Chương 390: Chờ đợi
***
Người tính không bằng trời tính, ma tính cũng không bằng trời tính. Tôi ngủ ngon lành mấy tiếng trong đống gạch cho đến khi hai chị đánh thức tôi dậy vào khoảng đầu giờ Dần. Ba chị em thất thểu ra về, công sức cả đêm trở thành công cốc. Thật ra tôi thấy cũng bình thường, đang tuổi ăn tuổi ngủ thì nằm ở đâu cũng ngủ được thôi, phản, bãi đất hay giường... có khác nhau là mấy, có điều mùa đông nằm ngoài đồng phơi sương thì lạnh. Nhờ có hai thần giữ của che chắn giúp cho chứ không tôi đã cảm lạnh đến mấy lần, trần đời này chắc chỉ có mình tôi như vậy. Tôi chợt nghĩ đến những ông thầy phù thủy nửa đêm ra bãi tha ma luyện binh pháp hoặc làm bùa chú gì đó... Để làm thầy thật không đơn giản, đúng hơn là làm bất cứ cái gì để thành tài cũng không hề đơn giản, điều này đã trở thành chân lý từ lâu nhưng chẳng phải ai cũng thực hiện được.
Đêm ấy chẳng được việc gì.
Vài đêm sau đó cũng không có động tĩnh lạ, cứ cách một tối thì ba chị em lại tụ lại gần bụi tre cô đơn bên gần cánh đồng phía Đông của làng. Tôi nhớ là lần gặp thứ hai sau đêm cuối tuần đó mới có chút tin tức có giá trị. Chị Ma cùng chị Đẹp trong những đêm khuya lạnh đã cùng với ba ông Tam đi khắp các cánh đồng và phát hiện được một điều lạ. Phải nói thật là ban đầu cũng... không lạ nhưng khi một sự việc cứ lặp đi lặp lại, nhất định đó chính là điều lạ cần quan tâm.
Nhiều ngôi mộ tổ ngũ đại, lục đại của các dòng họ trong làng nằm rải rác khắp các cánh đồng, cả trong bãi Cầu Khoai đều có... vong đến hỏi thăm con cháu làm ăn có phát đạt hay không, đặc biệt là hỏi xem con cháu có đứa nào theo nghiệp làm thầy! Chẳng ai nghi ngờ bởi vì những hồn ma đến hỏi thăm đó ngay ở làng bên, các cụ có sao nói vậy. Chị Đẹp đã để ý điều này rồi hỏi lại chị Ma rằng có khi nào đám quỷ trùng đó giả dạng hồn ma khác đi dò hỏi thông tin hay không? Hỏi chính thức từ chức sắc không được chúng đi hỏi trực tiếp tổ tiên. Chị Ma cho rằng điều này là có thể, bản thân các chị cũng chưa bao giờ nhìn thấy một hồn ma có thể giả dạng được một hồn ma khác. Tuy nhiên đã là ma thì đều biết rằng ít nhiều cũng có những phép nhất định.
Cái phép đầu tiên mà bất cứ hồn ma nào cũng sở hữu chính là hóa ít thành nhiều, kiểu như nhân bản vậy. Thế mới có chuyện bộ quần áo hóa gửi các cụ có thể mặc quanh năm suốt tháng, nhìn giống nhau nhưng thực tế lại là những bộ khác nhau. Đối với đồ cúng cũng vậy. Tại thời điểm này tôi chưa tận mắt nhìn thấy, do tôi thắc mắc hỏi nên các chị buột miệng nói ra chứ cũng không có ý kể cho tôi nghe. Chị Đẹp chơi với chị Ma một thời gian, đi đêm với nhau nhiều hẳn đã chia sẻ những bí mật với nhau nên dần dà tôi cảm thấy chị Đẹp cũng không nói quá nhiều cho tôi những thứ liên quan đến các vong hồn nữa. Tôi vốn là kẻ tò mò nhưng không có nghĩa là tôi hỏi đến cùng nếu họ không nói, tôi sẽ tự tìm hiểu nếu có điều kiện. Chị Ma cũng như chị Đẹp, hai chị ấy tồn tại đã lâu nhưng chỉ loanh quanh trong khuôn viên đất vốn thuộc về các chị ấy, thế nên khi được tự do đi lại, hai chị rất chịu khó học hỏi qua việc ngồi lê khắp đầu làng cuối xóm.
