Chương 386: Tra khảo
Trong đêm khuya tịch, ba chúng tôi ngồi im lặng thêm một hồi nhưng tuyệt nhiên không phát hiện ra bất kỳ hình bóng nào xuất hiện trong nghĩa địa.
Tất cả chỉ là màn đêm lạnh lẽo.
-Bây giờ tính sao đây?
Chị Đẹp quay sang hỏi tôi. Tôi quay sang nhìn chị Ma nói:
-Em mò vào thử xem sao nhé?
-Ừm... nhưng em phải cẩn thận. Sương mù ngoài đường cái quan cũng không còn. Chỗ những ngôi mộ mới lại dày đặc.
-Để em lấy lá bùa ra.
-Khoan đã, khoan đã. – Chị Đẹp ngăn tôi lại – Ngươi... ngươi đi vào thêm một đoạn hãy dùng bùa nhé, ta... hì hì hì... ta sợ.
-Được rồi, chị thì thích nhìn tận mắt quỷ trùng còn chị Ngọc Hoa lại muốn động thủ. Em sẽ dựa vào tình hình thực tế để đáp ứng mong muốn của hai chị.
Từ trong ba lô tôi lấy ra túi gạo tung ra một nhúm để triệu hồi Kim quân, chừng ba chục Kim quân là đủ, nếu có biến thì tính sau. Buộc miệng túi gạo cẩn thận tôi nhét vào trong túi quần. Túi vải nhỏ đựng bùa tôi đeo vào cổ, cái túi lấp ló trong cái áo khoác đã kéo một phần ba khóa. Tôi lom khom di chuyển một đoạn thì đến đường đất nằm giữa hai cái ao tù nước đọng và cứ thế nhẹ nhàng cúi người bước từng bước một cách cẩn trọng. Dưới ánh sáng mờ mờ, đục đục tôi nhìn được những ngọn cỏ ướt đẫm sương đêm phủ kín từng ngôi mộ đất. Len lỏi qua những ngôi mộ đất rồi đến mộ đã xây cất kiên cố. Ngay cả ngôi mộ được ốp gạch mà tôi đang nấp bên cạnh lúc này cũng ướt vì sương đêm. Mặc dù biết là thừa nhưng tôi vẫn nằm sấp xuống trườn như một con thằn lằn, chẳng mấy chốc trước mặt đã là lối đi giữa bãi tha ma chia Cầu Khoai thành hai phần mới, cũ. Đội Kim quân hộ vệ bám theo rất sát, tôi ngồi thì họ ngồi, tôi trườn thì họ cũng trườn theo như một cái máy.
Nằm im cạnh lối đi bên này tôi có thể nhìn rất rõ những màn sương dày đặc ở ngay bên kia. Tôi không quan sát được toàn cảnh nhưng tôi đồ rằng làn sương mù nhiều màu sắc này có hình dạng như một cái bát úp. Lớp sương mù bay lơ lửng sát mặt đất, lẫn cả vào những bụi cây rõ ràng là màu trắng đục, cao hơn một chút thì có màu xám nhạt.
Tuyệt đối tĩnh lặng!
Hai lần trước cảm giác của tôi có gì đó khác với lần này, sương mù quả thật là dày đặc hơn, nhìn về phía bên tay trái tôi phát hiện ra đám cỏ ven đường ướt sũng như vừa trải qua một cơn mưa nhỏ. Quệt thử một ngón tay xuống lòng đường đầy đất lẫn sỏi nhỏ trước mặt, tôi như không tin vào mắt mình khi đất cũng có chút ẩm ướt không khác gì trời vừa đổ cơn mưa lúc nửa đêm.
-“Hôm trước mình không thấy như này, chẳng lẽ đám quỷ trùng dẫn hội đến đông hơn à?
Tôi trườn nhanh qua đường để tiếp cận những bụi cây phía đối diện, nơi mà những cành nhỏ đang lẩn khuất trong làn sương. Mọi chuyện tiếp theo đó không dễ như tôi tưởng, làn sương mờ ảo, mỏng manh trước mặt khiến tôi không thể bò qua. Tôi tưởng mình đụng phải bức tường nên dùng tay huơ huơ vào khoảng không trước mặt kiểm tra. Chẳng có bức tường nào cả, tôi cũng không cảm thấy làn sương mờ ảo trước mặt cứng rắn, chúng vẫn nhẹ nhàng bay là là mặt đất, nhìn kỹ hơn có thể thấy rõ làn sương này chuyển động, dù rất chậm.
