Chương 392: Mạo danh
***
Một đội Kim quân với trường kiếm trên tay cũng được lệnh vượt qua gò đất tôi đang đứng tiến lên phía trước, phía sau lưng tôi vẫn để lại khoảng một trăm binh hỗn hợp, gồm cả lính cầm súng và lính cầm gươm.
Không gian bốn phía lặng như tờ, chỉ còn bóng quân đứng trùng trùng điệp điệp.
Gió thổi từng cơn từ phải qua trái.
Mưa phùn không còn, bầu trời có vẻ như quang đãng hơn, trăng vì thế mà cũng tỏ. Trăng sẽ tròn vành vạnh trong hai đêm nữa, như vậy đêm nay khoảng ngày mười bốn tháng Chạp.
Hỏa binh ở cánh trái và cánh phải đã sẵn sàng nhả đạn vào khoảng không đầy sương mù phía trước nhưng tôi không vội. Tôi còn muốn nghe ngóng, muốn thấy động tĩnh nào đó từ trong làn sương mù dày đặc kéo dài từ phía cổng chùa bao trùm cả gò đất cao nhất ở khu vực này, gò mả của Mẹ Sư.
Nhưng chẳng có động tĩnh gì!
Nếu nhìn không kỹ sẽ cho rằng sương mù dày đặc bay lơ lửng và đứng yên một ví trí cách mặt đất khoảng hai mươi phân nhưng tôi tin thứ mà đám quỷ dùng để che mắt cả hồn ma kia không đứng yên mà chúng chuyển động rất chậm từ trái qua phải hoặc ngược lại. Muốn biết điều gì xảy ra trong đó thì tôi chỉ có cách trở thành một người bình thường bước vào màn sương lạnh ấy.
Tiếng côn trùng kêu rả rích, bản giao hưởng trong đêm của đám côn trùng làm tăng thêm phần sợ hãi cho những kẻ yếu tim nếu đột nhiên có những tiếng động mạnh vang lên.
Khoảng vài phút trôi qua, tôi không cảm thấy căng thẳng mà thay vào đó tôi cảm thấy có đôi chút khó chịu. Ngẫm lại tôi thấy xưa nay đối đầu với đám âm binh rất hiếm khi tôi chủ động t·ấn c·ông nếu không biết rõ đối thủ, chính xác hơn thì thủ vẫn là phong cách mà chị Ma dạy cho tôi. Đánh ai đó cần phải có một lý do hay một lời tuyên chiến, nếu không có bất cứ lý do nào bắt buộc phải tạo ra để tăng thêm phần chính nghĩa hoặc... sĩ khí cho ba quân.
Tôi gãi đầu gãi tai vài cái rồi mấp máy môi cất giọng:
-Bọn t·rộm c·ắp đằng kia mau ra mặt! Địa bàn này là phần của ông, chúng mày tính đến giành phần phải không?
Chẳng có bất cứ phản hồi nào, tôi chợt nhận thấy mình không khác gì thằng dở hơi khi nói chuyện với một đám sương mù. Tuy vậy tôi vẫn cố vớt vát thêm một câu:
-Chúng mày không trả lời đừng trách ông ác!
Vẫn chỉ là tiếng gió thổi ngang qua, ngoài ra không có bất cứ động tĩnh nào khác. Tôi vung thanh kiếm lên chỉ về hướng bên trái, nơi có mấy trăm Hỏa binh đang đứng dày đặc trên những ruộng hoa màu.
-Bắn đi! Bắn thẳng.
Tiếng súng bắt đầu nổ ran, khói súng ban đầu còn phảng phất nhưng khoảng hai phút sau đó đã dày đặc ở khu vực đấy. Những cơn gió lạnh từ ngoài cánh đồng thổi bạt làn khói súng về phía những rặng tre bên cạnh, nhờ vậy từ chỗ đứng trên gò đất tôi vẫn có thể quan sát được hành động của đội Hỏa binh.
