Chương 387: Hùng cứ một phương
***
Khoảng mười năm trở lại đây ở các thành phố lớn hay những nơi nhiều xí nghiệp, nhà máy... dân cư trở nên đông đúc hơn, ai cũng tất tả, bận rộn với công việc mưu sinh. Người già cũng mất dần đi, những người già bây giờ mấy mươi năm trước đều ở độ tuổi lục tuần, nếu có bất kỳ sự lạ nào xảy ra trong nhà hoặc sau một đám tang thì cách duy nhất là tìm đến nhà chùa nhờ giúp đỡ.
Cuộc sống hối hả kéo người ta đi, chẳng ai có thể đứng ngoài dòng chảy của thời đại được. Đồng xu hay tờ tiền đều có hai mặt, đúng hơn là cái gì cũng có hai mặt và cuộc sống cũng vậy. Thời buổi hiện nay, ai ai cũng có thể tìm hiểu về thần trùng trên mạng internet nhưng sự thật là không phải ai cũng hiểu bởi vì mọi thứ quá rắc rối và hơn nữa chúng ta không có... căn bản.
Trở lại những câu chuyện từ xa xưa, hẳn ai cũng biết thứ quỷ trùng này bắt nguồn từ bên Tàu, có tất cả 12 quỷ dữ chuyên s·át h·ại những người cùng họ với n·gười đ·ã k·huất “nhằm vào giờ độc”. 12 quỷ dữ này được người Tàu gọi là “Thập thị thời thần” và trong những bức tranh dân gian thần trùng xuất hiện dưới dạng một con chim, gọi là “thần nanh mỏ đỏ”. Tương truyền rằng 12 con quỷ dữ này bị các Đạo sĩ bắt nhốt thả trôi sông, vì một lý do nào đó nó dạt vào bờ biển của nước Nam và rồi người Việt gọi những con quỷ này là “Thần trùng”. Nhưng tại sao lại là 12 con quỷ mà không phải là 11 hay 13? Chẳng có bất cứ tài liệu nào giải thích con số này có ý nghĩa ra sao.
Theo dân gian, Âm lịch chia tháng, năm theo địa Chi với 12 con giáp nên tháng, năm nào cũng có một con quỷ tương ứng, nghĩa là “Thần trùng” chờ sẵn. Tháng nào, năm nào cũng kỵ bốn ngày là Dần, Thân, Tỵ, Hợi và tùy vào tuổi của người mất, mất vào ngày nào trong số bốn ngày đó sẽ gặp Thần trùng. Mỗi tháng lại có những ngày Thần trùng khác nhau. Các ngày Dần, Thân, Tỵ, Hợi có hàng Can là Canh, Tân, Nhâm, Quý, giáp, Ất, Bính, Đinh. Ví dụ các tuổi Tỵ, Dậu, Sửu mất vào năm, tháng, ngày, giờ Dần sẽ là giờ phạm. Tuổi Dần, Ngọ, Tuất mất vào năm, tháng, ngày, giờ Hợi... Vào thời điểm những năm cuối thế kỷ 20, những cụ cao niên trong làng có chút hiểu biết nắm rất rõ những điều này. Bản thân sư thầy ở chùa làng chắc chắn nắm rất rõ. Bên cạnh đó, dân gian cũng cho rằng tuy ngày mất không gặp Thần trùng nhưng con cháu hạ huyệt nhằm ngày xấu thì hậu quả cũng không khác là bao. Tuy nhiên điều này hiếm gặp vì giờ đưa ma đều được hỏi kỹ càng nên tỉ lệ rất nhỏ, không đáng bàn đến.
Cách giải trừ việc trùng tang, nhìn chung có hai cách cơ bản: Một là thực hiện nhốt vong, tức là gửi vong hồn n·gười đ·ã k·huất lên chùa. Ngôi chùa được nhiều người biết và nghe đến nhiều nhất là chùa Hàm Long ở Bắc Ninh. Cách thứ hai phức tạp hơn khi trong dân gian lưu truyền lại nhiều câu chuyện về các pháp sư khiển âm binh trợ giúp với v·ũ k·hí là súng, gậy để đánh đuổi hoặc tiêu diệt “Thần nanh mỏ đỏ” cũng như làm bùa không cho thây ma hóa thành thần trùng để làm hại người thân.