-“Ây, bùa phép à? Quỷ cũng có phép à? Bảo sao các hồn ma lại sợ chúng mày đến thế, bao năm nay hiểu biết về chúng mày lại cứ mờ mờ ảo ảo như sương khói.”
Tôi thử đột nhập ở vị trí khác nhưng không được, chỗ nào cũng giống nhau. Thật khó mà lý giải. Mỗi khi tôi cúi thấp cố trườn qua làn sương thì lại bị đẩy ngược ra như có bàn tay vô hình nào đó ngăn cản. Tôi quay đầu lại chỉ vào một Kim quân ra lệnh cho binh lính này trườn lên trước. Tôi đã rất ngạc nhiên khi Kim quân có thể bò qua một cách dễ dàng. Tôi đã thử lại với toàn bộ đội Kim quân hộ vệ, khoảng ba chục lính đã trườn qua mà không gặp bất cứ khó khăn nào, tôi chỉ còn lại một mình nằm sấp giữa con đường đất lạnh lẽo, nhơ nhớp.
-“Thì ra thứ này ngăn cản các hồn ma, nội bất xuất, ngoại bất nhập. Binh lính từ gạo lại chẳng có tác dụng, chúng mày cũng có những điểm yếu đấy nhỉ, bảo sao các thầy phù thủy lại có t·rừng t·rị chúng mày.”
Tôi định bỏ lá vối ra khỏi miệng nhưng lưỡng lự vì nếu bỏ lá ra khỏi miệng thì toàn bộ quần áo của tôi sẽ dính đầy bùn đất, bởi vậy tôi đành ngồi dậy. Lá vối cầm trên tay, mũ len trùm kín mặt, trong tư thế ngồi xổm như vậy, tôi di chuyển từng đoạn ngắn một. Không còn lá vối nghĩa là phải đối mặt với cái lạnh, phải công nhận là lạnh đến thấu tim gan. Màn sương đa sắc vừa lúc nãy hiển hiện trước mặt nay đã không còn, khoảng không trước mặt chỉ là một màu tối đen. Ngẫm nghĩ một lúc tôi cũng quyết định lấy lá bùa ra vì tôi nghĩ đám quỷ làm tôi lạnh cóng thì tôi cũng làm chúng cóng vì lạnh, lạnh đến nỗi đóng băng luôn.
Tôi bò trong tư thế ngồi, kiểu bò này về sau đi tập quân sự tôi mới biết người ta gọi như thế chứ tôi không biết. Tôi nhớ mang máng vị Đại úy đã dạy rằng bò trong tư thế đó để kiểm tra mìn, chông hoặc...v..v..
Cái lạnh đêm đông thật đáng sợ. Mũ len tôi đã trùm kín mặt nhưng hai gò má đã bắt đầu cảm nhận rõ khí lạnh len lỏi vào, cố chịu đựng không khí lạnh thêm một lúc, tôi dùng kiếm gỗ dò đường, lần mò trong bóng đêm. Có lẽ mất vài phút thì mũi kiếm mới chạm vào một ngôi mộ đất nằm ngoài rìa của bãi. Tôi dùng trí nhớ của mình để ước lượng ngôi mộ ngoài cùng đến cái rãnh thoát nước nhỏ:
-“Thôi, để chắc ăn mình phải dò được ngôi mộ thứ hai”.
Tôi ngoái đầu lại phía sau, bên trái để nhìn nóc của cái điếm cũ trong bãi tha ma, đó là cách duy nhất giúp tôi định vị vào lúc này vì nó gần, thêm nữa mái ngói của cái điếm rõ trên nền trời là một khối màu đen. Từ mộ thứ nhất đến mộ thứ hai không khó, khoảng cách chỉ khoảng một mét là mũi kiếm đã chạm vào rìa ngôi mộ đất. Tôi quyết định cho lá vối vào miệng ngậm, thanh kiếm gỗ cầm chắc trong tay còn lá bùa đã yên vị trong túi áo khoác. Áo khoác mà tôi chọn luôn có một cái túi nhỏ phía bên trong nơi ngực trái.