Tiếng súng nổ bên cánh trái không ngớt trong khi bên cánh phải vẫn chưa nhận lệnh khai hỏa. Tôi chờ đợi phản ứng của đối phương nhưng không có, cảm giác mình chỉ huy một đội quân bắn vào khoảng không thật không vui chút nào nhưng chẳng còn cách nào khác.
-Kim quân trước mặt nghe lệnh, thẳng tiến lên chiếm gò đất trước mặt, gặp kẻ nào cản đường hạ sát kẻ đó không thương tiếc. Khi nào nhận lệnh lùi mới lùi. Đi mau!
Chẳng có tiếng thét xung trận, chẳng có tiếng bước chân chạy rầm rập trên đất, ngoài tiếng súng của Hỏa binh bên cánh trái thì chỉ còn tiếng gió thổi vi vu. Cả đội Kim quân khoảng hai trăm lính hoàn toàn biến mất trong sương mù, tôi cố dỏng tai lên nghe xem có âm thanh của binh khí v·a c·hạm hay tiếng la hét nào vọng lại hay không. Nhưng tuyệt đối không có.
Đội binh dự bị đứng phía sau vẫn chờ đợi. Tôi mở túi vải thu đội này lại rồi mau chóng đổ hết xuống gò đất nơi mình đang đứng. Hàng trăm Hỏa binh hiện ra trước mặt chờ lệnh.
-Tiến về phía gò đất đằng kia, kẻ nào chống cự bắn không tha, nếu có gặp con chim nào bay trên trời ưu tiên b·ắn h·ạ.
Cả đội Hỏa binh quay lưng lại phía sau, súng lên đạn sẵn sàng chạy thẳng về phía trước, đội này cũng mau chóng biến mất trong làn sương mù dày đặc. Đội này khuất rồi tôi mới nghĩ đến việc mình... sẽ mất toàn bộ một phần ba gạo rang bởi vì Mễ quân ở trong sương mù có lẽ không nghe được mệnh lệnh lui quân. Tôi thở dài tự nhủ:
-Mình vẫn còn non.
Tôi nhảy từ trên gò xuống đất, luồn tay vào trong mũ len lấy lá vối ra khỏi miệng, khung cảnh có chút khác biệt ở ánh sáng còn sương mù vẫn vậy. Tôi vẫn nhìn thấy sương mù nhưng không dày đặc như khi ẩn thân. Ngọn cây cao trong chùa đã có thể nhìn thấy thấp thoáng trong màn sương mờ ảo.
-Chắc chắn chúng mày trốn ở trong đám sương che mắt kia, để xem chúng mày đông hoặc mạnh cỡ nào.
Đội Hỏa binh bên cánh phải nhận lệnh thẳng tiến lên phía gò đất và phần bên phải của gò trợ chiến, họ cũng được lệnh ưu tiên b·ắn h·ạ con chim nhiều màu có mỏ dài, thời hạn để thực hiện mệnh lệnh là nửa khắc, sau nửa khắc phải lùi về vị trí cũ. Đội Hỏa binh sau khi nhận lệnh chừng một phút cũng biến mất, cánh đồng lúa trở nên trống trải.
-Ông không giỏi điều binh khiển tướng thì ông sẽ lấy thịt đè người!
Hỏa binh bên cánh trái ngừng bắn, một nửa của đội này nhận lệnh di chuyển từ dưới ruộng hoa màu lên đường đất tiến lên đoạn đường nhỏ nằm giữa gò mả của Mẹ Sư và tường rào của nhà chùa. Lệnh ưu tiên vẫn là bắn con chim nào có nhiều màu sắc bay lởn vởn trên đầu. Thời hạn là nửa khắc dù thắng hay bại cũng phải quay trở ra trình diện.
Như vậy tôi nhận ra mình khôn hơn một tí. Tình hình như thế nào chờ thêm vài phút nữa sẽ rõ như ban ngày, để xem trong đám sương mù ấy có cái gì ghê gớm hay không.
Hơn một trăm tay súng còn lại làm dự bị, nửa đứng trên đường đất, nửa đứng dưới ruộng hoa màu, cách cổng chùa cái ao nước.
