“Vẫn còn những người khác”, Sarah nhắc nhở Brandon. “Tiểu thư Amelia Andrews và Margaret Andrews vẫn chưa kết hôn mà.”
Brandon lờ đi gợi ý của bà ta. “Amelia mới mười sáu tuổi, còn Margaret thì gần như đã quá lứa ở cái tuổi hai mươi mốt rồi. Tôi không muốn cưới một trong hai người đó.”
“Vậy thì cậu đành phải từ bỏ ý định muốn chiếm đoạt mảnh đất của họ”, Sarah nói. “Bỏ nó đi.”
Có lẽ hắn nên làm thế. Tuy nhiên, hắn căm ghét ý tưởng phải sống ngay cạnh gia đình Andrews. Hắn muốn cai trị toàn bộ vùng núi phía tây của cao nguyên Scotland, tăng tài sản của mình lên gấp mười lần. Nhưng hơn thế, đó còn là lòng tự trọng. Hắn là người đàn ông trên mọi phương diện, mà đáng lẽ phải có cả tá kẻ thừa kế chạy theo.
Hoặc ít nhất là một. Hắn vẫn hoài nghi về đứa trẻ và đang điều tra thêm về thằng bé. Nếu có bất kì dấu hiệu nào cho thấy đứa bé mang dòng máu của hắn, hắn sẽ công bố thân thế bất hợp pháp của nó và giành lấy nó.
Điều làm hắn điên tiết là Juliette đã bỏ trốn với bác sĩ Fraser. Con khốn đó đã phớt lờ cơ hội được kết hôn với hắn và khăng khăng chọn một bác sĩ với cái tên không đáng giá hai xu. Hắn không thể hiểu tại sao. Brandon có thể cho cô mọi thứ. Còn cô lại chọn một kẻ luôn là cái gai trong mắt hắn.
Bây giờ hắn đã biết Fraser là tử tước bí mật đã nói chuyện với những người mua len. Hắn không tin khả năng gã đàn ông đó được thừa kế một tước hiệu. Tên bác sĩ này chắc hẳn đã nói dối, bởi hắn ta được sinh ra trong nghèo đói và sống trong rác rưởi suốt đời. Nói dối không thay đổi dòng máu trong người hắn.
Fraser đã rất sai lầm khi cho rằng hắn ta có thể tác động để những người mua len không mua từ Brandon. Và cả công tước xứ Worthingstone cũng tham gia vào các nỗ lực của Fraser để lật đổ đế chế của hắn.
Nó sẽ không làm thay đổi gì hết. Len đang có nhu cầu cao, do chiến tranh và yêu cầu may đồng phục. Brandon có tất cả những thứ cần thiết đó, và khi một số người mua từ chối hắn, hắn đã thu xếp để bán len dưới một cái tên khác. Nếu người của hắn mua lông cừu, họ có thể nói dối khi cần thiết, và thu được lợi nhuận cần thiết. Rất dễ dàng.
Để mặc bọn họ cố gắng hủy hoại tài sản của hắn, và hắn chắc chắn Paul Fraser sẽ bị thất bại.
“Chị có tìm hiểu được gì khác về đám con gái nhà Andrews không?”, hắn hỏi. “Bất kì điều bê bối nào mà tôi có thể dùng để chống lại họ?”
Sarah nhíu mày. “Tôi không chắc. Có vài điều khác biệt về gia đình họ, nhưng tôi không khám phá ra đó là gì.” Bà ta đứng lên, bước tới cạnh cửa sổ. “Cậu có nghĩ ra người nào khác mà cậu có thể kết hôn không?”
“Không.” Hắn chỉ muốn duy nhất một người và sẽ không từ bỏ cho dù cô đã kết hôn với người khác.
Một nụ cười nhẹ lướt qua mặt hắn. Juliette không thể trải qua đêm tân hôn như một cô gái trinh trắng. Hắn tự hỏi Fraser sẽ nói gì nếu Brandon tiết lộ hắn là người đầu tiên chiếm đoạt cô. Cô có nói sự thật cho chồng mình không? Có lẽ một lá thư là biện pháp tốt nhất. Nhưng rồi, hắn không biết họ đã đi đâu. Theo nguồn tin của hắn, bác sĩ Fraser đã đưa Juliette đi xa, chẳng ai biết nơi họ sẽ đến.
Không quan trọng. Có nhiều cách để dụ Fraser trở về Ballaloch, nếu hắn không ở đó. Mẹ hắn ta vẫn ở đó, không phải sao? Và chẳng nghi ngờ gì việc Fraser sẽ đến đó để giúp đỡ nếu bà ta yêu cầu. Strathland mỉm cười với ý tưởng này.
“Brandon, có một buổi hội họp tối nay mà tôi muốn tham gia.” Tiếng Sarah vang lên, cắt đứt mạch suy nghĩ của hắn.
“Tự đi đi.” Hắn không muốn phải làm ra vẻ hoặc giả vờ quan tâm đến những cô gái mới lớn không có não ấy.
“Cậu đang không tuân theo thỏa thuận của chúng ta”, bà ta phản đối. “Chúng ta đã chẳng có bất kì lời mời nào, nếu không phải vì dành cho tôi. Tôi nghĩ cậu đang có ý định tìm kiếm một người vợ.”
