Bí Mật Tội Lỗi

Bí Mật Tội Lỗi - Chương 15




Juliette ngồi ở cái bàn viết lớn bằng gỗ gụ, xung quanh là một đống sổ sách tài khoản. Hai tay cô dính đầy mực vì đã dành hàng giờ để giải mã chữ viết tay của Donald Fraser. Những mảnh giấy nhỏ ghi những số liệu tính toán tài sản bất động sản nằm la liệt trên mặt bàn.



Chồng cô không nghèo, cũng không quá giàu có, nhưng bác anh đã để lại cho anh hàng trăm mẫu đất. Còn một bất động sản khác xa hơn về phía bắc, nghe nói có cừu và đất đai phù hợp cho chăn thả, nhưng không rõ ngôi nhà ở đó có phù hợp để sinh sống không. Rồi còn một bất động sản nữa ở khu vực Tây Bắc. Cô đã kịp phác thảo hàng nửa tá ý tưởng nhằm tăng lợi nhuận của họ.



Cô đặt bút xuống, vẫn có chút kinh ngạc về việc Paul quyết định giao cho mình toàn quyền xử lý sổ sách. Cảm giác được đắm mình trong những con số, thêm vào các cột và phân loại tất cả vào các mục tiền thuê cùng hóa đơn cần phải trả thật là dễ chịu. Đây hẳn là món quà bất thường với một người vợ mới, nhưng cô rất biết ơn vì đó là một cách để tận dụng thời gian rảnh rỗi. Nhất là từ khi chồng cô luôn lảng tránh cô.



Bất chấp việc cô muốn được ở chung phòng, anh vẫn sắp xếp một phòng riêng cho cô, cách chỗ anh hai phòng.



Dường như anh không đủ tự tin vào bản thân để không mở cửa căn phòng sát vách.



Cuộc sống của họ rơi vào một khuôn mẫu: Buổi sáng, hai người dùng bữa cùng nhau khi thức dậy, sau đó anh đi gặp gỡ những người thuê đất để đảm bảo họ có mọi thứ cần thiết. Tối đến, anh hôn lên má cô và rồi ai về phòng người nấy.



Nó làm cô khó chịu hơn mình tưởng. Sau đêm đầu tiên ở cùng nhau, cô ngày càng bức rứt, nhận ra mình muốn nhiều hơn từ cuộc hôn nhân này. Chồng cô luôn giữ một khoảng cách đáng tôn trọng và điều đó làm cô bực bội. Cô muốn được gần gũi trở lại và gắn bó với người bạn tốt nhất của mình.



Cô gửi thư cho Victoria và chị gái cô đã gửi một lá thư chứa những chỉ dẫn khiến Juliette đỏ mặt. Nhưng rồi cô muốn biết làm thế nào để thỏa mãn một người đàn ông. Chị gái cô trả lời, gói gọn lại là luôn tạo bất ngờ. Tuyệt hơn nữa một gói hàng được gửi từ Amelia mà Juliette tin chắc sẽ là lời xin lỗi đúng đắn với Paul.



Tiếng bước chân tiến lại gần, cô ngẩng đầu lên và thấy chồng mình đang đứng ở cửa. “Em tìm thấy mọi thứ theo đúng trật tự chứ?”, anh hỏi. Tóc anh rối tung vì gió, còn áo khoác thì xộc xệch do vừa cưỡi ngựa. Cô ra khỏi ghế, bước tới chào đón anh.



“Vâng.” Cô hôn lên má anh, nói thêm. “Em nghĩ mình đã sắp xếp lại mọi thứ. Nếu anh muốn, em sẽ thống kê các con số cho anh…”



“Anh để tùy em định đoạt.”, anh nói. “Chỉ cần nói cho anh biết em định làm gì và không cần phải lo lắng.” Thái độ của anh có vẻ bị phân tâm, như thể tâm trí anh đang ở đâu đó. Anh liếc qua đỉnh đầu cô, hướng ánh nhìn về phía ngoài bậu cửa sổ.



“Chuyện gì thế?”, cô hỏi.



Anh lôi ra một mảnh giấy gấp từ trong túi áo khoác. “Anh nhận được thư của mẹ, bảo anh quay về Ballaloch.”



“Có gì không bình thường sao?”



“Đúng thế. Anh chưa bao giờ nhận được thư của mẹ. Đây không phải là cách hành xử của bà.” Anh đưa lá thư cho Juliette. “Anh không rõ liệu bà có biết cầm bút hay không.”