Tất cả mọi người đều nghĩ rằng các thầy phù thủy hay pháp sư dùng thuật nào đó để che mắt thần trùng nhưng tôi lại nghĩ khác, cái này cũng là do góc nhìn. Sẽ chẳng có cách nào che mắt được đám quỷ ma đó cả, cách duy nhất là đánh đuổi bọn chúng đi. Theo lẽ thường, thầy cao tay, âm binh mạnh thì thần trùng bỏ chạy, thầy nào có pháp lực yếu, âm binh theo ít hẳn là khó mà hóa giải được cho gia chủ. Cách mà dân gian nhốt vong vào chùa tuy mang tội bất hiếu (nếu là cha mẹ) nhưng là cách được chọn nhiều nhất vì chẳng phải ai cũng có cơ duyên mời được pháp sư cao tay trợ giúp.
Nhìn chung cách mà các pháp sư đã từng làm, chính là sai khiến âm binh dưới quyền đánh đuổi Thần nanh mỏ đỏ, thậm chí có tiêu diệt được hay không chỉ một mình thầy biết. Còn dưới con mắt của người trần mắt thịt, đơn giản chỉ là ông thầy đó đã hóa giải được hay không được chứ ai nghĩ tới việc pháp sư triệt hạ luôn cả quỷ thần. Các pháp sư cao tay lúc thịnh thì không sao nhưng khi sức khỏe giảm sút thì chính âm binh hoặc những kẻ mà trước đây thầy đã đánh đuổi sẽ quay lại trả thù, điều này có thể lý giải phần nào những c·ái c·hết bất đắc kỳ tử của các thầy.
-Bọn chúng rất đông, như cái tên đã cung khai thì có cả thảy 12 quỷ đầu trùm thay phiên nhau cai quản. Dưới mỗi quỷ đầu trùm lại có 12 nhóm khác nhau cai quản từng khu vực.
-Bọn... bọn chúng lấy đâu ra mà nhiều tay sai thế nhỉ? Ba nhóm em tạm tính cũng hơn bốn chục vong hồn đi theo mấy con chim bói cá.
-Mọi chuyện không đơn giản như thế. Bọn nó đã để ý đến Cầu Khoai rồi. Hôm qua em cũng đã nghe rồi đấy, Cầu Khoai là địa điểm cuối cùng chúng nó ghé đến, nếu cả đám lại m·ất t·ích giống như hai nhóm trước đó thì mọi nghi ngờ sẽ...
-Chuyện sớm muộn mà chị.
-Ngươi có vẻ thản nhiên quá! Ta nghe đồn ngươi là kẻ nhát gan nhưng lại xuống tay rất dứt khoát với quỷ ma, ngươi thật kỳ lạ.
-Em bảo rồi, em chỉ sợ người chứ không sợ ma. Đấy chị xem, hai chị chẳng phải là ghê gớm có tiếng ở làng này sao, chơi với hai chị mãi thành quen thành ra... em chẳng sợ gì. Hề hề hề...
-Ý ngươi là bọn ta đáng sợ?
-Chị xem ở làng này có ma nào dám trêu chị Ngọc Hoa không? Chị ấy là nhất, có chị ấy bảo kê nên em còn sợ gì.
-Ngoài mồm mép tép nhảy thì ngươi còn biết chọn chỗ dựa lưng lắm.
Chị Ma đã bóc xong quả quýt, từ từ tách thành từng múi nhỏ đưa cho chị Đẹp, mỗi khi nhìn thấy cảnh này tôi đều trố mắt ngạc nhiên vì lạ. Quả quýt mà hai chị ăn xong phút chốc lại nằm trên cái đĩa mà tôi mang theo.