“Ý định của tôi không phải là chuyện chị cần quan tâm. Đi đi và ném mình vào đám đàn ông đó, nếu chị muốn thế. Tôi không quan tâm.”
“Tôi muốn có một người chồng tốt. Một người giàu có, tốt bụng, người mà…”
“Vậy hãy tìm kiếm những kẻ đã đặt một chân vào quan tài ấy, Sarah. Có Chúa biết, không một gã trẻ hơn nào thèm liếc chị lần thứ hai, trừ phi họ bị mù và điếc. Chị có khuôn mặt của một con ngựa, và chẳng có gã trẻ tuổi nào ở London muốn chị.”
Khuôn mặt bà ta đỏ rực, ánh mắt trở nên lạnh lẽo. “Cậu không cần phải thô lỗ như thế!”
“Tôi chỉ đang nói sự thật, chị gái yêu quý ạ. Hãy cầu xin lòng thương hại của họ, nếu đó là điều chị muốn. Nhưng tôi sẽ quay lại Scotland trong tuần này. Cho dù chị đi hay ở cũng chẳng liên quan đến tôi.”
“Cậu biết tôi căm ghét Scotland thế nào mà.”
“Vậy thì ở lại London đi. Tìm một mụ già nào đó và bầu bạn với mụ ta. Tham gia vào hàng ngũ của bọn gái điếm đi, tôi chẳng bận tâm. Nhưng tôi sẽ không ở đây lâu hơn nữa.”
Brandon phất tay và bà ta tuân theo mệnh lệnh không lời, đóng cửa lại phía sau. Hắn không nghi ngờ bà ta sẽ tìm cách ở lại London.
Trong khi hắn sẽ lên kế hoạch chấm dứt sự can thiệp của Paul Fraser.
* * *
Người đánh xe đưa họ xuống một con đường quanh co dẫn đến một tòa trang viên trên đỉnh đồi. Juliette nhìn chăm chú tòa nhà được làm bằng đá vôi màu xám, các cửa sổ cũng cao hơn cả người cô. Khói bếp lững lờ thoát ra từ ống khói, cho thấy rõ ràng đang có người đang đợi bọn họ.
“Đây là nhà của bác anh à?”, cô hỏi. “Em chưa từng mong đợi nó lớn như thế này.” Tòa nhà và mảnh đất thật rộng lớn, với hàng mẫu(1) xa tít tắp đến khuất tầm mắt. Cô đoán tòa nhà này khoảng hai mươi phòng, hoặc hơn thế.
(1) Nguyên văn là “acre” tức mẫu Anh, một mẫu khoảng 0,4 hecta.
Paul thở dài, ánh mắt xa xăm. “Đúng vậy, là của ông ấy.”
Cô đợi anh giải thích thêm, nhưng anh chẳng nói gì nữa. Và, ngày hôm qua cô cũng mới biết cái chết của bác anh.
Sau khi xuống xe, Juliette khoác tay anh, chú ý vẻ buồn rầu trên mặt anh. Có chuyện gì đó đang đè nặng lên vai anh, và cô rất nghi ngờ nó liên quan đến mình.
Anh đã không trở lại giường đêm qua. Cô cũng không biết anh đã đi đâu, nhưng cặp mắt đờ đẫn đã tố cáo anh không ngủ chút nào. Bước chân anh chậm rãi lướt trên lối đi trải sỏi, cô dừng lại. “Anh có muốn nói cho em chuyện gì đang làm anh phiền lòng không, hay em sẽ phải đoán?”
Anh liếc nhìn về phía ngôi nhà rồi quay lại nhìn cô. “Bác anh là tử tước xứ Falsham lúc ông qua đời vài tháng trước. Bây giờ ngôi nhà này đã thuộc về anh cùng với tước hiệu đó. Và em sẽ là Phu nhân Falsham.”
Lúc này anh có tuyên bố mình là vua của nước Anh cũng không khiến cô ngạc nhiên hơn thế. “Vậy là… các tin đồn ở London đều là sự thật?” Cô chưa từng tưởng tượng chuyện này lại có thể. Làm sao anh có thể sống trong nghèo đói suốt cuộc đời, rồi mới biết mình được thừa kế những thứ này?
“À, phải. Nhưng anh cũng không biết về gia đình cha anh cho đến khi rời khỏi Ballaloch để học ngành Y.” Anh tiếp tục bước đi, dẫn cô lên những bậc thềm bằng đá.
Cô nhíu mày, không hiểu tại sao lại xảy ra chuyện đó. Vài người đã nói với cô anh là người thừa kế của một tử tước, nhưng cô không tin vì đã quen biết Paul nhiều năm. Cảm giác như anh đã nói dối cô, khiến cô tin rằng họ sẽ sống trong nghèo khổ. Tuy nhiên, anh không phủ nhận câu chuyện.
Một đầy tớ ra mở cửa và nở nụ cười tươi tắn với Paul. “Tạ ơn Chúa! Ông chủ đã về. Mời vào, mời vào.” Khi phát hiện ra Juliette, ánh mắt anh ta sáng lên. “Phu nhân, chúng tôi rất vui mừng được chào đón cô.”
