Bí Mật Tội Lỗi

Bí Mật Tội Lỗi - Chương 13




Ngày cô làm đám cưới là một ngày xám xịt. Juliette nhìn chằm chằm vào những đám mây báo điềm gở, thầm mong chúng sớm tan đi. Sau hơn một tuần rong ruổi, họ đã về đến Edinburgh và Paul chọn một nhà thờ nhỏ ở phía nam để tổ chức một đám cưới đơn giản. Trong suốt hành trình, anh luôn ngủ ở phòng khác trong nhà trọ, tôn trọng mong muốn được ở một mình của cô. Nhưng bất chấp lòng tốt của anh, Juliette vẫn không thể ngừng lo lắng cho Matthew. Dường như cô đã sai lầm trốn đi trong khi tương lai con trai mình vẫn rất bấp bênh.



Dì dượng cô đã ủng hộ cuộc hôn nhân, nhất là sau khi Paul có buổi nói chuyện riêng tư với Bá tước Arnsbury. Có chuyện gì đó đã làm thay đổi quan điểm của ông và cô không biết nó là gì. Vừa lúc trước cả hai còn khó chịu với quyết định cưới một bác sĩ của cô… rồi ngay sau đó, họ lại hành xử như thể cô đã chọn lựa đúng trong mùa vũ hội này. Lạ lùng hơn là Paul cũng chẳng nói điều gì đã làm thay đổi trái tim họ. Có lẽ chỉ đơn giản là họ mừng vì cô đã quyết định kết hôn và biết rõ anh là sự lựa chọn tốt nhất. Thậm chí Charlotte còn gợi ý họ quay về Ballaloch – nơi cha mẹ cô và Victoria có thể tham dự đám cưới.



Tất nhiên, cô từ chối, biết rằng gia đình sẽ không bao giờ ủng hộ việc mình kết hôn với một bác sĩ.



“Em đang thấy buồn vì gia đình mình không ở đây à?” anh nắm tay cô hỏi. “Em có muốn anh báo tin cho họ không?”



Cô lắc đầu. “Cha mẹ em sẽ chỉ cố ngăn cản em thôi.” Siết chặt tay anh, cô nói thêm, “Chẳng ích gì đâu.”



Mặc dù Charlotte khẳng định cha mẹ cô sẽ không giận dữ, Juliette không muốn mạo hiểm. “Em chỉ đang mong thời tiết tốt đẹp hơn.” Giống như mọi cô gái, cô từng tưởng tượng mình sẽ kết hôn với người cô yêu, mặc một chiếc váy thật đẹp, cài hoa trên tóc. Còn có khiêu vũ và tiệc tùng thoải mái với bánh trứng và bánh ngọt yêu thích của cô.



Trong khi cô đang mơ mộng thì những đám mây vỡ ra, mưa ào ào trút xuống. Cô không thể nín cười vì bọn họ thật đen đủi. Ngẩng mặt lên trời, cô nhận xét, “Em nghĩ bầu trời đang bảo chúng ta phải nhanh lên.” Cô vội vã bước theo Paul trên lối đi dẫn vào nhà thờ, nhấc váy lên để tránh bị dính bùn.



Khi bước vào phòng, Paul rũ nước ra khỏi mũ và đội lại. “Chờ chút! Anh có một món quà cho em.” Ánh mắt dịu dàng lúc anh mạo hiểm trở lại màn mưa.



Quay lại xe ngựa, anh cầm theo một gói nhỏ giấu dưới áo khoác. “Anh không nghĩ em muốn làm đám cưới trong bộ váy đi đường.”



Juliette nhận cái gói, giật mình vì anh còn nghĩ tới chuyện đó. “Anh có thời gian chuẩn bị nó lúc nào thế?” Cảm giác ấm áp tràn qua người cô bởi hành động của anh.



“Anh không có kinh nghiệm mua váy áo cho phụ nữ, nhưng anh đã hỏi dì em để chọn bộ đồ phù hợp. Vợ của cha xứ sẽ giúp em thay đồ”, anh đề nghị, chỉ vào người phụ nữ đang nói chuyện với chồng bà ở phía xa xa bên trong nhà thờ. Juliette cầm cái gói hồi lâu, rồi kiễng chân hôn lên má anh.



“Cảm ơn anh”, cô thì thầm.



Anh đặt tay lên eo cô, nói thêm, “Anh sẽ luôn chăm sóc cho em, Juliette.”



Trái tim cô dịu đi với ý nghĩ anh đã làm bao nhiêu điều vì cô. Cô lấy làm tiếc vì không có thời gian để làm gì đó đặc biệt cho anh. Nhưng đây mới chỉ là khởi đầu của bao nhiêu năm sau này của bọn họ.



Cô mỉm cười, trượt khỏi vòng tay anh. “Em sẽ đi thay váy.”



Cô ôm chặt cái gói vào ngực, đi sâu hơn vào trong nhà nguyện bằng đá lạnh lẽo, gặp gỡ bà MacKenzie xởi lởi. Người phụ nữ này khiến cô liên tưởng đến một con chim sẻ với mái tóc màu nâu đồng màu với đôi mắt, đang thích thú nhảy nhót khắp nơi.



“Ôi, cô gái đáng mến, chúng ta sẽ giúp cô cởi bỏ bộ váy áo ẩm ướt này”, bà ta líu lo, đưa cô vào phòng để đồ thờ. Juliette tháo dây mũ, rũ mái tóc ướt nước xuống trong khi bà MacKenzie cởi cúc áo cho cô. Trong một thoáng, cô nhớ lại ngày cưới của Victoria. Mẹ và chị em cô sôi sục vì mừng rỡ trong khi Toria im lặng lạ thường. Lúc này cô mới hiểu tâm trạng của chị mình.



Cô thực sự muốn kết hôn với Paul, nhưng có một cảm giác là cuộc đời cô sẽ thay đổi một cách sâu sắc.



Lúc bà MacKenzie mở gói đựng chiếc váy ra, Juliette nín thở chiêm ngưỡng nó. Chiếc váy ngắn tay có màu đỏ tía hơi sẫm được làm bằng vải lụa. Thân váy được trang trí bằng dây ruy băng và ngọc trai, phù hợp với địa vị con gái một nam tước. Đó là loại váy cô sẽ mặc nếu cưới một công tước hoặc bá tước.



“Ôi chao! Màu sắc tươi tắn thật hợp với màu tóc của cô làm sao!” Bà MacKenzie thở dài. “Tôi nóng lòng muốn thấy nó trên người cô.” Bà giúp đưa chiếc váy lên quá đầu Juliette, cài cúc áo phía trên áo nịt ngực của cô. Còn một đôi găng tay dài màu trắng đồng bộ với chiếc váy và phù hợp với đôi giày. Không nghi ngờ gì, chiếc váy và đồ đi kèm hẳn là rất đắt đỏ. Nhưng Paul đã cố mang đến cho cô thứ gì đó để biến hôm nay trở nên đặc biệt. Và bất chấp thời tiết ảm đạm cùng hoàn cảnh đặc biệt này, cô vẫn trông đợi để trở thành vợ anh.



“Bây giờ, trông cô giống một cô dâu đích thực”, bà MacKenzie thông báo. “Cô đã sẵn sàng chưa?”



“Tôi đã sẵn sàng.” Ít nhất cô cũng cho là thế. Trong lòng cô đang lo lắng khủng khiếp, thầm mong mình sẽ không làm Paul thất vọng. Anh quá tốt với cô và cô muốn đây sẽ là một cuộc hôn nhân bền vững.