“Hoàn toàn có thể chứ, nếu bà dành thời gian để viết thư cho anh.” Juliette vuốt thẳng tờ giấy, săm soi nội dung trong đó. Bridget báo rằng bà cần con trai về đó giúp đỡ vì có vài người nông dân bị thương. Bà hối thúc anh mau chóng trở về.



“Theo như anh nhớ thì mẹ anh chưa bao giờ yêu cầu anh giúp đỡ.” Paul nói. “Anh không tin là bà viết lá thư này. Ai đó đã viết. Là người muốn anh quay lại Ballaloch.”



Và Juliette nghi ngờ mình biết đó là ai - Brandon Carlisle, bá tước xứ Strathland. “Làm sao ông ta tìm ra chúng ta?”



“Chuyện này không khó khăn. Nhất là từ khi anh trở thành tử tước.” Anh lấy lại lá thư, cất vào túi. “Câu hỏi là: Hắn ta muốn gì?”



“Sẽ không phải là chuyện tốt”, Juliette đáp. “Ông ta giận dữ với chúng ta và với em vì đã kết hôn với anh.”



“Hắn không thể thay đổi chuyện đó.” Paul nắm tay Juliette vào kéo cô vào lòng mình. Cô tựa đầu vào ngực anh, mùi hương trên da thịt anh khiến cô muốn bám chặt hơn. Nhưng cái ôm chặt của cô khiến anh đột nhiên trở nên căng thẳng.



“Em sẽ ở lại đây”, anh bảo cô. “Còn anh về đó và tìm hiểu chuyện gì đang xảy ra.”



“Không. Chúng ta sẽ đi cùng nhau”, cô khăng khăng. Cô sẽ không ở lại trong khi anh đi tìm rắc rối.



“Thật ngớ ngẩn nếu đẩy em vào nguy hiểm. Em sẽ ở đây và chỉ thế thôi.”



“Thật sao? Và điều gì có thể giữ chân em nếu em đi theo anh, sau khi anh đã rời đi?” Cô biết, cho dù anh không thừa nhận, nhưng Strathland luôn là mối quan tâm hàng đầu của Paul. Ý định trả thù Strathland bởi những gì đã gây ra cho cô của anh hoàn toàn nghiêm túc. “Anh đang suy nghĩ không được sáng suốt”, cô dịu giọng. “Anh đang hành động theo bản năng thay vì suy xét cẩn thận.”



“Anh không muốn lẩn trốn hắn, Juliette. Hắn đã làm tổn thương tất cả những người anh yêu thương, và anh sẽ không trốn tránh ở Edinburgh trong khi hắn đe dọa gia đình mình.”



Cô lặng người, nhận ra anh vừa nói gì. Những người anh yêu thương.



Vậy là anh yêu cô? Anh chưa bao giờ nói thế, dù cô suy đoán rất nhiều. Lời nói này xoáy sâu vào tim cô, ánh mắt anh cho cô biết đó là sự thật.



Anh thực sự yêu cô. Và vì thế, anh sẵn sàng lao vào nguy hiểm, để đảm bảo Strathland sẽ không bao giờ làm hại bất cứ ai trong bọn họ. Như anh đã nói, anh sẽ không lẩn trốn.



Nhưng đó cũng là điều cô sẽ làm, phải không? Thay vì ẩn náu trong ngôi nhà này, chạy trốn khỏi kẻ đã lấy đi của mình rất nhiều thứ.



“Anh sẽ làm gì khi đối đầu với ông ta, Paul?”



Anh nhìn chằm chằm cô, đôi mắt chứa đầy thù hận và thất vọng. “Anh sẽ giết hắn.”



Hơi thở của cô bỗng trở nên nặng nề, đây chính là điều cô lo lắng nhất. “Vậy nếu anh bị bắt? Sau đó thì sao?”



“Anh không quan tâm chuyện gì xảy ra với mình. Hắn đáng bị chết vì đã làm hại em. Đáng chết cả ngàn lần. Và nếu anh là người đưa hắn ra trước công lý, thì tức là hắn sẽ không thể làm hại ai được nữa.”



“Em quan tâm đến chuyện xảy ra với anh.” Cô nắm tay anh, áp vào má. “Anh cho là em muốn trở thành góa phụ sao?”