Tôi cũng chỉ biết đứng khoanh tay chờ đợi.
Vài phút trôi qua, bóng dáng Hỏa binh lẫn trong sương mù dần dần hiện ra, họ vừa lùi vừa bắn. Chờ thêm một lúc nữa khi toàn bộ Hỏa binh đã trở lại vị trí trước đó đã xuất phát, dù không kiểm đếm nhưng có thể nhận thấy đã hao hụt đi vài phần.
-Được rồi, vậy là chúng mày cũng tương đối đông.
Tôi lại leo lên gò nhìn lại một lượt trước khi tung toàn bộ số quân đang đứng trước mặt vào trận đánh mà tôi chẳng nhìn thấy gì. Mệnh lệnh ưu tiên vẫn như cũ, nếu nhìn thấy con chim nào bay phía trên đầu có cái mỏ dài là tập trung bắn, con gì bay cũng bắn, thời hạn là nửa khắc.
Lặp đi lặp lại thêm hai lần nữa, mỗi lần Hỏa binh lùi ra lại bị hao hụt trong khi tôi không biết đối phương có quân gì, v·ũ k·hí gì. Bởi vậy tôi có thay đổi một chút, khoảng một phần ba Hỏa binh hiện có được thay đổi thành Kim quân xen kẽ bảo vệ. Vài phút sau khi đội hình quay trở lại tôi có thể nhận thấy bằng mắt thường tình hình có thay đổi, quân thiếu hụt không nhiều. Thấy vậy, tôi ra lệnh cho binh lính t·ấn c·ông thêm một lần nữa.
Sương mù có vẻ như bớt dày đặc, chẳng biết có phải do gió thổi làm chúng tản mát đi hay do lý do nào khác.
Đội quân Hỏa binh lùi lại đứng trên ruộng lúa, trên đường đất chờ đợi lượt t·ấn c·ông tiếp theo nhưng tôi phải dừng lại khi phát hiện thấy thấp thoáng có nhiều bóng người xuất hiện, sương mù vì thế cũng không còn dày đặc như lúc trước nữa.
-Xin hỏi cao danh quý tính của thầy đang điều binh khiển tướng!
Cuối cùng cũng nghe thấy tiếng của ai đó, dĩ nhiên không phải tiếng của người, rõ ràng là tiếng của ma, thứ âm thanh như gần như xa vang vọng đến bên tai.
-Các người hỏi làm cái gì? Đang đánh nhau lại hỏi?
-Xin thầy thu quân, chúng tôi muốn nói chuyện!
Sương mù dần tan đi, tuy không tan hết nhưng tôi nhanh chóng nhận ra đội Kim quân đầu tiên mình lệnh cho tiến đánh lên gò đất vẫn còn chiến đấu. Mũ trụ, giáp nhẹ màu trắng giúp tôi dễ nhận ra quân của mình còn đối phương là những bóng đen ăn mặc không đồng nhất. Đặc biệt có những bóng đen to hơn người thường đứng rìa gò đất hoặc lẫn trong trong những bóng đen khác, tôi nhận ra bởi mấy bóng đen ấy cao hơn những bóng đen khác hẳn một cái đầu.
Thấy tôi còn lưỡng lự, giọng nói đằng xa lặp lại:
-Xin thầy cho cho thu quân, chúng tôi muốn nói chuyện.
Tôi nhún vai lẩm nhẩm lệnh thu Kim quân trên gò lùi về đứng phía trước mặt mình, số quân này cũng còn được phân nửa. Hỏa binh lại được chia thành hai đội cánh trái và cánh phải lùi hẳn về phía sau đứng ngang hàng với Kim quân. Lúc này tôi mới nhìn được rõ quân của đối phương, chúng cũng đông, chí ít cũng gần tương đương với số quân tôi có.
-Các người muốn nói cái gì?
-Xin hỏi thầy tên là gì?
-Tôi tên là... là thầy Đường. Người ta hay gọi tôi là Đường Thốc Tử.
Tôi chợt nhớ đến tay phù thủy tài giỏi, chủ nhân của lá bùa đông cứng mà mình đang sở hữu nên khai đại.