Cô theo bà MacKenzie trở lại nhà nguyện, nơi Cha xứ đang đợi họ. Paul đang đứng, hai tay nắm chặt sau lưng. Anh nhìn chăm chú ra ô cửa sổ kính màu, và quay lại ngay khi cô đi ra từ phòng chứa đồ. Biểu hiện trên mặt anh cho thấy anh rất sững sờ. Anh nhìn cô chằm chằm như thể cô là câu trả lời cho rất nhiều năm cô đơn. Và khi cô đánh bạo nở nụ cười, anh liền đưa tay ra.



Anh là người bạn tốt nhất của cô và sắp tới sẽ là chồng cô. Ngay từ khi còn nhỏ, cô đã mơ về ngày này.



Và lúc Cha xứ tuyên bố lời ràng buộc họ với nhau, Juliette đã đưa ra lời thề của riêng mình.



Em sẽ cố gắng trở thành người vợ như anh mong muốn.



* * *



Paul không nghe thấy bất kì lời nào của Cha xứ. Anh thề nguyện, nhưng tâm trí lại không ở trong buổi lễ, mà ở đêm hôm trước. Tuy không được trải qua đêm tân hôn, nhưng anh tự hỏi liệu đến khi nào Juliette mới học được cách tin tưởng anh. Cô nở nụ cười nhẹ nhàng suốt buổi lễ và điều đó cho anh hy vọng.



Anh nghiêng người trao cho cô nụ hôn, yên bình và nhận ra hai tay cô lạnh cóng. Anh chà xát chúng trong lúc cha xứ nói lời cầu phúc cuối cùng.



Sau khi họ ký vào sổ đăng ký của nhà thờ, anh cảm thấy thật lạ lùng với ý nghĩ cuối cùng mình đã cưới được cô. Cuối cùng, người con gái anh yêu từ lâu giờ đã thuộc về anh. Tất cả chỉ bởi vài lời thề được hứa hẹn và chữ ký trên giấy.



Anh đưa cô ra ngoài, thật may mắn mưa đã tạnh. Juliette dừng lại, quay sang anh. Khuôn mặt cô vẫn sáng bừng lên với nụ cười tươi tắn, cô nhìn thẳng vào mắt anh, thú nhận, “Em không thể tin là chúng ta đã kết hôn với nhau. Không hoàn toàn giống như cách mà em nghĩa mình sẽ cảm thấy.”



“Anh cũng đang nghĩ tương tự như vậy”, anh đồng tình. “Em đang cảm thấy thế nào?”



“Giống như một mình em ăn hết cả cái bánh anh đào ấy.”



Anh không hề mong đợi cô nói thế. “Ngon tuyệt vời? Hay giống như em sắp bị đau bụng?”, anh dò hỏi, hy vọng là ý đầu.



“Có lẽ cả hai.” Giọng cô có chút căng thẳng, nhưng cô nắm tay anh, đặt lên eo mình. “Em rất mừng.”



Anh nhẹ nhàng hôn cô và lúc cô đáp lại, viễn cảnh được hôn cô lâu chừng nào anh muốn đột ngột nảy ra trong đầu. Và tất nhiên, anh cũng lo lắng nữa. Trước đây, anh kiềm chế bản năng rất tốt, nhưng đêm nay sẽ rất khác biệt.



Juliette để anh giúp cô vào trong xe ngựa, rồi băn khoăn hỏi, “Người đánh xe đâu nhỉ?”



“Anh đã bảo anh ta đi trước chuẩn bị phòng cho chúng ta trong quán trọ. Anh ấy mượn một con ngựa của Cha xứ.” Anh cảm thấy tội lỗi vì vẫn chưa tiết lộ sự thật về tài sản và tước hiệu thừa kế của mình. Nhưng anh muốn đêm đầu tiên của bọn họ không có gì xen vào. Cô sẽ biết sự thật khi về đến Edinburgh.



“Vậy bây giờ anh sẽ đánh xe à?”, cô hỏi, chà xát hai cánh tay, anh nhận thấy tay cô hơi nổi gai ốc. Làn gió cuộn lên từ đám cỏ, mang theo hơi lạnh.



“Ừ, anh sẽ đánh xe. Em ngồi trong xe ngựa và giữ ấm áp cho cả hai chúng ta.”



Ngược lại, cô bước ra ngoài, đi đến chỗ ngồi của người đánh xe. “Đỡ em lên với.”



Paul cúi xuống, kéo cô lên. “Em muốn ngồi cạnh anh à?”



“Em vừa mới kết hôn với anh”, cô nhắc nhở. “Có vẻ hợp lý hơn nếu em ngồi đây.”



Paul khoác áo choàng cho cô và phủ một tấm chăn lên hai người. “Anh đã chờ đợi ngày này suốt năm năm”, anh thành thật. Ngay từ đầu, anh đã biết Juliette là người phụ nữ định mệnh của mình rồi. “Anh muốn xóa đi nỗi sợ hãi của em đêm nay và mọi đêm sau này. Anh sẽ không bao giờ ép buộc em bất cứ chuyện gì em không thích.”



Hai vai cô hơi thả lỏng. “Em biết, Paul.” Anh vòng tay ôm cô lúc cô tựa đầu vào vai anh.



Vài tiếng sau, buổi chiều đã dần chuyển sang tối. Anh đánh xe về phía Bắc, dừng lại trước một quán trọ. Người đánh xe bước ra đón hai người và mang đồ đạc vào bên trong.



“Tại sao anh muốn sống ở Edinburgh?”, Juliette hỏi. “Là vì bác anh à?”



Nói với cô ấy ngay, lương tâm anh giục giã. Đây là cơ hội tuyệt vời. Tuy nhiên, anh nhận ra bản thân không muốn phá hỏng sự giản dị của ngày hôm nay. Anh muốn có một đêm cùng cô mà chỉ đơn giản như một người đàn ông ở cùng vợ mình.



“Nói cách khác là”, anh lập lờ, “Bác anh để lại căn nhà cho anh lúc ông ấy qua đời. Anh nghĩ chúng ta có thể sống ở đấy một thời gian.” Anh không nói thêm gì nữa, để cô tự rút ra kết luận cho riêng mình.



“Em rất tiếc khi biết bác anh đã qua đời”, cô nói. “Anh chẳng nói gì với em.”



“Anh cũng chỉ mới biết vài ngày trước.” Anh ho nhẹ, “Nhưng anh hy vọng em sẽ cảm thấy thoải mái khi sống ở đó.”



Cô gật đầu, người chủ quán trọ dẫn họ lên căn phòng trên gác. Căn phòng gồm một chiếc giường nhỏ và một cái bàn dựa sát vào tường. Hai chiếc ghế đang chờ họ cùng một bữa tiệc cưới gồm pho mát, bánh mì, thịt và rượu. Một chiếc đĩa nhỏ bằng bạc được bọc lại chứa đựng sự ngạc nhiên anh chuẩn bị cho cô.



“Thật dễ thương.” Cô mỉm cười với anh, tháo quai mũ trong khi anh đóng cửa.



“Và cái này là dành cho em.” Anh ra hiệu về phía chiếc đĩa đang bọc, thầm mong cô sẽ hài lòng.



Ngay khi mở giấy bọc ra, hai mắt Juliette sáng rực. “Bánh trứng sữa!” Cô nhìn cái bánh với niềm khao khát rõ rệt.



Paul lấy cái thìa rồi xúc một miếng đưa vào miệng cô. Juliette ăn miếng bánh, nhắm mắt lại như đang thưởng thức hương vị của nó. Miệng anh khô khốc với cảnh tượng trước mắt, bởi trông cô rất giống người phụ nữ vừa được thỏa mãn.



“Nữa không?”, anh hỏi.



“Ồ, có ạ”, cô nói trong hơi thở. Da anh co rúm với hình ảnh Juliette khỏa thân trong khi anh liếm láp món bánh trứng sữa trên làn da trần của cô đột ngột nảy ra trong đầu. “Làm ơn!”