Viên quản gia gặp họ ở hành lang, cúi chào thật thấp. Với một cử chỉ không lời, ông ta ra hiệu cho người đầy tớ đó mang đồ đạc của họ vào. “Chúng tôi thực sự vui mừng chào đón cô, thưa phu nhân”, ông ta nói.
“Đây là nữ tử tước của tôi”, Paul nói. Quay sang Juliette, anh giới thiệu người đàn ông đứng tuổi. “Đây là ông quản gia John Fraser. Nếu em cần bất cứ thứ gì, ông ấy sẽ thu xếp.”
Juliette ném cho Paul cái nhìn thích thú. Mặc dù cô biết rất nhiều người mang họ Fraser ở khu vực này, nhưng thật ngạc nhiên là ông quản gia lại cùng họ với chồng cô.
“Đó là vinh dự của tôi, Phu nhân Falsham.” Giọng nói của ông toát lên sự ân cần và cảm giác hoan nghênh thực sự. Cô thấy quý mến ông ngay lập tức.
“Nếu ông không phiền, ông Fraser, tôi cần một cô hầu gái’, Juliette nói. Từ vẻ bối rối bất ngờ trên khuôn mặt ông, cô phỏng đoán sẽ không thể có một cô hầu gái phù hợp lúc này.
“Vợ tôi có thể phục vụ cô, thưa phu nhân. Tức là đến khi chúng ta có thể tìm một người theo yêu cầu của cô.” Viên quản gia(2) cúi chào rồi nói thêm, “Tôi tin là cô sẽ muốn gặp nữ quản gia(3) của chúng ta, bà Maggie Fraser vào chiều nay.”
(2) Nguyên văn là “butler”, do nam giới đảm nhiệm, chuyên quản lý người giúp việc nam và các công việc như phục vụ rượu, tiệc tùng, canh giữ cửa.
(3) Nguyên văn là “housekeeper”, do một phụ nữ đảm nhiệm, quản lý người giúp việc nữ và các công việc dọn dẹp nhà cửa, nấu nướng. Địa vị thấp hơn “butler”.
“Có bao nhiêu người… mang họ Fraser ở đây?” Juliette đánh bạo hỏi.
Viên quản gia ho nhẹ. “Một số, thưa phu nhân.”
“Còn người giúp việc thì sao?”
Ông liếc nhanh về phía Paul rồi nhìn chằm chằm xuống đất. “Đều mang họ Fraser.”
Juliette không nhịn được cười. “Vậy nếu không nhớ tên ai đó, tôi chỉ đơn giản gọi là anh Fraser hoặc chị Fraser thôi à?”
Ông gật đầu. “Tôi e là thế.”
Paul khoác tay cô và dẫn cô vào bên trong. “Tôi sẽ đưa Phu nhân Falsham đi một vòng quanh nhà. Chúng tôi sẽ rất biết ơn nếu ông có thể sắp xếp một bữa ăn nóng.”
Viên quản gia cúi đầu, để họ được riêng tư. Paul bắt đầu kể cho cô về bác anh, nhưng Juliette gần như không nghe được gì. Thay vào đó, cô mở một cánh cửa nhỏ và phát hiện nó dẫn tới một thư viện. Nắm tay Paul, cô kéo anh vào bên trong, khóa cửa lại.
“Anh nói cho dì dượng em về tước hiệu của anh khi nào?”, cô hỏi dù đã đoán ra sự thật.
“Ngay hôm trước ngày anh đưa em đi”, anh thừa nhận. “Họ quyết định cuộc hôn nhân này rất cân xứng sau khi biết chuyện. Ông Kinlark, luật sư của bác anh đã đưa cho họ danh sách bất động sản và tài sản của anh.”
Cô nhìn anh chăm chú, vài chi tiết đã bắt đầu vào đúng chỗ. Chiếc váy cưới. Cô cảm giác như anh vẫn giấu cô chuyện gì đó. “Và anh đã không cho rằng nên đề cập tới tước hiệu của mình lúc đó?”
Anh chống tay lên một giá sách. “Cuộc sống này rất khác lạ với anh, Juliette. Anh muốn đám cưới của chúng ta thật đơn giản. Và đêm qua cũng thế.”
Mặc dù nó chẳng đơn giản chút nào. Anh suy nghĩ, tìm kiếm một từ mô tả chính xác hơn, tra tấn. Cô vươn tay chạm vào má anh. “Em không biết tại sao anh lại bỏ đi đêm qua.”
Anh nắm tay cô, kéo xuống. “Để anh chỉ cho em phần còn lại của ngôi nhà.”
Đó là cách duy nhất để lảng tránh câu hỏi của cô. Cô không mong muốn xem xét những căn phòng khác trong khi rõ ràng là anh đang cố tạo khoảng cách với mình. Nhưng dù có mủi lòng, cô cũng tự hỏi có cách nào giúp mình xoa dịu được anh không. Và vì thế, cô quyết định hỏi anh.
Sau khi cô bày tỏ câu hỏi, anh nhìn cô chằm chằm. “Ý em là gì?”
“Đêm qua, anh đã khiến em cảm thấy mình thỏa mãn, cho dù chúng ta không làm tình”, cô nói. “Liệu có cách nào giúp em làm như thế với anh không? Có lẽ nếu em vuốt ve anh…”
“Không”, anh cắt ngang. Ánh mắt nóng bỏng của anh trái ngược với lời nói. Cô nghi ngờ rằng anh không nói gì thêm với mình nữa.