Anh lắc đầu nhún vai. “Đối với em, anh gần như không phải là một người chồng, như vẫn thế.”



“Anh nói đúng”, cô đột nhiên đồng tình. Anh nheo mắt, như không mong đợi cô sẽ nói như vậy. “Nó hoàn toàn không phải là một cuộc hôn nhân. Anh không ngủ cùng em và chúng ta chỉ nhìn thấy nhau trong bữa ăn.”





“Đó là cuộc hôn nhân em muốn”, anh chỉ ra. “Hay là em đã quên chúng ta chẳng thể chia sẻ nhiều hơn thế.”



“Chúng ta có thể, nếu anh không quá sợ hãi.”



“Nó khiến anh cực kỳ mất kiểm soát, Juliette.” Tay anh áp vào sau gáy cô khiến toàn thân cô nổi gai ốc. Anh đang muốn cô vô cùng và cô sẽ làm dịu nỗi đau đớn bên trong của anh.



Juliette bước tới cửa sổ, kéo rèm lại. “Khóa cửa đi anh!”



Căn phòng chợt tối, không khí bên trong trở nên gấp gáp. Cô không sợ hãi anh, ý thức về cuộc hôn nhân chưa bao giờ được trọn vẹn của họ đã mang lại cho cô lòng dũng cảm không ngờ. Anh đã bị tổn thương sâu sắc, cô nghi ngờ nếu mình không tìm được cách để thỏa mãn những ham muốn của anh, cuộc sống của họ sẽ tan vỡ.



Chị cô đã gợi ý cho cô vài ý tưởng. Và dù chúng rất gây sốc, Juliette muốn được âu yếm chồng mình. Cô muốn thấy anh tan ra, cảm nhận được niềm sung sướng mãnh liệt mà anh đã cho cô.



“Em định làm gì, Juliette”, anh gặng hỏi.



“Anh khóa cửa đi”, cô lặp lại. “Em muốn có chút thời gian với chồng mình. Trước khi anh ấy trở thành một cậu nhóc nóng nảy, cố chống lại một kẻ thù bẩn thỉu hơn bùn trên mặt đất.” Dù cô bị thu hút toàn bộ chú ý, nhưng anh vẫn bất động. Cô đành tự mình khóa cửa, rồi giữ chìa khóa trong tay.



“Juliette, đừng bắt đầu chuyện chúng ta không thể kết thúc.”



Cô đặt chìa khóa xuống, đi tới bên cạnh, đặt tay lên trái tim anh. “Khi nào thì anh sẽ ngừng nói chuyện?”



Đôi mắt anh trở nên mờ mịt, cô lướt tay dọc sống lưng anh, quan sát các cơ bắp của anh co thắt. Giống như đang cố làm tan chảy một hòn đá, cô quay lại vòng tay anh. “Anh đã bỏ em, trong cái đêm đầu tiên chúng ta ngủ cùng nhau. Và em không có cơ hội để vuốt ve anh theo cách mình muốn.”



Dường như có một cơn đói khát tuyệt vọng dữ dội trỗi dậy trong anh theo mỗi cái lướt tay của cô. Lúc cô cởi áo khoác ngoài của anh cũng là lúc anh với tới sau váy cô. Juliette nín thở, hy vọng anh sẽ thích bộ đồ lót cô đã chọn. Chị cô đã hứa hẹn Paul sẽ đánh giá cao chúng.




“Em muốn chạm vào anh như thế nào?”, anh hỏi.



“Như một người vợ thường làm. Theo cách sẽ làm anh mãn nguyện”, cô nói, ngẩng đầu lên hôn anh. Hai tay anh vội vã cởi khuy váy của cô, nụ hôn trở nên nóng bỏng hơn. Cô kiễng chân, chào đón cảm giác tay anh đặt trên người cô. Khi cô nới lỏng áo và kéo nó qua đầu anh, lòng bàn tay cô lập tức áp vào làn da trần của anh. Cô ngưng nụ hôn đang dở, lướt môi xuống ngực anh, xoáy lưỡi trên da thịt anh. Anh gỡ chiếc kẹp để làn tóc xõa xuống vai cô.



“Cởi váy ra nào”, anh ra lệnh, và cô liền ném nó đi. Ánh mắt anh đọng trên chất vải mỏng như tơ của chiếc áo lót và áo nịt ngực màu ngọc lục bảo của cô, đôi tay anh đưa ra chạm vào lớp vải. Áo nịt ngực che kín ngực cô, nhưng chiếc áo lót mỏng lại tiết lộ mọi đường cong.