Anh đút thìa khác cho cô và cô tỏ ra cực kỳ hưởng thụ. Một luồng nhiệt nóng cuộn trào trong anh và anh không thể rời mắt khỏi cô.



“Anh lấy đâu ra tiền cho những thứ này?”, Juliette hỏi, xúc một thìa đầy cho anh. “Anh đã chịu nhiều rắc rối vì em.”



“Anh muốn em mãn nguyện trong ngày cưới”, anh nhún vai. “Và như đã nói, bác anh để lại mọi thứ cho anh.”



Lúc này, giọng nói trong đầu anh lại nhắc nhở. Hãy nói cho cô ấy biết mọi thứ. Nhưng rồi anh vẫn giữ im lặng.



“Bánh trứng sữa thậm chí còn ngon hơn bánh cưới. Nó luôn là món em thích nhất.” Cô mỉm cười, lấy lại cái thìa. Paul cúi xuống hôn cô, môi cô có vị ngọt của bánh trứng sữa cùng một mùi vị anh không thể đặt tên.



“Anh đang làm em xao lãng món tráng miệng”, cô nói trên môi anh. Nhưng trong giọng cô có nét cười như thể cô thực sự không thấy phiền. “Anh cũng đói như em à?”



Anh gật gật, nhưng tự đính chính là không phải đói thức ăn. Anh muốn vợ anh trên giường. Anh muốn cởi hết quần áo ra khỏi cơ thể cô, hôn lên từng phân trên làn da cô.



Mình không thể, giọng nói của lý trí xen vào.



“Vậy ăn đi”, cô nói, bẻ một miếng pho mát đưa tới miệng anh. Anh ngậm tay cô mút từng ngón một, xoáy lưỡi quanh chúng. Sự thôi thúc quá mạnh mẽ đến mức không thể cưỡng được.



Cô sững sờ rồi đỏ bừng mặt. “Paul, em không định bảo anh nhấm nháp ngón tay em, trong khi ở đây có rất nhiều món ngon tuyệt”, cô trêu chọc.



“Thật à?” Anh giữ tay cô, hôn vào lòng bàn tay rồi áp lên má anh.



Cô bất động. “Em nghĩ là anh đã nói chúng ta sẽ không…”



“Phải. Nhưng anh chưa hề nói anh sẽ không quyến rũ em.”



Cô sững người, cảnh giác với lời nói của anh. Anh với bánh mì, xé một miếng đưa cho cô. “Anh có làm em đau khi hôn em? Hay lúc vuốt ve em vào đêm họp mặt không?”



“Không.” Hai mắt mở lớn, giọng cô chỉ như tiếng thì thầm.



“Vậy hãy tin là anh sẽ không làm gì tổn thương em.” Anh cởi áo khoác và gi lê cho đến khi chỉ mặc chiếc sơ mi bằng vải lanh và quần ống túm. Cô nhìn anh chằm chằm như thể cô cảm giác tự rơi vào bẫy của chính mình. “Bây giờ chúng ta đã kết hôn”, anh nhắc nhở. “Em sẽ trông thấy anh mặc ít đồ hơn thế này nhiều.”



Anh rót cho mỗi người một ly rượu và giơ lên. “Xin mời.”



“Anh đang cố làm em say à?”



“Hoàn toàn không. Chỉ đơn giản là đưa em thứ gì để làm dịu cơn khát của em thôi.” Anh lấy đầu đĩa thức ăn, đưa cho cô. “Em có thể tháo giày ra.”



“Em vẫn ổn.”



Cô dựa vào tường và anh nhận ra họ có những kỳ vọng khác nhau đối với cuộc hôn nhân này. “Anh không định làm em sợ hãi, cô bé. Nhưng anh cũng không cư xử như người đàn ông không có vợ. Có vài điều anh muốn từ em, cho dù chúng ta không phải là người tình.”



“Anh muốn nói gì?” Cô nhìn ra cửa như đanh suy tính chạy trốn.



“Anh sẽ không ngủ riêng phòng như những cặp vợ chồng người Anh.” Cô nhíu mày trong khi anh tiếp tục, “Em không ngủ riêng phòng mà nên ngủ cạnh anh như một người vợ đúng mực.”



“Ồ.” Cô nhìn anh như mong đợi anh nói tiếp. “Cha mẹ em ở chung phòng trước khi cha em tham gia chiến tranh. Em nghĩ chuyện đó không vấn đề gì.”



“Em muốn gì từ anh?”, anh hỏi. “Ý anh là trong cuộc hôn nhân này.”



Cô săm soi anh một hồi rồi bẻ miếng pho mát khác đút cho anh. “Em muốn đặt quá khứ lại phía sau và bắt đầu lại. Sống vui vẻ cùng người bạn tốt nhất của mình”, cô nói thêm.



Cô không đề cập đến chuyện anh có thể bảo vệ cô khỏi gã bá tước. Nhưng anh nhận thấy ở cô khao khát có được cơ hội thứ hai. Hy vọng trong mắt cô rất mạnh mẽ và anh muốn tin tưởng nó.



“Và hơn thế nữa chứ?” Anh nhấp một ngụm rượu, lấy cho cô miếng thịt cừu nguội, trêu chọc, “Chắc chắn em sẽ muốn giữ tiền của anh và sử dụng chúng như hầu hết phụ nữ vẫn làm.”



Cô trao cho anh cái nhìn hoài nghi. “Em sẽ quản lý tiền của anh, nhưng không cần tiêu chúng.”



“Em đang nói dối”, anh nhật xét. “Em muốn nhúng tay vào tất cả những gì…”



“Không!”, cô kêu lên. “Đó không phải là…”



“…sổ sách, tài khoản của anh”, anh kết thúc. Khi mặt cô đỏ như gấc, anh cười phá lên. “Em cho là anh định nói gì, cô bé?”




Cô ném mẩu pho mát vào anh. “Đừng đùa em nữa.” Anh nhặt miếng pho mát lên ăn trước khi quỳ xuống cạnh cô.



“Chúng ta đều biết em yêu thích giấy và mực”, anh nói. “Và quản lý tài khoản. Anh định sẽ để em quản lý toàn bộ tiền bạc của anh.”



Nét mặt cô dịu lại. “Không phải anh đang chế nhạo em đấy chứ? Anh nói thật à?”



“Phải. Nếu nó làm em hạnh phúc.”



Cô vòng tay ôm anh và đặt một nụ hôn lên môi anh. “Vâng, em rất hạnh phúc.”



Phản ứng của cô làm anh hài lòng, lúc này có vẻ cô thoải mái hơn với anh.



“Anh sẽ cởi giày cho em”, Paul nói. “Nếu em bằng lòng.”



Juliette nhấc gấu váy, làm lộ ra đôi giày. Anh cởi khóa, kéo chiếc đầu tiên, rồi chiếc thứ hai. Anh kéo bàn chân vẫn đang đi tất của cô vào lòng, nhẹ nhàng xoa bóp. Cô tựa lưng ra sau, nhưng các bắp chân căng thẳng vì sự âu yếm của anh.



“Chưa từng có ai làm điều này cho em”, cô thú nhận.



“Chúng ta đã đi một quãng đường dài. Cho phép anh phục vụ em.” Anh xoa bóp, dùng ngón tay cái vuốt ve má trong bàn chân cô.



Cô căng thẳng theo mỗi cái vuốt ve, và dù anh đã cố làm rất nhẹ tay, cô vẫn cắn môi thật chặt.



Cuối cùng lúc anh lướt qua gan bàn chân, cô bật ra tiếng kêu. “Anh đang cù em. Em không chịu được.”



Anh không mong cô lại nói thế, và buông tay. “Anh không có ý định tra tấn em.”