Cho lá vối lên miệng là tôi trở thành nửa người nửa ma, sau này đọc truyện, xem phim... tôi nghe người ta nói đến “bán thần” chứ chưa ai nói đến “bán ma” làm sao mà có “bán ma” được, trừ khi giữa người và ma sinh con với nhau, tuy nhiên điều này tôi chưa từng nghe bao giờ. Khoảng không trước mặt đang màu tối, chỉ vài giây sau đã đổi thành màu trắng đục, mờ ảo như buổi sáng sớm tinh mơ. Đội Kim quân hộ vệ nằm xung quanh, tôi thầm nghĩ đám này thật sự được việc.
Những ngôi mộ đất ngang hàng, thẳng lối như hình bàn cờ tướng, các cụ trong làng hay chơi cờ nên quy hoạch như này cho đẹp, đấy là tôi đoán bậy vậy thôi. Thấp thoáng trước mặt có bóng một con chim bay là là trên những nấm mộ, tiếng kêu khóc cũng từ hướng đó vọng đến. Tôi chợt nhớ đến cụ của R9, tưởng bọn nó tha cho bà cụ rồi hóa ra không phải.
Tôi chưa bao giờ biết chính xác phạm vi hiệu quả của lá bùa nên chỉ còn biết hành động giống như lần trước, bò dần về hướng phát ra tiếng khóc ai oán, càng gần thì càng nghe thấy tiếng khóc lớn hơn và đột nhiên im bặt. Tôi giật mình trong giây lát:
-“Mình bị phát hiện rồi ư?”
Tiếng kêu khóc đã im nhưng ngay sau đó là tiếng kêu đinh tai nhức óc dội đến, đúng là con chim biến thái đã phát hiện ra tôi và Kim quân hộ vệ, có lẽ do nó bay cao hơn đầu người mà Kim quân bò theo tôi đều trang bị giáp sắt nhẹ màu sáng. Tiếng kêu như tiếng quạ réo nghe mà lạnh toàn thân, tự nhiên tôi khẽ rùng mình. Con chim với cái mỏ dài hơn nửa mét, đôi mắt đỏ ngầu lao vọt đến chỗ tôi đang ẩn nấp, nó muốn mổ cho tôi một cái nhưng... thật tiếc nó không làm được điều ấy. Nó lao đến chỗ tôi nhanh như một tia chớp thì cũng rơi xuống đất như một cái lá rụng. Sau giây phút hoảng hồn thì tôi trấn tĩnh lại ngay, lá bùa đã làm con chim to lớn trở nên vô dụng như hai lần trước, bởi vậy tôi đứng vụt dậy hô lớn:
-Bọn ă·n c·ắp kia, chúng mày có giỏi thì lại đây!
Lố nhố những bóng người đầu xù tóc rối đằng xa, tôi nhận ra họ bởi đôi mắt đỏ rực trong đêm tối không lẫn vào đâu được. Đám ấy nhào đến nơi tôi vừa la hét, Kim quân vụt đứng dậy được lệnh xông lên. Tôi chạy được độ mươi bước chân thì dừng lại, tôi phát hiện ra cả đám đó đã thành những bức tượng lạnh như băng với đủ tư thế, chủ yếu là tư thế nhào về phía trước, v·ũ k·hí lăm lăm trong tay.
-Dừng lại, dừng lại!
Kim quân lập tức nghe lệnh. Tôi bước về chỗ con chim ban nãy bị rơi, nó nằm vắt thân mình trên một ngôi mộ cũ, phần đuôi chổng lên trời còn phần mỏ nằm dưới đất, đôi mắt đỏ ngầu như muốn ăn tươi nuốt sống đối thủ.
-Ê, mày là con thần nanh mỏ đỏ hả? Nhìn mày cũng giống mấy con hôm trước tao vừa làm thịt. Chúng mày thật to gan, dám đến địa bàn do tao bảo kê để ă·n c·ắp, t·rấn l·ột à?