“Em lấy thứ này ở đâu vậy?”, anh hỏi.



“Từ em gái em.”



“Chúa phù hộ cô ấy.” Anh định cởi dây buộc nhưng Juliette ngăn anh lại.



“Chưa đâu.” Cô dẫn anh tới cạnh bàn, yêu cầu anh dựa sát vào đó. Không phải cho cô – cô muốn tìm hiểu cơ thể anh và những điều anh mong muốn. Cô vươn tay, ôm vòng quanh eo anh. Nét mặt anh thật khó hiểu, lúc cô với tới chiếc cúc đầu tiên trên quần anh, anh chụp lấy tay cô.



“Em không thích nhìn anh thế này”, cô thì thầm. “Buồn bã và lảng tránh em.” Tay cô run rẩy tháo chiếc cúc đầu tiên. Cô biết chị gái đã bảo mình phải làm gì, nhưng nỗi sợ hãi làm cô chậm lại. Cô băn khoăn liệu anh có muốn được chạm vào như thế này hay có làm anh thỏa mãn theo cách mà Victoria khẳng định không.



Anh nhìn thẳng vào mắt cô và cởi chiếc cúc đầu tiên đó. “Anh hoàn toàn không cảm thấy buồn bã.”



“Thật sao?” Cô mở cúc thứ hai và độ dài phần căng cứng của anh khiến cô vừa thích thú vừa khiếp sợ.



“Em đang làm rất tốt công việc quyến rũ anh.” Môi anh nhếch lên thành nụ cười xấu xa. “Nhưng anh đoán là em biết điều đó.”



“Vậy, em có thể… chạm vào anh không?”



“Được chứ.” Đôi mắt anh chứa đựng ham muốn không che đậy lúc anh giúp cô cởi quần dài của anh. Rồi đến gần đùi và anh hoàn toàn khỏa thân trước mặt cô. Bản năng gầm thét rằng cô nên sợ hãi, nhưng cảm giác này rất khác so với cái đêm cô bị cưỡng hiếp. Người đàn ông này là chồng cô, là người cô yêu. Anh đã dâng hiến bản thân cho cô mà không có bất kì rào cản nào.



Và cô có toàn quyền đối với anh.



Tay cô trượt xuống dưới, chạm vào phần da thịt căng cứng của anh. Anh thật trơn mượt và ấm áp, một cây cột nóng bỏng. Khoảnh khắc tay cô cuộn tròn quanh anh, anh kéo cô lại gần, hít một hơi thật mạnh. Cô lờ mờ nhận ra anh đang nới lỏng đồ lót của cô, nhưng cô đang bị quá mê hoặc bởi tay anh. Tay cô di chuyển chầm chậm dọc bộ phận đàn ông của anh và nhận thấy một giọt chất lỏng trong suốt xuất hiện ở phần đầu.



“Giơ tay lên nào”, anh yêu cầu. Lúc cô giơ tay lên, anh cởi áo nịt ngực và nhanh chóng cởi nốt áo lót. Mặc dù căn phòng đã tối, nhưng cô vẫn cảm thấy ngượng ngập khi trần truồng trước mặt anh. Lần trước, cô rất an toàn bên dưới lớp chăn mỏng.



“Lạy Chúa trên cao, anh có thể quỳ gối và tôn thờ em”, giọng anh khàn khàn. Anh không đề nghị cô cho phép mà cúi đầu, ngậm lấy nhũ hoa của cô. Cô rùng mình bởi cảm giác ấm áp ẩm ướt, ưỡn người, mềm nhũn trước sự tấn công dữ dội đó.



Mỗi đụng chạm của anh vào cô đều rất dễ dàng. Anh hôn cô với sự sùng kính, khơi dậy những ham muốn mà cô chưa từng biết. Lúc anh nhấm nháp ngực cô, cô rướn tới chạm vào anh, vuốt ve dọc chiều dài phần căng cứng của anh. Anh kéo cô áp sát vào người để có thể vuốt ve phần giữa hai chân ẩn trong váy lót của cô.



“Chờ chút.” Cô thì thầm. “Em muốn làm điều này cho anh. Em muốn thỏa mãn anh.”