“Em biết.” Nhưng cô vẫn rút chân về, đứng dậy. “Em sẽ không làm thế cho anh đâu. Nhưng anh có muốn em… bóp vai không? Thỉnh thoảng mẹ em vẫn làm thế cho cha em.”



Anh gật đầu, cởi cúc áo và kéo qua đầu. “Anh muốn cảm nhận tay em trên người anh, thực sự rất muốn.”



* * *



Không khí trong phòng trở nên nặng nề, gần như sắp bốc cháy. Juliette chưa bao giờ thấy Paul ở trần, cô giật mình chiêm ngưỡng các múi cơ trên vai anh. Anh có cơ thể của một người làm công việc nặng nhọc.



Phải can đảm, cô tự nhủ. Việc vuốt ve anh cho cô sức mạnh kiểm soát cơn bão cảm xúc đang gào thét trong lòng. Cô đặt tay quanh cổ anh, nhận thấy làn da anh ấm áp hơn cô tưởng, mịn màng và săn chắc. Ngón tay cô tìm thấy vùng cơ đang căng cứng ở đó, và khi cô bắt đầu xoa bóp, anh chợt hít một hơi thật sâu.



Nhưng anh không bảo cô dừng lại. Cô khám phá vùng lưng anh, tìm những điểm căng cơ. Học theo mẹ, cô ấn nhẹ ngón cái vào lưng, tìm cách xoa dịu cơn đau.



“Thả tóc em xuống đi”, anh lặng lẽ nói.



Cô thu tay về, gỡ kẹp tóc, đặt xuống bàn, Không cần phải hỏi tại sao. Anh muốn thân mật với cô, hiểu rõ cô như một người chồng nên làm. Và ít nhất chuyện này hoàn toàn không có gì nguy hiểm.



“Anh có muốn em dừng lại không?”



“Không. Anh muốn tay em ở trên người anh lâu chừng nào em muốn.” anh kéo tay cô đặt lên vai. “Em cũng có thể xoa bóp vùng cổ cho anh.”



Cô làm theo, tìm thấy nhiều điểm căng cơ hơn ở đó. Tóc cô xõa xuống vai anh, anh túm từng lọn đưa vào mũi ngửi. “Em có mùi hương của mùa hè, Juliette.”



Nhẹ nhàng, anh hướng dẫn cô ngồi lên đùi mình, hai tay quàng quanh người cô. Anh cúi xuống, miệng lơ lửng trên miệng cô. Tuy anh không hôn cô, nhưng cô nhận ra đó là lời mời gọi.



Lần này, cô kéo anh xuống đến khi môi anh chạm vào môi cô, khởi đầu nụ hôn. Môi anh rất quen thuộc và sẵn sàng chào đón cô.



Nhưng bằng cách nào đó, nó còn hơn cả một nụ hôn. Lúc cô hôn anh, hai tay anh luồn vào tóc, cởi khuy áo và vuốt ve vùng gáy cô. Cô cảm nhận anh căng cứng bên dưới và bản năng đầu tiên của cô là bỏ chạy.



Anh kéo cô lại, giữ cô ngồi vững. “Anh đã hứa, Juliette. Em không cần phải sợ.” Anh hôn lên thái dương, rồi trượt môi dọc xuống quai hàm cô. “Đó chỉ là phản ứng của người đàn ông đang khao khát em thôi.”



Anh buông lỏng vòng tay quanh người cô, và lúc cô ngồi thẳng lên, phần đàn ông của anh thẳng đứng chạm vào cô. Chiếc váy quá mỏng và cô cảm nhận đau đớn quen thuộc giữa hai chân. Nó giống cảm giác như khi anh mơn trớn cô ở buổi họp mặt. Anh cúi xuống hôn cô lần nữa, hai tay di chuyển quanh eo cô. “Đừng sợ hãi sự âu yếm của anh, Juliette.”



Giọng nói của anh mê hoặc cô, đôi mắt xanh sẫm nhìn thẳng vào mắt cô. “Chúng ta đều có thể thỏa mãn, ngay cả khi anh không vào trong em. Em biết mà.”



Khi anh cử động, phần căng cứng chạm vào vùng bí ẩn của cô. Cô nhận thấy phần giữa hai chân mình đã trở nên ẩm ướt, vòm ngực căng nhức, hai nhũ hoa săn cứng.



“Em nhớ”, cô thì thầm. tuy nhiên, cô cũng không ngăn được những ký ức không mong muốn về sự xâm nhập. Vụ cưỡng hiếp tàn bạo và cách tên bá tước cố ép mình vào trong cô, đồng thời hiện ra trong khoảnh khắc này. Cô run rẩy, sợ hãi những cảm giác anh gợi ra trong cô. Nhưng Paul không bao giờ làm tổn thương cô. Cô tin tưởng điều đó.



“Để anh cởi đồ cho em”, anh đề nghị. “Cho phép anh chạm vào em theo cách anh muốn.”



Juliette không biết nói gì. Dù anh đã vuốt ve nơi bí ẩn của cô đêm hôm đó, nhưng ý tưởng phải khỏa thân trước mặt Paul khiến cô sợ hãi anh sẽ đòi hỏi cô quyền lợi của một người chồng.



“Em không biết chúng ta có nên làm thế không”, cô đánh trống lảng. Cô lo lắng để anh nhìn thấy cô không mảnh vải che thân, dù biết đó là điều tự nhiên. Chuyện gì sẽ xảy ra nếu anh đòi hỏi nhiều hơn và không làm chủ được bản thân? Cô nhớ rất rõ mình đã mất kiểm soát thế nào ở buổi họp mặt đó.



Nhưng một phần bí mật trong cô rất thích thú với những vuốt ve của anh.



“Em đang nằm trong sự điều khiển của anh, Juliette.” Anh chiếm môi cô, hôn đến khi cô ngộp thở. “Nếu em cho phép, anh muốn thỏa mãn em bằng tay và môi anh.”



Cô ngập ngừng, bị cám dỗ vởi niềm khao khát bị cấm đoán. Lần trước Paul vuốt ve cô và cô đã bị choáng ngợp bởi cảm giác của bản thân. Anh đã cảm nhận được điều cô mong muốn cho đến khi cơ thể cô run rẩy dưới tay anh.



Một giọng nói ranh mãnh bên trong thúc giục cô đầu hàng. Cô đã tự hứa sẽ cố gắng trở thành một người vợ tốt, và tất cả điều anh muốn chỉ là chạm nhẹ vào cô. Chắc chắn nó không gây nguy hiểm, đúng không?



“Strathland đã tước đi sự trong trắng của em và mang đến những cơn ác mộng”, Paul nói. “Hãy để anh lấy lại cho em những gì đã bị mất.”



“Anh muốn gì ở em?”, cô thì thầm.



Anh kéo cô đứng lên. “Anh sẽ cởi chiếc váy này ra, nhưng em vẫn mặc áo lót và váy lót(1). Tức là, cho đến khi em sẵn sàng cho anh khám phá toàn bộ cơ thể em.”



(1) Áo lót ở đây là loại áo mặc cả thân, không phải áo nịt ngực. Váy lót là phần chân váy lót mặc bên trong lớp váy ngoài mà phụ nữ ngày xưa thường mặc.



Anh chỉ dùng lời nói vẽ lên một bức tranh gợi cảm, cô tưởng tượng tay anh lướt trên người cô. Cô nắm chặt mép váy, cố tỏ ra can đảm.




“Anh không muốn ký ức về hắn phá hoại những gì chúng ta có với nhau”, anh nói. “Đêm nay, anh muốn xóa bỏ nỗi kinh hoàng đó và bắt đầu lại.”