Juliette chắn ngang trước cửa, chặn đường Paul. “Chúng ta sẽ phải chịu đựng cuộc hôn nhân như thế này trong nhiều năm.”
Paul vuốt tóc anh. “Anh biết. Nhưng có lẽ sẽ khôn ngoan hơn nếu lúc đầu chúng ta ngủ riêng phòng.”
Điều này cực kì mâu thuẫn với sự khẳng định của anh đêm qua. “Em nghĩ là anh tin rằng người chồng và người vợ nên ở chung một căn phòng.”
“Anh đã đổi ý.”
Cái nhìn trong mắt anh rất khắc nghiệt, là ánh mắt của người đàn ông thất vọng không thể diễn tả được. “Chắc chắn anh không có ý đó.”
Cô bắt đầu chạm vào anh, và không một lời cảnh báo, anh đẩy cô sát vào tủ sách. “Em muốn gì từ anh hả Juliette?”, anh thách thức. “Em muốn anh mất kiểm soát phải không?”
Tay anh lướt từ eo lên ngực cô. “Anh không phải là Strathland. Anh sẽ không trách em vì chúng ta đều biết rủi ro đó.” Ngón tay cái của anh vân vê nhũ hoa căng cứng, quyến rũ cô đến khi cô nghẹt thở. “Nhưng đừng đùa cợt anh. Anh có giới hạn của mình và em đang cố vượt qua nó.”
Cô không biết phải nói gì, nhưng làn da cô râm ran vì thích thú. Anh làm cô liên tưởng tới một con thú bị nhốt, đang cố phá vỡ cái chuồng. Anh muốn cô nhưng quyết định không chiếm đoạt cô.
Và Chúa giúp cô, anh thực sự rất hấp dẫn về mặt xác thịt. Anh khơi dậy cơn đói khát trong cô, cô không chỉ thèm được anh vuốt ve mà còn muốn được vuốt ve anh.
“Em không định vượt qua nó”, cô thì thầm.
Mặc dù anh đã nói rất có lý, họ nên tách ra, nhưng cô có cảm giác chuyện đó sẽ chỉ làm sâu sắc thêm nỗi thất vọng của anh. Và dù cô đã cố cảnh báo anh vẫn kiên quyết không chịu từ bỏ. Bây giờ họ đã kết hôn, cô muốn tình bạn của họ trở nên tốt đẹp nhất. Nhưng nếu không có sự thân mật, cô nghi ngờ từng ngày trôi qua, anh sẽ càng trở nên bực bội hơn. Sau đó, nó sẽ xen vào giữa bọn họ, như cô đã từng suy đoán.
Cô sẽ không để chuyện đó xảy ra. Cô đã mất con trai. Và không muốn mất nốt cả chồng mình.
Paul đã cố gắng mang lại cho cô thật nhiều thứ - bộ váy cưới, buổi tối ở cùng nhau, anh đã khiến cô cảm thấy thật tuyệt vời. Thậm chí cả một ngôi nhà xinh đẹp, tuyệt vời hơn rất nhiều ngôi nhà cô đã sống hầu hết cuộc đời mình. Người bác sĩ đẹp trai đã trở thành một tử tước, giống như những câu chuyện cổ tích mà Margaret đã đọc cho cô nghe lúc họ đang lớn lên. Chỉ có Paul dường như không vui vẻ. Anh tỏ ra bức rứt, khó chịu như cảm thấy không xứng đáng với tước hiệu này.
Phải có cách giúp anh cảm thấy thoải mái trong vai trò mới của mình. Và cô muốn làm bất cứ thứ gì để giúp cuộc hôn nhân của họ trở về đúng quỹ đạo.
“Em thậm chí còn không biết mình đã làm gì anh”, anh lẩm bẩm, vuốt ve dọc sống lưng cô.
Không, nhưng cô muốn mang lại cho anh cảm giác thỏa mãn như anh đã cho cô. Ý tưởng chạm vào anh một cách mật thiết kích thích anh như anh đã kích thích cô, là một cảm giác quyền lực mà cô chưa từng biết. Anh sẽ thấy thế nào nếu cô vuốt ve anh như thế nhỉ?
Không nghĩ ngợi gì, cô vòng tay ôm anh, kéo anh sát vào mình. Anh căng thẳng, hai vai cứng ngắc lúc cô áp sát hơn. “Chúng ta nên ở cùng một căn phòng. Không phải là hai.” Cô kiễng chân, hôn anh thật dịu dàng. Cô mở miệng, dùng lưỡi trêu đùa anh, hy vọng xoa dịu tâm trạng u ám của anh. Anh hơi hé miệng đáp lại, trong khi tay vuốt ve dọc lưng cô. Cô cảm nhận ham muốn của anh từ phía hông và nghe thấy hơi thở anh có sự thay đổi.
Một khao khát không ngừng xâm chiếm toàn bộ cơ thể lúc cô tiếp tục hôn anh, rồi cô đưa hai tay ôm lấy khuôn mặt anh. Hai má anh lởm chởm vì chưa cạo râu, nó nhắc cô nhớ lại hình ảnh chàng trai Scotland nguyên thủy trước đây của anh. Tuy nhiên, anh đã lấy lại kiểm soát của mình một cách nhanh chóng, không còn bị chi phối bởi nụ hôn nữa. Trong miệng anh, cô cảm nhận được sự bất bình, như thể anh được tạo ra từ đá.