“Tình yêu của anh, em không biết là chỉ cần chạm vào em là anh thỏa mãn rồi sao?” Ánh mắt anh trở nên nóng bóng. “Anh có thể làm thế này cả ngày. Và trước khi rời đi vào buổi sáng, anh muốn em ghi nhớ nó. Ghi nhớ những gì đã có giữa chúng ta.”



Anh đang nói như thể anh không định trở về, xương cốt cô lạnh cứng với ý nghĩ này. “Em nhớ nó bởi vì anh sẽ quay trở về với em”, cô khăng khăng.



Anh không trả lời, cơn ớn lạnh biến thành băng giá. “Paul, anh sẽ trở lại.”



“Có thể”, giọng nói của anh không mấy thuyết phục. “Nhưng cũng không quan trọng. Em có căn nhà này và đủ thông minh để quản lý sổ sách. Em sẽ luôn được chăm sóc và an toàn.”



“Anh không được để em trở thành góa phụ”, cô ra lệnh. “Nhìn vào mắt em, Paul. Em không quan tâm Strathland đã làm gì chúng ta. Nhưng nếu em có thể bỏ quá khứ lại phía sau thì anh cũng có thể.”




Những lời này có tác động mạnh đến cô vì cô nhận ra chúng đều là sự thật. Cô thật sự muốn tiến về phía trước, xóa bỏ tất cả tăm tối.



Cô ôm lấy khuôn mặt anh bằng cả hai tay, kéo môi anh lại gần. Anh hôn cô một cách tham lam, hai tay di chuyển khắp người cô. Cô cởi váy lót và tháo tất đến khi hoàn toàn trần trụi.



Mặc dù cửa đã khóa, nhưng cô vẫn có cảm giác nguy hiểm như thể ai cũng có thể cắt ngang bọn họ. Ở bức tường phía xa có một chiếc sofa nhỏ bằng nhung.



Cô kéo tay anh đi về phía đó. Anh định đẩy cô xuống nhưng cô lắc đầu. “Anh nằm xuống trước.”



Anh làm theo, hai tay cô lướt khắp người anh. Vuốt ve từng đường cong cứng rắn của các cơ bắp, nhận ra làn da anh chỗ nào mềm mại hơn. Lúc tay cô quét qua phần căng cứng của anh, anh bật ra tiếng thở hổn hển.



Cô nghiên cứu anh, băn khoăn anh muốn gì. Anh đã rất thích thú lúc cô chạm vào phần đàn ông của anh, vì thế cô làm lại lần nữa, khám phá phần vươn thẳng căng cứng đó. Ngón tay anh đâm sâu vào lớp vải nhung nhưng anh không bật ra lời nào.



Mặc dù trông anh có vẻ như đang bị đau, nhưng không một lần nào bảo cô dừng lại. Ngược lại, anh rướn người với từng cái vuốt ve của cô, gia tăng áp lực.



Cô đặt môi lên ngực anh, bộ ngực trần của cô ép vào người anh. Anh ưỡn người, ép sát vào chúng, và cô nghĩ lại cảm giác tuyệt vời lúc anh ngậm nhũ hoa của mình. Liệu anh… có muốn cô làm thế với anh không nhỉ?



Cô chuyển môi đến một núm ngực của anh và liếm nhẹ, quan sát cách anh phản ứng. Hai tay anh luồn vào trong tóc cô, ấn cô xuống thấp hơn.



Juliette hôn lên bụng anh, tay cô vuốt ve xương sườn rồi trượt xuống hai chân anh. Paul đầu hàng trước sự âu yếm của cô, để mặc cô làm gì cô muốn, và cô say sưa trong sự kiểm soát hoàn toàn. Anh không ép cô làm gì - tất cả đều là sự lựa chọn của cô.



Vẫn tiếp tục dịch xuống thấp hơn và phần căng cứng của anh chạm vào má cô. Cô không chắc anh có muốn cô làm thế không, nhưng vẫn quét môi dọc theo chiều dài của nó.



“Lạy Chúa, Juliette”, anh hổn hển. “Em đang giết anh, cô bé.”



“Liệu… liệu em có nên dừng lại không?”



“Anh sẽ chết vì sung sướng, chỉ cần như thế này”, anh thú nhận. “Đừng dừng lại, trừ khi em muốn thế.” Anh chạm vào má cô. “Anh là của em nên hãy cứ làm gì em muốn.”