Ý nghĩ phải đứng đây và phó mặc bản thân cho những cái vuốt ve của anh chỉ làm cô thêm lo sợ. Cô không thấy nó có thể làm mọi chuyện tốt lên bằng cách nào. Mặc dù anh không bao giờ làm tổn thương cô và cô cảm thấy run rẩy khi anh chạm vào mình lúc vừa rồi, bằng cách nào đó đêm nay rất khác biệt.



“Liệu em có thể… chạm vào anh trước không?”, cô mạo hiểm. Nếu họ đổi vai trò cho nhau, cô có thể nắm quyền chủ động. Ý nghĩ khám phá phần vai và ngực anh hoàn toàn không có chút đe dọa nào. Ngược lại, nó còn có thể là cách làm giảm bớt nỗi lo sợ của cô.



“Được”, anh đáp. “Nếu nó giúp em thấy khá hơn.”



Cô đặt tay lên vai anh, khám phá làn da trần. Cô vẫn nhìn thẳng vào anh, ánh mắt anh bùng cháy. Rồi tay anh chuyển tới hàng khuy trên váy cô.



“Em không thể tự cởi những cái khuy này, Juliette.”



“Không. Em sẽ cần đến sự giúp đỡ của anh.” Cô để mặc anh cởi cúc áo trong khi cô lướt tay qua ngực trái rồi trượt xuống sườn anh. Tấm lưng rộng của anh có sự mạnh mẽ và kiên cường của người chịu nhiều gian khổ và vượt qua nó. “Em chưa từng nghĩ mình sẽ có một đêm tân hôn”, cô thừa nhận.



“Nhất là với anh sao?”, anh suy đoán.



“Với bất kì ai. Em đã nghĩ mình sẽ sống độc thân đến ngày từ giã cõi đời.” Cô bị phân tâm lúc anh cởi chiếc váy, để lộ áo và váy lót. Dù nó không phải là một trong số những mẫu sản phẩm táo bạo, Amelia đã tặng cô áo nịt ngực và áo lót bằng sa tanh màu hoa hồng, tô điểm với những hình thêu. Lớp vải trên ngực cô thật mềm mại, nhưng khi nhận thấy Paul đang nhìn mình chằm chằm, cơ thể cô trở nên cứng ngắc.



Rồi tay anh chuyển ra phần áo nịt ngực sau lưng cô. Hơi ấm từ lòng bàn tay anh làm cô có chút sợ hãi, cô tự làm xao lãng bản thân bằng cách săm soi làn da anh. Anh hỏi, “Liệu anh có thể cởi thứ này không?”



Cô gần như bật ra câu trả lời không, nhưng rồi cảm thấy không thực tế. Cô không có người hầu và chỉ có duy nhất một người có thể giúp mình thay đồ là Paul.



“Làm ơn, chậm thôi anh”, cô năn nỉ.



Anh vén tóc cô sang hai bên, áp môi lên cổ cô trong khi nới lỏng sợi dây buộc áo. Anh giải phóng cô khỏi đám dây buộc và ném áo nịt ngực ra xa.



Cô không thể ngăn mình khoanh tay trên lớp áo lót. Dù anh không thể nhìn xuyên qua lớp sa tanh nhưng ngực cô đã căng cứng và đau nhức, nhũ hoa rắn chắc hằn trên lớp vải.



Paul đứng thẳng người, nắm tay cô, nhẹ nhàng thả xuống hai bên người. “Em không cần che giấu với anh, Juliette.”



Có lẽ là không, nhưng tính nhút nhát đang chế ngự cô lúc này.



Ánh mắt anh đã bị che chắn lúc anh trượt tay trên sống lưng cô. “Em làm anh ngạt thở, Juliette. Luôn luôn như thế.”



“Em cũng không thở được”, cô thú nhận. “Em cảm giác như mình sắp ngất ấy.”



Paul dẫn cô về phía giường, đẩy cô ngồi xuống mé bên trái. Kỳ lạ, thay vì đẩy cô nằm xuống, anh lại ngồi ở phía đuôi giường để họ có thể tựa lưng vào nhau. “Anh có một ý tưởng”, anh nói. “Hãy nhìn thẳng bức tường đằng kia, còn anh chỉ đơn giản nói cho em nghe anh muốn làm gì đêm nay.”



“Tức là anh sẽ không chạm vào em à?”, cô thì thầm, hướng tầm mắt vào lớp giấy dán tường đã nhạt màu.



“Không, trừ phi em yêu cầu.”



Lời hứa hẹn này thực sự khiến cô cảm thấy tốt hơn, biết rằng anh sẽ để mọi thứ diễn ra thật chậm, nhằm cho cô thời gian ổn định cảm xúc.



“Em làm trước”, anh gợi ý.



“Làm gì?”



“Nói cho anh, em muốn làm gì cho anh đêm nay.” Anh tựa vào lưng cô, làn da trần áp vào lớp lụa đột nhiên gợi cô nhớ tới những ngày họ thường trốn đi chơi để trò chuyện với nhau. Họ thường ngồi tựa lưng vào hai bên một cái cây, ẩn trong khoảnh rừng thông nhỏ. Paul phàn nàn về nỗi thất vọng của anh vì không bao giờ được rời khỏi Ballaloch, trong khi cô than phiền về các chị em mình.



“Em muốn hôn anh”, cô bắt đầu.



“Không, em có thể tưởng tượng hay hơn thế, cô bé. Kể cho anh nghe vài chuyện xấu xa mà em muốn làm.”



Giọng anh có vẻ rất thích thú, cô không nhịn được mỉm cười. “Em không phải là cô bé xấu xa”, cô chế giễu bằng chất giọng đặc sệt vùng cao nguyên Scotland.



“Chúng ta sẽ phải thay đổi điều đó, đúng không? Tiếp tục nào. Nói cho anh biết em muốn đặt tay và môi em ở chỗ nào.” Tay trái anh quờ xung quanh và nắm lấy bàn tay phải của cô.



Cô bị lôi kéo sáng tác ra thứ gì đó không có thật. Làm anh sững sờ bằng lời nói. Nhưng cuối cùng, cô quá xấu hổ để thốt lên lời. “Em đoán mình muốn hôn lên phần ngực – nơi trái tim anh đang đập. Để xem da anh có nhạy cảm như da em không.”



“Anh sẽ cởi áo lót của em ra và vuốt ve ngực em bằng tay. Rồi bằng miệng”, anh chặn lại. “Anh muốn xem nụ hoa của em có trở nên cứng rắn không và xem chúng cảm thấy thế nào trên lưỡi anh.”



Một cơn đau sâu thẳm bùng nổ giữa hai chân cô. Cô tưởng tượng cái miệng nóng bỏng của anh đang ngậm nụ hoa của cô và nghi ngờ mình sẽ thích như thế.



“Em cũng muốn thử làm thế với anh”, cô khe khẽ nói. “Em cũng muốn biết trong lòng anh có cảm thấy giống như em không.”



“Anh sẽ chạm vào mắt cá chân, rồi di chuyển lên cao hơn để cởi bít tất của em ra”, anh nói.



Chỉ vừa nghĩ tay anh ở quá gần trung tâm đau nhức của cô đã khiến trái tim Juliette đập dữ dội. Cô luồn tay vào trong lớp váy lót và tháo nịt bít tất, kéo một chiếc xuống, rồi chiếc kia. Hơi ấm trong lòng bàn tay cô phản ánh lại hình ảnh tưởng tượng.



“Sau đó thì sao?” Cô gần như không muốn biết câu trả lời.



“Đến lượt em”, anh nhắc.



“Em sẽ chạm vào quần anh và giúp anh cởi khuy”, cô lặng lẽ. “Em sẽ đẩy chúng xuống, qua hông anh.”



Anh tựa và cô, và từ tiếng sột soạt, cô nhận ra anh vừa làm gì. Anh ấy đang… khỏa thân à? Mặt cô chợt đỏ rần và cô cực kỳ tò mò, muốn biết chết đi được.