“Không. Chúng ta sẽ không ở cùng phòng.” Nói xong, Paul bước qua người cô, mở cửa đi thẳng ra lối đi dẫn tới phòng khách.
Có vẻ như chồng cô không định gần gũi cô nữa. Và Juliette băn khoăn liệu có khả năng thay đổi chuyện đó không.
* * *
Beatrice đã không có chiếc váy mới nào trong gần mười năm. Và Victoria đã gửi tặng bà một chiếc nhân ngày sinh nhật, bà kinh ngạc bởi chiếc váy làm từ hàng yard(4) vải lụa xanh. Bà cảm thấy như trở lại là cô gái tuổi đôi mươi, nóng lòng muốn thử nó.
(4) Đơn vị đo lường của Anh, 1 yard = 0,914 mét.
“Chúc mừng sinh nhật, Phu nhân Lanfordhire.” Bà Larson cười rạng rỡ, giúp bà nâng chiếc váy lên qua đầu. “Trông bà thực sự duyên dáng trong chiếc váy này. Nam tước Lanfordshire sẽ không thể dời mắt khỏi bà được.”
Beatrice đỏ mặt, hy vọng sẽ như thế. Vài tuần qua, Henry đã đắm chìm trong sổ sách, lo lắng về khoản lợi nhuận từ Aphrodite’s Unmentionables, nhưng vẫn cố gắng làm sáng tỏ các vấn đề tài chính trong năm. Bà mong ông có thể đặt sổ sách sang một bên, ít nhất là trong tối nay.
“Ngài công tước sẽ tham dự bữa tối cùng bà và Nam tước Lanfordshire chứ?”, bà Larson hỏi khi cài xong hàng cúc chiếc váy mới. “Tôi có thể làm một chiếc bánh ngọt, nếu nó làm bà hài lòng, thưa phu nhân.”
“Tôi đã mời Victoria và ngài công tước”, Beatrice thừa nhận. “Tôi mong hai người sẽ tới, và tất nhiên, một chiếc bánh ngọt sẽ rất tuyệt.” Dù cái thai của Victoria đang tiến triển rất nhanh chóng, bà sẽ rất vui mừng nếu có sự tham gia của con gái.
Larson giúp bà búi tóc, và sau khi kết thúc, Beatrice nhìn chăm chăm vào người phụ nữ trong gương. Thời gian đã đặt dấu ấn lên bà, mặc dù đã tăng lại vài cân trước đây bị sút, bà cũng không thể nhận ra mình nữa. Vài nếp nhăn quanh khóe mắt và cổ cũng có dấu hiệu của tuổi già. Bà thở dài, quay mặt đi. Có những chuyện không thể thay đổi được.
Lúc Henry bước vào phòng, bà gượng cười. “Em không thấy anh hầu như suốt cả ngày.”
“Anh đã rất bận rộn.” Ông hầu như không liếc nhìn bà, bà chờ đợi xem ông sẽ nhận xét thế nào về chiếc váy. Thay vào đó, ông đi tới bàn viết, mở ngăn kéo tìm cây bút.
Niềm hạnh phúc vừa rồi của bà lập tức xẹp xuống. Ông còn không thực sự nhìn bà.
Bà đi qua bàn, đứng ngay sát cạnh ông, chờ đợi. Cuối cùng, ông cũng ngước lên. Ánh mắt ông lướt qua kiểu tóc búi cao mà bà Larson đã tết cùng dây ruy băng phù hợp. Rồi ông liếc nhanh qua chiếc váy, vẫn không nói gì. “Em muốn gì à?”
Phải, bà muốn thốt lên. Em muốn anh chú ý đến em. Em muốn anh nhìn em với tư cách là người vợ anh đã cưới hơn hai mươi năm, chứ không phải với tư cách là mẹ của các con mình.
“Tối nay anh sẽ tham dự bữa tối với bọn em chứ?”, bà hỏi. “Victoria và ngài công tước có lẽ cũng tới.”
Ông cau mày một lát. “Với tình trạng của nó, không phải nên ở nhà sao? Em cho là sẽ khôn ngoan nếu để nó đi xa như vậy à?”
“Chúng ta chỉ ở cách chúng có vài dặm.” Beatrice chỉ ra. “Và đó chỉ là một bữa ăn tối.”
“Tại sao chúng nên tới?”, Henry hỏi. “Và tại sao em lại ăn mặc thế này?”
“Hôm nay là sinh nhật em”, bà bật ra. Rõ ràng ông đã quên. “Và vì chiếc váy này là món quà của con gái, nên em nghĩ sẽ lịch sự nếu mặc nó.”
“Ồ.” Ông đã thấy được cây bút mình đang tìm kiếm và đóng ngăn kéo. “Vậy anh đoán là mình sẽ tham gia.”
“Nếu nó không bất tiện cho anh.” Bà phải nỗ lực để giữ giọng nói bình thản như không có gì xảy ra. Bà nên biết là ông sẽ không nhớ.