-Bọn nó chắc chắn sẽ quay lại, thậm chí rất đông. Dù em có tin hay không, lúc chập tối nay đã có kẻ đến dò la làng này có pháp sư hay không, có lẽ bọn chúng đang lập một danh sách các thầy trong vùng để tìm ra kẻ nào đã ra tay tại bãi Cầu Khoai.
-Bọn họ cũng nhanh đó chứ? Mới đêm qua mà tối nay đã đi tìm.
-Bọn nó đi tìm cả tháng nay chứ không phải mới, làng mình theo địa giới làm nằm cuối cùng của vùng đất nên bọn nó đến muộn. Sau vụ m·ất t·ích đêm qua của đám quỷ trùng thì chị cho rằng mọi nghi ngờ sẽ dồn vào làng mình vì đó là nghĩa địa của làng. Tiếc là trên danh sách làng mình chẳng còn thầy nào.
-Thì đúng, em có phải là thầy đâu, bọn họ có tìm vào mắt.
-Không được chủ quan. Không tìm ra được thầy bọn nó nhất định tìm xem nhóm âm binh nào đã thực hiện việc ngăn cản, đuổi hoặc hạ sát. Xưa nay chủ yếu các thầy xua đuổi quỷ trùng là chính chứ không muốn tạo nghiệp, các ông đều muốn để nước hậu cho mình.
-Em không phải là thầy, em không cần có nước hậu. Bọn đấy đã hóa thành quỷ thì diệt luôn chứ đánh đuổi làm gì, đuổi bọn nó đi lúc khác nó sẽ quay lại.
-Hạ sát nó, nó quay lại nguyên một hội. Ngươi lại muốn tạo ra một cuộc đại chiến với đám quỷ đó hả?
-Mình tránh được thì tránh, chị Ngọc Hoa dặn em như vậy. Nhưng nếu không tránh được thì mình sẽ tiếp. Liệu bọn chúng có bao nhiêu con quỷ như thế? Túi gạo rang của em còn gọi được hơn một nghìn binh lính, đứng chật cả Cầu Khoai luôn. Chưa kể Thần Sách quân cũng gọi được cả nghìn.
Chị Ma vội đưa tay ra hiệu tôi dừng lại, chị ấy nói:
-Em không nên dùng đến Thiên tử quân. Bản chất Thiên tử quân cũng là một dạng âm binh cao cấp, dùng đến quân đó bọn chúng truy ngược còn dễ hơn. Truy đến người sở hữu, nếu người sở hữu quân đó quá mạnh chúng nó sẽ quay sang rình mò người thân thích. Không ai nắm tay cả ngày được đâu em à.
-À đấy! Thiên tử quân rốt cuộc là của ai? – Tôi hỏi.
-Em không biết dĩ nhiên chị không biết, có dịp chắc em phải hỏi cái ông gì em đã gặp ngoài Hà Nội.
-Nếu không dùng được Thiên tử quân đối phó với đám quỷ này thì...
-Ngươi rét rồi hả? – Chị Đẹp nhếch miệng cười mỉa mai tôi.
-Cũng hơi rét một tí, mùa đông mà chị.
-Hừ, Cà cuống c·hết đến đít vẫn còn cay. Rét thì cứ nói là rét. Bọn nó đến bao nhiêu chẳng biết, con số không đến hàng nghìn nhưng hàng trăm chắc là có. Đám quỷ mà, toàn những bọn xấu xí và đói rách, chúng nó nghe tin đi đánh thầy với âm binh chắc sẽ chẳng thiếu mặt.
-Thế hôm qua hai chị hỏi cung thằng kia, nó bảo bên ấy có bao nhiêu?
-Vô danh tiểu tốt làm sao mà biết, nó khai ra quy mô đã là phúc mấy đời rồi ấy chứ. Tội nghiệp thằng đó, nó khai xong đến gần gà gáy thì cái Hoa ra lệnh cho Kim quân xuống tay.
-Ớ, chị Ngọc Hoa sao không xuống tay?