Cô nắm bộ phận đàn ông của anh bằng một tay, ngậm phần đầu của nó trong miệng. Tay anh siết chặt thành nắm đấm, bật ra tiếng rên trầm đục. “Lạy Chúa Jesus, đúng rồi. Cứ thế, em yêu!”



Cô giật mình nhận ra rằng làm anh thỏa mãn cũng tăng thêm kích thích với chính bản thân mình. Lúc ngậm anh trong miệng, cô càng ẩm ướt hơn, tưởng tượng anh ở trong người cô. Cô mơn trớn anh theo một nhịp điệu, nếm vị mằn mặn lúc anh căng cứng trong miệng cô. Và khi cô tiếp tục mút chặt lấy anh, anh đột ngột đẩy cô ra, lật cô nằm ngửa xuống, đổi vị trí của hai người.



Anh dùng tay nhấc đầu gối cô lên, hôn phần bụng mềm mại, bằng phẳng trước khi dịch chuyển vào mặt trong đùi cô. “Bây giờ đến lượt anh, Juliette.”



Đến lượt anh làm gì?



Ôiiiiiiiii…. Cô gần như vỡ ra thành từng mảnh lúc anh đẩy rộng hai chân cô, dùng lưỡi nếm cô một cách thân mật. Luồng sóng khoái cảm đầu tiên bóp nghẹt cô khi anh cắn và liếm nhẹ. “Em có thích không, cô bé?”



Cô không thể nắm bắt được bất kì ý nghĩ nào.



“Em đã ướt đẫm”, hơi thở của anh phả ra trên vùng bí ẩn của cô. Giọng nói nhục cảm của anh vang lên trên cô làm cô run rẩy. Anh khám phá những nếp gấp của cô, liếm mút đến khi cô rên rỉ.



“Anh làm em đau à?”



“Không. Tiếp tục đi, làm ơn.” Cô nài nỉ, đẩy miệng anh tới vùng nhạy cảm của cô. Lúc anh nâng cao hông cô, dùng ngón tay xâm nhập vào bên trong. Lặp đi lặp lại, ngón tay anh di chuyển nhịp nhàng, đến khi cô run rẩy dữ dội, đã gần như đạt đỉnh. Cô nắm lấy phần căng cứng của anh, vuốt ve nó với cùng nhịp điệu.



Nhiều hơn nữa. Cô muốn anh ở trong cô. Bất chấp từng luồng run rẩy gợi tình bởi sự mơn trớn của anh, vẫn là chưa đủ. Giữ anh trong tay thật chặt, cô đẩy tay anh ra, hướng anh vào bên trong.




Anh trượt vào thật dễ dàng, không chút đau đớn. Và khi đã lấp đầy trong cô, anh đột nhiên bất động. “Chúng ta không thể làm chuyện này, Juliette.” Anh định rút ra nhưng cô vòng chân quanh hông, kéo anh lại. Cảm giác cực kì tuyệt vời mà cô chưa từng nghĩ nó sẽ như thế. Với Paul, cô không cảm thấy mất danh giá. Làm tình là cách kết nối họ với nhau.



Tâm trí cô gào thét rằng đó là một rủi ro nghiêm trọng. Anh có thể khiến cô mang thai và lần này, đứa trẻ có thể sẽ kết thúc cuộc sống của cô.



Nhưng liệu có phải là một cuộc sống nếu chỉ ở cùng người đàn ông mình yêu mà không trao thân cho anh? Bây giờ cô đã là vợ anh và thực sự yêu anh. Anh luôn ở đó, chờ đợi cô trong suốt những năm qua.



“Anh sẽ không mạo hiểm tính mạng của em”, anh nói.



Cô quặp chặt chân quanh người anh, không để anh rút lui. “Anh định sẽ chiến đấu với Strathland, đúng không?”



Anh gật đầu, và khi cô rướn người đẩy lại anh, anh nhắm mắt như đang nỗ lực để kiểm soát bản thân.



“Em không muốn anh chết”, cô thì thầm.



“Vậy em nghĩ đây là gì, Juliette? Em đã nói một đứa trẻ nữa có thể sẽ giết em.”



“Đây là rủi ro em sẽ chấp nhận. Nhất là khi anh đang lên kế hoạch tự gây nguy hiểm cho cuộc sống của mình. Nếu đây là lần cuối cùng em có anh, thì em sẽ muốn nó như thế này. Cho dù phải trả giá như thế nào cũng không quan trọng.”



