Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Bí Ẩn Làng Bưởi Cuốc

Chương 391: Sương mù trong đêm trăng




Chương 391: Sương mù trong đêm trăng

***

Mùa đông ngày ngắn đêm dài, đêm mùa đông không còn ánh trăng thanh. Trước mắt tôi vẫn là khung cảnh quen thuộc, xa xa ngọn của hai cây cao song song trơ trụi lá, chỉ còn những cành khô in rõ trên nền trời đêm. Tôi ngồi co ro trong cơn mưa phùn nhẹ lất phất, những ngón tay dù đã đeo găng tay len nhưng vẫn cảm thấy lạnh buốt, những lúc như thế này mới thấy quý trọng những hạt nắng của mùa hè.

Mùa đông luôn khiến người ta cảm thấy cô đơn hơn - tôi nghĩ như thế - giờ này R9 đang nằm trong chăn ấm xem tivi hoặc Chắc Gạo đã rủ nó ra gặp anh Tuấn vài tiếng, chúng nó sẽ trở về trước nửa đêm vì Chắc Gạo học buổi sáng, nó không thể thức quá khuya. Trong ba thằng chơi với nhau ở làng, tôi đánh giá Chắc Gạo học toán khá hơn cả, sau này nó cũng đỗ vào trường số 1 như tôi và R9, cũng hệ B, tại nó mải chơi điện tử quá chứ không mọi thứ đã khác. Cuộc đời mà, chẳng ai có thể chọn lại được.

Tôi ngồi dựa lưng vào ngôi mộ xây kiên cố trên gò đất được dân làng đặt tên là gò Mả Mẹ Sư, một gò đất quen thuộc đối với tôi. Thi thoảng tôi thò đầu lên để nhìn về phía vườn chùa nhưng không phát hiện ra điều gì lạ, vẫn là một khoảng tối im lìm dưới ánh trăng lạnh của một đêm trung tuần tháng Chạp. Tôi đã ngồi co ro như này được khoảng nửa tiếng, chiếc đồng hồ Casio cho tôi biết đã hơn 10 giờ khuya.

Hai chị ma đứng ở đằng xa, cách tôi khoảng chừng năm chục mét về hướng Đông, hai chị ngồi bên bờ một ruộng ngô.

Tôi không thể chịu thêm được cái lạnh cộng với mưa phùn lất phất nên rời khỏi gò tìm một vị trí mới có thể tựa lưng được. Cỏ dưới chân ướt nhoẹt, tôi cũng chỉ biết thở dài rồi trải tấm áo mưa xuống ngồi lên rồi tiếp tục thu mình lại, thi thoảng nghiêng qua nghiêng lại như con lật đật. Chỗ tôi đang ngồi bây giờ hơn một năm trước là nơi lần đầu tiên quen biết anh Nẫm, anh Vành cùng một hồn ma vô danh đã hồn siêu phách tán trong trận đánh bên cầu Khoai giải cứu chị Ma. Trong đêm tĩnh lặng như này không thể hát vu vơ hay thổi sáo được thì cách duy nhất là ngồi nhớ lại những kỉ niệm. Anh Vành với anh Nẫm thi thoảng tôi vẫn có gặp khi đi tuần, tôi vẫn cúng bánh kẹo, thi thoảng là vàng mã gửi cho các anh ấy, nếu có gặp nhau cũng tán hươu tán vượn. Hai anh này cũng như các anh tuần binh còn lại đều quan tâm đến... chị đẹp Lý Ngọc Khuê, gặp tôi là hỏi thăm về chị ấy, tiếc là chị Khuê chẳng để tâm đến anh nào. Trong khi chị Ngọc Khuê nhiều anh hâm mộ như vậy thì chị Ngọc Hoa lại không có, hình như anh nào cũng e dè mỗi khi nhắc đến chị mặc bộ váy màu đỏ. Sau này tôi hiểu rằng không chỉ riêng tôi thích tuýp con gái thùy mị, nết na mà hầu như đàn ông con trai đến bảy phần thích như vậy. Chị Ngọc Khuê thấp hơn chị Ngọc Hoa một chút, nét đẹp của chị ấy khiến các anh ma muốn che chở còn chị Ngọc Hoa thì không, ai cũng biết chị ấy có thanh kiếm rất sắc. Có đôi lần ba chị em nói chuyện bên lũy tre tôi đã đề cập đến việc chị Ngọc Hoa nên tỏ ra thùy mị hơn một chút các anh sẽ yêu mến nhưng chị ấy chỉ nhếch miệng cười lắc đầu, chị ấy cũng không bận tâm việc chị Ngọc Khuê được các anh săn đón.