-Chắc chắn bọn chúng đang tìm thầy trong làng này và cả các làng lân cận.
Chị Đẹp khẳng định chắc nịch.
-Ta đã dò hỏi những làng xung quanh, làng nào cũng có thầy, nghe ông Xã Thần bảo là mấy hôm gần đây những thầy đó đều bị q·uấy n·hiễu đủ chuyện. Đụng việc gì cũng hỏng, có thầy còn bị ốm đau dặt dẹo.
Chị Ma bổ sung thêm. Tôi chỉ biết ngồi nghe để tổng hợp lại thông tin, chẳng biết có phải vì thói quen này hay không mà sau này tôi tự thấy khi mình nghe người khác nói thì hiểu rất nhanh. Nếu nhiều người đưa ý kiến cùng một lúc tôi cũng tổng hợp rất nhanh thành ý kiến chung hoặc đưa ra nhận định riêng mà không tốn nhiều thời gian cân nhắc.
-Như thế là việc em làm liên lụy đến người khác à? – Tôi hỏi.
-Cũng có thể nói là như thế. – Chị Ma miễn cưỡng lên tiếng – Nhưng một số thầy pháp lực yếu, âm binh ít bọn nó đã bỏ qua. Đám ấy có thừa kinh nghiệm để biết thầy nào đủ khả năng trấn áp.
-Kinh nghiệm á?
-Xời ơi! Em nghĩ mà xem, cả nghìn năm qua các thầy với nhà chùa chống lại chúng nó, giành giật miếng ăn với chúng nó thì kiểu gì chúng nó chẳng có kinh nghiệm đối phó. Quỷ ma cũng tinh ranh, nhờ thế mà tay nghề của các thầy cũng ngày càng cao hơn.
-Làng mình giờ làm gì có thầy nào, bọn nó có truy hỏi cả năm cũng chẳng có! – Tôi nhếch mép cười.
-Nói vậy mà không phải vậy. – Chị Đẹp chen lời.
-Chị có nhận định gì?
-Ngươi nghĩ làng mình không có thầy phù thủy ư?
-Làm sao mà có? Làng mình có một ông mất từ lâu rồi, nghe nói cũng cao tay ấn lắm đó chị.
-Cái ông trong ngõ Si chứ gì? Con bé ở cái miếu ngay cổng đã kể cho ta rồi. Ông ấy đúng là cao tay thật, có điều cao tay quá sinh ra bất cẩn mà bị âm binh quay về vật c·hết tươi. Ta thấy nghề làm thầy đường hậu vận thật khó mà nói, dễ bất đắc kỳ tử lắm Tý ạ. Bảo sao cái Hoa nó cứ một mực tìm cách ngăn cản ngươi.
-Hử? Em cũng đâu muốn làm thầy. Làm thầy có lấy vợ được đâu? À có lấy vợ được nhưng c·hết sớm không ăn thua, mà mệt lắm. Em không thích.
-Làng mình có pháp sư, có thầy phù thủy! – Chị Ma chợt nói.
-Là ai thế chị? Sao bấy lâu nay mình không biết?
-Chính là ông sư trên chùa!
Chị Ma dứt lời tôi còn tưởng mình nghe nhầm. Tôi bán tín bán nghi hỏi lại:
-Sao lại là sư thầy được? Sư thầy là sư ở chùa cơ mà.
Chị Ma ngồi xuống suy nghĩ một hồi mới nói:
-Đấy là chị nghĩ thế! Ông sư làng mình rất lạ, ông ấy biết rất nhiều điều, đơn cử là những thứ ông ấy đưa cho em dùng như thanh kiếm gỗ, gạo rang... gần đây là cả cái chai nước kỳ lạ gì kia nữa.
