Chương 389: Trăng lạnh
***
Gặp ma nhiều có mệt không?
Theo mô tả của nhiều người bị mộng mị thì đều mệt, tôi nghĩ chủ yếu do sợ. Một số người bị nhập hồn dù chỉ trong vài phút ngắn ngủi, sau khi trở lại trạng thái bình thường thì rất mệt, những người thể trạng yếu phải mất đến cả ngày hoặc vài ngày để hồi phục. Điều này là thực tế diễn ra trong cuộc sống, chắc chắn đã có một số bạn trải nghiệm hoặc chứng kiến người thân của mình trải nghiệm.
Vậy tôi gặp ma thường xuyên như vậy liệu có bị mệt không? Bị ảnh hưởng gì? Tôi nghĩ đây cũng là thắc mắc của một số bạn.
Đầu tiên phải nói rằng lần đầu tôi nhìn thấy ma lúc hơn tám tuổi, thêm vài tuổi có cơ hội nhìn thấy nhiều hơn. Trong suốt khoảng thời gian từ nhỏ đến khoảng mười tám tuổi, ít nhất tôi đã có hàng chục lần phải nhai thứ lá đắng ngắt hái trong vườn kèm với muối trắng. Mỗi khi tôi nhớ lại cảnh mình nhắm mắt nhắm mũi nhai, mồ hôi hai bên thái dương toát ra màu tối như nước bẩn. Tôi rất ít khi phải xông hơi lúc nhỏ, mặc dù tôi đã thử vài lần nhưng hiệu quả không bằng cách mà chị Ma đã chỉ cho tôi. Khi trong người không còn âm khí thì cơ thể chắc chắn sẽ không bị ảnh hưởng gì. Những lần tôi phải đứng nhai lá trong đêm là những lần hít phải khí lạnh nhiều, thứ khí lạnh của n·gười đ·ã k·huất đó không tốt cho bất kỳ ai, kể cả tôi.
Tôi thường xuyên gặp chị Ma và chị Đẹp - hai hồn ma tồn tại gần như lâu đời nhất ở làng Bưởi Cuốc – mà không bị ảnh hưởng gì, đơn giản bởi vì giữa chúng tôi luôn có một khoảng cách nhất định, gần nhất cũng khoảng hai mét. Bản thân hai chị ma thừa hiểu những tác hại có thể gây ra cho tôi nếu bị âm khí ảnh hưởng. Tôi cũng không bị áp vong. Có lẽ do những lý do trên mà tôi không cảm thấy có vấn đề gì sau những cuộc nói chuyện vào buổi tối cạnh lũy tre ven đường đất vắng lặng.
Tôi không phải con vua cháu chúa, cũng không phải là một pháp sư trừ tà, chỉ vì một cơ duyên nào đó mà tôi trải qua những chuyện lạ từ thơ ấu đến thành niên. Đó thực sự là những trải nghiệm tuyệt vời, tôi nghĩ như thế. Với mỗi con người, ở tuổi niên thiếu luôn đầy những ước mơ. Tôi cũng có những ước mơ của riêng mình, trong tất cả những ước mơ đó chưa bao giờ có ước mơ trở thành một thầy phù thủy trừ tà hoặc một nhà sư khổ hạnh. Tôi không hiểu vì sao lại như thế.
Gặp ma nhiều thì mệt nhưng gặp như thế nào mới quan trọng! Thế giới bên kia còn rất nhiều thứ chúng ta chẳng thể biết được tường tận.
Vào một tối muộn cuối tuần, tôi nhớ mang máng khoảng ngày mùng 6 hoặc mùng 7 Âm lịch tháng Chạp vì giỗ cụ bà vào ngày mùng 5 tháng Chạp hàng năm, bà Con vừa mới đi Vĩnh Phúc vào buổi chiều hôm ấy. Khoảng hơn 10 giờ khuya chị Ma gọi, ba lô của tôi đã chuẩn bị sẵn từ trước, bên trong có rất nhiều thứ lỉnh kỉnh như áo mưa gấp gọn, bộ quần áo để dưới đáy ba lô... bất cứ thứ gì tôi cảm thấy cần thiết, dĩ nhiên lần này không thiếu cái chai thủy tinh đựng nước kỳ lạ mà sư thầy đã đưa cho mấy ngày trước đó. Băn khoăn duy nhất của tôi là bà Già, tôi sợ mình lại về khuya. Để tôi cảm thấy yên tâm khoác ba lô rời nhà, chị Ma đã hứa sẽ có cách khiến bà tôi không để ý đến, tôi đoán chị ấy lại nhờ vả gia tiên nhà tôi, chỉ có cách đó mà thôi.