-Chẳng lẽ chị không thích con trai à?

Tôi đã hỏi như thế. Chị Ma nghe xong lại tuốt gươm ra khỏi vỏ ngắm nghía một lúc mới trả lời giọng lạnh lùng:

-Phải xem kẻ đó có thoát được lưỡi kiếm này không đã. Nếu thắng được chị thì chị sẽ tính.

Lúc này dưới cơ mưa phùn, cái áo mưa trùm kín người phần nào giúp tôi bớt lạnh, tay chống cằm nghĩ vu vơ. Tôi nghe nói ở tuổi này thường suy nghĩ bồng bột, tôi không hiểu suy nghĩ bồng bột là như thế nào. Tôi lại nhớ đến lời mấy đứa con trai cùng lớp nói lúc trưa:

-Mùa đông như này mà có người yêu ôm thì ấm lắm chúng mày ạ!

Tôi đã suy nghĩ về câu nói này, tôi chẳng nhớ thằng bạn nào của mình đã nói, tôi tò mò muốn kiểm chứng lời nói của bọn nó có đúng hay không.

-Này! Đang nghĩ gì mà mặt đần ra thế kia hả em?

Tôi ngẩng đầu lên nhận ra hai chị ma đã đứng ngay trước mặt.

-Không, em ngồi nghĩ vu vơ thôi, chẳng có gì cả.

-Ngươi lạnh hả?

-Có chứ chị, em đang nghĩ có nên ngậm lá vối vào cho đỡ lạnh hay không đây này.

-Chịu khó một tí, bây giờ chưa đến nửa đêm. Chắc còn lâu lắm, bọn ta tính ngồi gần ngươi che gió giúp cho ngươi đỡ lạnh.

-Có chắc đêm nay bọn quỷ ấy tìm cách mò vào chùa không các chị?

-Cũng là phỏng đoán thôi. Nếu đêm nay bọn chúng nó không đến thì phải ngoài hai mươi, năm hết Tết đến tới nơi rồi, người còn sống cũng muốn hoàn thành công việc để nghỉ Tết thì đám quỷ này chắc cũng thế.

Tôi thổi phù phù mấy hơi vào đôi găng tay len đã ẩm. Hai chị ma nhìn tôi với đôi mắt ái ngại, chị Ma nói tiếp:



-Mật ong còn không? Còn thì uống một ít đi cho ấm.

-À em còn, thứ này uống mãi cũng quên cả vị ngọt gắt của nó rồi.

-Trông em đêm nay có vẻ như có tâm sự thế nhỉ? Có chuyện gì hả?

-Không, không! Em bình thường mà.

Tôi lấy từ trong ba lô ra một túi bóng quấn kỹ, bên trong là chai nhựa đựng mật ong và ngửa cổ tu một ngụm. Thứ nước ngọt sắc từ từ chảy qua cổ họng, tôi có thể cảm nhận được mật ong chảy từ từ xuống cổ rồi xuống bụng, cổ họng ấm hơn một chút.

Đêm nay không nằm ngủ ngoài rìa bãi tha ma gần lò gạch như mấy lần trước vì theo phán đoán của chị Ma, đám quỷ trùng chắc chắn sẽ làm phiền nhà chùa bằng cách nào đó, mấy đêm liên tiếp những đám sương mù đa sắc nho nhỏ lởn vởn xung quanh hàng rào của chùa như tìm cách nhòm ngó chuẩn bị đột nhập. Tuy tôi không tin đám quỷ trùng này có thể vào chùa làm hại sư thầy nhưng tôi chấp nhận ngồi chờ trong cái lạnh như hiện tại để tránh bản thân phải dằn vặt sau này. Tôi cũng đã nghĩ nếu mình nằm trên phản cuộn tròn trong chăn ấm thì lòng dạ cũng không yên, ngồi đây lòng dạ yên hơn thì lạnh, thôi thì h·ành h·ạ thể xác một chút vẫn đỡ hơn là tâm không yên.

Nhưng lạnh quá!

Chị Đẹp sau một hồi nhìn tôi với ánh mắt ái ngại bèn đưa ra đề nghị:

-Ta nghĩ nên để thằng Tý nó về nhà ngủ, hai chúng ta đứng ở bụi tre nhìn lên đây cũng được.

Mắt tôi sáng lên, đúng! Tại sao tôi lại không nghĩ ra cách này mà lại chấp nhận thu mình trong cái lạnh thế này nhỉ?

-Ừ! Ta thấy đó là ý hay. – Chị Ma đồng tình – Đêm nay có mưa phùn nên thằng bé mà ngồi chỗ này cũng không ổn.