-Thưa thầy Đường, chúng tôi và thầy không có thù oán gì. Chúng tôi cũng chưa làm gì mạo phạm đến thầy, xin hỏi vì sao thầy lại cho âm binh đánh chúng tôi?
-Ban nãy tôi nói rồi. Tôi không biết các người là ai nhưng các người tự tiện đến địa phận do tôi cai quản nên tôi cho âm binh đánh. Trước khi đánh tôi đã hỏi nhưng không thấy trả lời.
-Chúng tôi là quỷ trùng!
-Quỷ trùng à? Quỷ trùng các ông định làm gì chùa làng này?
-Chúng tôi truy tìm người đã tiêu diệt quỷ trùng của chúng tôi trước đây!
-Làng này xưa nay chưa bao giờ thấy có quỷ trùng, ta cũng không thấy đám trùng nào. Các người tìm thầy phù thủy sao không tìm ta lại đi tìm ở chùa? Cái ông sư nhà chùa chân đi còn không vững liệu làm gì được các người chứ?
-Thầy Đường! Xin hỏi tháng trước có phải thầy đã xuống tay với thần nanh mỏ đỏ của chúng tôi?
-Làm thì nhận sợ cái gì? Đúng là tháng trước tôi có diệt mấy con chim bói cá vừa to vừa kỳ dị.
Tôi vừa nói dứt lời thì tiếng gào thét chợt vang lên khiến tôi cảm thấy buốt hai lỗ tai nhưng chỉ nhăn mặt chịu đựng, cố gắng không dùng tay bịt tai lại.
-Các người có im đi không? Điếc tai! Hỏa binh chuẩn bị xông lên, đứa nào hò hét tiêu diệt trước!
Nhóm người đứng một hàng ngang quay lại phía sau ra hiệu, tiếng kêu gào không còn nữa. Hành động này chứng minh rằng tôi đang nói chuyện với những con quỷ đầu đàn. Dung mạo không rõ ra sao vì đứng cách nhau một khoảng quá xa nhưng hình dáng có vẻ không khác hồn ma bình thường là bao.
-Chúng tôi và thầy nước sông không phạm nước giếng, vì sao thầy lại hại chúng tôi?
Tôi không trả lời, chẳng lẽ lại trả lời rằng thì là mà... liên quan đến R9?
-Thầy còn trẻ, nhìn tuổi của thầy chắc cũng chưa đến thập bát vì sao lại có thể khiển được nhiều âm binh đến vậy? Thầy người ở đâu?
-Các ông đừng hỏi nhiều. Tôi chỉ có thể nói rằng vùng đất này tôi đã xí phần, tôi không muốn có ai đến phá quấy.
-Không thể nào! Chúng tôi xưa nay chỉ làm việc của mình, thầy làm việc của thầy. Các thầy khác vì giúp người cũng chỉ đuổi chúng tôi đi hoặc ngăn cản chúng tôi, không có mấy thầy dám tiêu diệt chúng tôi. Thầy phải biết rằng làm như thế thầy sẽ gánh nghiệp!
-Tôi đang muốn c·hết đây! – Tôi nói chắc nịch – Tôi không hiểu nghiệp các ông đang nói là cái gì. Các thầy khác không dám diệt các ông là vì các thầy ấy quân yếu còn tôi đây quân nhiều, các ông có huy động thêm quỷ đến đông nữa tôi cũng không sợ. Tôi sẽ bắn hết những con chim xấu tính.
-Thầy không nên cố chấp như vậy. Chúng tôi đây chỉ làm việc của mình, tự ngàn đời nay vẫn vậy. Nhờ có chúng tôi mà những người như thầy mới có cơm ăn áo mặc, đúng ra thầy nên cảm ơn chúng tôi cớ sao lại thẳng tay tàn sát?
Tôi nghe thấy cũng có lý, đúng là nhờ có thần trùng hay quỷ trùng mà các thầy phù thủy mới có cơm ăn thật.