Anh mở bừng mắt ra, màu xanh sáng rực mê hoặc cô. Bên trong cơ thể cô, anh đã căng cứng như thép, hoàn toàn nằm gọn trong đó.



“Tại sao?”



“Bởi vì em yêu anh”, cô thì thầm. “Và luôn luôn là thế.” Cô buông lỏng hai chân, ưỡn cong người về phía anh.




Anh đẩy mạnh xuống, chống hai tay để cân bằng trọng lượng cơ thể. “Có một cách… ít rủi ro hơn.” Anh vật lộn, nghiến răng thốt lên. “Nếu anh không kết thúc bên trong em.”



“Cùng em nào”, cô nài nỉ. “Cho em ký ức đáng nhớ này.”



* * *



Paul hoàn toàn mất kiềm chế. Anh ham muốn Juliette vô cùng, một cử động nhỏ nhất cũng khiến anh vượt quá sức chịu đựng. Nơi nóng ẩm, trơn mượt và chặt khít của cô siết chặt quanh phần đàn ông của anh. Anh là một thằng khốn ích kỷ nên mới để mọi chuyện đi xa đến mức này.



Nhưng trong mắt cô phản chiếu những cảm xúc giống hệt anh. “Anh yêu em, Juliette.” Và anh không muốn cô hy sinh mọi thứ vì chuyện này.



Cô nhấc hông lên cho anh trong những cái thâm nhập nhẹ nhàng. Ngọt ngào và ngây thơ, cô hiến dâng rất nhiều. Và khi sự kích thích lên cao hơn, hơi thở của cô trở nên hổn hển, gấp gáp, anh đã hoàn toàn mất kiểm soát. Cơ thể anh tự hoạt động một cách bản năng, anh chìm vào trong đó.



Thiên đường. Chắc chắn anh đang ở Thiên đường. Được làm tình với người phụ nữ mà anh đã yêu ngay từ phút giây gặp gỡ. Hai mắt cô vẫn nhắm nghiền, anh không thể cưỡng được, cúi xuống ngực cô, trêu chọc đầu ngực cô trong lúc anh vào và ra.



“Cảm giác thật tuyệt”, cô thì thào. “Rất tuyệt!”



Được khích lệ bởi phản ứng của cô, anh mút nhũ hoa của cô sâu hơn, thay đổi tốc độ thâm nhập. Anh vừa đẩy người nhịp nhàng, vừa theo dõi thấy cô lúc đẩy lại mình, do dự.



“Nhanh hơn à?”, anh dò hỏi, cô liền gật đầu, ôm lấy hông anh. Động tác của anh mạnh mẽ hơn, làn da cô trở nên nóng rực, ẩm ướt mồ hôi. Và cô bật ra tiếng rên rỉ lúc anh trượt vào bên trong.



Cô thở hổn hển lúc anh đâm mạnh và khi anh nhấc hông cô lên, thay đổi góc độ, cô bắt đầu run rẩy dữ dội. Một tiếng kêu trầm khàn vang lên, cô tan vỡ, hòa lẫn vào anh. Anh bị siết chặt trong cơn kích động mạnh mẽ, sự thăng hoa của cô khiến anh vội vàng rút lui, phóng từng luồng hạt giống lên bụng cô.



Tạ ơn Chúa, anh đã rút lui kịp thời.



Anh nằm đè lên cô, không thể tin chuyện vừa xảy ra. Không nói một lời, anh ôm cô thật lâu.



Cuối cùng, anh đánh bạo. “Em ổn chứ? Anh làm em đau à?” Anh lật người sang bên, chờ đợi phản ứng của cô.



“Thật tuyệt vời!”, cô thì thào. Anh lấy khăn tay lau mồ hôi cho cô còn cô quấn chân lên người anh rúc lại gần hơn. “Đúng như em đã tưởng tượng.” Cô đặt tay lên má anh, rướn người lên hôn anh.



Anh đáp lại, hai tay mơn man trên làn da mềm mại của cô. Lúc này trông cô xinh đẹp hơn bao giờ với mái tóc bù xù, hai má hồng rực vì vừa trải qua cuộc ân ái.



“Anh yêu em”, anh nói, vuốt ve dọc từ lưng xuống mông cô. Và anh yêu từng khoảnh khắc vừa rồi. Cô đã ràng buộc mật thiết với anh và anh rất hài lòng khi biết Strathland không mang lại cho cô cảm xúc như vậy. Juliette chỉ cảm thấy thích thú với một người duy nhất là anh.