Cô rụt rè thò tay ra sau, hướng thẳng tới đùi anh. Lúc chạm vào làn da trần của anh, cô giật tay lại nhanh như chạm phải cục than nóng. Paul bật cười, ngoái cổ lại nhìn cô. “Đừng sợ, tình yêu của anh(2). Anh chỉ làm những gì em nói thôi.”



(2) Nguyên văn là “a chrìdhe”, theo tiếng Scotland.



Anh cầm tay cô chạm vào lần nữa. “Hãy làm những gì em muốn làm với anh.” Giọng anh chứa tất cả lời hứa hẹn gợi cảm của một người có toàn bộ thời gian trên trái đất.



Juliette bối rối, không chắc có nên làm thế không. Nhưng cô không muốn sống trong sợ hãi suốt phần đời còn lại. Strathland đã hủy hoại sự trinh nguyên của cô, nhưng cô không muốn sống trong cái bóng đó nữa. Phụ nữ thích thú ngủ chung giường với đàn ông, cô biết thế. Chị gái Victoria của cô dường như rất hài lòng với cuộc hôn nhân cùng Công tước. Và vì thế, chị ấy mới có em bé.



Paul vuốt ve mái tóc cô, và khiến cô thấy thật thoải mái. Cô muốn anh biết mình thực sự tin tưởng anh.



“Em cưới anh không phải chỉ để thoát khỏi Strathland”, cô thú nhận.




Lúc cô quay lại hôn anh, anh đáp trả cô, tay anh luồn sâu vào tóc cô trong khi lưỡi anh quấn quýt lưỡi cô. Nụ hôn thay cho những lời cô không thể nói.



“Còn anh không muốn chia cắt em với con trai em để khiến em đau lòng”, Paul nói thêm. “Như thế thằng bé sẽ an toàn hơn.”



“Em biết anh nói đúng.” Cô hiểu dù không muốn bỏ đi. “Nhưng em không muốn nghĩ về chuyện đó lúc này.” Cô rúc vào ngực anh, lắng nghe nhịp tim của Paul.



Cô có thể cảm nhận từng centimet cơ thể rắn chắc của anh trên người mình. Cô cảm thấy thật dễ chịu vì được ôm hơn là sợ hãi anh. Tuy anh vẫn tiếp tục dịu dàng vuốt tóc cô một cách lười biếng. Dường như anh chẳng mong muốn gì khác từ cô.



Có lẽ đó chính là lý do tại sao cô đột nhiên cảm thấy nỗi thôi thúc muốn mang lại cho anh thứ gì đó của bản thân. Cô đứng lên thật chậm rãi. “Làm ơn nhắm mắt lại!”, cô thì thầm.



Paul làm theo lời cô. Trong ánh nến mờ ảo, làn da của anh ánh lên màu hổ phách, nổi bất trên nền ga màu trắng.



Juliette xoay lưng về phía anh, cởi váy lót trước rồi đến áo lót, đặt chúng lên ghế, khi đã khỏa thân, cô lén nhìn xung quanh và nhận thấy Paul vẫn đang nhắm mắt. Tuy rất lo lắng về chuyện ở trần nhưng cô vẫn trượt vào trong chăn đến khi được phủ kín từ cổ trở xuống.



Cô cảm thấy tội lỗi dù bây giờ anh đã là chồng cô.



“Anh còn phải nhắm mắt bao lâu nữa?”, anh hỏi.



“Anh có thể mở mắt được rồi”, cô đáp. Giọng nói của cô lạ lẫm ngay cả với chính mình, cứ như là của một người nào khác ấy. Chuyện gì sẽ xảy ra nếu anh thấy cô không mặc đồ. Lúc này họ đã kết hôn, đó là sự thân mật mà một người chồng sẽ muốn. Cô phải vượt qua sự lo lắng của mình và tin tưởng anh sẽ không đòi hỏi hơn thứ mình có thể trao.



Anh ngắm nghía khuôn mặt cô một lát, phát hiện váy và áo lót trên ghế. “Em tôn trọng anh”, anh lặng lẽ nói. “Và dù lúc này anh rất muốn ôm em, cảm nhận làn da em chạm vào da anh, anh sẽ chờ đến khi em sẵn sàng.” Anh nằm nghiêng người, đôi mắt sẫm lại vì ham muốn.



Em chưa sẵn sàng. Có thể sẽ mãi mãi không sẵn sàng, tim cô đập thình thịch.



Nhưng đó là lời mà một kẻ hèn nhát sẽ nói. Cô không thể lẩn trốn sau nỗi sợ hãi lớn nhất của mình, nếu cô muốn bắt đầu lại.



Để anh ấy ôm, tâm trí cô dỗ dành. Anh ấy sẽ dừng nếu mình yêu cầu.



Cô nằm nghiêng, quay lưng lại và kéo tay anh đặt lên eo cô. Dù cô đã tạo một khoảng cách giữa bọn họ nhưng Paul vẫn đặt môi lên vai cô. Khoảnh khắc anh hôn cô, hàng ngàn cơn run rẩy nổi khắp da cô.



“Anh muốn em gần hơn nữa. Da thịt cọ xát da thịt”, anh cảnh báo.



Cô buộc bản thân không nói gì, hoàn toàn im lặng. Nhưng khi cảm nhận hơi nóng của cơ thể anh chạm vào lưng, cô nằm bất động. Bên cạnh anh, cô cảm thấy thật nhỏ bé, hơi ấm của anh bao bọc cô.



“Em ổn chứ?”, anh thì thầm.



“Em nghĩ vậy”. Cô điều chỉnh để thích ứng với cảm giác cơ thể anh cùng phần căng cứng ép lên xương sống cô.



“Đừng lo lắng, cô bé. Anh sẽ giữ lời hứa. Nhưng hãy nói cho anh biết nếu em muốn nhiều hơn nữa”, anh nói trên làn da cô. Hơi thở của anh gợi lên cơn rùng mình nóng bỏng khắp người cô và cô cảm thấy cơn đau nhức, ẩm ướt giữa hai chân.



Hơn bao giờ, cô đang dần nóng rực với ham muốn. Cô nắm tay anh vòng quanh người mình, vì thế cánh tay anh giờ đây vắt ngang ngực cô. Nhũ hoa của cô săn cứng, cô cắn môi để kiềm chế cảm xúc. Trong một thoáng, tay anh vẫn giữ nguyên như thế. Rồi anh xoay cô lại, hai tay vẫn đặt trên vai cô. Môi anh di chuyển tới cổ họng cô, dần dần xuống thấp hơn.



“Hãy nói khi nào anh nên dừng lại nhé”, anh lẩm bẩm.



Miệng anh dịch chuyển xuống thấp hơn, ngay phía trên ngực cô. Cô có thể cảm thấy hơi thở ấm nóng của anh đẩy sự kiềm chế của mình đến cực hạn. Anh từ từ kéo mép chăn xuống. Juliette nhắm mắt, không muốn thấy phản ứng của anh lúc chiêm ngưỡng bộ ngực trần của cô.



“Em thật hoàn hảo”, anh nói, đưa tay ôm trọn đôi gò bồng đào của cô. Lòng bàn tay ấm áp của anh chạm vào làn da nhạy cảm khiến cô giật mình, choáng váng. Và đột nhiên, nó trở nên quá nhiều và quá sớm.



Ngón tay anh vuốt ve đôi nhũ hoa trong khi môi anh di chuyển dọc theo cổ họng cô. Bàn tay anh cọ xát đã kích động một phản ứng khiến cô choảng ngợp và cô phải nỗ lực để duy trì hơi thở.



Cô nắm tay anh, kéo anh ra khỏi ngực mình. “Paul, dừng lại.”