Sau khi vượt tường nhà đặt chân xuống đất, chị Đẹp đã đứng chờ ở đó một lúc lâu, chị ấy không than mỏi chân như mấy lần trước nữa mà đang bận ngắm trăng. Đêm hôm đó đầu tháng, trăng khuyết hình bán nguyệt treo chót vót trên cao.
Như nhiều đêm trước đó, ba chị em sẽ tụ lại chỗ bụi tre cô đơn để bàn tính cụ thể vì nơi đó cho đến vài năm sau vẫn hoang vắng không một ánh điện trong những ngôi nhà không người ở mỗi khi màn đêm buông xuống.Vừa ngồi phệt xuống đất tôi loáng nghe thấy tiếng người thì thầm gần đó, chị Ma và chị Đẹp cũng nhìn tôi một cách khó hiểu. Tôi lắng tai nghe một hồi mới khẳng định rõ là tiếng người thầm thì, là giọng của đàn ông, thi thoảng có giọng của phụ nữ. Âm thanh phát ra từ khu vườn ngay phía sau lưng, nơi có một ngôi nhà hoang nho nhỏ mà tôi đã vài lần chui vào trong đó rình rập những hồn ma vào năm trước. Hai chị ma nhanh chân bước đến sát bờ rào nghe ngóng còn tôi vội vàng nằm nghiêng sang một bên lấy lá vối cho vào miệng. Tôi không muốn ai nhìn thấy mình nửa đêm đeo ba lô ngồi một mình ngoài đường như thế này.
-Có đôi trai gái đang chim chuột với nhau ở trong vườn!
Chị Đẹp sau một hồi nghe ngóng trở lại nói với tôi. Tôi rất ngạc nhiên:
-Sao họ lại ra đây vào giờ này?
-Ta làm sao mà biết được. Chỗ này vắng vẻ, ta nghe nói đám thanh niên trai gái thích rủ nhau vào chỗ tối, đêm nay ta thấy đúng thật. Bọn nó không biết sợ thì phải.
Tôi nhẹ nhàng đặt ba lô xuống phía bên kia của bụi tre để không ai phát hiện ra rồi theo chân chị Đẹp đi đến bên hàng rào râm bụt cách chỗ ngồi ban đầu chỉ vài bước chân. Chị Ma ra dấu im lặng, chị ấy cũng đang nghe lỏm chuyện của người ta.
Một giọng nữ thì thào:
-Rõ ràng em thấy có bóng người anh ạ, hay mình về đi.
Giọng đàn ông vỗ về:
-Làm gì có người nào, anh vừa ngó ra rồi. Chỗ này buổi tối còn chẳng có ai nói gì lúc này gần nửa đêm. Em cứ yên tâm.
-Nhưng em sợ, em thấy lạnh.
-Anh có áo khoác đây, không lạnh đâu.
-Thôi về đi anh, để khi khác.
-Nhưng anh thích hôm nay.
-Chịu khó đi, còn một tháng nữa thôi mà. Em cảm thấy không an toàn lắm.
-Cái gì mà không an toàn? Đây là làng mình chứ phải thiên hạ đâu mà em lo.
-Hay... hay có ma hả anh? Làng mình nhiều ma lắm.
-Làm gì có ma, anh đi tuần đêm mấy năm nay có gặp ma bao giờ đâu, em đừng nghĩ linh tinh.
Ba chị em lom khom đứng bên ngoài hàng rào lắng tai nghe, tôi ngoắc tay ra hiệu cho hai chị đi lại phía sau thì thầm:
-Họ đang yêu nhau ở trong đấy, anh kia là dân quân. Em chưa biết là anh nào nhưng chắc người làng mình.
-Chúng nó hết chỗ rồi à mà trai trên gái dưới trong cái vườn hoang lạnh ấy nhỉ? – Chị Đẹp thắc mắc.
Tôi nhún vai đáp:
-Chắc họ đi tìm cảm giác mới lạ. Những mùa hè vừa rồi ra Hà Nội chơi em cũng thấy người lớn hay rủ nhau vào công viên tán tỉnh nhau như này nên không lạ. Em tưởng là trộm.
-Dọa cho bọn nó về đi, nửa đêm nửa hôm thế này nằm trong đấy chắc cũng lạnh, về nhà có chăn có chiếu chả phải tiện hơn sao.
-Thôi, chị em mình đi chỗ khác nói chuyện, người làng không nên phá họ làm gì chị ơi.
-Ngươi cản ta lại thích, ngươi không phá thì ta phá. Ta sẽ lấy đất ném vào trong trêu bọn nó, để xem là con cái nhà nào trong làng.