Tôi đi vòng quanh nhìn thêm cho kỹ, chẳng có gì đặc biệt. Vẫn là con chim mỏ dài sắc nhọn với những móng vuốt không kém phần nguy hiểm. Tôi ra lệnh cho một Kim quân đứng gần bên:
-Vạch cánh nó lên cho ta xem nó là chim cái hay chim đực nào. Tiếng kêu the thé như con mẹ ranh làm ông đây rợn hết cả người. Mày mà là chim đực ông xẻo chim mày trước.
Tôi nói vậy cho oai thôi chứ tôi chẳng phân biệt được thế nào là chim cái, thế nào là chim đực bởi vì con chim quái thai này nhìn nó có giống con gì đâu. Kim quân vạch cánh, nhấc chân con chim lên, nó vẫn nằm bất động, đôi mắt của nó thì không, đôi mắt giận dữ đầy máu lửa.
-Nó là con chim “bê đê” c·hặt đ·ầu nó đi.
Thần nanh mỏ đỏ bị Kim quân xuống tay không kêu nổi một tiếng, thân hình to lớn của nó nhạt dần rồi tan thành làn khói mỏng, sương mù giăng kín lối cũng vì vậy mà nhạt dần đi. Con chim này đúng là tác giả của màn sương kỳ lạ đó. Xử lý con chim xong tôi đi một vòng để đếm xem có bao nhiêu kẻ đông cứng, tất cả có mười tám gã đầu bù tóc rối như tổ quạ, đủ cả già trẻ, lớn bé như lần trước. Tuy vậy, tôi tìm mãi không thấy bà cụ hay cái cô Thanh hôm nọ đâu.
-Bọn khốn nạn, chúng mày đã hạ sát hai hồn ma vừa rồi phải không?
Kim quân nhanh chóng thi hành lệnh, mười sáu kẻ được mệnh danh là thần trùng nhận mỗi kẻ một đường kiếm sáng loáng, hồn siêu phách lạc không kịp ngáp. Tôi giữ lại hai gã, một gã thanh niên lưng hơi gù, cao hơn tôi khoảng một cái đầu. Gã còn lại ngoài ba mươi râu ria lởm chởm, nhìn tướng tá bặm trợm, nhìn qua là biết đây hẳn là một tay đao búa. Hai kẻ này đứng khá gần nhau, tay kẻ nào kẻ nấy đều có một thanh đao.
Tôi ngồi chễm trệ lên một nấm mộ, hi vọng các cụ không trách, tôi đang làm việc thiện cơ mà. Chỉ thanh kiếm gỗ vào mặt gã gù lưng tôi hất hàm hỏi:
-Chúng mày từ đâu đến đây? Địa bàn này là của tao bảo kê, các vong ở đây đã nộp tiền cho tao hàng tháng mà chúng mày đến không nói lời nào, vào đất của tao mà cầm đao cầm kiếm theo à? Tao sợ quá.
Dĩ nhiên chẳng kẻ nào trả lời tôi. Tôi thản nhiên nói:
-Chúng mày bị câm à? Con chim kia vừa bị tao c·hặt đ·ầu rồi, đồng bọn của chúng mày cũng thế, đừng tưởng mắt chúng mày đỏ mà tao sợ. Hồi còn sống tao hay uống rượu, mắt tao cũng đỏ như thế, thậm chí người Tàu họ còn chế tạo ra cả cái kính màu đỏ đeo cho ngầu nữa đấy.
Kim quân cũng đứng ngây ra như phỗng, tôi nhún vai:
-Ai sai chúng mày đến đây? Chủ của chúng mày là ai? Ngoan ngoãn trả lời thì tao tha cho về bú tí mẹ, nhược bằng không lính của tao sẽ cắt cổ từng đứa một. Cuối tháng rồi tao cũng phải báo cáo cho ông chủ nữa.
Kim quân nhận lệnh tước v·ũ k·hí và giữ chặt hai tên đầu trộm đuôi c·ướp lại. Tôi thản nhiên thò tay vào túi trong của áo khoác lần mò rồi khéo léo nhét lá bùa vào trong túi vải mà không để lộ ra trước mặt hai kẻ đang tức điên. Ngay khi không còn bị đông cứng, hai kẻ này vùng vẫy dữ dội, chúng gào lên, đôi mắt đỏ long sòng sọc như muốn lồi ra khỏi khốc mắt.
-Hai thằng mày muốn nói gì thì nói đi. Ai sai chúng mày đến đây t·rấn l·ột những hồn ma thân cô thế cô?