-Bọn nó không có máu như người sống nhưng có âm khí, xuống tay với bọn nó thì kiểu gì thứ âm khí của quỷ ấy chẳng ám vào chị. Chị không muốn để lại manh mối nào. Nếu bọn nó truy đến cùng chị cũng chẳng lo vì con cháu chị đâu còn. Nhưng tốt nhất nên phòng, bọn nó mà tìm được nơi chị ở, tự nhiên sẽ lòi ra em. Cho dù bọn nó bán tín bán nghi về em nhưng kiểu gì cũng sẽ tìm hiểu, quấy phá. Bọn nó là quỷ tránh làm sao được. Hậu quả mà quỷ quấy phá khác ma rất nhiều, nói gì thì nói, ma cũng chỉ trêu chọc, nghịch ngợm, nói chung là... lành.
-Hì hì hì!
-Ngươi cười cái gì?
Tôi cười vì nhiều lẽ. Lúc này ngẫm lại mới thấy rằng bấy lâu nay mình không xưng hùng xưng bá, lúc xuống tay với con chim bói cá cũng do Kim quân, chẳng hiểu sao lúc ấy tôi lại lưỡng lự rồi đổi ý. Nếu như vào đêm ấy không đổi ý có khi giờ này lại mướt mồ hôi tìm cách đối phó với bọn quỷ trùng này.
Tôi hỏi lại chị Ma:
-Chị còn khai thác được gì không? Hôm qua em nghe tên đó bảo hắn thành ma là do người ta đ·ánh c·hết.
-Cũng khai thác được tương đối, những thứ quan trọng chị vừa mới nói rồi đấy.
-Em thắc mắc một điều, ấy là vì sao bọn quỷ đó lại biết được giờ mất của một người. Mấy ông Hắc Bạch Vô Thường dẫn hồn đến Quỷ Môn Quan là xong nhiệm vụ, em đi một lần cùng hai ông này, em có thể khẳng định chắc không phải các ông ấy phím cho đám ấy.
-Ai làm nhiệm vụ đó, nước sông không phạm nước giếng. Chúng nó có giờ mất của một người chắc chắn từ quan sai ở Quỷ Môn Quan. Nếu quan sai dưới ấy không báo thì chúng đời nào mà biết.
-Ý chị là... là... có hối lộ ư?
-Chị không dám khẳng định điều mình không biết, đây chỉ là võ đoán. Mấy ai hiểu được hết mọi thứ dưới ấy đâu. Tuy nhiên lúc mới mất là bị dẫn đến Quỷ Môn Quan hạch tội, giờ tử của một người ở nơi ấy nắm rõ nhất.
-Chị nói có lý, đó là đầu vào của Ma nhưng lại không phải đầu ra của người. Vậy hai chị nghĩ sao về việc một người mất vào giờ phạm lại phải chịu cực hình, phải khai ra những người mình yêu quý chứ?
Chị Ma trầm ngâm một lúc mới trả lời câu hỏi của tôi:
-Chị với cái Khuê đã từng trải qua giây phút kinh hoàng từ người thành ma. Người ta thành ma nhanh gọn chứ như chị đây c·ái c·hết đến từ từ, ba tháng mười ngày thật sự là quãng thời gian kinh khủng nhất mà chị từng trải qua. Ngoài những oán thán dành cho kẻ trực tiếp gây ra c·ái c·hết của mình thì chị nhớ tới bố mẹ, nhớ tới các em của mình.
Chị Đẹp bổ sung:
-Ta còn nhớ cả những kẻ hầu người hạ đã gắn bó với ta hơn chục năm trời.
Tôi gật gù:
-Điều này bình thường mà, có gì lạ đâu? Em nghĩ lúc sắp mất ai cũng nhớ đến người thân, người thương của mình.
Chị Ma lắc đầu cười nhẹ, cho vào miệng múi quýt cuối cùng phủi tay đứng dậy nhìn bầu trời tối đen, lác đác có mấy vì sao lạc. Tôi và chị Đẹp nhìn nhau không hiểu, một lúc sau chị Ma mới ngồi xuống nói:
-Em không chú ý khi nãy chị nói sao? Ngoài việc nhớ đến cha mẹ, những người mình yêu quý thì còn nhớ đến kẻ thù.