Paul hôn lên cổ, rồi di chuyển dần xuống ngực cô. Với môi và lưỡi, anh cắn nhẹ từng bên, xoáy vòng quanh đến khi cô bật ra tiếng rên rỉ.



“Anh muốn âu yếm em như thế này trong suốt phần đời còn lại”, anh thừa nhận. “Khám phá từng centimet làn da em. Anh sẽ tìm hiểu điều gì làm em hài lòng và điều gì khiến em thở dài.”



Cô thì thầm lúc anh đặt một nụ hôn lên vai cô, “Anh vẫn quyết định trở về đúng không?”



“Anh phải về.” Dù đó có thể thực sự là lá thư từ mẹ anh không, anh vẫn nghi ngờ. Bất chấp kết quả thế nào, anh cần chắc chắn Bridget vẫn an toàn. Và như thế tức là phải bỏ Juliette lại.



Anh vuốt ve cô, dịch chuyển tay ngang đùi cô. Cô đẩy tay vào ngực anh phản đối, “Em phải đi cùng anh”, cô bình tĩnh nói.



“Không!” Anh sẽ không để cô phải đối mặt với nguy hiểm trong khi Strathland có thể đang ở đó. “Anh vẫn cho rằng chính gã bá tước đã gửi lá thư này.”



“Anh có nghĩ có khả năng ông ta cố lừa anh đi xa, và như thế em sẽ ở đây một mình không?” Cô mơn trớn làn da trần của anh, gợi ý của cô khiến anh cau mày. Không, anh đã không cân nhắc khả năng này. Giả thuyết của cô rất đáng xem xét, làm lung lay quyết định để cô ở lại của anh.



“Sẽ thế nào nếu em không an toàn ở đây?”, cô tiếp tục. “Nếu ông ta đã gửi thư thì chắc hẳn đã biết chúng ta ở đây.”



Paul không trả lời, bị giằng co bởi nhu cầu bảo vệ cô, cho dù cô ở đây hay đi cùng anh. Chậm rãi, anh đứng lên giúp cô mặc đồ trước khi tự mặc cho chính mình. “Em nói đúng”, cuối cùng anh lên tiếng. “Có thể đó mới chính là dự định của hắn.”



“Vậy em nên đi cùng anh. Như thế anh có thể bảo vệ được em.” Cô quay sang đối mặt anh lúc anh cài nốt cúc áo cuối cùng cho cô. “Paul, cha mẹ em ở đó. Và cả chị em lẫn Công tước - chồng chị ấy nữa. Anh không phải là người duy nhất có thể bảo vệ em. Và em tin tưởng họ hơn là phải ở đây một mình.”



Paul ôm cô thật chặt. “Em có biết anh sẽ cảm thấy thế nào nếu có chuyện gì xảy ra với em không?”



“Vậy có chuyện gì xảy ra với anh thì sao? Em cũng sẽ cảm thấy như thế”, cô khẳng định.



Nhưng đúng là thế. Anh đã không quan tâm chuyện gì xảy ra với mình. Bảo vệ cô an toàn là mục đích duy nhất của anh.



“Đừng để khao khát trả thù lấn át lý trí của anh”, cô cảnh cáo. “Anh phải cẩn thận.” Tay cô chà xát sau lưng anh, và dù tâm trí gầm lên rằng sự thật không phải thế, anh vẫn gật đầu.



“Được rồi. Chúng ta sẽ đi cùng nhau. Nhưng có bất kì dấu hiệu nguy hiểm nào…”



“Em hứa sẽ đi cùng cha mẹ hoặc ngài công tước”, cô thề. “Em sẽ không làm bất cứ chuyện gì ngu ngốc, Paul.” Cô vươn tay vuốt tóc anh và cử chỉ tình cảm này khiến tim anh mềm nhũn. “Hơn nữa, đã đến lúc anh gặp cha mẹ em với tư cách là chồng em rồi.”



Anh không nghi ngờ Nam tước Lanfordshire sẽ có cuộc nói chuyện cực kỳ nghiêm túc về vụ bỏ trốn của họ. “Anh không thể giả vờ là rất mong đợi cuộc trò chuyện đó.”



“Em không hối hận chút nào”, cô thì thầm. “Và cả chuyện xảy ra hôm nay nữa.”



Anh chỉ có thể hy vọng sẽ không có hậu quả gì dù đã rất thận trọng.