Tôi mừng như mở cờ trong bụng, chỉ cần chị Ma đồng ý với đề nghị của chị Đẹp là được. Tôi vươn vai đứng dậy, mặt cố tỏ ra không có gì nhưng khó mà giấu được chị Ma.

-Hừ! Lạnh thì cứ nói là lạnh lại sĩ diện hão phải không?

-Dạ?

-Lại còn giả vờ! Nhìn mặt em bây giờ đi, cái vẻ hớn hở như bắt được vàng kìa.

-À thì... về nhà ngồi cũng tốt mà chị. Đường chim bay từ nhà mình đến chỗ mả của Mẹ Sư này cũng chỉ hai trăm mét chứ mấy.

-Thôi đừng nhiều lời, đi về mau.

Nói đoạn chị Ma quay lại dặn chị Đẹp:

-Cô đi về cùng với nó, ta đi trước nói với ông Thổ Địa một câu. Chắc ông ấy sẽ đồng ý, mặt cô nhẵn với ông ấy quá.

Chị Đẹp nhảy chân sáo đi trước, tôi lom khom trùm áo mưa chạy sau, những bước chân của tôi trên đường đất ướt nghe rõ tiếng lép nhép. Chạy về gần đến ngã ba chị Đẹp dừng lại chờ tôi, tôi vừa chạy đến chị ấy mới nói:

-Lần sau lạnh thì ngươi nói là lạnh, đừng có cố như thế nghe không.



-Em cũng lạnh bình thường, cũng... cũng không lạnh lắm.

-Ngươi cố tỏ ra như vậy để làm gì chứ? Bọn ta là vong hồn sợ nóng không sợ lạnh, nhìn sắc mặt của ngươi ta sợ ngồi thêm độ nửa canh giờ nữa chắc sẽ thành tượng, ngươi sẽ c·hết cóng!

Tôi nhoẻn miệng cười có chút ngượng nghịu.

Bà Già vẫn chưa ngủ dù đèn điện đã tắt từ lâu. Buổi tối mùa đông chỉ mới 10 giờ rưỡi tối nhưng làm người ta cảm giác như đã quá nửa đêm. Tôi thản nhiên thò tay qua khoe cửa đẩy nhẹ cái then cài cho đến khi hai cánh cửa mở ra. Đặt nhẹ cái ba lô dựa vào tường, ngay gần tấm phản, tôi tháo đôi găng tay len ẩm ướt ra vặn đèn dầu sáng hơn một chút để soi thử, dưới ánh sáng của ngọn đèn có thể nhìn thấy đôi bàn tay nhăn nheo, bấu thử phải một lúc mới có cảm giác đau.

Tôi trở ra đầu mái hiên để nhìn ra rặng tre, nơi hai chị ma đang đứng chót vót trên hai ngọn tre. Hai cái bóng xanh và đỏ nhẹ nhàng lắc lư theo lay động của rặng tre. Tôi yên tâm chui vào trong chăn ấm, phải một lúc mới cảm thấy khá hơn và chìm dần vào giấc ngủ, nếu có động tĩnh gì chị Ma sẽ có cách đánh thức tôi dậy.

Tôi giật mình bật dậy vì tiếng gọi réo rắt bên tai lúc xa, lúc gần của chị Ma. Bấm nhẹ chiếc đồng hồ Casio để bên cạnh, dưới ánh sáng vàng xanh hiển thị con số 02: 31. Bởi vì tôi đã nghe quen nên không có cảm giác rợn tóc gáy chứ bình thường vào một đêm lạnh như đêm nay, thứ âm thanh văng vẳng bên tai dễ làm người nghe cảm thấy sống lưng lạnh buốt, mồ hôi đầm đìa khi tỉnh giấc. Tôi dỏng tai nghe hơi thở của bà Già vẫn đều đều ở giường bên kia, nhẹ nhàng thò chân lần mò đôi giày thể thao, lom khom vài bước với tay lấy ba lô choàng lên lưng. Tiếng lách cách khi tôi mở khóa cửa hay luồn tay vào cài then sắt không làm bà Già thức giấc. Tôi biết người già thường khó ngủ, chẳng biết chị Ma đã nhờ vả như thế nào chứ mỗi đêm tôi rời nhà bà đều không biết, đến khi tôi trở về bà vẫn ngủ say sưa.