-Kẻ thù ư?
Chị Ma gật đầu:
-Kẻ thù hoặc người em từng hận, từng ghét, từng không ưa khi còn sống. Đó là hai trong những ký ức sau cùng mà chị nhớ đã diễn ra lúc lìa đời.
-Ta cũng thế, trước khi gặp Hắc Bạch Vô Thường ta đã nguyền rủa và muốn gặp lại kẻ đã chôn mình sâu dưới ba tấc đất.
Chị Đẹp nói dứt lời, cả ba cùng theo đuổi những suy nghĩ riêng. Tôi suy nghĩ rất nhanh, lời của hai chị nói đã giải thích cho tôi vài điều áp dụng vào cuộc sống thực tế sau này. Tôi thấy có vẻ hợp lý.
-Nếu như lời hai chị nói là đúng, có nghĩa là... nghĩa là khi bị đám quỷ trùng này tra khảo, vong hồn sẽ khai ra tên của người yêu nhất và ghét nhất ư?
-Thường là những người yêu thương em à. Nếu hết lượt người yêu thương rồi có thể... có thể khai thêm. Chị cũng hỏi rồi, nếu bị trùng tang chưa hẳn là những người ruột thịt trong gia đình mà có thể là bất cứ ai có máu mủ ruột già hoặc họ hàng thân thích. Cũng không hẳn là người mình ghét, ghét một người nào đó đến khi mất đi chẳng ai nhớ nổi. Mọi hỉ nộ ái ố đều buông bỏ nhưng... nếu hận và yêu chị nghĩ là còn.
-Ta thấy cái Hoa nói có lý, đâu phải ai mất cũng vào giờ phạm đâu.
-Nhưng cứ kiểu oan oan tương báo thế này thì đến bao giờ đám quỷ trùng mới hết việc?
Hai chị nhìn nhau, chị Đẹp nhún vai:
-Điều này làm sao mà biết. Kẻ nào gieo nghiệp kẻ đó chịu. Kiếp người này ngươi làm điều thiện giúp người thì kiếp sau ngươi hưởng, con cháu ngươi hưởng. Người thông minh như ngươi, ngươi phải nghĩ ngược về những kiếp trước của mình chứ. Số mệnh một người ngay từ lúc lọt lòng mẹ đã cơ bản được định hình, có khi rõ là cả lúc tử. Chẳng ai nhớ được kiếp trước của mình. Nhưng trăm người mới có một người mất vào giờ phạm, ngươi phải nghĩ có kỹ về việc này. Nếu ta có cơ hội trở thành người ta cũng sẽ quên ngươi.
Tôi vươn vai đứng dậy:
-Càng nghe những thứ này em càng thấy khó hiểu, mọi thứ cứ rối tinh rối mù. Điều cần quan tâm bây giờ em nghĩ là mình cần tìm cách đánh đuổi đám quỷ trùng đi thật xa. Ừm... diệt sạch được thì tốt các chị ạ. Trừ hậu họa.
Chị Ma nhặt một cành nhỏ ném xuống mương:
-Chúng như cỏ dại, bọn này tồn tại từ lòng tà của con người mà thành. Diệt nhóm này còn nhóm khác.
-Vậy đánh cho bọn nó khỏi đến làng này nữa là được. Hùng cứ một phương được không chị?
-Cây cao thì gió mạnh. Nếu em xác định chơi lớn thì chị cũng theo, phải theo. Đằng nào bọn nó mà truy thì chị cũng liên đới.
-Cô ham vui thì ta cũng thế. Ta cũng muốn đánh bọn ấy.
-Như thế em lại thành thầy thật hả chị? – Tôi cười mếu.
-Không, chúng ta là ma, ma đánh với quỷ. – Chị Ma cười tươi - Em không được làm thầy.
Hình như sư thầy cũng từng nói với tôi như vậy, tại sao nhỉ?
***