Anh làm theo dù đôi mắt đang bị nung cháy vì ham muốn. Phía dưới hông, cô có thể cảm nhận được sự căng cứng của anh và khuôn mặt anh dường như rất đau đớn.



Anh không động đậy, cũng chẳng nói năng gì. Juliette cố làm dịu nhịp tim, nỗ lực để bình tĩnh. Cô nhìn anh hồi lâu biết ơn vì anh đã làm nghe lời mà không thắc mắc.



“Thế là… quá nhiều”, cô giải thích. Mặt đỏ bừng. Người cô như bốc cháy, mọi bộ phận đều nhạy cảm với cái vuốt ve của anh. Cô không biết cô có thể để anh tiến đến đâu trước khi cả hai đều mất ý thức.



“Em sẽ cho anh hôn em lần nữa chứ?”, anh nói.



Chuyện này, cô có thể đồng ý. Cô nhích vào gần, vòng tay quanh cổ anh trong khi anh hôn cô thật sâu. Lưỡi anh trượt vào miệng cô, lưỡi cô bắt lấy, cố cho anh thấy rằng cô rất muốn. Cô thực sự muốn anh, cho dù nó nguy hiểm thế nào chăng nữa. Anh kéo cô áp sát vào người, bộ ngực trần của cô ép lên ngực anh. Phần đàn ông của anh ép bụng cô, và dù nó vẫn căng cứng, cô không còn quá lo lắng nữa.



Khi Paul ngấu nghiến môi cô, cô chợt nhận ra anh đang đưa đẩy cô trong nhịp điệu rất chậm rãi. Sự nóng bỏng bùng nổ giữa hai chân, cô áp sát anh một cách bản năng, chạm vào anh khi hông anh áp vào hông mình.



Cô có thể cảm nhận phần căng cứng của anh ép lên trung tâm bí ẩn của mình và chỉ làm tăng sự bồn chồn của cô. Tuy anh chẳng làm gì khác ngoài hôn cô, sự chuyển động nhịp nhàng gợi lên cảm giác đau đớn ngọt nào. Cô nên bảo anh dừng lại.



Nhưng cô giật mình nhận ra mình không muốn anh dừng lại.



“Juliette”, anh thì thầm bằng chất giọng khàn khàn. Một niềm khao khát chân thực trong anh, như thể anh đang đấu tranh để kiểm soát. Môi anh di chuyển xuống cổ, rồi phía trên ngực cô, dần dần xuống thấp hơn.



Nhưng anh dừng lại ở đường cong ngay sát ngực cô. Lưỡi và môi anh quyến rũ cô, dù cô vẫn hơi sợ hãi phản ứng của bản thân.



Thấy cô căng thẳng, anh thì thầm trên làn da cô, “Anh dừng lại nhé?”



Cô run rẩy với từng chuyển động, cảm giác như thể cô sắp rơi vào một vực thẳm. Hơi thở của anh sưởi ấm cô, và không biết tại sao, cô thấy mình cọ xát vào anh… tìm kiếm thứ gì đó. Người cô nóng rực, đôi môi sưng phồng, “Không. Em nghĩ… em muốn hơn nữa.”



Tay cô nắm chặt tóc anh, kéo anh xuống. Cô đang mất ý thức, không thể suy nghĩ cái gì rõ ràng, chỉ biết mình cần anh. Cô đẩy anh xuống thấp hơn, đến khi miệng anh gắn chặt trên nhũ hoa của mình.



Một nhu cầu kỳ lạ ào ạt tràn qua và cô cảm thấy một phản ứng đồng cảm giữa hai chân. Anh kéo nhẹ, xoáy lưỡi xung quanh, cô nghẹn thở trong tiếng rên rỉ gấp gáp. Dường như Paul biết cô muốn gì một cách bản năng, hai tay anh ôm mông, nâng cô lên sát người anh đến khi lưng cô uốn cong và ép mạnh.



Giữa hai chân cô, do sự co xát mãnh liệt của anh khiến cô rên rỉ, đã trở nên ướt đẫm với sự giải phóng giống như anh đã mang lại cho cô ở buổi họp mặt. Chỉ có điều, lần này nó còn tuyệt vời hơn. Cô áp chặt vào anh, cảm giác ngây ngất vẫn tiếp diễn, đến khi cơ thể cô giật mạnh bởi cơn co thắt nóng bỏng và mãn nguyện.



Cô mềm oặt dưới người anh, tưởng như máu trong người đã chảy đi hết. Đó là cảm giác hạnh phúc nhất mà cô từng trải quá.



Nhưng cái nhìn trong mặt Paul thật ảm đạm. Anh vẫn căng cứng vì ham muốn, cả người anh cứng đờ bên cạnh cô. Anh vẫn chưa được thỏa mãn, Juliette vươn tay chạm vào anh. Giây phút tay cô trượt xuống dưới lưng anh, anh hất ra. “Anh nghĩ em nên đi ngủ thôi”, anh hỏi.



Cô không tranh cãi lúc anh kéo chăn đắp cho cô. Nhưng thay vì nằm xuống bên cạnh, anh lại vung chân bước xuống giường, đi ngang căn phòng. Lát sau, anh mặc xong quần áo.



“Anh định đi đâu?” Cô hy vọng anh sẽ ngủ bên cạnh mình vì bên ngoài trời đã tối.



“Anh sẽ về muộn” là tất cả những gì anh nói. Sau khi cánh cửa khép lại, cô chỉ có thể tự hỏi khi nào anh sẽ quay về.



Hoặc anh có quay lại không.



Phần giữa hai chân anh có cảm giác như bị ai đó nên thẳng một búa vào đó. Paul nốc cạn vại bia thứ hai, nhưng vô ích, nó chẳng giúp làm giảm cơn đau dữ dội này. Dù không đổ lỗi cho Juliette vì cô không muốn làm tình, nhưng ngay lúc này, anh muốn được ở bên trong cơ thể vợ mình. Anh khao khát sự thân mật đó, muốn thân thể bọn họ hòa lẫn vào nhau.



Khốn kiếp. Anh muốn xóa bỏ hoàn toàn ký ức về Strathland. Máu anh đang sôi sục vì giận dữ và dường như anh không thể bình tĩnh được. Tên bá tước đó còn thân mật với Juliette hơn. Hắn cướp đoạt sự trong trắng của cô, và chính bởi tội ác đó mà cô không bao giờ mong muốn làm tình với ai hết.



Điều này có thể hiểu được. Nếu cô tin rằng một lần mang thai nữa sẽ giết chết cô, thì làm sao cô có thể mạo hiểm thân mật với anh chứ? Cơ thể anh đã lên đến đỉnh điểm, thèm muốn vô cùng… và nó có thể là cái chết của cô.



Anh gọi một vài bia nữa, mong mình uống say đến bất tỉnh. Vì anh không thể trở lại giường cùng phòng với vợ mình. Nếu ngủ cùng Juliette trong một căn phòng, chắc chắn anh sẽ lại vuốt ve cô cả đêm.



Chúa cứu giúp anh, anh đã tự tạo ra cái bẫy tra tấn bản thân. Lúc đồng ý các điều kiện của cô, anh không tưởng tượng được sự tra tấn lại đau đớn đến thế. Cô đã cảnh báo sẽ không ngủ cùng anh. Ngay từ đầu, cô đã nói rất rõ ràng mong muốn của cô. Nhưng anh đã đánh giá thấp nó khó khăn cỡ nào để giữ tay anh tránh xa khỏi người cô.



“Cậu đang làm chết tiệt gì ở đây thế?”, giọng một người phụ nữ vang lên. “Cậu nên ở trên phòng với vợ mình, cố gắng tạo ra em bé chứ.”



Paul phớt lờ bà vợ của chủ nhà trọ, chìa vại bia rỗng ra. “Vại nữa.”



