tính” tóc đen mắt xanh lười biếng dựa vào ghế sô pha. Hắn cũng nhìn thấy cô, vẫy tay gọi cô qua.
“Sam.” Lần này Bích Hà rất chắc chắn mình đã gọi đúng người. Cô cũng ngồi ngay ngắn đối diện hắn, nghi hoặc nhìn khuôn mặt anh tuấn của hắn, không biết hắn gọi mình làm gì.
“Belle.” Người đàn ông cau mày, nét mặt không đồng tình: “Vừa rồi em cứ vậy mà bỏ qua cho Alan? Phụ nữ không thể yếu đuối như thế.”
“Ha ha.” Bích Hà nhếch miệng cười. Tên này là xem trò vui không chê lớn chuyện đây mà.
“Phải làm mình làm mẩy chút cho cậu ta xem.” Người đàn ông chân thành kiến nghị: “Không thì sau này em sẽ khổ đấy. Em biết trước kia cậu ta có bao nhiêu bạn gái không?”
Bích Hà mím môi, híp mắt dò xét hắn. Cái tên này…
“Còn đầy.” Thấy Bích Hà không đáp lời, hắn tự nói: “Xếp được từ a tới z. Hôm nay em không giải quyết được Selina, sau này còn có Ay, Coco, Dale, Elva, Fli…”
“Có nhiều như vậy?” Bích Hà kinh hãi.
“Em nói xem?” Người đàn ông đối diện xòe tay.
Cứ như đọc thuộc bảng chữ cái vậy, chẳng lẽ là bạn gái của chính hắn… Bích Hà nghi ngờ nhìn người đàn ông vẻ mặt chân thành đối diện, chợt lại nhớ tới tâm sự của dì.
“Khụ khụ…” Cô hắng giọng một cái: “Sam, chẳng phải vừa rồi anh đi tìm người đẹp kia sao? Tại sao lại về nhanh như vậy?”
Tự nhiên chuyện “mười phút” vừa rồi xuất hiện trong đầu cô là thế quái nào? Bích Hà lắc lắc đầu, vứt suy nghĩ này đi, cũng kìm được kích động hướng ánh mắt quanh vị trí vào đó giữa thắt lưng hắn.
Quá thất lễ.
Người đàn ông không biết người phụ nữ đối diện đang nghi ngờ năng lực phương diện nào đó của mình, hình như cũng không để ý cô chuyển chủ đề, chỉ nhíu mày nhìn cô một chút, không nói chuyện.
Giục cưới không chia biên giới. Để hắn cảm nhận được sức mạnh văn hóa truyền thống của Trung Hoa đi, cũng coi như san sẻ giúp dì.
“Dì vẫn luôn lo lắng các anh không tìm bạn gái.” Bích Hà cười lúng túng: “Tôi còn tưởng lần này có thể có…”
“Mẹ tôi nói như vậy?” Người đàn ông nhíu mày, không cảm thấy bị mạo phạm, ngược lại đột nhiên ngắt lời cô, lộ ra vẻ hứng thú, mỉm cười hỏi, giọng nói cũng mềm mỏng đi rất nhiều: “Bà ấy còn nói cái gì?”
Vừa nghe thấy dì là thay đổi thái độ. Ai bảo quan hệ giữa bố mẹ và con cái người Mỹ lạnh nhạt? Người trước mặt này rõ ràng chính là một đứa con có hiếu nha, Bích Hà nghĩ. Cô lại nghĩ tới hồi trước Lâm Trí Viễn nói, nếu dì tiêu ít tiền, bọn họ còn phải gọi điện thoại quan tâm có phải dì ấy không vui hay không.
Đúng là một đứa con ngoan đây mà.
“Thì là muốn các anh kết hôn, ôm cháu trai.” Bích Hà nói.
“Kết hôn? Cháu trai?” Người đàn ông cười cười.
Hắn im lặng một lát, lại hỏi: “Bà ấy không nói gì khác?”
Còn có gì được nữa? Bích Hà nghĩ ngợi. Lúc dì nhắc đến mấy đứa con của dì, bình thường toàn là giục cưới, cũng không có nội dung khác.
À, nếu bắt buộc phải nói thì đúng là có.
“Nói các anh đẹp trai.” Nhưng mà không có bạn gái.
“Thông minh.” Nhưng mà không có bạn gái.
“Rất có bản lĩnh.” Nhưng mà không có…
“Mọi thứ đều cực tốt.” Nhưng mà…
“Bà ấy nói với em như thế?” Nụ cười trên mặt người đàn ông đối diện dần dần nở rộng, có vẻ rất vui sướng.
Được khen một chút mà vui đến vậy sao? Bích Hà cũng cười.