-Ông ấy là sư. Nhà sư liệu có phải là một pháp sư không? – Tôi hỏi.
-Chẳng biết được! – Chị Ma thừa nhận .
-Nếu không biết sao chị lại nghĩ là sư thầy?
-Làng mình bây giờ mỗi khi có người mất hoặc có việc gì đều nhờ đến ông sư. Ông ấy là người hiểu biết nhiều. Chị cũng không nghĩ ông sư là pháp sư đâu, chỉ là...
-Có gì hả chị?
-Đêm qua mấy ngôi mả đơn lẻ ở cánh đồng trước mặt chúng ta cũng có hiện tượng lạ, có sương mù lẩn khuất. Sau cùng những đám sương mù nho nhỏ ấy đều tụ về xung quanh chùa. Ta nghĩ bọn nó bắt đầu thám thính chùa làng. Chùa chiền là nơi chúng nó không thể nào đặt chân vào được, chẳng biết bọn chúng sẽ làm gì.
Tôi vụt đứng dậy nhìn về hướng chùa, chị Ma cũng đứng gần bên cạnh cúi xuống nói nhỏ:
-Chị không cho rằng ông sư sẽ gặp nguy hiểm gì, đấy là một vị cao tăng. Ma quỷ chẳng muốn chạm mặt hay đối đầu với ông ấy đâu.
-Nếu không nguy hiểm nhiều thì nguy hiểm ít, ai mà biết chúng nó có thể làm gì. Em nghĩ nên tìm cách diệt trừ. Các chị thấy sương mù đêm qua ư, cụ thể như thế nào kể cho em nghe với.
-Tất cả như vừa rồi ta nói. Ta đã đếm kỹ, có tất thảy bảy đám sương mù lơ lửng quanh hàng rào của nhà chùa. Sương mù lẫn vào những cành lá, gió thổi từ ngoài cánh đồng rất thuận lợi cho việc sương mù bay vào vườn chùa nhưng lạ là những đám sương ấy chỉ quẩn quanh mà thôi.
-Hừ! Cũng giống như đêm nọ lúc em ngậm lá vối thì không tài nào chui vào đám sương khuya ngoài Cầu Khoai. Em nghĩ có phép đấy, bỏ lá vối ra lại không thấy gì ngoài cái lạnh như cắt da cắt thịt.
-Bọn ta chưa vào chùa bao giờ, cũng chẳng đi qua cổng chùa nên ta không biết thực hư ra sao. Ta cũng không muốn thử. Chùa chiền là nơi không nên đến, ta sợ nghe kinh Phật.
-Kinh Phật có gì mà sợ. – Tôi thở dài – Vậy đêm nay hai chị tính như nào?
-Cũng chẳng có kế hoạch cụ thể. Chị muốn thông báo cho em những gì đã dò la được. Chị cũng đang nhờ ba ông Tam đi lòng vòng quanh làng để ý giúp, có gì lạ là các ông ấy sẽ báo ngay.
-Em thấy mọi việc bắt đầu phức tạp, Tết thì đến gần mà có biết đêm nào cái đám quỷ kia đến gây phiền nhiễu đâu.
Đêm ấy lá vối lại chẳng dùng đến cho đến vài đêm sau, cũng vào một đêm cuối tuần. Đêm đó sắp đến rằm tháng Chạp, buổi chiều sau khi tan học, đoạn đường năm cây số với những cơn gió bấc, mưa phùn đã khiến đôi tay tôi lạnh cóng. Bầu trời với những cuộn mây xám xịt. Khuôn mặt và đôi tay của tôi khi về đến nhà chẳng khác gì vừa mới thò vào khay nước đá.
Tôi ước gì không có mùa đông.