-Thằng ranh con, đồ c·hết đ·âm c·hết chém. Đm mày, mày dám đụng vào bọn ông à?
Gã râu ria bờm xờm gào lên. Tôi nghiêng đầu hỏi:
-Thế bọn ông là ai mà tôi không dám động? Nói ra xem nào, nói ra nếu tôi sợ quá bỏ chạy thì hai ông lại thoát không biết chừng.
-Thằng ranh, thằng khốn! Mày là thầy ở đâu? Mau khai báo tên tuổi, bọn ông sẽ về tận nhà mày đuổi cùng diệt tận. Mày to gan lớn mật dám s·át h·ại cả thần. Tội này phải g·iết, con cháu ba đời nhà mày sẽ tuyệt tự.
-Tao tên là Đông, người làng Đoài đây. Làm thầy được có mấy năm trên không sợ thần, dưới không sợ quỷ. Hôm trước tao cũng bắt được cả một đống chim bói cá, con nào tao cũng c·hặt đ·ầu hết. Nhìn bọn ất ơ chúng mày thì thần cái gì? Thần ă·n t·rộm hả?
-Mày... mày có mắt như mù, mày là thằng ngu, thằng c·hết đ·âm c·hết chém. Mày dám g·iết cả thần trùng, mày tới số rồi.
-Cái con chim bói cá to to kia là thần trùng á? Hứ! Gọi cả trăm con đến đây tao cũng c·hặt đ·ầu hết thảy.
Tôi dùng kiếm chỉ về nơi mà con chim bói cá khi nãy mới bị hạ sát hỏi. Gã ta lại gào lên:
-Mày... thằng... mày là thằng ngu, thằng mù! Đến thần mà mày cũng dám...
-Tao gọi đó là con chim, con chim hiểu chưa? Thần nào? Con chim mà là thần thì ông đây là thánh luôn rồi nhé. Đến đất của ông mà không xin phép, làm điều xằng bậy là ông không tha. Lính đâu, thằng này chửi ta từ khi nãy, nó không ngoan, tiễn nó nhanh.
Vậy là chỉ còn lại hồn ma thanh niên lưng gù với khuôn mặt như ma đói, nhìn là biết không thiện lương gì nhưng tôi cũng đổi giọng:
-Đấy anh xem, tôi ăn nói rất nhẹ nhàng. Nếu anh trả lời tôi những điều tôi muốn biết thì tôi sẽ tha cho. Anh về nói với chủ của anh là đất này đã nộp tiền bảo kê đầy đủ, muốn kiếm ăn thì đi chỗ khác nghe chưa? Quan của các anh cũng là ma, tôi là thầy đây.
Sương mù đã tan hẳn. Tôi sai một Kim quân chạy về hướng lò gạch rồi quay trở lại, Kim quân không thể nói được nhưng chỉ cần một bóng Kim quân chạy qua đó kiểu gì chị Ma cũng sẽ thấy lạ và chạy đến chỗ tôi đang ngồi. Tôi muốn hai chị ấy nghe tôi hỏi cung, nhất là chị Đẹp, chị ấy có thể nhìn được hình dạng của một thành viên quỷ trùng.
-Nói mau, các anh đến đây làm gì? Lão kia cứ mở miệng thì nói là tôi đã hạ sát thần, thần đâu? Con chim biến thái kia là thần hay sao? – Tôi gằn giọng, chả mấy khi được oai như thế.
-Đấy là thần nanh, thầy vừa hạ sát thần nanh. Xưa nay chúng tôi chỉ thấy các thầy tìm cách hóa giải, tránh né chứ chưa bao giờ nghe đến việc các thầy dám ra tay như lần này.
-Vậy anh thấy rồi đấy! Đây là địa bàn của tôi, tôi không muốn kẻ nào đến trấn c·ướp c·ủa các vong, họ đã nộp tiền cho tôi đầy đủ, đã theo tôi bấy lâu.
-Không thể nào! Thầy nói không đúng.
-Thế nào thì đúng? Hai hồn ma khi nãy các người t·ra t·ấn đến nỗi phải kêu than oán thán ngất trời đâu rồi?
-Đó là do chúng tôi giả thanh.