-Tôi cũng nói luôn với các ông là tôi không kiếm cơm bằng nghề làm thầy, chỉ là tôi thấy chuyện bất bình nên mới nhúng tay vào. Các ông làm việc của các ông, tôi làm việc của tôi. Từ nay các ông tránh khu vực của tôi ra là được.
-Không thể như thế được! Chúng tôi tập hợp những vong hồn đã từng kết oán, có những mối thù hận chưa thể hóa giải. Thầy còn trẻ, có sống làm người cũng được mấy mươi năm nữa sẽ thành ma, thầy phải nghĩ đến lúc đó.
-Đến khi đó rồi tính, làm người còn chưa đâu vào đâu tôi không tính đến lúc làm ma. Tôi không cần biết các ông có thù hận như thế nào, thù với ai. Tôi muốn các ông tránh xa vùng đất này ra, cụ thể là làng Bưởi Cuốc này. Tôi cũng không muốn kiếm tiền của người khác bằng cách đi giải trùng, bắt trùng.
-Chúng tôi không thể làm như thế!
-Vậy các ông gặp quan sai mà phàn nàn, bảo quan sai dưới đấy đừng cho ai có thù hận với các ông đầu thai vào làng này nữa là được. Tôi còn trẻ nhưng là người biết đạo lý, kẻ nào làm kẻ đó chịu. Các ông t·ra t·ấn, h·ành h·ạ ma mới bắt người ta cung khai ra những người thân thích là tôi không đồng ý.
-Thầy Đường! Thầy còn trẻ không hiểu hết sự tình. Những người mà chúng tôi truy ra đều dựa theo sổ sách có được. Kiếp người này họ sống tốt con cháu họ hưởng, kiếp sau họ hưởng nhưng những kiếp trước họ có tội.
-Tôi không biết! Vậy những người thân của họ liên quan gì đến các ông?
-Những người thân thích bị chúng tôi truy ra nhất định kiếp trước cũng có kết thù kết oán với chúng tôi.
-Thế các ông truy ra được người ta, diệt hết họ hàng nhà người ta rồi sao các ông không đi đầu thai mà quân số mỗi ngày một đông? Các ông đừng nghĩ tôi trẻ mà dại, theo như lời các ông vừa nói chẳng phải khi trả được thù các ông cũng sẽ từ bỏ hận cũ hay sao?
-Đúng là như vậy!
-Thế ông đã trả được thù cũ trong tiền kiếp chưa?
-Tôi... chúng tôi...
-Đấy nhé! Dù các ông đã trả được thù xưa nhưng lại không từ bỏ con đường đã chọn, các ông là quỷ.
Tôi ngẫm lại thấy mình nói cũng có lý. Nếu đám này cứ đi trả thù như thế, trả thù xong sao không siêu thoát, không đi báo danh đầu thai làm trâu ngựa, làm người... gì đó mà lại tụ tập thành nhóm mỗi ngày một lớn. Chắc chắn do ngựa quen đường cũ, ban đầu chỉ vì đi báo thù nhưng dần dà thành quỷ khát máu cũng nên.
-Thầy có phải tên là Đường Thốc Tử?
-Đúng! Đó là tên của tôi.
-Theo như chúng tôi biết ở vùng này không có thầy nào họ Đường! Vùng này cũng không có thầy nào còn trẻ như này.
-Tôi từ vùng khác đến. Tổ tiên của tôi là người Tàu, tôi cũng là người Tàu mới phiêu bạt đến vùng này được vài năm đi tìm kho báu tổ tiên. Các người cứ đến làm phiền như này tôi không tìm kho báu được. Trong làng ngoài xã không yên.
-Thầy Đường, nói như vậy thầy cũng là người ngoài, chi bằng chúng ta thương lượng...
-Không! Tôi sẽ ở lại đây trong bảy mươi năm nữa. Tôi nói trước, các ông đi đòi nợ ở đâu thì đòi nhưng tránh vùng này ra. Quỷ trùng các ông có thể kéo đến hàng nghìn, hàng vạn tôi cũng không sợ. Trong tay tôi hiện nay có đến hơn một vạn âm binh, chỉ cần lính của tôi ho một tiếng là mấy con chim mỏ dài sẽ rụng như lát mít trong vườn.