Henry gật đầu, và lát sau, một nụ cười nở rộng trên mặt ông. “Anh cũng có một món quà cho em, Beatrice, như một sự mở đầu. Anh đoán hôm nay là sinh nhật em, nên có lẽ sẽ tặng em luôn. Anh đặt mua từ London.” Ông bước về phía chiếc tủ ở cuối phòng ngủ của họ, mở ngăn kéo dưới cùng.
Vài oán giận của bà tiêu tan nhanh chóng. Có lẽ bà đã kết luận quá vội vàng. Suy cho cùng thì ông đã tham gia chiến tranh trong nhiều năm. Với tất cả những nguy hiểm đã trải qua, có lẽ một ngày sinh nhật không phải là điều đáng để ông bận tâm nhất. Bà tràn đầy hiếu kì khi nhìn thấy chiếc hộp nhỏ bọc bằng giấy màu nâu.
Lúc ông đưa nó cho bà, trọng lượng của nó khiến bà ngạc nhiên. Một cảm giác phấn khích bao trùm cả người, bà băn khoăn món quà gì mà ông phải đặt mua từ London. Nó không thể là vòng tay bằng ngọc bích được, vì chiếc hộp quá nặng, và bà đã bán nó nhiều năm trước. Hay là bạc, có lẽ thế?
Bà tháo dây, bóc giấy gói làm lộ ra một bộ ba nắm đấm cửa bằng đồng cùng với khóa và chìa khóa kim loại. Phải mất một lúc lâu bà mới nhận ra, phải, ông thực sự tặng cho bà nắm đấm cửa vào ngày sinh nhật. Không phải bạc. Không chút dấu hiệu của tình cảm.
Nắm đấm cửa.
Một cảm giác khó chịu quặn lên trong bụng và bà không tìm ra từ gì để nói.
“Sau vụ cháy, anh nghĩ chúng ta nên tự bảo vệ bản thân bằng một bộ khóa mới”, Henry giải thích. “Anh sẽ thay chúng vào và em sẽ được an toàn khỏi nguy hiểm.
Beatrice đặt bộ tay nắm xuống, cố hít thở. Ông thực sự cho rằng đó là một món quà tốt. Rằng đó là điều làm bà lo lắng nhất. Ông không hiểu có chuyện gì không đúng.
Với nỗ lực tột cùng, bà cố ngăn nước mắt trào ra. “Làm đi, nếu anh muốn”, bà lặng lẽ nói. “Em muốn ở một mình một lát.”
“Em… không thích chúng à?” Ông bọc lại mấy tay nắm cửa, nhìn bà chăm chú như thể ông thực sự không hiểu tại sao bà lại thấy khó chịu. “Chúng được làm bằng đồng thau cứng đấy Beatrice.”
“Em chắc chắn chúng rất tốt. Làm ơn đi đi.” Trước khi bà trở thành một kẻ ngốc và khóc lóc trước mặt ông.
Chỉ khi cánh cửa đóng lại sau lưng chồng mình, bà mới cảm thấy vô vọng thế nào. Bà đã kết hôn với một người lạ - người đã tham gia chiến tranh quá lâu đến nỗi không còn hiểu người khác nữa. Bà để mặc nước mắt tuôn rơi, nắm chặt khăn tay.
Cánh cửa lại mở ra và ông bắt gặp bà đang khóc. “Beatrice, có chuyện gì thế?”
“Không có gì”, bà sụt sịt, với lấy chiếc khăn tay. Bà không muốn thảo luận về nó, nhất là lúc này. Con gái bà đã gửi tặng bà một chiếc váy đáng yêu, còn ghi nhớ màu xanh yêu thích của bà. Còn chồng mình - bà biết ông không nhớ sinh nhật bà.
“Em không thích chúng, phải không?”, ông hỏi.
Bà bật ra một tiếng cười cay đắng. “Có người phụ nữ nào thích được tặng nắm đấm cửa trong ngày sinh nhật không, Henry?”
Trước cái nhìn ngơ ngác của ông, bà đành lắc đầu. “Không vấn đề gì. Em không cần gì hết. Chỉ… cố nhớ đến dự bữa tối vào lúc bảy giờ. Con gái anh sẽ muốn gặp anh đấy.”
Nét mặt ông có vẻ phòng thủ, nhưng ông vẫn gật đầu. “Anh sẽ có mặt.”
Bà bước tới ngồi cạnh cửa sổ, chống tay lên cằm. Henry vẫn không thay đổi. Bà đã già đi trong lúc ông bỏ đi và trở thành người vợ cô đơn. Ông vẫn luôn thế, dường như chẳng để ý điều gì cả.
Bà chỉ đơn giản là mong đợi không bị tổn thương đến thế.
* * *
Dù họ không đi cùng nhau trong nhà, Paul có thể nhận ra Juliette không hiểu tại sao anh lại cần khoảng cách. Anh đã thật sự ngu ngốc khi nghĩ rằng mình có thể kết hôn mà không làm tình với cô.
Nó không giống như cô đang khỏa thân đi lăng xăng. Không, cô ăn mặc như một quý bà, cư xử như quý bà và anh cần phải thôi nghĩ về cô theo cách đó.