Trời đã nhọ mặt người, bướm trắng lại bay ở đầu hồi nhà dẫn tôi ra gần cây vối bên bờ ao. Mùa đông khiến cây vối trở nên khẳng khiu, những cành vối như những cánh tay gầy guộc đang cố co mình lại tránh rét, nhiều lá đã rụng, một số lá trên cành đã ngả sang màu úa. Dù vậy cây vối vẫn khá khẩm hơn những cây khác trong vườn, khu vườn nằm giữa đầu hồi nhà và bụi tre gai khoác lên mình bộ dạng buồn tẻ.
Tôi không thích mùa đông. Tôi đã nhiều lần ước mình có thể sống ở một nơi đầy nắng. Nhiều trang sách đã miêu tả mùa đông rất đẹp, mùa đông có thể mặc được nhiều bộ quần áo đẹp nhưng tôi có cái nhìn khác, có lẽ do tôi ăn mặc cũng chẳng cầu kỳ nên tôi thích mùa hè hơn.
Tôi phát hiện ở gần cổng trường học của mình có một hiệu sách nhỏ cho thuê tiểu thuyết hoặc những tập truyện dài, đa phần là những cuốn truyện có chủ đề về tình yêu. Tôi cũng đã quen mặt với với cô chủ quán vì tần suất thuê truyện về đọc của tôi, cứ hai ngày một lần. Truyện dù dày đến đâu cũng chỉ đọc hai ngày là xong, đọc để giảm bớt thời gian rảnh rỗi.
Đám con trai trong lớp tôi không biết bằng cách nào đã truyền tay nhau những trang giấy A4 phô tô còn lem màu một tập truyện mà chúng nó kháo nhau rằng rất hay, ấy là Cô Giáo Thảo. Chỉ có khoảng mười lăm tờ A4 phô tô hai mặt, đám con trai đọc rất kín, tuyệt đối không được để bọn con gái hay biết nhưng chẳng hiểu sao bọn con gái cũng biết. Trong buổi sinh hoạt lớp lúc chiều, chính thầy giáo chủ nhiệm còn cầm trên tay một phần trong số những tờ phô tô đã nhàu nát. Thầy nhắc đám con trai lo học hành, không được tiếp xúc với văn hóa phẩm đồi trụy! Nói một cách chân thành tôi còn chẳng hiểu chữ đồi trụy nghĩa là gì, chỉ biết đó là những thứ không nên tiếp xúc, không nên đọc, không nên đưa cho nhau vì nếu công an bắt được sẽ bị khép vào tội tàng trữ, lưu hành thứ độc hại ấy.
Một kẻ hay đọc như tôi làm sao lại không đọc cho được! Có điều mỗi đứa giữ vài tờ nên đọc ngược xuôi loạn hết cả. Tôi đoán tác giả viết tập truyện ấy là người miền Nam qua cách hành văn của họ. Trí tưởng tượng của tôi khá phong phú nhưng cũng bị giới hạn vì trải nghiệm thực tế của tôi là chưa có. Trong những giờ ra chơi ngắn ngủi, cả lũ con trai túm năm tụm ba lại để bàn tính đại sự.
Tất cả chúng tôi đều thống nhất muốn xem tận mắt một bộ phim đen!
Thằng Long Nghiện có đầu video, thằng Đông Từ (bố nó tên là Từ, giống tên của bà nội tôi. Thằng này bây giờ là thủy thủ tàu viễn dương) chẳng hiểu xoáy ở đâu ra một cuốn băng. Cả bọn thống nhất sẽ chiếu phim này ở nhà tôi vào ngày Chủ Nhật!
Mới 9 giờ sáng đám bạn học cấp III đã ở cổng nhà tôi, lần lượt đến đủ mặt không thiếu đứa nào, tôi còn rủ cả R9 lên để rửa mắt nhưng nó từ chối. Cái tivi màu 14 inches hàng ngày bà vẫn hay xem cải lương, hay chương trình Thời sự... lần đầu tiên được sử dụng cho một sứ mệnh mới, sứ mệnh mở mang tầm mắt hạn hẹp của những thanh niên mới lớn quyết tâm đi tìm hiểu bí mật mà người lớn luôn giấu kín.
Nhưng việc chiếu phim chẳng dễ dàng gì!