-Hử? Giả thanh à? Hừ! Như vậy là lừa tôi đến để ra tay sao?
Hồn ma này gật đầu. Chị Ma với chị Đẹp cũng vừa đến, chị Đẹp trân trân nhìn hồn ma đang bị giữ chặt hai tay và vai, chị ấy nhìn từ đầu đến chân mấy mấy lần, thậm chí còn đi vòng quanh để xem cho kỹ. Chị Ma không nói gì, khoanh tay cầm kiếm đứng bên cạnh tôi mắt chăm chăm nhìn thẳng vào đôi mắt đỏ như hai hòn than của gã thanh niên lưng gù.
-Nói thử xem vì sao các anh lại dụ tôi đến?
-Là vì hai nhóm trước không trở về, quan trên nghĩ đã có chuyện nên phái chúng tôi đi xem một loạt các bãi tha ma, các mộ do hai nhóm đó quản lý. Bãi này là điểm cuối cùng của vùng này, hết tháng chúng tôi phải quay về. Các quan muốn truy xem thầy nào, kẻ nào đã cả gan xen vào công việc của chúng tôi để trách tội.
-Các quan cơ à? Rồi sao nữa? Tôi là thầy đây! Tôi rất cao tay đấy nhé! Các người nhìn có khác gì đám t·rộm c·ắp đâu mà thần với chả quỷ. Thần trùng là cái gì?
-Thần trùng là do người còn sống gọi chứ chúng tôi không nhận là thần. Tôi cũng chỉ là kẻ bị hại, sinh thời tôi bị người ta đ·ánh c·hết, mấy vong đi cùng tôi cũng vậy.
-Nghe đáng thương vậy, rồi sao nữa? Anh bị đ·ánh c·hết thì liên quan gì đến việc đi trấn áp các vong khác chứ?
-Tôi chỉ làm theo lệnh. Chúng tôi không phụ trách khu vực này, chỉ là phụng mệnh đi truy ra kẻ nào đang q·uấy r·ối mà thôi. Nhiệm vụ của tôi là giả thanh, tiếng khóc ban nãy là do tôi.
Tôi định hỏi thêm thì chị Ma ngăn lại. Chị Ma ra hiệu cho tôi đi về phía sau, cách xa một đoạn chị ấy mới nói:
-Đã khuya quá rồi. Thằng này em cứ để chị xử lý, em nên về trước nghỉ. Xong việc chị dẫn Kim quân về nhà luôn.
-Có được không? Em đang muốn khai thác tên này, phải hỏi cho cặn kẽ mọi chuyện chị ạ.
-Em yên tâm, chị thừa biết phải hỏi cái gì. Chị với cái Khuê cũng cần trang bị thêm kiến thức, những thứ này nằm ngoài hiểu biết của bọn chị. Nhưng mà hỏi xong chị sẽ tiễn nó luôn.
-Ban nãy em có nói là kẻ nào cung khai đầy đủ em sẽ tha.
-Ờ, chị đứng từ xa có nghe thấy. Em nói thầm chị cũng nghe rõ mà.
Ánh mắt chị Ma chợt nheo lại, chị ấy nháy mắt liền mấy cái nên tôi hiểu. Tôi tha nhưng chị ấy thì không, chỉ trách số con ma này đen gặp đúng lúc chị Ma đang muốn thử kiếm. Mà thôi cũng chẳng sao, tôi không đụng tay đến là được.
-Vậy cụ thể như thế nào chị nhớ nói lại với em nhé!
-Được rồi về đi. Để chị lo phần còn lại. Mình là nhóm c·ướp hả?
-Hề hề hề... Nhìn giống mà. Em giống tướng c·ướp mà.
-Thôi về đi ông tướng!
Tôi quay lại lệnh cho Kim quân nghe lệnh của chị váy đỏ rồi ra về, đêm nay cũng thu hoạch được một tí. Chị Ma với chị Đẹp mà ở lại hành tỏi gã kia kiểu gì cũng phun ra hết, việc của ma cứ để ma trị vậy. Tôi nghĩ rằng chị Ma không muốn tôi biết quá nhiều nên đuổi tôi về sớm. Tôi tò mò nhưng lại ít khi cãi lời chị Ma vì chị ấy luôn muốn tốt cho tôi.
***