“Tôi sẽ không giúp một kẻ say khướt đâu. Ra khỏi đây và nói với cô ấy. Hãy dịu dàng và cô ấy sẽ chào đón cậu, tôi tin chắc thế.”



“Suỵt, phụ nữ.” Anh không mong muốn nghe bà ta khuyên nhủ về cách đối đãi với vợ mình. Dù sự thật là anh chưa bao giờ ngủ với một phụ nữ, nhưng anh đã hai lần làm Juliette thỏa mãn. Anh đã có năm năm để đưa ra các ý tưởng đáng giá trong đầu, mặc dù nó không làm thỏa mãn anh chút nào.



“Tôi có thể nói với cậu là không người phụ nữ nào muốn cô đơn trong đêm tân hôn đâu.” Bà ta liên tục giải thích rằng Juliette có thể hơi bị sợ hãi thế nào, thậm chí còn đề nghị được nói chuyện với cô.



“Không cần phải làm thế”, anh nói. Nhưng anh sẵn sàng đi bất cứ đâu để thoát khỏi cuộc nói chuyện tầm phào của bà ta.



Với vẻ chán ghét, anh đứng dậy, ném vài đồng xu lên mặt bàn trả tiền bia. Đã hơn một tiếng đồng hồ kể từ khi anh rời bỏ Juliette. Nếu cô ngủ rồi, anh có thể lẻn vào phòng mà không cho cô biết anh đã ở đó.



Nhưng lúc trở lại, anh nhận thấy một ngọn nến vẫn đang cháy. Ánh sáng mềm mại tràn trên khuôn mặt Juliette, giống như dát một lớp vàng lên làn da cô.



“Em đang mong anh quay lại”, cô dịu dàng nói. “Sao anh bỏ đi lâu thế?”



“Bởi vì anh phải đi.” Anh ngồi lên ghế, cách xa cô. Đồ ăn thừa của bữa tối vẫn còn, dù họ đã uống hết rượu. “Anh không tin tưởng bản thân mỗi khi ở gần em.”



“Anh đã dừng lại khi em yêu cầu.” Cô ngồi dậy làm lộ ra bờ vai trần khiến anh muốn chạm vào. Nhắc anh nhớ tới mọi thứ anh muốn đều đang nằm dưới tấm chăn bằng vải lanh.



“Anh không muốn dừng lại.” Anh quay mặt về phía sau cửa sổ, cảm thấy một cơn ớn lạnh trong không khí. “Trong khoảnh khắc đó, anh giống hệt gã bá tước kia. Anh trượt mạnh vào trong em, bất chấp những lời đã hứa.”



Cô tái nhợt, khoanh tay trước ngực. Đáng lẽ cô nên sợ hãi sau lời thú nhận của anh. Anh sẽ không ngạc nhiên nếu cô muốn anh ngủ ở tầng dưới hoặc trên sàn nhà.



Nhưng cô chỉ chầm chậm thở ra, như đang cố lấy dũng khí. “Anh muốn. Nhưng anh đã không làm.”



“Cảm giác đó cực kỳ khó chịu.” Có một lò sưởi nhỏ ở cuối phòng, anh cúi xuống nhóm lửa. Phân tâm làm gì nếu đó là điều cần thiết lúc này.



“Anh biết không, anh đã đúng”, cô thì thầm. “Em thực sự cảm thấy thích thú lúc anh chạm vào em. Em không sợ hãi như mình đã nghĩ.”



Anh tiếp tục nhóm lửa đến khi một luồng hơi ấm nhỏ toát ra từ ngọn lửa. Ngay lúc này, khoảng cách là điều anh cần. Nhưng cô lại nói, “Paul, hãy đến nằm cạnh em đi!”.



“Đó không phải là ý kiến hay đâu.” Trong khi anh đã bị cô kích thích.



“Chúng ta sẽ nói chuyện”, cô nói. “Chỉ thế thôi.”



“Anh thích ngồi đây nói chuyện hơn.”



Juliette nhìn anh một lát, rồi lắc đầu. “Nếu anh không tới chỗ em, vậy em sang chỗ anh.” Cô túm một tấm chăn, quấn quanh người rồi đi chân trần tới chỗ anh. Hình ảnh của cô khiến anh thậm chí còn lo lắng hơn vì sợ rằng sẽ không kiềm chế được cảm xúc của mình.



“Anh đang bị tổn thương”, cô dịu dàng. “Và em không biết làm thế nào để xoa dịu anh.”



“Rồi sẽ qua thôi”, anh đáp. “Chẳng cần làm gì cả.”



Cô ôm anh từ phía sau, áp mặt vào lưng anh. “Điều cuối cùng em muốn là làm đau anh. Và em chỉ nghĩ mình có thể…”



“Anh phát điên vì hắn đã làm như thế với em”, anh bật ra trước khi kịp dừng lại. “Hắn đã làm em đau đớn và khiến em không thể kết hợp với một người đàn ông lần nữa.” Anh quay sang đối diện cô, biết rằng lời nói này là một sai lầm. Tuy nhiên, anh không thể ngăn lại. “Hắn ta có em theo cách mà anh không bao giờ có. Và nó giống như axít trong huyết quản của anh.”



Cô hết sức đau khổ bởi điều anh vừa nói. Kéo chặt tấm chăn quanh người, cô thì thầm, “Em ước là mình chưa bao giờ ra ngoài đêm hôm đó. Em nên mang theo MaKinloch hoặc ai đó… bất kì… cùng với mình. Em nghĩ là an toàn.”



“Đó không phải là lỗi của em, Juliette. Nhưng anh không thể ngăn cản mong muốn giết chết hắn vì chuyện đó.”



Cô vòng tay quanh eo. “Đó không phải là lý do tại sao em không muốn trở thành người vợ thực sự của anh, Paul.” Mặt cô đỏ bừng, hai tay nắm thành nắm đấm. “Em tin là… mọi chuyện sẽ ổn. Và em không tưởng tượng ra ai đó tốt hơn anh để lấy làm chồng.”



Anh để cô nói, dù rất thất vọng vì không thể thay đổi quá khứ. “Ai nói với em là em không thể có con nữa?”



“Bà đỡ”, cô thú nhận. “Em bị chảy máu rất nhiều, rồi sau đó bị sốt cao. Bà ấy khuyên em không nên có con nữa, nếu không em sẽ chết.” Cô vươn tay chạm vào mặt anh, những ngón tay lạnh ngắt của cô làm dịu nỗi thất vọng trong lòng anh. “Em không thể mạo hiểm.”



Và anh biết rõ là không có biện pháp nào hoàn toàn ngăn cản việc thụ thai, ngoại trừ sống độc thân.



Cô im lặng rất lâu, như đang cân nhắc. “Anh đã nói rằng… có những cách khác để được ở bên nhau.”



Nhưng không phải là cách anh muốn cô nhất. Paul thở dài, nắm tay cô và dẫn cô về giường. Anh cởi áo gi lê và áo sơ mi ra rồi ngồi xuống bên cạnh cô. “Em ngủ lại đi.”



“Em sẽ ngủ khi anh nằm bên cạnh.” Giọng cô thật mềm mại, gần như mời mọc. Anh sẽ thật đáng chết nếu không đến bên cạnh và ôm cô trong tay. Nhưng nếu anh dám đặt một chân vào giường của cô, anh sẽ muốn nhiều hơn nữa. Cô quyến rũ anh nhiều hơn anh mức anh có thể chịu đựng rất nhiều.



Paul vuốt tóc cô và kéo chăn đắp cho cô. Không nói một lời, anh siết nhẹ tay cô, rồi bỏ đi.



Một giọng nói vang lên bên trong khiến anh băn khoăn có phải cô đã đúng… rằng có một ngày anh sẽ hối tiếc về cuộc hôn nhân này.