-Chị cũng đồng ý. Chỗ này cần yên tĩnh lúc ban đêm để bàn đại sự, muốn tỏ tình thì đi chỗ khác.
Tôi khẽ thở dài:
-Thôi đừng có ném đất vào, dọa thì thiếu gì cách.
Ba chị em quay lại đứng chổng mông ngoài bờ rào lắng tai nghe, chẳng nghe thấy hai nam thanh nữ tú nói chuyện nữa, chỉ có tiếng thở mạnh. Chị Ma hất hàm ra hiệu cho tôi mau ra tay. Tôi đành miễn cưỡng nằm xuống đất, lấy lá vối ra khỏi miệng cố gắng húng hắng ho vài tiếng:
-Khụ! khụ! Khụ!
Giả ho xong lại cho lá vối vào miệng. Trong khu vườn không còn tiếng thở mạnh nữa mà giọng chị gái có vẻ hốt hoảng:
-Có... có người!
-Đm thằng nào?
Chẳng ai dại mà khai tên cho anh ấy.
-Thôi... Thôi về anh ơi, em sợ ma! Có ma!
-Ma đâu mà ma, làm gì có. Anh có súng đây sợ đếch gì ma!
Tôi lại bỏ lá vối ra khỏi miệng tặc lưỡi vài cái, ho thêm một vài tiếng nữa khiến chị gái bên trong vườn có vẻ hoảng hốt thật sự.
-Từ từ đã em.
-Về mau, về mau! Em chắc chắn là có ma, là ma đấy!
Âm thanh loạt xoạt phát ra từ hàng rào râm bụt, rất nhanh chóng một bóng người chui ra, nét mặt đầy hoảng hốt, cái áo khoác gió màu sáng chị ấy khoác bên ngoài vẫn chưa kịp kéo cao. Chị này tôi biết, chị ấy sắp làm đám cưới. Ngay sau đó là bóng một thanh niên với mái tóc rẽ ngôi kiểu Đan Trường chui ra, quả thật trên tay anh ấy có khẩu CKC thật, anh này đúng là chú rể tương lai. Chắc đêm nay đi tuần lạnh quá rủ vợ sắp cưới vào trong vườn tránh gió.
-Đm thằng nào trêu bố, bố mà tóm được thì nhừ đòn.
-Làm gì có ai, anh đưa em về nhà mau lên, em sợ.
-Thì về!
Anh dân quân giọng bực dọc thấy rõ, hai chị ma cười khúc khích đi lại gần anh ấy phả hơi lạnh vào sau gáy khiến anh này phải chỉnh lại cổ áo khoác. Trước khi hậm hực rời đi cùng người yêu, anh này còn dùng đèn pin soi một lượt dọc hàng rào, qua cả mặt của tôi. Khi anh chị ấy bước đi một đoạn, tôi giả ho thêm vài tiếng, chị kia ngay lập tức bỏ chạy thẳng về phía mả của Mẹ Sư còn anh dân quân lia vội đèn pin về phía tôi nhưng không thấy gì mới hậm hực đuổi theo người yêu.
Hai chị ma đang cười ngặt nghẽo ngay bên hàng rào, tôi thì cười nhăn nhó. Dù sao dọa cho anh chị ấy chạy bằng cách này tốt hơn là để hai chị ném đất vào bên trong, nhỡ trúng đầu người làng thì mệt lắm.
-Em thấy tội cho chị kia ghê!
-Tội gì mà tội, đằng nào qua Tết hai đứa này cũng cưới, ta nhìn mặt con bé kia là biết con nhà ai rồi, nó ở khu trên đấy. Tuổi trẻ thật cuồng nhiệt.
-Không nên cho đứa nào lai vãng ở đây, khu này bây giờ trở thành địa bàn của chị em ta vào ban đêm.
Bóng dáng của đôi trai gái đã lẫn vào màn đêm ở gần cổng chùa, đến lúc ấy hai chị ma mới ngừng việc cười lại, hai chị tỏ ra rất khoái trá còn tôi thì bình thường. Trò trêu đùa dọa ma này tôi hay chơi ở ngoài Hà Nội rồi nên không còn cảm thấy thú vị.
Tôi lên tiếng đi vào vấn đề chính của đêm nay. Tôi hỏi chị Ma:
-Đêm nay có gì mà mới chập tối đã bảo em ngắt lá thế chị?
-Đêm hôm qua có mấy kẻ lạ mặt lởn vởn quanh làng dò la tin tức, có kẻ còn vào Cầu Khoai hỏi thăm danh tính thầy ở làng mình để nhờ vả. – Chị Ma trả lời.