Chị Ma và chị Đẹp đứng chờ sẵn tôi ngay cạnh ụ rơm, ngay sau khi tôi vạch rơm lấy lá vối đã giấu lúc về nhà thì ba chị em lập tức đi luôn, không ai nói với ai lời nào cho đến khi ra gần đến bụi tre cô đơn ngoài cánh đồng. Trời đã không còn mưa phùn nhưng không khí lạnh vẫn hiện hữu với những cơn gió rét buốt thổi ngang qua. Chị Ma ra hiệu cho tôi ẩn thân.

-Em đã nhìn thấy chưa?

Chị Ma chỉ về hướng mả của Mẹ Sư, tôi che tay lên trán nheo mắt nhìn nhưng không được rõ. Chị Ma nói thêm:

-Cách đây chừng nửa khắc không có gì nhưng bây giờ sương mù dày đặc, bao phủ cả khu gò đất chỗ lúc nãy chị em mình ngồi.

Chị Đẹp bổ sung:

-Không chỉ ở mé này, ta nghĩ khu vực sau chùa cũng có nhiều sương mù nữa, đứng trên ngọn tre không thấy hết được.

Chị Ma gật đầu đồng tình. Tôi không nói lời nào, vặn mình vài cái, nghe rõ tiếng xương kêu răng rắc.

-Em tỉnh ngủ chưa?

Tôi gật đầu đáp:

-Hoàn toàn tỉnh táo rồi ạ! Phía cổng chùa có vẻ cũng có sương chị nhỉ? Em ngồi thấp thế này nhưng không còn thấy ngọn của hai cái cây trước đền thờ mẫu.

-Bọn quỷ này chẳng hiểu làm gì, chúng nó lởn vởn quanh chùa rình mò vậy thôi chứ bố bảo không dám vào chùa đâu. – Chị Đẹp nhận định.

Tôi vung vẩy thanh kiếm gỗ nói:

-Em bực lắm rồi, mấy đêm không ngủ ngon vì cái đám này. Đêm nay chúng nó tụ tập ở đây thì chơi lớn một lần xem sao. Hai chị nghĩ bọn chúng có đông không?

Chị Ma lưỡng lự vài giây mới trả lời:

-Nói thật với em là chị không thể biết được, như lời khai của cái thằng hôm trước b·ị b·ắt thì con số có thể là một trăm, thậm chí là hai trăm... hoặc...



-Hoặc hơn cũng chẳng sao. Hai chị không lại gần được thì đứng tạm lên trên cái nhà xây dở này tầm nhìn tốt hơn.

-Bọn chị sẽ đứng trên ngọn bụi tre kia. Em tính như nào?

-Để em sang bên cánh đồng đã.

Nói rồi tôi đeo ba lô nhảy qua mương nước nhỏ sang bên cánh đồng, nơi một số thửa ruộng đã bắt đầu cấy lúa. Tôi nhớ là việc cấy lúa thường cố gắng hoàn thành trước Tết. Đã nhiều năm trôi qua tôi không còn nhớ rõ điều này bởi tôi không phải con nhà nông. Nhưng hình ảnh những bà, những cô, những chị xắn quần quá đầu gối lội bì bõm dưới những thửa ruộng trong cái lạnh của mùa đông khiến tôi không thể nào quên được. Việc cấy này có lẽ phải dựa theo thời tiết, thường là những ngày ấm hơn chứ ngày lạnh như này thò tay xuống nước đã ngại rồi.

Túi vải đựng gạo được lấy ra, tôi thò tay bốc từng nắm gạo rải xuống những bờ ruộng, một vài nắm ném ngược sang bên đường đất ban nãy tôi vừa mới đứng. Chẳng mấy chốc từ những hạt gạo rang hiện lên từng đội Hỏa binh đứng ngay hàng thẳng lối chờ lệnh. Hai phần ba túi gạo rang tôi dùng để gọi Hỏa binh, phần còn lại khấn gọi Kim quân. Tôi làm việc này một cách chậm rãi đến chính bản thân tôi cũng ngạc nhiên về mình. Không một chút vội vã, không hấp tấp, không sợ hãi, thi thoảng còn... đưa tay che miệng vì ngáp ngủ. Tôi chép miệng mấy cái rồi nhận ra:

-Nhạt mồm nhạt miệng thật.

Tạm dừng việc rải gạo, tôi lần trong ba lô lấy ra được hai cái kẹo lạc. Vừa nhai kẹo vừa rải đi rải gạo, mà thói đời ăn kẹo lạc xong lại thèm nước chè nhưng chẳng có đành phải uống nước lọc để bên hông ba lô.

-Lần sau đi đêm phải pha ít nước chè, uống nước chè cũng tỉnh táo thêm được một tí.