-Nếu thầy đã nói như vậy chúng tôi sẽ đi, chúng tôi sẽ báo lại việc này với quan trên để thu phép của thầy, ngài có thừa nhận đã xuống tay với thần nanh của chúng tôi hay không?
-Ba con chim! Cả thảy có ba con chim và bốn mươi hai quỷ trùng đi cùng chưa tính đêm nay. Các ông có muốn tôi tàn sát tiếp không?
-Thầy khá lắm! Thầy sẽ phải nhận hậu quả. Quan sai tra ra thầy, nhất định thầy sẽ bất đắc kỳ tử, thầy...
-Đi mà tra. Số mệnh của tôi do tôi chọn, chim do chính tôi xuống tay. Các ông đi mà báo quan. Tôi nói trước, nếu các ông rủ quan quân đến thì tôi đánh cả quan quân. Đêm nay đã nói thẳng thắn với nhau rồi, tôi không muốn gặp lại các ông. Các ông để tôi yên thì tôi để các ông yên, bảy mươi năm sau các ông thích làm gì thì làm. Lần tới chạm mặt ở làng này tôi không đảm bảo trong các ông có ai rời đi được khỏi nơi đây hay không. Cái đám chim mỏ dài kia là tôi sẽ tận diệt cho nó tuyệt chủng luôn đấy.
-Đêm nay âm binh của thầy đã b·ắn h·ạ hơn năm mươi thần nanh của chúng tôi, thù này chúng tôi không trả e là...
-Vậy thì tìm quan hay tìm ai đã ra cái luật truy cùng đuổi tận mà hỏi. Tôi còn có cả súng pháo, bắn một quả có thể làm t·hiệt m·ạng hàng chục quỷ ma, làng này ai chẳng biết đến tên Đường Thốc Tử của tôi. Đường Thốc Tử tôi đây trên không sợ trời, dưới không sợ đất, chỉ sợ lẽ phải.
Tôi nói xong mặt cứ nhơn nhơn, một tay tôi đã thò vào trong túi áo lấy lá bùa đông cứng đề phòng đám quỷ tràn lên. Nếu chúng tràn lên thật thì tôi cũng chẳng ngại gì mà không diệt sạch.
-Thôi được, hôm nay chúng tôi thua thầy chúng tôi đi nhưng thù này chúng tôi nhất định không quên. Hi vọng thầy sẽ không phải ân hận vì quyết định của mình.
-Tôi nói trước rồi đấy, gặp lại Đường Thốc Tử tôi đây không đảm bảo gì đâu.
Sương mù đang mờ nhạt chợt như cuộn từ dưới đất lên cao, chẳng mấy chốc đã dày đặc. Tôi lặng im đứng nhìn làn sương đa sắc ấy dịch chuyển dần về phía Bắc, lẫn vào màn đêm u tịch. Bao giờ đám này trở lại và trở lại với ai tôi không biết nhưng cũng không việc gì phải sợ, hôm nào tôi đi xin sư thầy vài cân gạo rang về dùng dần thì chấp cả đạo quỷ trùng đến cũng chẳng sợ.
Tôi tin là mình đúng, tôi có cái lý của tôi. Ai làm người nấy chịu chứ không thể dắt dây liên đới như cách mà đám quỷ trùng đã làm.
Việc liên quan đám quỷ trùng tạm yên. Tôi chỉ biết quãng thời gian mười năm sau kể từ cái đêm lạnh trên gò thì làng Bưởi Cuốc không thấy ai nhắc đến việc trùng tang, cũng chẳng vong hồn nào mà con cháu phải mang lên gửi ở chùa Hàm Long.
Năm 2001 khi bà Lớn mất, con gái của bà cũng đưa bà lên gửi ở chùa Hàm Long một thời gian nhưng vì một vài lý, mấy tháng sau lại lên xin về.
Nhưng việc này xong việc khác lại đến.
***