Loay hoay cắm dây kết nối từ tivi vào đầu video mà chẳng lên hình, một lúc sau tôi nhận định dây kết nối bị hỏng, thằng Long Nghiện cũng thừa nhận cái đầu này nó mượn... thằng em họ nên cũng không biết rõ. Tôi là thằng khá tiếng Anh nhất trong hội con trai nhưng cô giáo lại chưa dạy những chữ như Output hay Input nghĩa là gì, tôi chỉ suy luận “In” với “Out” rồi “Put” để đoán mọi thứ. Toàn một lũ ngu công nghệ nhưng thích khám phá!
Tôi đạp xe ra quán điện tử của anh Tuấn để nhìn các dây cắm xanh, đỏ từ phía sau tivi vào máy điện tử. Với khuôn mặt đầy uy tín của mình, tôi mượn được một cái dây cắm từ tivi với đầu video. Tôi cũng phải dùng tay để tua băng lại từ đầu chứ bọn còn lại không chịu, chúng nó chỉ háo hức chờ đợi. Cuối cùng mọi thứ cũng ổn, hình ảnh hiện lên trên màn hình khá sắc nét, mới xem được vài phút thì tôi bị bọn nó đá đít ra ngoài hiên canh cửa!
Tôi thực sự miễn cưỡng!
Mười mấy thằng con trai thằng nào thằng nấy xem mà mặt đỏ như gà chọi, mắt không rời màn hình tivi. Mặt tôi cũng đỏ, tôi ngại không dám xem tiếp. Sau cùng có ba thằng không đủ bản lĩnh xem quá mười phút phải ra ngoài sân ngồi uống nước trong đó có tôi! Sau ngày Chủ Nhật gần rằm tháng Chạp năm 1998, đám con trai trong lớp tôi đứa nào cũng cảm thấy mình... trưởng thành hơn. Bọn nó nhìn đám con gái trong lớp với một đôi mắt khác. Trong những câu chuyện bên quán nước chè mỗi khi vượt tường trốn tiết những ngày sau đó đã xuất hiện nhiều hơn chủ đề về con gái lớp này, lớp kia đứa nào “ngon”! Tôi luôn có mặt trong nhóm vượt tường nhưng chủ đề về con gái “ngon” tôi không quan tâm. Tôi chỉ quan tâm đứa nào “xinh” và trông có vẻ dịu dàng, đặc biệt tóc dài được chấm điểm cộng.
Tôi chẳng thích đứa con gái nào trong lớp của mình, thích ở đây là theo nghĩa con trai thích con gái bởi vì thi thoảng một tuần vài lần tôi vẫn lặng lẽ bám theo cô bạn cựu lớp phó thời cấp II của mình trên con đường quen thuộc.
Nhớ về cô bạn lớp phó, trong suốt ba năm cấp III đầy kỷ niệm tại quê nhà, hiếm lắm có một vài lần chạm mặt ở bãi gửi xe mới chào hỏi xã giao. Có một lần cô bạn lớp phó nói với tôi một câu khiến tôi nhớ mãi:
-Tớ thật sự thất vọng!
Tôi đã để tâm câu nói này trong một khoảng thời gian dài nhưng dần cất sâu trong trí nhớ.
Ngay buổi tối Chủ Nhật gần ngày rằm tháng Chạp chị Ma một lần nữa xuất hiện dưới hình dạng cánh bướm trắng bay phấp phới trong khu vườn mùa đông xác xơ chỉ cho tôi hái lá vối, cứ mỗi chiều như vậy là tôi chuẩn bị sẵn tinh thần và hành trang đi đêm. Tôi muốn giải quyết cho xong cái đám quỷ trùng này một lần rồi đến đâu thì đến, cảm giác chờ đợi đám quỷ này khiến tôi bực bội.
Tôi xác định lại một đêm nữa ngủ ngoài rìa bãi tha ma, dưới tiết trời lạnh như thế này phải thú thật là tôi cũng cảm thấy ái ngại cho chính mình.
***