Tuy nhiên tâm trí anh không thể rời bỏ hình ảnh làn da trần của cô áp vào da thịt anh. Cô đã rất tin tưởng, trao cho anh khoảnh khắc đó. Anh muốn dành hàng đêm để khám phá cơ thể cô, quan sát cô dần phơi bày trước mắt mình. Cô là người con gái mà anh ao ước được cưới là vợ… và anh muốn cô được hạnh phúc.
Anh chưa bao giờ nghĩ cái đêm họ chia sẻ với nhau lại trở thành nỗi oán hận trong mình. Không phải tại cô, mà tại tên khốn đã làm tổn thương cô.
Paul bước ra ngoài, hy vọng những nỗ lực về mặt thể chất sẽ đem lại sự bình an cho anh đang khao khát. Ghen tuông đang làm trỗi dậy cơn tức giận của anh, và anh phải kiểm soát nó trước khi đột ngột chỉ trích người mình quan tâm nhất. Strathland đã ở trong cơ thể cô. Hắn đã khiến cô có thai và mang lại đứa con trai cô yêu thương bằng cả trái tim. Đứa con mà cô phải dứt ruột bỏ đi.
Bởi vì tội lỗi này, anh không thể phá hủy những ký ức hay xóa bỏ sự hiện diện của Strathland. Mỗi lần nhìn vợ mình, Paul lại hình dung ra nỗi đau đớn và sợ hãi của cô. Nó làm anh tan nát vì đã không ở đó để bảo vệ cô.
Và anh vẫn không thể bảo vệ cô, dạy cô sẽ làm gì cùng người đàn ông yêu thương cô. Cô sẽ không bao giờ trở thành mẹ của đứa con trai hay con gái mang dòng máu của anh.
Ruột gan anh cuộn xoắn vì giận dữ và mong muốn giết chết Strathland. Bây giờ nó sẽ là mục đích của anh. Chết tiệt, nghèo đói vẫn là chưa đủ với gã bá tước. Paul muốn máu của hắn.
Anh đã lang thang khắp mảnh đất gần một tiếng đồng hồ, không thể chấp nhận sự thật là nó đã thuộc về mình. Cảm giác như anh đã ăn cắp quyền thừa kế từ một người đàn ông xứng đáng hơn. Anh không biết phải làm gì để quản lý một bất động sản hay đọc hiểu sổ sách.
Nhưng anh biết ai có thể hiểu chúng. Tóm lại, anh đã hứa để cô quản lý toàn bộ giấy tờ, sổ sách.
Với sự giúp đỡ của Juliette, cả hai sẽ dễ dàng nắm bắt được toàn bộ tài sản của bác anh và cùng nhau gia tăng lợi nhuận, Và đến lúc đó cô có thể quản lý bất động sản mà không cần anh, anh sẽ quay lại với vấn đề quan trọng nhất.
Giết gã đàn ông đã lấy đi mọi thứ của mình.
* * *
Những tháng ngày ở tuổi mười sáu thật tệ hại. Amelia biết rằng cô đã may mắn được tham dự các buổi vũ hội, nhưng nó cũng làm cô khó chịu vì còn quá trẻ để nói chuyện với bất kì ai dưới bốn mươi tuổi.
Cô đã để mắt tới tử tước Lisford. Không quan trọng, là anh ta đã hai mươi lăm tuổi. Anh ta thật bảnh bao và tốt bụng, cư xử thật tinh tế và chưa từng mắc lỗi trong lúc khiêu vũ.
Cô gửi cho anh ta nụ cười rạng rỡ nhất mà mình có thể nặn ra, hy vọng anh ta có thể nhận thấy vẻ mòn mỏi của mình từ đầu kia căn phòng. Nếu bây giờ cô còn quá trẻ thì cô có thể kết hôn với anh ta trong vòng hai năm nữa.
Chậc. Nghe có vẻ như kéo dài vĩnh viễn. Cô nghe nói vài quý cô cũng kết hôn ở tuổi 17, nhưng khi cô nói chuyện đó thì mẹ cô lập tức thông báo rằng những người đó kết hôn là vì họ phải làm thế. Nó có nghĩa là bất cứ chuyện gì.
“Em không nghĩ là đã đến lúc đi ngủ rồi à?” Tiếng Margeret vang lên từ phía sau. “Đã quá nửa đêm rồi.”
“Chị cũng chưa định đi ngủ mà.”
“Chưa, chị chưa định ngủ.” Cái nhìn bình thản của chị gái làm cô phát cáu.
“Nhiệm vụ tìm chồng của chị tiến triển thế nào rồi?” Amelia cố không thể hiện sự cay đắng trong giọng nói, nhưng thật sự, thật không công bằng vì Margeret đã đủ lớn để làm được mọi thứ, trong khi cô vẫn phải chịu sự giám sát của dì Charlotte.
Trước sự ngạc nhiên của cô, Margeret đỏ mặt. “Có lẽ có một người. Nhưng chị đến để hỏi em về lá thư của Juliette.”
“Chị ấy yêu cầu em gửi hàng tá những thứ-chị-biết-là-gì cho chị ấy.” Kiễng chân, cô nói nhỏ vào tai Margeret. “Chị ấy muốn những mẫu quyến rũ nhất mà chúng ta có.”
Margeret giận dữ phe phẩy cái quạt. “Chà, chị… chị đoán là Juliette đã kết hôn hai tuần rồi.”