-Đêm qua cũng có sương mù lúc gần sáng! Bọn ta định về gọi ngươi ra xem nhưng lại thôi vì khi ấy cũng đã giữa giờ Dần sắp đến giờ Mão, gà gáy le te nên thôi. Gà gáy thì sương mù cũng tan dần.
-Đêm đông lạnh như này có sương mù chắc cũng không lạ mấy chị nhỉ?
-Ừ, nhưng sương mù lởn vởn thành từng khối di chuyển được, lại thêm cả màu sắc lóng lánh nữa là không bình thường rồi.
-Họ có đông không ạ?
Cả hai chị lắc đầu, chị Ma trả lời:
-Có nhìn thấy bóng dáng kẻ nào đâu mà biết.
-Vậy sao đêm nay hai chị lại nghĩ bọn nó đến?
-Ừm... khó nói lắm, ta nghĩ là đêm nay, lúc tối ta có đảo một vòng quanh làng hỏi thăm nhưng chẳng có tin gì, ngoài nghĩa địa đêm nay cũng vắng bóng ma.
-Sao cùng là ma mà hai chị lại không cảm nhận được như những vong hồn ngoài Cầu Khoai nhỉ?
-Vì chị không ở ngoài Cầu Khoai, chị cũng hỏi vong ngoài ấy rồi nhưng bọn họ cũng chẳng biết gì, toàn là ma cũ. Họ nói cứ thấy sương mù như vậy là ở yên, chẳng khác gì lúc còn sống mưa to gió lớn ở trong nhà. Những ngôi mộ mới chôn cũng chẳng biết gì nhiều, nói chung là ma nào cũng sợ, nỗi sợ làm họ không tỉnh táo cho dù họ chẳng liên quan.
-Ma nào cũng muốn yên thân, không giúp được con cháu thì thôi nhất định không muốn gây phiền, điều này cũng dễ hiểu. Ta nghĩ đêm nay ngươi lại phải ngủ ngoài bãi tha ma rồi cò Tý ạ.
-Ngủ thì ngủ sợ gì, áo mưa làm chiếu, quần áo dự phòng làm gối. Nếu hai chị làm bà nội em không để ý đến sự vắng mặt của em thì tốt rồi.
-Việc này em yên tâm, không phải lo nghĩ.
-Vậy bây giờ đi luôn chứ? – Tôi vừa hỏi vừa quay đi tìm ba lô khoác lên lưng.
Một đêm nữa tôi ngủ ngoài rìa bãi tha ma, vẫn là chỗ tuần trước đã nằm gác chân ngủ ngon lành. Thời tiết vào ban đêm khá lạnh nhưng từ đầu đến chân của tôi kín mít nên hoàn toàn yên tâm, lá vối không thể ngậm trong khi ngủ được, thứ lá thần kỳ ấy ngậm trong khi ngủ chắc tôi sẽ nhai nát mất.
Chị Ma và chị Đẹp sống về đêm nên làm nhiệm vụ quan sát mọi động tĩnh ở Cầu Khoai. Đêm nay có trăng. Trăng tuy không tỏ nhưng thứ ánh sáng lạnh vàng vọt ấy cũng giúp tầm nhìn của tôi tốt hơn so với một tuần trước đó. Thảng hoặc, tôi miên man nghĩ về cuộc sống của mình, chẳng biết có buồn tẻ hay không. Nhìn thấy bạn bè mình có bao việc để làm như chăn trâu, cắt cỏ, nấu cám lợn, trông em, đá bóng... hoặc đi bơi vào mùa hè còn tôi thì không. Ngay lúc này, nếu tôi đứng lên trên đống gạch nhìn về hướng đường cái quan chưa đến ba trăm mét chếch phía tay phải, nơi có ánh điện sáng là quán điện tử của anh Tuấn. R9 và Chắc Gạo chắc chắn đang cắm đầu vào màn hình tivi say sưa với một trò chơi nào đó. R9 không có nhiều tiền nhưng Chắc Gạo thì khác, nó cũng là đứa rủng rỉnh tiền bạc.
-Đôi khi em cũng không hiểu vì sao mình lại ít bạn như thế hai chị ạ.
-Sao tự nhiên ngươi lại nói thế?
Tôi thở dài:
-Thực tế là thế đấy chứ. Em học lớp 10 đã được nửa học kỳ rồi nhưng vẫn cảm thấy xa lạ với bạn bè cùng lớp của mình, không giống như hồi còn học cấp II.
-Số phận mỗi người mỗi khác, em ít bạn nhưng có cảm thấy cô đơn không? – Chị Ma ngồi xuống bên cạnh hỏi.