Trên cánh đồng làng đêm hôm ấy, dưới ánh trăng khuya khi mờ khi tỏ, bóng dáng một thằng bé còi còi lom khom bước trên những bờ ruộng rải gạo như rắc thính. Công việc nhanh hơn tôi tưởng khi gặp mấy thửa ruộng vừa cày ải xong.

-Tét, tét!

Tôi phủi tay vì gạo đã rải hết và quân cũng hiện lên chắc không thiếu binh nào. Tôi không nhớ chính xác sau trận chiến với Đường Thốc Tử thì tôi còn bao nhiêu quân nhưng chắc chắn không dưới một nghìn. Một mình tôi lọt thỏm giữa hàng quân nhưng địa hình bằng phẳng, tôi lại thông thuộc nên không chút lo lắng. Hai chị ma đứng trên bụi tre cách tôi gần trăm mét khoanh tay theo dõi, lúc tôi rải binh xong còn thấy cả mấy ông Tam cùng với tuần binh, họ đều im lặng.

Đã nửa năm không có gì đặc sắc mà tôi bây giờ cũng khác nhiều so với tôi của nửa năm trước. Tôi nghe người ta nói rằng trải qua gian nan thử thách sẽ làm con người mau trưởng thành nhưng tôi thấy những thứ mình đã trải qua cũng không gian nan lắm nên tôi nghĩ mình cũng chưa thật sự trưởng thành. Sở dĩ tôi nghĩ mình tự tin như lúc này là vì có đường lui, đánh thua thì chạy, nguy hiểm đến tính mạng thì hiện thân, cứ bịt mặt chờ mặt trời lên là xong, quỷ trùng làm gì được tôi chứ?

Cả đội quân nghiêm chỉnh đứng dưới ánh trăng, Kim quân hay Hỏa binh đều trang bị giáp nhẹ màu sáng nên nhìn càng lạnh hơn. Tôi đi dọc theo những bờ ruộng rồi nhảy lên gò đất nơi có mộ của cụ tổ mấy đời của mình đứng chống nạnh nhìn màn sương mù dày đặc phía trước, đứng cao hơn mặt ruộng đến cả mét rưỡi mà vẫn không nhìn thấy ngọn cây ở chùa chứng tỏ sương mù ngoài việc dày đặc còn cao chót vót như một bức tường thành. Tôi ngoái lại phía sau nhìn, cả đoàn quân vẫn đứng im chưa di chuyển. Vì tôi đứng ở trên gò nên tầm nhìn cũng được cải thiện, số binh lính đứng dàn hàng trên những ruộng rau, ruộng khoai đến tận bờ rào nhà cô Thu, căn nhà nay đã bỏ, không có người ở vì cô ấy dọn vào sâu trong làng ở cùng anh em thằng Lâm Hùng Sơn.

-Hỏa binh đằng kia tiến thẳng lên phía trước, đến gần bờ ao trước cổng chùa thì dừng lại chờ lệnh!

Tôi dùng gươm chỉ vào bên cánh trái, hướng đó là hướng chính diện cổng chùa, cánh quân chậm rãi tiến bước, tất cả binh lính đều cầm súng. Trước chùa có một cái ao lớn dân làng hay ngâm tre và thả bèo, cái ao đó bề dọc khoảng gần hai mươi mét, bề ngang thì dài khoảng bảy tám chục mét tôi không nhớ rõ. Gần hai mươi mét là trong tầm bắn hiệu quả của những khẩu súng nòng dài vừa bắn vừa chạy mà Hỏa binh đang cầm.

-Hỏa binh bên cánh phải tiến lên, khi nào bên cánh trái dừng thì dừng, sẵn sàng bắn khi có lệnh!

Trong khi hai cánh quân áng chừng mỗi cánh khoảng hơn ba trăm tay súng bước đều bước thì tôi ngồi trên gò ngẫm nghĩ, quan sát làn sương mù đang lởn vởn trước mặt. Một trăm mét là khoảng cách từ chỗ tôi đang đứng đến chỗ gò mả Mẹ Sư lúc này đã không còn nhìn thấy.

Sương mù dày đặc.

Trăng chiếu từ trên cao xuống, thứ ánh sáng lạnh giúp tôi rất nhiều.

Đối mặt với màn sương mù kia hay đúng hơn là quỷ trùng lần này chẳng có hồn ma nào giúp sức nhưng tôi không một chút nao núng.

Ngoái lại phía sau nhìn, trên ngọn của bụi tre phía sau lưng khoảng một trăm mét thấp thoáng mấy bóng người đứng trên đó lặng im.

***

BÍ ẨN LÀNG BƯỞI CUỐC Phần 2