“Em lấy một số sản phẩm Victoria gửi thêm và đã chuyển về Edinburgh rồi. Bà Benedict không cần phải biết chuyện đó.”
“Chị vẫn không thích mạo hiểm như thế.” Margeret hạ quạt xuống, cau mày. “Dù chị rất mong về khoản tiền thu được.”
“Sẽ không ai biết đâu.” Amelia hứa hẹn. “Bí mật của chúng chúng ta cực kì an toàn. Trong lúc đó, chúng ta có thể tiếp tục đứng bên rìa của đám đông như những kẻ khờ khạo, hy vọng một anh chàng sẽ mỉm cười với chúng ta.”
Chờ đợi không phải là tính cách của Amelia. Cô thích được ra quyết định và thực hiện chúng hơn.
Trong lúc đó, đối tượng mà cô tôn thờ đã quay đầu lại và bắt đầu bước thẳng về phía họ. Amelia lập tức nín thở lúc tử tước Lisford bước ngang căn phòng. Cô cảm giác như các thiên thần bắt đầu ca hát khi anh ta mỉm cười với cô.
“Tiểu thư Andrews, tôi tin tưởng điệu nhảy tiếp theo sẽ là của tôi chứ?”, anh ta hỏi.
Vâng. Hàng ngàn lần, vâng.
Nhưng thật kinh hoàng, Amelia nhận ra anh đang nói với Margeret. Margeret nghiêm nghị và nguyên tắc. Không phải cô.
Những thiên thần đột nhiên rít lên thất thanh trong đầu cô. Một điệu nhảy, cô tự nhủ. Chỉ là một điệu nhảy.
Nhưng từ cách chị gái cô đáp lại nụ cười của Tử tước Lisford, cô biết điều đó có nghĩa là gì. “Một người” mà Margeret đã nói đang hộ tống chị ấy ra sàn nhảy trong điệu nhảy đồng quê.
Tất cả hạnh phúc trong cô bị hút vào một cái hố sâu hoắm. Margeret đã biết cô muốn tử tước đó nhiều thế nào. Chị ấy biết nhưng biến mất và mỉm cười với anh ấy. Chuyện gì xảy ra với những lời phàn nàn của chị ấy rằng Tử tước Lisford thường xuyên đánh bạc ở White’s? Và còn buổi họp mặt của chị em cô, mà ở đó Margeret đã tỏ ra thích thú với Bá tước Castledon thì sao?
Cảm thấy quay cuồng, Amelia đang chuẩn bị rời đi thì đâm sầm vào một quý ông đang đứng sau lưng. “Ôi! Tôi xin lỗi. Tôi không thấy ngài ở đó.”
Lạy Chúa. Đó là Bá tước Castledon - người còn được cô đặt biệt danh là Quý-ngài-khăn-tay. Anh ta là người cuối cùng cô muốn đụng phải. Một cuộc lẩn trốn nhanh chóng là điều cô cần.
“Tôi nên quan sát trước khi đi”, cô xin lỗi. “Tôi hoàn toàn không trông thấy ngài.”
“Tôi cũng đang bận rộn làm một bông hoa cô đơn”, anh nhận xét cộc lốc. “Tôi không lấy làm ngạc nhiên nếu cô không để ý.”
Cô nhìn gần hơn và nhận ra anh cũng không hoàn toàn xấu trai. Hơn trung bình một chút, nhưng anh đặc biệt cao và có đôi mắt màu xanh rất đẹp.
“Đàn ông thì không phải là một bông hoa cô đơn”, cô nói, “Khái niệm này quá nhạy cảm với một người đàn ông. Khắc kỷ thì sẽ phù hợp hơn, tôi nghĩ thế. Hoặc là tách biệt.”
Anh nhìn cô với vẻ thích thú âm thầm. “Hoặc tôi có thể là một bức tường rào thay vì một bông hoa. Cây bụi có lẽ nam tính hơn, cô có nghĩ thế không?” Từ ánh mắt châm biếm của anh, cô có thể nhận thấy anh đang cảm thấy hứng thú với cô.
Bị phân tâm, cô trả lời. “Vâng, nó rất chính xác.” Liếc mắt, cô nhận ra dì Charlotte đang ra hiệu cho mình từ đầu kia căn phòng.
Phải. Cô không được phép nói chuyện với đàn ông hoặc để họ nhận ra sự hiện diện của mình. Cô vẫn chưa có buổi ra mắt lần đầu và ở gần bất cứ người đàn ông chưa lập gia đình đều không thích hợp, cho dù anh ta vô hại.
Nhưng lúc cô xin lỗi lần nữa và tự bào chữa, cô cũng không nhịn được ném cái nhìn khao khát hồi lâu cho chàng tử tước mơ ước của mình. Margeret sẽ không cố chấp đánh cắp Tử tước Lisford đúng không? Chị cô thực sự phải thuộc về người đàn ông giống như Bá tước Castledon. Một chiếc khăn tay tốt bụng, lịch sự và có vẻ sẵn sàng làm bất cứ chuyện gì mà một phụ nữ bảo anh ta làm.
Nhưng từ khuôn mặt đỏ bừng của chị gái, Amelia nghi ngờ là cuối cùng nỗi lo sợ nhất của mình đã xảy ra.