-Cô đơn thì không, em thấy bình thường.
-Vậy ngươi là kẻ sống nội tâm đấy. Ta nghe cái Hoa bảo ngươi hay viết lách lắm phải không?
Tôi ngồi dậy gật đầu xác nhận. Chị Đẹp cũng gật gù mấy cái:
-Như thế là ngươi làm bạn với con chữ, con chữ cũng làm bạn được. Tối khuya buồn chán thì ngươi lại nói chuyện với bọn ta, vậy làm sao mà buồn được. Bọn ta cũng là bạn của ngươi mà.
-Thi thoảng cũng nên có vài đứa con trai làm bạn, chơi với con gái nhiều có khi nào bị nữ tính rồi bị ái nam ái nữ không các chị nhỉ?
-Ăn nói linh tinh! Em sau này có vợ con đầy đủ làm sao mà bán nam bán nữ cho được. Số mệnh của em còn bận rộn vài năm nữa, người bận rộn đôi lúc sẽ cảm thấy cô đơn.
-Đúng rồi, cái Hoa nói đúng. Kẻ anh hùng thường cô đơn.
-Em mà là anh hùng thì loạn.
-Ấy là ta thí dụ như thế cho ngươi dễ hiểu. Ngươi có muốn cực khổ vài năm để cả đời thong thả không?
-Hử? Là như nào ạ?
-À, để xem ngươi nghĩ cực khổ là như nào đã. Ngươi có nghĩ giờ này nằm ngoài đồng trong đêm lạnh là cực khổ không?
-Làm gì mà khổ, cái này khác gì đi chơi dã ngoại đâu.
-Tốt! – Chị Ma đập hai tay vào nhau – Tinh thần lạc quan rất tốt. Mỗi người khi còn sống đều phải lựa chọn, nói cách khác thì cuộc sống là một chuỗi những lựa chọn. Vài năm trước em đã lựa chọn mua bánh đúc giúp chị, đó là lựa chọn của em.
-Cái bánh đúc thì có gì chứ?
-Đấy là một lựa chọn, cũng là một ngã rẽ. Nếu em không mua bánh đúc thì chị em ta đã không quen nhau, dù có mắt âm dương em cũng không nhìn thấy chị được.
-Thì sao ạ? – Tôi chưa hiểu.
-Cuộc đời của em sẽ rẽ sang một hướng khác, thi thoảng đau ốm dặt dẹo, cuộc sống có thể tốt hơn hoặc kém hơn chẳng thể biết nhưng giờ này em sẽ ngồi chơi cùng với bạn của mình trong cái nhà sáng điện đằng kia. Nhưng em yên tâm, cuộc đời của mỗi người rất công bằng, sướng trước khổ sau và ngược lại. Lúc này chưa tiện nói, chưa thể nói được.
-Ngươi đừng có buồn, ta đọc sách thì thấy ở tuổi này hay buồn vu vơ một chốc rồi lại thôi. Nhờ ngươi mua bánh đúc cho cái Hoa mà ta biết ngươi, ta nghĩ chẳng có gì là tình cờ cả, chính ta cũng đã từng nghĩ lại những gì đã xảy ra. Ai mà ngờ được thằng bé năm xưa ta định xẻo đồ quý bây giờ lại là bạn của ta chứ?
-Hề hề... chị không nhắc lại việc đó có được không?
-Được! Ngươi bây giờ và ngươi của vài năm trước lúc ta mới biết ngươi không khác nhau mấy, tính thiện vẫn rất nhiều. – Nói đoạn chị Đẹp cười – Ngươi láu cá nhưng cái láu cá của ngươi không làm hại người tốt. Xem ra cái ông quan sai dưới kia nói ngươi nửa chính nửa tà không hẳn vô lý đâu nhỉ?
-Em là người tốt mà.
-Ta có nói ngươi là người xấu đâu. Nhưng ngươi nghĩ mà xem, ngươi chơi với con gái bọn ta nhiều ngươi sẽ hiểu hơn về con gái, sau này kiểu gì ngươi lựa chọn vợ cũng được ưng ý.
-Em hi vọng vợ em sau này không khó tính như hai chị.
-Hừ! Bọn chị đây còn dễ chán ra, ghê đâu mà ghê.
Tôi chép miệng:
-Thôi em ngủ đây, có gì lạ hai chị nhớ đánh thức em dậy.
Trăng lạnh treo cao gần đỉnh đầu, tôi ước lượng khoảng 11 giờ đêm. Cơn buồn ngủ dần kéo đến, tôi đã ngủ rất say.
***